Cô đột nhiên thút thít, để Đường Thời thoáng có chút bối rối, anh luống cuống tay chân giơ tay lên, bưng lấy mặt cô, bắt đầu lau nước mắt cho cô.
"Khuynh Khuynh, không khóc... Khuynh Khuynh... Nếu em không thích vấn đề này, em có thể không cần cân nhắc, không khóc..."
Cố Khuynh Thành lại khóc lớn hơn, cô cảm thấy trong đầu mình loạn thành một bầy, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, lại không biết bắt đầu nói từ đâu, sau cùng cô chỉ đột nhiên vươn tay, ôm lấy eo anh, chôn đầu ở trước ngực anh, khóc càng lớn tiếng.
Đường Thời muốn vươn tay, lôi cô từ trong lồng ngực của mình ra, giúp cô lau nước mắt, thế nhưng cô lại ấn đầu vào trong ngực anh, chôn càng sâu hơn.
Cứ việc lúc này anh say rượu thành một mảnh, anh cũng sợ chính mình dùng lực đem lôi cô ra ngoài, thương tổn cô, huống chi hiện tại c, còn mang bầu, cuối cùng Đường Thời đành phải chậm rãi vươn tay, ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Thật lâu, Cố Khuynh Thành mới dừng tiếng khóc, cô lại không rời khỏi ngực Đường Thời, ôm anh thật chặt như cũ.
Rượu Đường Thời uống vào, lăn lộn càng ngày càng nhiều, khiến cả người anh đều có chút đứng không yên, cho đến sau cùng, thân thể của anh, lay động một chút.
Cố Khuynh Thành mới chậm rãi ổn định tâm tình, vươn tay, đỡ lấy Đường Thời đi ra phòng tắm.
Vừa mới mở cửa phòng tắm ra, Cố Khuynh Thành liền nghe được tiếng chuông điện thoại di động của mình, từ trong phòng ngủ truyền tới.
Cô nhíu lông mày một cái, đem Đường Thời lúc này hoàn toàn mơ hồ nâng đến ghế sa lon phòng khách, ngồi xuống, mới về phòng ngủ.
Chuông điện thoại di động vừa dừng, cô đi vào cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy có bảy tám cuộc điện thoại chưa nhận, đều là Lục Nhiên gọi tới.
Cố Khuynh Thành mở điện thoại di động, gọi cho Lục Nhiên, chỉ là vang lên một tiếng, điện thoại đã bị nghe: "AnhLục Nhiên?"
"Khuynh Khuynh? Đánh thức em sao?"
"Không có... Em còn chưa ngủ." Cố Khuynh Thành dừng một cái, tiếp tục hỏi: "Có chuyện gì không?"
"A Thời ở chỗ của em sao?" Lục Nhiên hỏi xong, vẫn trình bày tình huống một chút: "Đêm nay anh ấy uống không ít rượu, đột nhiên lái xe liền chạy, anh đuổi tới nửa đường, đột nhiên mất dấu anh ấy, gọi điện thoại cũng không ai nghe, về sau anh ở chỗ vườn hoa Ôn Tâm nhìn thấy xe, xe đều không khóa, anh biết em ở chỗ này..."
Lục Nhiên nói đến đây liền dừng lại, nhưng ý trong lời anh cũng rõ ràng, Cố Khuynh Thành liếc mắt người đàn ông nằm trên ghế sa lon say tới thất điên bát đảo, nhớ anh đêm nay ở đây đã lâu, còn uống nhiều rượu, cũng không có chỗ nghỉ ngơi, huống chi dù cho hiện tại mình có rất nhiều nghi hoặc muốn nói với anh, anh cũng không nghe được, ngẫm lại, liền mở miệng, nói: "Anh ấy ở chỗ em, địa chỉ em là..."
Nói cho Lục Nhiên địa chỉ xong, Cố Khuynh Thành cúp điện thoại, đi ra phòng ngủ, qua nhà vệ sinh, cầm khăn lông ướt, đi ra lau mặt cho Đường Thời.
Lúc này người đàn ông đã say rối tinh rối mù, khi cô lau mặt anh, bên trong miệng còn thì thào hô hào cái gì, chỉ nói từng chữ không rõ, mãi cho đến khi Cố Khuynh Thành lau xong mặt, chuẩn bị lấy khăn ra, mới nghe thấy trong miệng anh tên cô: "Khuynh Khuynh, Khuynh Khuynh..."
