Cố Khuynh Thành nói chuyện, tựa như ở hướng về phía người ta nói tối nay cô ăn những gì, tùy tiện đến cực hạn..
Đường Thời sau khi nghe xong, phản ứng đầu tiên là Cố Khuynh Thành trêu chọc anh chơi, anh còn vô tội đối với Cố Khuynh Thành mở trừng hai mắt: "Khuynh Khuynh, em đừng có trêu tôi."
Trêu? Cô trêu anh chỗ nào, rõ ràng là đang nói sự thật.
Cố Khuynh Thành ấn đường khẽ giật giật, vẻ mặt trở nên nghiêm trang: "Đường Thời, em không nói đùa, Thủy Quả Đường thật sự là con của anh."
Trên mặt Đường Thời lưu lại một tia vô tội, thấy vẻ mặt Cố Khuynh Thành trở nên phá lệ chăm chú, thần thái của anh khẽ cứng lại một chút, sau đó mở trừng hai mắt, vươn tay, sờ sờ cái trán Cố Khuynh Thành: "Khuynh Khuynh, em có phải hay không mơ hồ?"
"Anh mới mơ hồ ấy! " Cố Khuynh Thành tức giận giơ tay lên, đánh lên tay Đường Thời, nhìn chằm chằm mắt của anh, gằn từng chữ: "Thủy Quả Đường là con của anh, không tin anh có thể đi làm giám định ADN."
Đường Thời trước vuốt vuốt tay mình bị Cố Khuynh Thành đánh có chút đau, sau đó mới giống như là vừa mới nghe lầm, đem lời cô nói, lập lại một lần: "Thủy Quả Đường là con của tôi?"
Cố Khuynh Thành nửa tháng này vẫn thật tò mò tướng Đường Thời biết chân, rốt cuộc sẽ phản ứng như thế nào, hiện tại rốt cuộc chờ đến lúc, cô trở nên phá lệ khẩn trương lên, theo bản năng ngừng thở, hướng về phía Đường Thời nhẹ nhàng gật gật đầu.
Đường Thời trong nháy mắt giống như là bị hóa đá, không chớp mắt nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành.
Thời gian tích tắc trôi qua, Cố Khuynh Thành thấy người đàn ông giống như pho tượng, cứng ngắc ôm chính mình đứng, đáy lòng không nhịn được có chút lo lắng.
Sẽ không phải bị tin tức kia, làm cho sợ đến choáng váng chứ?.
Cố Khuynh Thành đang chuẩn bị giơ tay lên, đẩy Đường Thời thời, người đàn ông trong lúc bất chợt giật mình phục hồi tinh thần, sau đó thả Cố Khuynh Thành ra, xoay người, sải bước chạy ra khỏi phòng bệnh, lưu lại Cố Khuynh Thành đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt bất khả tư nghị mở trừng hai mắt, Đường Thời đi? Đường Thời biết tin tức kia, thế nhưng lại đi?
Này cùng trong tưởng tượng của cô hoàn toàn không giống a...
Đường Thời đi ra phòng bệnh, thẳng tắp chạy về phía phòng giữ ấm, dùng sức đẩy cửa ra, bởi vì động tĩnh lớn, dẫn tới người bên trong hướng về phía anh quăng tới ánh mắt không vui.
Đường Thời tựa như không nhìn thấy, chạy thẳng tới đến trước ba cái lồng giữ ấm của Thủy Quả Đường, trước nhìn Đường Thủy cùng Đường Quả ngủ say bên trong một chút, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn thoáng qua Đường Đường được người săn sóc đặc biệt nâng đầu lên, đang đút sữa, anh mới hướng người săn sóc đặc biệt, không giải thích được hỏi một câu: "Ba đứa bé, sinh non bao lâu rồi?"
Người ăn sóc đặc biệt vẫn cho là Đường Thời là cha bọn nhỏ, nghe Đường Thời hỏi cái vấn đề này, ánh mắt nhìn anh, trở nên có chút kỳ quái: "Tiên sinh, ngài là cha bọn nhỏ, không phải ngài rõ ràng nhất sao?"
Đường Thời hoàn toàn không để ý tới người săn sóc đặc biệt nói gì, đem vấn đề chính mình mới vừa hỏi, giọng có chút quan trọng lặp lại một lần: "Ba đứa bé, rốt cuộc sinh non bao lâu rồi?"
Đường Thời ngày thường làm cho người ta một loại cảm giác rất xa cách không thể chạm, lúc này giọng nói tăng thêm, hồn nhiên thành cái chủng loại kia... Sự quyết đoán, liền từ trên người của anh lộ ra một cách tự nhiên, người săn sóc đặc biệt bị làm cho sợ đến tay cầm lấy bình sữa khẽ run rẩy, đổ lên mặt Đường Đường.
