Anh nhìn chằm chằm mười một con số một hồi, sau đó cầm điện thoại di động của mình lên, nhìn chằm chằm khóa màn hình, ngón tay vô ý thức trượt một cái, mở máy.
Tô Niên Hoa ấn mở điện thoại, mười một con số, đêm nay anh nhìn qua nhiều lần, đã sớm thuộc làu ở trong lòng, thế nhưng, anh vẫn cúi đầu nhìn xuống số trong danh thiếp, dù cho cách một năm, chữ viết Tôn Dĩnh vẫn xinh đẹp trôi chảy như cũ, Tô Niên Hoa nhìn chằm chằm sổ, nuốt hai ngụm nước bọt, giống như có cái gì dẫn dắt chính mình, ngón tay không tự chủ được nhấn dãy số kia trên điện thoại, sau đó ngón tay Tô Niên Hoa dừng lại, đầu ngón tay anh duỗi thẳng thu vào, như thế lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng vẫn là không có đè xuống, trực tiếp ném điện thoại di động ở một bên, cả người có vẻ hơi bất lực dựa vào trên ghế sa lon, giơ tay lên, nhìn qua ánh đèn trên trần nhà, không nhịn được giơ tay lên, che lại mắt mình.
Tôn Dĩnh bị cha anh đưa tiền, đưa ra nước ngoài này một thời gian, anh như phát điên phí hết tâm tư tìm cô!
Anh cũng không biết cô qua quốc gia nào, anh vắt hết óc muốn điều tra ra tin tức chuyến bay của cô, có thể là bởi vì bị người ngăn cản, cuối cùng không có tin tức.
Thậm chí trong một thời gian, anh luôn chờ mong là cô có khả năng không xuất ngoại, anh qua căn nhà cô thuê, qua quán Cafe cô ưa thích tìm, qua cửa hàng cô ưa thích dạo... Thế nhưng cuối cùng đổi lấy vẫn là cô không có tin tức.
Thời gian lâu dài, lòng anh không phải không khó chịu, thế nhưng thời gian dần qua liền từ bỏ tìm kiếm, chỉ là ngẫu nhiên khi trời tối một mình, vẫn sẽ nhớ tới cô gái tên là Tôn Dĩnh, đã từng mang cho mình loại cảm giác tim đập thình thịch
Thực sự cô rời đi hai trăm, tâm anh vẫn luôn nghĩ đến, khi nào cô sẽ trở về, khi nào sẽ gặp lại cô.
Khi đó, anh nghĩ, anh nhìn thấy cô khẳng định sẽ kích động, sẽ cao hứng.
Thế nhưng anh lại không nghĩ đến... Khi nó xuất hiện, anh lại phát giác chính mình, vậy mà không vui sướng như trong tưởng tượng, thậm chí... Anh lại có một loại cảm giác hoảng hốt nói không nên lời.
Tô Niên Hoa bỏ cánh tay xuống, cầm điện thoại di động lên lần nữa, nhìn mười một con số mình đã ấn, cổ họng anh lên xuống hai lần, sau đó ấn gọi.
Ước chừng qua mười giây đồng hồ, điện thoại kết nối, truyền đến tiếng tút tút tút.
Thấy điện thoại thông, trong đầuTô Niên Hoa bỗng nhiên dần hiện ra hình ảnh Tứ Nguyệt, thần sắc anh trở nên có chút cứng ngắc, chẳng qua là cảm thấy tâm không khỏi trở nên trở nên nặng nề, có một loại bối rối không nói rõ được, bò vào lòng anh, để tay anh cầm di động không nhịn được nắm chặt, sau đó anh chỉ nghe thấy điện thoại được kết nối, bên trong truyền đến giọng dịu dàng của Tôn Dĩnh: "Alo?"
Tô Niên Hoa nghe được giọng nói mình chờ đã lâu, tâm càng bối rối, anh liền một câu đều không nói, đã cúp máy.
Tô Niên Hoa ấn mở điện thoại, mười một con số, đêm nay anh nhìn qua nhiều lần, đã sớm thuộc làu ở trong lòng, thế nhưng, anh vẫn cúi đầu nhìn xuống số trong danh thiếp, dù cho cách một năm, chữ viết Tôn Dĩnh vẫn xinh đẹp trôi chảy như cũ, Tô Niên Hoa nhìn chằm chằm sổ, nuốt hai ngụm nước bọt, giống như có cái gì dẫn dắt chính mình, ngón tay không tự chủ được nhấn dãy số kia trên điện thoại, sau đó ngón tay Tô Niên Hoa dừng lại, đầu ngón tay anh duỗi thẳng thu vào, như thế lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng vẫn là không có đè xuống, trực tiếp ném điện thoại di động ở một bên, cả người có vẻ hơi bất lực dựa vào trên ghế sa lon, giơ tay lên, nhìn qua ánh đèn trên trần nhà, không nhịn được giơ tay lên, che lại mắt mình.
Tôn Dĩnh bị cha anh đưa tiền, đưa ra nước ngoài này một thời gian, anh như phát điên phí hết tâm tư tìm cô!
Anh cũng không biết cô qua quốc gia nào, anh vắt hết óc muốn điều tra ra tin tức chuyến bay của cô, có thể là bởi vì bị người ngăn cản, cuối cùng không có tin tức.
Thậm chí trong một thời gian, anh luôn chờ mong là cô có khả năng không xuất ngoại, anh qua căn nhà cô thuê, qua quán Cafe cô ưa thích tìm, qua cửa hàng cô ưa thích dạo... Thế nhưng cuối cùng đổi lấy vẫn là cô không có tin tức.
Thời gian lâu dài, lòng anh không phải không khó chịu, thế nhưng thời gian dần qua liền từ bỏ tìm kiếm, chỉ là ngẫu nhiên khi trời tối một mình, vẫn sẽ nhớ tới cô gái tên là Tôn Dĩnh, đã từng mang cho mình loại cảm giác tim đập thình thịch
Thực sự cô rời đi hai trăm, tâm anh vẫn luôn nghĩ đến, khi nào cô sẽ trở về, khi nào sẽ gặp lại cô.
Khi đó, anh nghĩ, anh nhìn thấy cô khẳng định sẽ kích động, sẽ cao hứng.
Thế nhưng anh lại không nghĩ đến... Khi nó xuất hiện, anh lại phát giác chính mình, vậy mà không vui sướng như trong tưởng tượng, thậm chí... Anh lại có một loại cảm giác hoảng hốt nói không nên lời.
Tô Niên Hoa bỏ cánh tay xuống, cầm điện thoại di động lên lần nữa, nhìn mười một con số mình đã ấn, cổ họng anh lên xuống hai lần, sau đó ấn gọi.
Ước chừng qua mười giây đồng hồ, điện thoại kết nối, truyền đến tiếng tút tút tút.
Thấy điện thoại thông, trong đầuTô Niên Hoa bỗng nhiên dần hiện ra hình ảnh Tứ Nguyệt, thần sắc anh trở nên có chút cứng ngắc, chẳng qua là cảm thấy tâm không khỏi trở nên trở nên nặng nề, có một loại bối rối không nói rõ được, bò vào lòng anh, để tay anh cầm di động không nhịn được nắm chặt, sau đó anh chỉ nghe thấy điện thoại được kết nối, bên trong truyền đến giọng dịu dàng của Tôn Dĩnh: "Alo?"
Tô Niên Hoa nghe được giọng nói mình chờ đã lâu, tâm càng bối rối, anh liền một câu đều không nói, đã cúp máy.