Ngón tay Cố Khuynh Thành không nhịn được nắm chặt khăn mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Thời, trở nên có chút hỗn loạn.
...
"Khuynh Khuynh, không khóc... Khuynh Khuynh... Nếu em không thích vấn đề này, em có thể không cần cân nhắc, không khóc..."
Cố Khuynh Thành lại khóc lớn hơn, cô cảm thấy trong đầu mình loạn thành một bầy, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, lại không biết bắt đầu nói từ đâu, sau cùng cô chỉ đột nhiên vươn tay, ôm lấy eo anh, chôn đầu ở trước ngực anh, khóc càng lớn tiếng.
Đường Thời muốn vươn tay, lôi cô từ trong lồng ngực của mình ra, giúp cô lau nước mắt, thế nhưng cô lại ấn đầu vào trong ngực anh, chôn càng sâu hơn.
Cứ việc lúc này anh say rượu thành một mảnh, anh cũng sợ chính mình dùng lực đem lôi cô ra ngoài, thương tổn cô, huống chi hiện tại c, còn mang bầu, cuối cùng Đường Thời đành phải chậm rãi vươn tay, ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Thật lâu, Cố Khuynh Thành mới dừng tiếng khóc, cô lại không rời khỏi ngực Đường Thời, ôm anh thật chặt như cũ.
Rượu Đường Thời uống vào, lăn lộn càng ngày càng nhiều, khiến cả người anh đều có chút đứng không yên, cho đến sau cùng, thân thể của anh, lay động một chút.
Cố Khuynh Thành mới chậm rãi ổn định tâm tình, vươn tay, đỡ lấy Đường Thời đi ra phòng tắm.
Vừa mới mở cửa phòng tắm ra, Cố Khuynh Thành liền nghe được tiếng chuông điện thoại di động của mình, từ trong phòng ngủ truyền tới.
Cô nhíu lông mày một cái, đem Đường Thời lúc này hoàn toàn mơ hồ nâng đến ghế sa lon phòng khách, ngồi xuống, mới về phòng ngủ.
Chuông điện thoại di động vừa dừng, cô đi vào cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy có bảy tám cuộc điện thoại chưa nhận, đều là Lục Nhiên gọi tới.
Cố Khuynh Thành mở điện thoại di động, gọi cho Lục Nhiên, chỉ là vang lên một tiếng, điện thoại đã bị nghe: "AnhLục Nhiên?"
"Khuynh Khuynh? Đánh thức em sao?"
"Không có... Em còn chưa ngủ." Cố Khuynh Thành dừng một cái, tiếp tục hỏi: "Có chuyện gì không?"
"A Thời ở chỗ của em sao?" Lục Nhiên hỏi xong, vẫn trình bày tình huống một chút: "Đêm nay anh ấy uống không ít rượu, đột nhiên lái xe liền chạy, anh đuổi tới nửa đường, đột nhiên mất dấu anh ấy, gọi điện thoại cũng không ai nghe, về sau anh ở chỗ vườn hoa Ôn Tâm nhìn thấy xe, xe đều không khóa, anh biết em ở chỗ này..."
Lục Nhiên nói đến đây liền dừng lại, nhưng ý trong lời anh cũng rõ ràng, Cố Khuynh Thành liếc mắt người đàn ông nằm trên ghế sa lon say tới thất điên bát đảo, nhớ anh đêm nay ở đây đã lâu, còn uống nhiều rượu, cũng không có chỗ nghỉ ngơi, huống chi dù cho hiện tại mình có rất nhiều nghi hoặc muốn nói với anh, anh cũng không nghe được, ngẫm lại, liền mở miệng, nói: "Anh ấy ở chỗ em, địa chỉ em là..."
Nói cho Lục Nhiên địa chỉ xong, Cố Khuynh Thành cúp điện thoại, đi ra phòng ngủ, qua nhà vệ sinh, cầm khăn lông ướt, đi ra lau mặt cho Đường Thời.
Lúc này người đàn ông đã say rối tinh rối mù, khi cô lau mặt anh, bên trong miệng còn thì thào hô hào cái gì, chỉ nói từng chữ không rõ, mãi cho đến khi Cố Khuynh Thành lau xong mặt, chuẩn bị lấy khăn ra, mới nghe thấy trong miệng anh tên cô: "Khuynh Khuynh, Khuynh Khuynh..."
Ngón tay Cố Khuynh Thành không nhịn được nắm chặt khăn mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Thời, trở nên có chút hỗn loạn.
...