Editor: Quỳnh Nguyễn
Nhà trọ Tô Niên Hoa ở thành ở giữa thành phố, cách công ty Thịnh Đường cũng không xa, từ nhà trọ anh ra đây vẫn dọc theo đường cái hướng phương hướng công ty Thịnh Đường đi tới, ở giữa là Khách Sạn Hi Nhĩ Đốn.
Tứ Nguyệt là hội viên khách sạn Hi Nhĩ Đốn, cộng thêm cô thường xuyên cần sắp xếp đối tác hợp tác vào ở, Khách Sạn Hi Nhĩ Đốn cách công ty Thịnh Đường không xa, cho nên quản lí nơi này cực kì quen thuộc cô, cho nên cho dù cô thân không một xu, quần áo không chỉnh tề, nhưng mà quản lí nhìn thấy cô vẫn cực kỳ tốt bụng mở một cái phòng Tổng Thống thay cô, tự mình đưa cô đi vào, thậm chí còn dặn người phục vụ dựa theo kích cỡ Tứ Nguyệt chuẩn bị nội y và áo khoác, còn có một đôi giày.
Tứ Nguyệt đi ngâm nước tắm rửa, thời điểm ra ngoài phát hiện lòng bàn chân mình nóng rát, cô gọi điện thoại cho Tiền Thai, tìm người đưa một chút cồn và một hộp dầu, rửa sạch bọt nước ở lòng bàn chân mình xong liền dán băng keo cá nhân rồi bò lên giường.
Bóng đêm càng sâu, phòng cách âm hiệu quả tốt, cô không có mở ti vi, chỉ có mở trong phòng tắm ra, phát ra tiếng ong ong, Tứ Nguyệt không có buồn ngủ, cửa sổ sát đất đối diện giường, cô ôm gối đầu nhìn chằm chằm ngọn đèn vẫn rực rỡ như cũ ngoài cửa sổ, nghĩ thầm rằng tại sao mình và Tô Niên Hoa biến thành như vậy? Giống như kẻ thù, vừa thấy mặt đó là một cuộc chém giết, ngươi để cho ta đau, ta còn làm ngươi đau mười phần!
Cô biết cục diện hiện giờ là cô tạo thành, cô chẳng trách bất luận kẻ nào, thậm chí ngay cả Tô Niên Hoa từ đầu đến cuối làm cô đau cô, cô cũng không có tư cách đi trách tội.
Là cô xuống tay không lưu tình chút nào bức người yêu anh bỏ đi, là cô không để lối thoát chỉ vì có thể đạt được anh, sau đó làm cho anh cường bạo hận cô.
Nhưng mà, trong từ điển Tứ Nguyệt cô chưa từng có chữ hối hận như vậy, cho dù hiện giờ đi tới hoàn cảnh như vậy cô vẫn không có hối hận như cũ, Tô Niên Hoa dù sao vẫn không có khả năng hận cô cả đời, không phải sao? Sớm hay muộn anh sẽ hận mệt, cho dù là không hết hận, đến khi chết, bọn họ cũng cần phải chôn cất cùng một chỗ, cái thời điểm kia, anh và cô cũng sống yên ổn với nhau, có thể vĩnh viễn gần nhau không phải sao?
Cho nên nếu cô chịu được mất đi anh, hiện tại Tô Niên Hoa cho cô nhiều sỉ nhục và thương tổn cô cũng cần phải cắn chặt răng chịu đựng.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tứ Nguyệt nhìn ngoài cửa sổ trở nên kiên quyết.
---
Tối hôm qua rốt cuộc ngủ như thế nào một chút ấn tượng Tứ Nguyệt cũng không có, cô chỉ biết là thời điểm mình đi vào giấc ngủ, trong lúc đó vô ý nhìn lướt qua đồng hồ trên vách tường khách sạn, đã gần bốn giờ rạng sáng.
Bất quá cô ngủ đến hơn năm giờ liền tỉnh lại, từ trước đến nay cuộc sống về đêm của Tô Niên Hoa phong phú, thời điểm ban ngày có đôi khi sẽ ngủ đến một hai giờ chiều mới có thể tỉnh lại, cho nên Tứ Nguyệt cũng không có sốt ruột rời khỏi, mà là ở trong khách sạn tự tiêu khiển làm hao thời gian, lề mề đến mười hai giờ giữa trưa cô mới rửa mặt mặc quần áo, sau đó làm thủ tục phòng, từ từ tiêu sái trở về nhà.
Giữa trưa mùa hạ nhiệt độ thật đúng là cao, thời điểm Tứ Nguyệt đi đến cửa nhà trọ trên dưới toàn thân đã bị mồ hôi sũng nước, cô không có gõ cửa chỉ nhập mật mã vào liền đẩy cửa vào, thời điểm đứng ở chỗ đổi giày, cố ý nhìn thoáng qua chỗ để giầy, phát hiện hai cô gái tối hôm qua kia đã không thấy nữa, lúc này cô mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó xách dép lê hai cô gái xỏ tối qua lên, trực tiếp ném tới trong thùng rác bên cạnh, sau đó tự đi dép lê hướng phòng ngủ đi đến.
