Cố Khuynh Thành đón lấy, thật ra thì còn muốn nói tiếp một câu "Em chuẩn bị muốn cùng Đường Thời ở cùng một chỗ", nhưng là, Trần Mặc Thâm im lặng, làm cho Cố Khuynh Thành có chút không mở miệng được.
Hai đầu điện thoại, cứ im lặng mà chống đở như vậy, thời điểm không khí trở nên sắp lúng túng, Trần Mặc Thâm phục hồi tinh thần lại, anh mở miệng, bật thốt lên chính là: "Em muốn cùng..."
Anh còn chưa nói ra tên Đường Thời, trong nháy mắt anh ngậm miệng lại, chậm rãi thở một hơi, sau đó đổi thành mang theo nụ cười nói: "Khuynh Khuynh, tôi tôn trọng lựa chọn của em."
Cố Khuynh Thành đáy lòng áy náy, lần nữa lên tiếng: "Trần Mặc Thâm, thật xin lỗi... Cũng thật cám ơn anh."
Cố Khuynh Thành nói xin lỗi, Cố Khuynh Thành nói cảm ơn, thật ra thì đó chưa bao giờ là điều anh muốn, nhưng là, anh cũng chỉ có thể từ trên người của cô nhận được những thứ này, lúc ban đầu đã biết, anh và cô không có có kết quả, cho nên cuối cùng, sao không mỉm cười làm cho cô an lòng, cho nên Trần Mặc Thâm như cũ cười híp mắt nói: "Nếu thật là nghĩ cảm ơn tôi a, đợi đến khi em có thời gian rồi, mời tôi ăn bửa cơm tốt lắm."
"Được."
"Vậy được rồi, tôi không hàn huyên với em nữa, tôi sắp phải đi làm, cúp máy trước. " Trần Mặc Thâm không để Cố Khuynh Thành trả lời, liền dẫn đầu chặc đứt điện thoại rồi.
Đây là lần đầu tiên anh cúp điện thoại của cô.
Sau khi cúp máy, Trần Mặc Thâm có chút vô lực hai tay chống ở bồn rửa mặt, anh cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm bồn nước hồi lâu, sau đó mới ngẩng đầu, nhìn lên khuôn mặt của mình trong gương, bởi vì đáy mắt sương mù, hơi có vẻ mơ hồ.
Trong lòng mỗi người đàn ông, đều có một nữ thần, mà cái nữ thần kia, nhất định là không chiếm được.
Mà Cố Khuynh Thành, chính là nữ thần của Trần Mặc Thâm anh.
Mối tình đầu của anh.
Mối tình đầu vừa thấy đã yêu.
Chính là thời đi học, thấy một cô bé, trong lúc bất chợt tim đập thình thịch, nghĩ hết mọi biện pháp muốn đối tốt với cô, cũng không van xin hồi báo.
Thật ra thì, anh hiểu được, anh yêu có lẽ không phải là Cố Khuynh Thành hiện tại, mà là mỗi người thiếu niên, cái loại cảm giác tốt đẹp.... lúc tuổi còn trẻ.
Có lẽ, anh cả đời này, cũng sẽ không đối với một nữ giới, chân tâm thật ý không cầu được mất như thế.
Nhưng mà, anh rất may mắn, anh cả đời này, từng có một nữ thần, làm cho mình không có chút nào nguyện ý thật lòng giao ra.
Anh biết, chính mình từng có cơ hội, có thể nhận được Cố Khuynh Thành, Đường Thời cùng Cố Khuynh Thành cũng kết thúc, nếu như mình ở thời điểm Đường Thời tìm đến tìm Cố Khuynh Thành, xuất hiện mấy lần, chính mình không cần cố ý làm cái gì, chỉ cần vô ý làm chút gì đó, thì có thể làm cho khoảng cách giữa Đường Thời cùng Cố Khuynh Thành càng chạy càng xa, Cố Khuynh Thành a, vì che dấu đứa bé trong bụng của cô, chỉ có thể cùng anh như vậy.
Nhưng là anh không có làm thế.
Chào tạm biệt Cố Khuynh Thành.
Từ nay về sau, tôi vẫn nhớ tới em, mong em hạnh phúc.
Cắt đứt điện thoại Trần Mặc Thâm, Cố Khuynh Thành tâm tình cũng là thoải mái hơn rất nhiều.
Thật ra chuyện nhìn như rất phức tạp, nguyên nhân căn bản nhất, thường rất đơn giản.
Cô cùng Đường Thời còn kém một bước này, hôm nay một bước kia, anh đưa ra trước, cô cũng không còn đạo lý dừng nguyên tại chỗ bất động, không phải sao?
