Cố Khuynh Thành nói xong, liền mở mắt ra thật nhanh, liếc mắt nhìn sắc mặt Đường Thời.
Cô vốn tưởng rằng sắc mặt của anh, sẽ nhanh chóng trầm xuống.
Thế nhưng thật không ngờ, khiến cô bất ngờ, sắc mặt Đường Thời chẳng những không có chút vẻ tức giận, ngược lại trở nên càng giãn ra, giống như tâm tình anh rất tốt, tiếp tục nhặt quân cờ.
Cố Khuynh Thành vẫn cảm thấy, mình và Đường Thời quen biết nhiều năm như vậy, nên tính là rất hiểu rõ con người anh, nhưng bây giờ, cô lại phát hiện, người đàn ông này, căn bản cùng mình hiểu rõ chênh lệch rất xa.
Giống như bây giờ, cô cho là anh sẽ tức giận không vui, thế nhưng cố tình lại không có.
Mà đôi khi, cô cảm giác mình đã đủ tốt, anh lại đột nhiên giở mặt vô tình.
Khi Đường Thời nhặt hết tất cả quân cờ, mới ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành đối diện, như là nghĩ đến cái gì đó, bất chợt mở miệng, nói: “Ở đây có chút ồn, theo tôi lên lầu tìm chỗ an tĩnh, ngồi một chút.”
Cố Khuynh Thành thật không ngờ tới Đường Thời sẽ đưa cô rời đi một mình, cô hơi kinh ngạc một cái, lúc chờ cô tỉnh hồn, Đường Thời đã đứng lên.
Cố Khuynh Thành liếc mắt nhìn khung cảnh bữa tiệc ồn ào xa xa, mặc dù mọi người nhìn như đang nói chuyện trên trời đất, nhưng lại có không ít người lao thẳng ánh mắt về phía Đường Thời.
Cố Khuynh Thành nghĩ đến lúc mình vào phòng rửa tay, nghe được hai người kia nói tới mình.
Maf sở dĩ cô muốn tới bữa tiệc này, chính là vì không để cho mình không để Cố gia sẽ bị chê cười, thế nhưng thật không ngờ, cẩn thận mấy cũng có sơ sót, đúng vẫn thành đề tài bàn tán của người khác.
Nếu như bây giờ cô và Đường Thời cùng rời đi, nhất định những người đó sẽ cho là cô có quan hệ với Đường Thời, vôn chưa từng có tan vỡ, cũng sẽ cảm thấy lúc cô đưa quà cho Đường Thời, thái độ Đường Thời, chẳng qua chỉ là lãnh đạm một chút.
Dù sao, hai người bạn thân, cũng sẽ có lúc giận dỗi.
Kể từ đó, cô chẳng những lấy lại mặt mũi của mình, cũng lấy lại mặt mũi Cố gia.
Cố Khuynh Thành nghĩ tới đây, liền chậm rãi đứng dậy, đi theo sau lưng Đường Thời, dưoif con mắt vô ý của mọi người, rời khỏi hội trường bữa tiệc.
Đường Thời mang Cố Khuynh Thành tới phòng cao nhất của bữa tiệc.
Đối lập với hiện trường bữa tiệc sinh nhật, trong phòng yên tĩnh không có bất kỳ tạp âm.
Bình hoa trong phòng, có đặt một bó hoa tươi xinh đẹp, tản ra mùi hoa thanh nhã.
Đường Thời cởi áo khoác lễ phục ra, vứt lên ghế sa lon trong phòng khách, sau đó đi vào phòng trong, trực tiếp nằm lên trên giường.
Cố Khuynh Thành không dám quấy nhiễu Đường Thời, rón rén nhặt áo khoác lễ phục anh ném lung tung, mắc lên trên giá treo, trực tiếp cất trong tủ quần áo.
Cửa phòng ngủ không có đóng, Cố Khuynh Thành thấy thỉnh thoảng Đường Thời giơ tay lên, day day mi tâm của mình.
