Editor: Quỳnh Nguyễn
Lúc này Cố Khuynh Thành mới phát hiện vậy mà đáy mắt mình trong lúc bất tri bất giác chứa đầy một tầng sương mù, cô giơ tay lên lau đáy mắt, hít sâu một hơi, nhẹ giọng mở miệng với ngoài cửa: "Ai vậy?"
" Khuynh Thành, con dậy rồi?" Cách cánh cửa truyền đến tiếng Đường phu nhân, ôn nhu ân cần: "Buổi sáng thời điểm A Thời đi làm nói con ngủ bù, không cho người ầm ĩ con, hiện tại cơm trưa chuẩn bị tốt rồi, một ngày con chưa ăn cái gì, giờ dậy rồi thì liền đi xuống lầu ăn một chút gì đi."
"Được." Cố Khuynh Thành vội vàng trả lời một câu đối với ngoài cửa, sau đó ngay lập tức cầm lấy túi giấy chuyển phát bị cô ném trên mặt đất lên, nhét giám định DNA vào, một lần nữa thả lại trên vị trí mình phát hiện, sau đó đặt lại như cũ rồi lúc này mới đứng lên soi gương sửa sang dáng vẻ mình một chút, liền đi đến ngưỡng cửa phòng ngủ mở cửa.
Đường phu nhân nhìn thấy, lập tức hướng về phía cô từ ái cười cười: "Khuynh Thành, buổi sáng bác gọi điện thoại cho mẹ con, hỏi con thích ăn gì nhất, giữa trưa cố ý để cho Trương tẩu chuẩn bị món con thích ăn."
Trước kia Đường phu nhân đối với cô rất tốt, từ khi cô sinh Thủy Quả Đường xong lại đối với cô giống như con gái ruột, Cố Khuynh Thành nghĩ đến giấy giám định DNA, đáy lòng càng thêm khó chịu một chút, cô hướng về phía Đường phu nhân nụ cười tươi tắn nói một tiếng "Cảm ơn."
Đường phu nhân mắt sắc thấy được đáy mắt Cố Khuynh Thành hồng, mi tâm nhăn nhăn, có chút lo lắng mở miệng: "Khuynh Thành, con vừa mới khóc?"
" Không có." Cố Khuynh Thành liền vội vã lắc lắc đầu: "Lúc con rửa mặt bị sữa rửa mặt vào trong mắt nên có chút đau."
Lúc này Đường phu nhân mới buông lỏng, thúc giục Cố Khuynh Thành đi xuống lầu.
Người hầu đã bày cơm trưa ở trên bàn cơm, Đường phu nhân tự mình múc thêm một chén nước canh cho Cố Khuynh Thành, thời điểm cô nhận nước canh nhịn không được lên tiếng nói một câu: "Khuynh Thành, mặc dù mọi người đều nói mẹ chồng con dâu không hoà thuận, nhưng mà con yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không như vậy, nếu A Thời dám khi dễ con, con trực tiếp nói cho ta biết, ta tuyệt đối sẽ thiên vị con.
Đáy lòng Cố Khuynh Thành cảm động, lại càng thêm khó chịu, hai tay cô tiếp nhận nước canh, gật đầu nói một tiếng "Cảm ơn", sau đó lại bổ sung một câu: "Đường Thời, anh ấy đối với con rất tốt."
"Nó dám không tốt với con!" Đường phu nhân nháy mắt nghiêm mặt, làm cho Đường Uyển ăn cơm bên cạnh nhịn không được nở nụ cười.
Cố Khuynh Thành cũng nhịn không được cong khóe môi cười cười, sau đó cúi đầu ăn nước canh.
---
Tối hôm qua Tứ Nguyệt vội vàng chạy khỏi nhà trọ Tô Niên Hoa, chỉ mặc một váy ngủ mỏng, chân trần, ngay cả giầy cũng chưa xỏ.
Đến khi cô một hơi chạy ra nhà trọ, đứng ở trên đường cái trong bóng đêm thê lương mới phát hiện mình không có mang điện thoại di động, bóp tiền và cái chìa khóa xe, cô để chân trần đã bị cọ sát ra hai cái bọt nước, cô đau đến nỗi đi không nổi, cuối cùng đành phải ngồi trên chiếc ghế tại ven đường.
Lúc này mặc dù đêm khuya, nhưng mà có không ít người đi ngang qua, có lẽ là vì Tứ Nguyệt chỉ mặc áo ngủ dẫn đến không ít người ghé mắt.
Bóng đêm dần dần dày, nhiệt độ không khí dần dần thấp, Tứ Nguyệt nhìn phía sau tiểu khu, suy nghĩ xem giờ này hai cô gái trong nhà trọ và Tô Niên Hoa đang làm những gì, lòng của cô liền truyền đến một chút đau đớn, càng không muốn trở về trong nhà trọ lấy đồ, đơn giản liền đứng lên dọc theo đường lớn đi về phía trước.