Buổi tối hôm qua giằng co hơn nửa đêm, Cố Khuynh Thành nghĩ tới người đàn ông say rượu có lẽ bây giờ còn không có tỉnh táo lại, cho nên liền muốn tỉnh lại mới gọi điện thoại cho anh, sau đó liền trực tiếp đưa điện thoại di động để ở một bên, bắt đầu ngủ bù
Hai đầu điện thoại, cứ im lặng mà chống đở như vậy, thời điểm không khí trở nên sắp lúng túng, Trần Mặc Thâm phục hồi tinh thần lại, anh mở miệng, bật thốt lên chính là: "Em muốn cùng..."
Anh còn chưa nói ra tên Đường Thời, trong nháy mắt anh ngậm miệng lại, chậm rãi thở một hơi, sau đó đổi thành mang theo nụ cười nói: "Khuynh Khuynh, tôi tôn trọng lựa chọn của em."
Cố Khuynh Thành đáy lòng áy náy, lần nữa lên tiếng: "Trần Mặc Thâm, thật xin lỗi... Cũng thật cám ơn anh."
Cố Khuynh Thành nói xin lỗi, Cố Khuynh Thành nói cảm ơn, thật ra thì đó chưa bao giờ là điều anh muốn, nhưng là, anh cũng chỉ có thể từ trên người của cô nhận được những thứ này, lúc ban đầu đã biết, anh và cô không có có kết quả, cho nên cuối cùng, sao không mỉm cười làm cho cô an lòng, cho nên Trần Mặc Thâm như cũ cười híp mắt nói: "Nếu thật là nghĩ cảm ơn tôi a, đợi đến khi em có thời gian rồi, mời tôi ăn bửa cơm tốt lắm."
"Được."
"Vậy được rồi, tôi không hàn huyên với em nữa, tôi sắp phải đi làm, cúp máy trước. " Trần Mặc Thâm không để Cố Khuynh Thành trả lời, liền dẫn đầu chặc đứt điện thoại rồi.
Đây là lần đầu tiên anh cúp điện thoại của cô.
Sau khi cúp máy, Trần Mặc Thâm có chút vô lực hai tay chống ở bồn rửa mặt, anh cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm bồn nước hồi lâu, sau đó mới ngẩng đầu, nhìn lên khuôn mặt của mình trong gương, bởi vì đáy mắt sương mù, hơi có vẻ mơ hồ.
Trong lòng mỗi người đàn ông, đều có một nữ thần, mà cái nữ thần kia, nhất định là không chiếm được.
Mà Cố Khuynh Thành, chính là nữ thần của Trần Mặc Thâm anh.
Mối tình đầu của anh.
Mối tình đầu vừa thấy đã yêu.
Chính là thời đi học, thấy một cô bé, trong lúc bất chợt tim đập thình thịch, nghĩ hết mọi biện pháp muốn đối tốt với cô, cũng không van xin hồi báo.
Thật ra thì, anh hiểu được, anh yêu có lẽ không phải là Cố Khuynh Thành hiện tại, mà là mỗi người thiếu niên, cái loại cảm giác tốt đẹp.... lúc tuổi còn trẻ.
Có lẽ, anh cả đời này, cũng sẽ không đối với một nữ giới, chân tâm thật ý không cầu được mất như thế.
Nhưng mà, anh rất may mắn, anh cả đời này, từng có một nữ thần, làm cho mình không có chút nào nguyện ý thật lòng giao ra.
Anh biết, chính mình từng có cơ hội, có thể nhận được Cố Khuynh Thành, Đường Thời cùng Cố Khuynh Thành cũng kết thúc, nếu như mình ở thời điểm Đường Thời tìm đến tìm Cố Khuynh Thành, xuất hiện mấy lần, chính mình không cần cố ý làm cái gì, chỉ cần vô ý làm chút gì đó, thì có thể làm cho khoảng cách giữa Đường Thời cùng Cố Khuynh Thành càng chạy càng xa, Cố Khuynh Thành a, vì che dấu đứa bé trong bụng của cô, chỉ có thể cùng anh như vậy.
Nhưng là anh không có làm thế.
Chào tạm biệt Cố Khuynh Thành.
Từ nay về sau, tôi vẫn nhớ tới em, mong em hạnh phúc.
Cắt đứt điện thoại Trần Mặc Thâm, Cố Khuynh Thành tâm tình cũng là thoải mái hơn rất nhiều.
Thật ra chuyện nhìn như rất phức tạp, nguyên nhân căn bản nhất, thường rất đơn giản.
Cô cùng Đường Thời còn kém một bước này, hôm nay một bước kia, anh đưa ra trước, cô cũng không còn đạo lý dừng nguyên tại chỗ bất động, không phải sao?
Buổi tối hôm qua giằng co hơn nửa đêm, Cố Khuynh Thành nghĩ tới người đàn ông say rượu có lẽ bây giờ còn không có tỉnh táo lại, cho nên liền muốn tỉnh lại mới gọi điện thoại cho anh, sau đó liền trực tiếp đưa điện thoại di động để ở một bên, bắt đầu ngủ bù