Cô vốn tưởng rằng sắc mặt của anh, sẽ nhanh chóng trầm xuống.
Thế nhưng thật không ngờ, khiến cô bất ngờ, sắc mặt Đường Thời chẳng những không có chút vẻ tức giận, ngược lại trở nên càng giãn ra, giống như tâm tình anh rất tốt, tiếp tục nhặt quân cờ.
Cố Khuynh Thành vẫn cảm thấy, mình và Đường Thời quen biết nhiều năm như vậy, nên tính là rất hiểu rõ con người anh, nhưng bây giờ, cô lại phát hiện, người đàn ông này, căn bản cùng mình hiểu rõ chênh lệch rất xa.
Giống như bây giờ, cô cho là anh sẽ tức giận không vui, thế nhưng cố tình lại không có.
Mà đôi khi, cô cảm giác mình đã đủ tốt, anh lại đột nhiên giở mặt vô tình.
Khi Đường Thời nhặt hết tất cả quân cờ, mới ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành đối diện, như là nghĩ đến cái gì đó, bất chợt mở miệng, nói: “Ở đây có chút ồn, theo tôi lên lầu tìm chỗ an tĩnh, ngồi một chút.”
Cố Khuynh Thành thật không ngờ tới Đường Thời sẽ đưa cô rời đi một mình, cô hơi kinh ngạc một cái, lúc chờ cô tỉnh hồn, Đường Thời đã đứng lên.
Cố Khuynh Thành liếc mắt nhìn khung cảnh bữa tiệc ồn ào xa xa, mặc dù mọi người nhìn như đang nói chuyện trên trời đất, nhưng lại có không ít người lao thẳng ánh mắt về phía Đường Thời.
Cố Khuynh Thành nghĩ đến lúc mình vào phòng rửa tay, nghe được hai người kia nói tới mình.
Maf sở dĩ cô muốn tới bữa tiệc này, chính là vì không để cho mình không để Cố gia sẽ bị chê cười, thế nhưng thật không ngờ, cẩn thận mấy cũng có sơ sót, đúng vẫn thành đề tài bàn tán của người khác.
Nếu như bây giờ cô và Đường Thời cùng rời đi, nhất định những người đó sẽ cho là cô có quan hệ với Đường Thời, vôn chưa từng có tan vỡ, cũng sẽ cảm thấy lúc cô đưa quà cho Đường Thời, thái độ Đường Thời, chẳng qua chỉ là lãnh đạm một chút.
Dù sao, hai người bạn thân, cũng sẽ có lúc giận dỗi.
Kể từ đó, cô chẳng những lấy lại mặt mũi của mình, cũng lấy lại mặt mũi Cố gia.
Cố Khuynh Thành nghĩ tới đây, liền chậm rãi đứng dậy, đi theo sau lưng Đường Thời, dưoif con mắt vô ý của mọi người, rời khỏi hội trường bữa tiệc.
Đường Thời mang Cố Khuynh Thành tới phòng cao nhất của bữa tiệc.
Đối lập với hiện trường bữa tiệc sinh nhật, trong phòng yên tĩnh không có bất kỳ tạp âm.
Bình hoa trong phòng, có đặt một bó hoa tươi xinh đẹp, tản ra mùi hoa thanh nhã.
Đường Thời cởi áo khoác lễ phục ra, vứt lên ghế sa lon trong phòng khách, sau đó đi vào phòng trong, trực tiếp nằm lên trên giường.
Cố Khuynh Thành không dám quấy nhiễu Đường Thời, rón rén nhặt áo khoác lễ phục anh ném lung tung, mắc lên trên giá treo, trực tiếp cất trong tủ quần áo.
Cửa phòng ngủ không có đóng, Cố Khuynh Thành thấy thỉnh thoảng Đường Thời giơ tay lên, day day mi tâm của mình.