Đường Thời hoàn toàn không nghĩ tới lấy khăn giấy lau mặt của mình, ngược lại đem đầu đ nhấc lên, nhìn chằm chằm Lục Nhiên, giọng nói có chút kích động hỏi: "Ý của cậu là, buổi tối hôm qua tôi lái xe đi nhà Cố Khuynh Thành?"
Lục Nhiên bị Đường Thời kích động, hù cho vội vàng trốn một chút, sau đó mới gật đầu: "Đúng vậy."
"Vậy ý của cậu là, tôi cùng Cố Khuynh Thành ở chung một chỗ ngây người thật lâu?"
Lục Nhiên tiếp tục gật đầu, suy nghĩ một chút, nói: "Đại khái anh cùng cô ấy ở chung một chỗ ngây người hơn một giờ."
"Như vậy nói cách khác, hôm qua hoàn toàn cũng không phải là ảo giác, mà là tồn tại chân thật, tôi thế mà lại nói tôi thích em với Cố Khuynh Thành, tôi còn làm cho cô suy nghĩ quay lại với tôi, tôi còn..."
Chữ "Khóc" cuối cùng Đường Thời còn chưa nói hết, Lục Nhiên đã trợn to hai mắt, một bộ bất khả tư nghị nhìn Đường Thời: "Không nhìn ra a, hôm qua là có rượu lớn mật a, anh thế nhưng đối Khuynh Thành bày tỏ? Còn làm cho cô ấy suy nghĩ quay lại với anh? Như thế nào, cô ấy đồng ý không vậy? Còn có, anh thì thế nào?"
Lục Nhiên đón hỏi liên tiếp vài vấn đề, Đường Thời mới ý thức tới chính mình suýt nữa đem chuyện chính mình hướng về phía Cố Khuynh Thành khóc cũng nói ra, anh vội vàng ngậm miệng, vẻ mặt trở nên lúc đỏ lúc trắng.
Thời điểm anh cho là đó là ảo giác, anh đều có chút chịu không được chính mình thế nhưng hướng về phía Cố Khuynh Thành rơi nước mắt, hiện tại... Lục Nhiên nói cho anh biết, đây hết thảy cũng không phải là ảo giác, mà là tồn tại chân thật đấy!
Anh một người đàn ông, từ hai tuổi, liền không có trước mặt ai rơi lệ, kết quả, anh thế nhưng chạy đến trước mặt Cố Khuynh Thành, ôm cô khóc?
Ở trong đầu Đường Thời, cẩn thận suy nghĩ một chút cái tràng diện kia... Cả người trong nháy mắt xốc xếch trong gió rồi, anh thẹn quá thành giận, hướng về phía Lục Nhiên nộ khí đằng đằng rống lên một câu: "Cậu hôm qua tại sao không ngăn cản tôi!"
Lục Nhiên nhìn Đường Thời như vậy, vẫn duy trì trầm tĩnh như cũ, hướng về phía Đường Thời nhún vai: "Bản thân em muốn ngăn anh, chẳng qua là... Không kịp ngăn cản..."
Nói xong, Lục Nhiên còn hướng về phía Đường Thời buông tay ra, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Đường Thời trong nháy mắt không có khẩu vị, anh vội vàng đứng lên, vòng quanh phòng ăn tới tới lui lui tầm vài vòng, trong đầu nghĩ đều là tràng diện mình hướng về phía Cố Khuynh Thành khóc, sau đó cảm thấy, hình tượng tốt đẹp cả đời này chính mình sở hữu, hoàn toàn bị hủy diệt rồi!
Lục Nhiên hoàn toàn không có bị Đường Thời đi tới đi lui ảnh hưởng, mà là tiếp tục bình tĩnh thong dong ăn bữa sáng của mình, sau khi ăn no, liền đi tới trước mặt Đường Thời, giơ tay lên vỗ vỗ bả vai anh: "Em có việc phải làm, đi trước."
"Cậu đi đâu vậy, đi công tác? " Đường Thời vươn tay, ngăn cản Lục Nhiên, hỏi.
"Nước Mỹ a, chính là cái dự án RK kia... " Lục Nhiên nói còn chưa hết, Đường Thời đã dứt khoát mở miệng nói: "Cậu không cần đi, tôi đi công tác thay cậu."
Vừa nói, liền trực tiếp cầm lấy điện thoại di động, gọi cho Trương Tiểu Tả một cú điện thoại, để cho cô giúp mình đặt vé, sau đó đem điện thoại di động của mình kín đáo đưa cho Lục Nhiên, nói: "Cậu đem cái điện thoại di động này giao cho Trương Tiểu Tả, để cho cô ấy giúp tôi xem, gần nhất đoạn thời gian này, các cậu ai cũng đừng quấy rầy tôi, tôi muốn một minhg yên lặng một chút."
Sau đó lưu lại Lục Nhiên, liền trở về phòng ngủ của mình, tùy ý thu thập mấy bộ đồ, đi sân bay.
