"Anh sẽ làm gì? Chẳng lẽ anh muốn cảnh cáo tất cả mọi người, đều không cho nói Cố Khuynh Thành sao? Anh quản được sao?"
Đường Thời bị Lục Nhiên rống đến vẻ mặt nao nao. . . .
Hô hấp Lục Nhiên cũng trở nên nặng nề, anh nhìn chằm chằm Đường Thời mà thở từng ngụm từng ngụm, lúc này ngữ khí mới hơi chuyển biến tốt đẹp một chút: "A Thời, tôi biết, cậu ấy thích cô, anh không bỏ xuống được, cho nên liền xem như cô ấy có đứa bé với người đàn ông khác, anh cũng vẫn muốn đối tốt với cô ấy!"
"Một thời gian dài như vậy, anh động một chút vì cô ấy, buông xuống chuyện trong công, qua tìm cô ấy, nhìn ra được, anh thực sự rất vui vẻ, nhưng mà, A Thời, anh phải hiểu được, cuối cùng cô ấy phải gả cho cha đứa bé."
"A Thời, những chuyện này, vốn tôi không nên lắm miệng, cũng không nên quản, nhưng là, đêm nay tôi nhìn anh mượn rượu giải sầu như thế, tôi liền biết, khẳng định lại là bởi vì Cố Khuynh Thành, đúng hay không?"
"Anh với cô ấy đi được gần như vậy, chờ đến khi cô ấy kết hôn, lời đồn sẽ chỉ càng ngày càng nhiều, có lẽ so với hiện tại còn khó hơn nghe hơn trăm lần... Anh phải biết, đụng phải loại chuyện này, mọi người nói mãi chỉ là phụ nữ, không phải đàn ông, cho nên, A Thời, cam chịu số phận đi, anh với cô ấy đã kết thúc, anh còn tiếp tục như thế, không đơn giản hại cô ấy, sẽ còn thương tổn chính mình."
Đường Thời nhìn qua Lục Nhiên, vốn đang phẫn nộ, dần dần tiêu tán, thay vào đó là mờ mịt.
Lục Nhiên nhìn lấy Đường Thời ngẩn ra, đưa tay thả Đường Thời.
Đường Thời thất vọng đứng một hồi lâu, sau đó chậm rãi xoay người, mặt ủ mày chau trở về phòng khách, ngồi trên mặt đất, cầm rượu lên, không quan tâm gì mà tiếp tục uống.
Lúc mới đầu, anh nghĩ đến, không quấy rầy là anh cho cô dịu dàng cuối cùng.
Thế nhưng, về sau, anh vẫn không khắc chế được chính mình có thể có được cơ hội được nhìn thấy cô, liền lập tức bắt lấy.
Khi đó, anh còn nghĩ anh không có đánh nhiễu cô, chỉ là đối tốt với cô, sẽ không tạo thành phức tạp cho cô.
Thế nhưng, hiện tại thế nào? Cuối cùng vẫn tạo thành phức tạp cho cô.
Là anh dây dưa Cố Khuynh Thành không thả, lại biến thành cô dây dưa anh không thả, là anh có lòng tham, dựa vào gần cô như vậy, kết quả, mọi người mắng đều là cô.
Lục Nhiên nói, để cho anh chấp nhận.
Anh hiểu được, ý của Lục Nhiên, nếu như anh thật sự thích Cố Khuynh Thành, cũng không cần ái muội như vậy. Hại cô, thương tổn chính mình.
Sau đó anh thật sự vì những lời đồn đó, đem khoảng cách giữa bọn họ kéo ra sao?
Tại khu nhà cũ Đường gia, mẹ nói, qua mấy ngày, Trần Mặc Thâm sẽ đi gặp Cố Chính Nam cùng Cố phu nhân, sau đó bọn họ sẽ về nhà nhận giấy hôn thú.
Anh sợ nhất, cuối cùng đến.
Cô và Trần Mặc Thâm, cuối cùng cần nói chuyện cưới gả. bạn nào muốn đọc trước full liên hệ :
Mà anh, chẳng những phải trơ mắt nhìn cô gả cho người khác, còn phải vì bảo vệ cô, cùng anh phân rõ giới hạn?
Trong đầu Đường Thời, nhanh chóng lướt qua hình ảnh của mình và Cố Khuynh Thành từ nhỏ đến lớn, lướt qua những gì cô nói với mình trong nhà hàng, lướt qua những gì ghi trong quyển nhật ký liên quan tới anh...
Đường Thời càng nghĩ, anh uống mạnh hơn, đến sau cùng, anh căn bản không phân rõ chính mình đã say, hay là thanh tỉnh, anh chỉ làm theo suy nghĩ của mình, đột nhiên đứng lên, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lục Nhiên căn bản không nghĩ tới Đường Thời đột nhiên hành động vậy, anh vội vàng còn đang cầm bông, khử trùng chỗ mình bị Đường Thời đánh, cũng chạy theo ra ngoài.