...
Đường Thời sau khi nghe xong, phản ứng đầu tiên là Cố Khuynh Thành trêu chọc anh chơi, anh còn vô tội đối với Cố Khuynh Thành mở trừng hai mắt: "Khuynh Khuynh, em đừng có trêu tôi."
Trêu? Cô trêu anh chỗ nào, rõ ràng là đang nói sự thật.
Cố Khuynh Thành ấn đường khẽ giật giật, vẻ mặt trở nên nghiêm trang: "Đường Thời, em không nói đùa, Thủy Quả Đường thật sự là con của anh."
Trên mặt Đường Thời lưu lại một tia vô tội, thấy vẻ mặt Cố Khuynh Thành trở nên phá lệ chăm chú, thần thái của anh khẽ cứng lại một chút, sau đó mở trừng hai mắt, vươn tay, sờ sờ cái trán Cố Khuynh Thành: "Khuynh Khuynh, em có phải hay không mơ hồ?"
"Anh mới mơ hồ ấy! " Cố Khuynh Thành tức giận giơ tay lên, đánh lên tay Đường Thời, nhìn chằm chằm mắt của anh, gằn từng chữ: "Thủy Quả Đường là con của anh, không tin anh có thể đi làm giám định ADN."
Đường Thời trước vuốt vuốt tay mình bị Cố Khuynh Thành đánh có chút đau, sau đó mới giống như là vừa mới nghe lầm, đem lời cô nói, lập lại một lần: "Thủy Quả Đường là con của tôi?"
Cố Khuynh Thành nửa tháng này vẫn thật tò mò tướng Đường Thời biết chân, rốt cuộc sẽ phản ứng như thế nào, hiện tại rốt cuộc chờ đến lúc, cô trở nên phá lệ khẩn trương lên, theo bản năng ngừng thở, hướng về phía Đường Thời nhẹ nhàng gật gật đầu.
Đường Thời trong nháy mắt giống như là bị hóa đá, không chớp mắt nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành.
Thời gian tích tắc trôi qua, Cố Khuynh Thành thấy người đàn ông giống như pho tượng, cứng ngắc ôm chính mình đứng, đáy lòng không nhịn được có chút lo lắng.
Sẽ không phải bị tin tức kia, làm cho sợ đến choáng váng chứ?.
Cố Khuynh Thành đang chuẩn bị giơ tay lên, đẩy Đường Thời thời, người đàn ông trong lúc bất chợt giật mình phục hồi tinh thần, sau đó thả Cố Khuynh Thành ra, xoay người, sải bước chạy ra khỏi phòng bệnh, lưu lại Cố Khuynh Thành đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt bất khả tư nghị mở trừng hai mắt, Đường Thời đi? Đường Thời biết tin tức kia, thế nhưng lại đi?
Này cùng trong tưởng tượng của cô hoàn toàn không giống a...
Đường Thời đi ra phòng bệnh, thẳng tắp chạy về phía phòng giữ ấm, dùng sức đẩy cửa ra, bởi vì động tĩnh lớn, dẫn tới người bên trong hướng về phía anh quăng tới ánh mắt không vui.
Đường Thời tựa như không nhìn thấy, chạy thẳng tới đến trước ba cái lồng giữ ấm của Thủy Quả Đường, trước nhìn Đường Thủy cùng Đường Quả ngủ say bên trong một chút, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn thoáng qua Đường Đường được người săn sóc đặc biệt nâng đầu lên, đang đút sữa, anh mới hướng người săn sóc đặc biệt, không giải thích được hỏi một câu: "Ba đứa bé, sinh non bao lâu rồi?"
Người ăn sóc đặc biệt vẫn cho là Đường Thời là cha bọn nhỏ, nghe Đường Thời hỏi cái vấn đề này, ánh mắt nhìn anh, trở nên có chút kỳ quái: "Tiên sinh, ngài là cha bọn nhỏ, không phải ngài rõ ràng nhất sao?"
Đường Thời hoàn toàn không để ý tới người săn sóc đặc biệt nói gì, đem vấn đề chính mình mới vừa hỏi, giọng có chút quan trọng lặp lại một lần: "Ba đứa bé, rốt cuộc sinh non bao lâu rồi?"
Đường Thời ngày thường làm cho người ta một loại cảm giác rất xa cách không thể chạm, lúc này giọng nói tăng thêm, hồn nhiên thành cái chủng loại kia... Sự quyết đoán, liền từ trên người của anh lộ ra một cách tự nhiên, người săn sóc đặc biệt bị làm cho sợ đến tay cầm lấy bình sữa khẽ run rẩy, đổ lên mặt Đường Đường.
...