Nhà trọ Tô Niên Hoa ở thành ở giữa thành phố, cách công ty Thịnh Đường cũng không xa, từ nhà trọ anh ra đây vẫn dọc theo đường cái hướng phương hướng công ty Thịnh Đường đi tới, ở giữa là Khách Sạn Hi Nhĩ Đốn.
Tứ Nguyệt là hội viên khách sạn Hi Nhĩ Đốn, cộng thêm cô thường xuyên cần sắp xếp đối tác hợp tác vào ở, Khách Sạn Hi Nhĩ Đốn cách công ty Thịnh Đường không xa, cho nên quản lí nơi này cực kì quen thuộc cô, cho nên cho dù cô thân không một xu, quần áo không chỉnh tề, nhưng mà quản lí nhìn thấy cô vẫn cực kỳ tốt bụng mở một cái phòng Tổng Thống thay cô, tự mình đưa cô đi vào, thậm chí còn dặn người phục vụ dựa theo kích cỡ Tứ Nguyệt chuẩn bị nội y và áo khoác, còn có một đôi giày.
Tứ Nguyệt đi ngâm nước tắm rửa, thời điểm ra ngoài phát hiện lòng bàn chân mình nóng rát, cô gọi điện thoại cho Tiền Thai, tìm người đưa một chút cồn và một hộp dầu, rửa sạch bọt nước ở lòng bàn chân mình xong liền dán băng keo cá nhân rồi bò lên giường.
Bóng đêm càng sâu, phòng cách âm hiệu quả tốt, cô không có mở ti vi, chỉ có mở trong phòng tắm ra, phát ra tiếng ong ong, Tứ Nguyệt không có buồn ngủ, cửa sổ sát đất đối diện giường, cô ôm gối đầu nhìn chằm chằm ngọn đèn vẫn rực rỡ như cũ ngoài cửa sổ, nghĩ thầm rằng tại sao mình và Tô Niên Hoa biến thành như vậy? Giống như kẻ thù, vừa thấy mặt đó là một cuộc chém giết, ngươi để cho ta đau, ta còn làm ngươi đau mười phần!
Cô biết cục diện hiện giờ là cô tạo thành, cô chẳng trách bất luận kẻ nào, thậm chí ngay cả Tô Niên Hoa từ đầu đến cuối làm cô đau cô, cô cũng không có tư cách đi trách tội.
Là cô xuống tay không lưu tình chút nào bức người yêu anh bỏ đi, là cô không để lối thoát chỉ vì có thể đạt được anh, sau đó làm cho anh cường bạo hận cô.
Nhưng mà, trong từ điển Tứ Nguyệt cô chưa từng có chữ hối hận như vậy, cho dù hiện giờ đi tới hoàn cảnh như vậy cô vẫn không có hối hận như cũ, Tô Niên Hoa dù sao vẫn không có khả năng hận cô cả đời, không phải sao? Sớm hay muộn anh sẽ hận mệt, cho dù là không hết hận, đến khi chết, bọn họ cũng cần phải chôn cất cùng một chỗ, cái thời điểm kia, anh và cô cũng sống yên ổn với nhau, có thể vĩnh viễn gần nhau không phải sao?
Cho nên nếu cô chịu được mất đi anh, hiện tại Tô Niên Hoa cho cô nhiều sỉ nhục và thương tổn cô cũng cần phải cắn chặt răng chịu đựng.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tứ Nguyệt nhìn ngoài cửa sổ trở nên kiên quyết.
---
Tối hôm qua rốt cuộc ngủ như thế nào một chút ấn tượng Tứ Nguyệt cũng không có, cô chỉ biết là thời điểm mình đi vào giấc ngủ, trong lúc đó vô ý nhìn lướt qua đồng hồ trên vách tường khách sạn, đã gần bốn giờ rạng sáng.
Bất quá cô ngủ đến hơn năm giờ liền tỉnh lại, từ trước đến nay cuộc sống về đêm của Tô Niên Hoa phong phú, thời điểm ban ngày có đôi khi sẽ ngủ đến một hai giờ chiều mới có thể tỉnh lại, cho nên Tứ Nguyệt cũng không có sốt ruột rời khỏi, mà là ở trong khách sạn tự tiêu khiển làm hao thời gian, lề mề đến mười hai giờ giữa trưa cô mới rửa mặt mặc quần áo, sau đó làm thủ tục phòng, từ từ tiêu sái trở về nhà.
Giữa trưa mùa hạ nhiệt độ thật đúng là cao, thời điểm Tứ Nguyệt đi đến cửa nhà trọ trên dưới toàn thân đã bị mồ hôi sũng nước, cô không có gõ cửa chỉ nhập mật mã vào liền đẩy cửa vào, thời điểm đứng ở chỗ đổi giày, cố ý nhìn thoáng qua chỗ để giầy, phát hiện hai cô gái tối hôm qua kia đã không thấy nữa, lúc này cô mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó xách dép lê hai cô gái xỏ tối qua lên, trực tiếp ném tới trong thùng rác bên cạnh, sau đó tự đi dép lê hướng phòng ngủ đi đến.