Lúc này Cố Khuynh Thành mới phát hiện vậy mà đáy mắt mình trong lúc bất tri bất giác chứa đầy một tầng sương mù, cô giơ tay lên lau đáy mắt, hít sâu một hơi, nhẹ giọng mở miệng với ngoài cửa: "Ai vậy?"
" Khuynh Thành, con dậy rồi?" Cách cánh cửa truyền đến tiếng Đường phu nhân, ôn nhu ân cần: "Buổi sáng thời điểm A Thời đi làm nói con ngủ bù, không cho người ầm ĩ con, hiện tại cơm trưa chuẩn bị tốt rồi, một ngày con chưa ăn cái gì, giờ dậy rồi thì liền đi xuống lầu ăn một chút gì đi."
"Được." Cố Khuynh Thành vội vàng trả lời một câu đối với ngoài cửa, sau đó ngay lập tức cầm lấy túi giấy chuyển phát bị cô ném trên mặt đất lên, nhét giám định DNA vào, một lần nữa thả lại trên vị trí mình phát hiện, sau đó đặt lại như cũ rồi lúc này mới đứng lên soi gương sửa sang dáng vẻ mình một chút, liền đi đến ngưỡng cửa phòng ngủ mở cửa.
Đường phu nhân nhìn thấy, lập tức hướng về phía cô từ ái cười cười: "Khuynh Thành, buổi sáng bác gọi điện thoại cho mẹ con, hỏi con thích ăn gì nhất, giữa trưa cố ý để cho Trương tẩu chuẩn bị món con thích ăn."
Trước kia Đường phu nhân đối với cô rất tốt, từ khi cô sinh Thủy Quả Đường xong lại đối với cô giống như con gái ruột, Cố Khuynh Thành nghĩ đến giấy giám định DNA, đáy lòng càng thêm khó chịu một chút, cô hướng về phía Đường phu nhân nụ cười tươi tắn nói một tiếng "Cảm ơn."
Đường phu nhân mắt sắc thấy được đáy mắt Cố Khuynh Thành hồng, mi tâm nhăn nhăn, có chút lo lắng mở miệng: "Khuynh Thành, con vừa mới khóc?"
" Không có." Cố Khuynh Thành liền vội vã lắc lắc đầu: "Lúc con rửa mặt bị sữa rửa mặt vào trong mắt nên có chút đau."
Lúc này Đường phu nhân mới buông lỏng, thúc giục Cố Khuynh Thành đi xuống lầu.
Người hầu đã bày cơm trưa ở trên bàn cơm, Đường phu nhân tự mình múc thêm một chén nước canh cho Cố Khuynh Thành, thời điểm cô nhận nước canh nhịn không được lên tiếng nói một câu: "Khuynh Thành, mặc dù mọi người đều nói mẹ chồng con dâu không hoà thuận, nhưng mà con yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không như vậy, nếu A Thời dám khi dễ con, con trực tiếp nói cho ta biết, ta tuyệt đối sẽ thiên vị con.
Đáy lòng Cố Khuynh Thành cảm động, lại càng thêm khó chịu, hai tay cô tiếp nhận nước canh, gật đầu nói một tiếng "Cảm ơn", sau đó lại bổ sung một câu: "Đường Thời, anh ấy đối với con rất tốt."
"Nó dám không tốt với con!" Đường phu nhân nháy mắt nghiêm mặt, làm cho Đường Uyển ăn cơm bên cạnh nhịn không được nở nụ cười.
Cố Khuynh Thành cũng nhịn không được cong khóe môi cười cười, sau đó cúi đầu ăn nước canh.
---
Tối hôm qua Tứ Nguyệt vội vàng chạy khỏi nhà trọ Tô Niên Hoa, chỉ mặc một váy ngủ mỏng, chân trần, ngay cả giầy cũng chưa xỏ.
Đến khi cô một hơi chạy ra nhà trọ, đứng ở trên đường cái trong bóng đêm thê lương mới phát hiện mình không có mang điện thoại di động, bóp tiền và cái chìa khóa xe, cô để chân trần đã bị cọ sát ra hai cái bọt nước, cô đau đến nỗi đi không nổi, cuối cùng đành phải ngồi trên chiếc ghế tại ven đường.
Lúc này mặc dù đêm khuya, nhưng mà có không ít người đi ngang qua, có lẽ là vì Tứ Nguyệt chỉ mặc áo ngủ dẫn đến không ít người ghé mắt.
Bóng đêm dần dần dày, nhiệt độ không khí dần dần thấp, Tứ Nguyệt nhìn phía sau tiểu khu, suy nghĩ xem giờ này hai cô gái trong nhà trọ và Tô Niên Hoa đang làm những gì, lòng của cô liền truyền đến một chút đau đớn, càng không muốn trở về trong nhà trọ lấy đồ, đơn giản liền đứng lên dọc theo đường lớn đi về phía trước.