Lúc ấy Lục Nhiên đứng ở trong phòng khách, tận mắt nhìn thấy Đường Thời ra ngoài, lúc ấy, thấy Đường Thời thế nào cũng giống như là, chạy trối chết...
...
Lục Nhiên bị Đường Thời kích động, hù cho vội vàng trốn một chút, sau đó mới gật đầu: "Đúng vậy."
"Vậy ý của cậu là, tôi cùng Cố Khuynh Thành ở chung một chỗ ngây người thật lâu?"
Lục Nhiên tiếp tục gật đầu, suy nghĩ một chút, nói: "Đại khái anh cùng cô ấy ở chung một chỗ ngây người hơn một giờ."
"Như vậy nói cách khác, hôm qua hoàn toàn cũng không phải là ảo giác, mà là tồn tại chân thật, tôi thế mà lại nói tôi thích em với Cố Khuynh Thành, tôi còn làm cho cô suy nghĩ quay lại với tôi, tôi còn..."
Chữ "Khóc" cuối cùng Đường Thời còn chưa nói hết, Lục Nhiên đã trợn to hai mắt, một bộ bất khả tư nghị nhìn Đường Thời: "Không nhìn ra a, hôm qua là có rượu lớn mật a, anh thế nhưng đối Khuynh Thành bày tỏ? Còn làm cho cô ấy suy nghĩ quay lại với anh? Như thế nào, cô ấy đồng ý không vậy? Còn có, anh thì thế nào?"
Lục Nhiên đón hỏi liên tiếp vài vấn đề, Đường Thời mới ý thức tới chính mình suýt nữa đem chuyện chính mình hướng về phía Cố Khuynh Thành khóc cũng nói ra, anh vội vàng ngậm miệng, vẻ mặt trở nên lúc đỏ lúc trắng.
Thời điểm anh cho là đó là ảo giác, anh đều có chút chịu không được chính mình thế nhưng hướng về phía Cố Khuynh Thành rơi nước mắt, hiện tại... Lục Nhiên nói cho anh biết, đây hết thảy cũng không phải là ảo giác, mà là tồn tại chân thật đấy!
Anh một người đàn ông, từ hai tuổi, liền không có trước mặt ai rơi lệ, kết quả, anh thế nhưng chạy đến trước mặt Cố Khuynh Thành, ôm cô khóc?
Ở trong đầu Đường Thời, cẩn thận suy nghĩ một chút cái tràng diện kia... Cả người trong nháy mắt xốc xếch trong gió rồi, anh thẹn quá thành giận, hướng về phía Lục Nhiên nộ khí đằng đằng rống lên một câu: "Cậu hôm qua tại sao không ngăn cản tôi!"
Lục Nhiên nhìn Đường Thời như vậy, vẫn duy trì trầm tĩnh như cũ, hướng về phía Đường Thời nhún vai: "Bản thân em muốn ngăn anh, chẳng qua là... Không kịp ngăn cản..."
Nói xong, Lục Nhiên còn hướng về phía Đường Thời buông tay ra, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Đường Thời trong nháy mắt không có khẩu vị, anh vội vàng đứng lên, vòng quanh phòng ăn tới tới lui lui tầm vài vòng, trong đầu nghĩ đều là tràng diện mình hướng về phía Cố Khuynh Thành khóc, sau đó cảm thấy, hình tượng tốt đẹp cả đời này chính mình sở hữu, hoàn toàn bị hủy diệt rồi!
Lục Nhiên hoàn toàn không có bị Đường Thời đi tới đi lui ảnh hưởng, mà là tiếp tục bình tĩnh thong dong ăn bữa sáng của mình, sau khi ăn no, liền đi tới trước mặt Đường Thời, giơ tay lên vỗ vỗ bả vai anh: "Em có việc phải làm, đi trước."
"Cậu đi đâu vậy, đi công tác? " Đường Thời vươn tay, ngăn cản Lục Nhiên, hỏi.
"Nước Mỹ a, chính là cái dự án RK kia... " Lục Nhiên nói còn chưa hết, Đường Thời đã dứt khoát mở miệng nói: "Cậu không cần đi, tôi đi công tác thay cậu."
Vừa nói, liền trực tiếp cầm lấy điện thoại di động, gọi cho Trương Tiểu Tả một cú điện thoại, để cho cô giúp mình đặt vé, sau đó đem điện thoại di động của mình kín đáo đưa cho Lục Nhiên, nói: "Cậu đem cái điện thoại di động này giao cho Trương Tiểu Tả, để cho cô ấy giúp tôi xem, gần nhất đoạn thời gian này, các cậu ai cũng đừng quấy rầy tôi, tôi muốn một minhg yên lặng một chút."
Sau đó lưu lại Lục Nhiên, liền trở về phòng ngủ của mình, tùy ý thu thập mấy bộ đồ, đi sân bay.
Lúc ấy Lục Nhiên đứng ở trong phòng khách, tận mắt nhìn thấy Đường Thời ra ngoài, lúc ấy, thấy Đường Thời thế nào cũng giống như là, chạy trối chết...
...