. . .
Đường Thời bị Lục Nhiên rống đến vẻ mặt nao nao. . . .
Hô hấp Lục Nhiên cũng trở nên nặng nề, anh nhìn chằm chằm Đường Thời mà thở từng ngụm từng ngụm, lúc này ngữ khí mới hơi chuyển biến tốt đẹp một chút: "A Thời, tôi biết, cậu ấy thích cô, anh không bỏ xuống được, cho nên liền xem như cô ấy có đứa bé với người đàn ông khác, anh cũng vẫn muốn đối tốt với cô ấy!"
"Một thời gian dài như vậy, anh động một chút vì cô ấy, buông xuống chuyện trong công, qua tìm cô ấy, nhìn ra được, anh thực sự rất vui vẻ, nhưng mà, A Thời, anh phải hiểu được, cuối cùng cô ấy phải gả cho cha đứa bé."
"A Thời, những chuyện này, vốn tôi không nên lắm miệng, cũng không nên quản, nhưng là, đêm nay tôi nhìn anh mượn rượu giải sầu như thế, tôi liền biết, khẳng định lại là bởi vì Cố Khuynh Thành, đúng hay không?"
"Anh với cô ấy đi được gần như vậy, chờ đến khi cô ấy kết hôn, lời đồn sẽ chỉ càng ngày càng nhiều, có lẽ so với hiện tại còn khó hơn nghe hơn trăm lần... Anh phải biết, đụng phải loại chuyện này, mọi người nói mãi chỉ là phụ nữ, không phải đàn ông, cho nên, A Thời, cam chịu số phận đi, anh với cô ấy đã kết thúc, anh còn tiếp tục như thế, không đơn giản hại cô ấy, sẽ còn thương tổn chính mình."
Đường Thời nhìn qua Lục Nhiên, vốn đang phẫn nộ, dần dần tiêu tán, thay vào đó là mờ mịt.
Lục Nhiên nhìn lấy Đường Thời ngẩn ra, đưa tay thả Đường Thời.
Đường Thời thất vọng đứng một hồi lâu, sau đó chậm rãi xoay người, mặt ủ mày chau trở về phòng khách, ngồi trên mặt đất, cầm rượu lên, không quan tâm gì mà tiếp tục uống.
Lúc mới đầu, anh nghĩ đến, không quấy rầy là anh cho cô dịu dàng cuối cùng.
Thế nhưng, về sau, anh vẫn không khắc chế được chính mình có thể có được cơ hội được nhìn thấy cô, liền lập tức bắt lấy.
Khi đó, anh còn nghĩ anh không có đánh nhiễu cô, chỉ là đối tốt với cô, sẽ không tạo thành phức tạp cho cô.
Thế nhưng, hiện tại thế nào? Cuối cùng vẫn tạo thành phức tạp cho cô.
Là anh dây dưa Cố Khuynh Thành không thả, lại biến thành cô dây dưa anh không thả, là anh có lòng tham, dựa vào gần cô như vậy, kết quả, mọi người mắng đều là cô.
Lục Nhiên nói, để cho anh chấp nhận.
Anh hiểu được, ý của Lục Nhiên, nếu như anh thật sự thích Cố Khuynh Thành, cũng không cần ái muội như vậy. Hại cô, thương tổn chính mình.
Sau đó anh thật sự vì những lời đồn đó, đem khoảng cách giữa bọn họ kéo ra sao?
Tại khu nhà cũ Đường gia, mẹ nói, qua mấy ngày, Trần Mặc Thâm sẽ đi gặp Cố Chính Nam cùng Cố phu nhân, sau đó bọn họ sẽ về nhà nhận giấy hôn thú.
Anh sợ nhất, cuối cùng đến.
Cô và Trần Mặc Thâm, cuối cùng cần nói chuyện cưới gả. bạn nào muốn đọc trước full liên hệ :
Mà anh, chẳng những phải trơ mắt nhìn cô gả cho người khác, còn phải vì bảo vệ cô, cùng anh phân rõ giới hạn?
Trong đầu Đường Thời, nhanh chóng lướt qua hình ảnh của mình và Cố Khuynh Thành từ nhỏ đến lớn, lướt qua những gì cô nói với mình trong nhà hàng, lướt qua những gì ghi trong quyển nhật ký liên quan tới anh...
Đường Thời càng nghĩ, anh uống mạnh hơn, đến sau cùng, anh căn bản không phân rõ chính mình đã say, hay là thanh tỉnh, anh chỉ làm theo suy nghĩ của mình, đột nhiên đứng lên, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lục Nhiên căn bản không nghĩ tới Đường Thời đột nhiên hành động vậy, anh vội vàng còn đang cầm bông, khử trùng chỗ mình bị Đường Thời đánh, cũng chạy theo ra ngoài.
. . .