Tứ Nguyệt từ đầu đến cuối không có lên tiếng quấy nhiễu Tô Niên Hoa, dưới đèn ngủ đèn mờ nhạt, an tĩnh rối mù.
Thế nhưng, Tứ Nguyệt lại rõ ràng cảm giác được người đàn ông nằm bên người, thỉnh thoảng xoay người, hoặc là thở dài, giống như là đang buồn rầu vì cái gì.
Chiếc đồng hồ cổ treo trên tường, đi phát ra tiếng tích tắc, trong đêm yên tĩnh, lộ ra rõ ràng.
Không biết kim giây chỉ đến bao nhiêu, điện thoại di động của Tô Niên Hoa đột nhiên vang lên.
Lần này không còn là tiếng tin nhắn, mà chính là tiếng chuông điện thoại, ở trong phòng ngủ yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên, làm cho Tứ Nguyệt không khỏi run lên một chút.
Điện thoại vang lên được một giây, Tô Niên Hoa lại đang do dự có muốn tới quán bar hay không mà xoay người, khuôn mặt đối diện tủ, nhìn chằm chằm điện thoại di động của mình, cho nên khi điện thoại kêu, Tô Niên Hoa nhất thời vươn tay, cầm điện thoại, là điện thoại Tôn Dĩnh gọi tới.
Tô Niên Hoa bất ngờ quay đầu, liếc mắt nhìn Tứ Nguyệt, cô nhắm nhắm mắt lại, giống như là đã chìm vào giấc ngủ, anh giãy dụa một hồi thật lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn nghe, anh còn chưa mở miệng nói chuyện, bên trong liền truyền đến giọng không phải của Tôn Dĩnh: "Xin hỏi là Tô tiên sinh sao?"
Tô Niên Hoa nhíu mày, ngữ điệu không tự chủ được có chút kéo căng: "Anh là?"
"Tôi là giám đốc quán Bar Mix, trước kia Tô tiên sinh đến quán Bar, thường xuyên mang theo cái ki Tôn tiểu thư, bây giờ cô ấy đang ở trong quán bar uống nhiều, khóc sướt mướt nằm đó, miệng một mực hô hào tên ngài, ngài xem, mình có thể tới hay không..." Người trong điện thoại không đợi Tô Niên Hoa nói chuyện, liền mở miệng nói tiếp: "Tô tiên sinh, nếu ngài không đến, chúng tôi thực sự phải báo cảnh sát."
Tô Niên Hoa cầm di động trầm mặc ước chừng năm giây, sau đó lên tiếng nói: "Chờ tôi hai mươi phút."
Sau đó, Tô Niên Hoa liền nhấn ngắt điện thoại, cầm di động ở nằm trên giường một hồi, liền vén chăn lên, xuống giường.
Trong đêm yên tĩnh, tuy Tô Niên Hoa không có mở loa, nhưng Tứ Nguyệt vẫn nghe thấy người trong điện thoại nói cái gì, khi cô thấy Tô Niên Hoa vén chăn xuống giường, cả người không tự chủ được liền ngồi dậy, tự động muốn muốn lên tiếng ngăn cản Tô Niên Hoa.
Tô Niên Hoa nhìn thấy Tứ Nguyệt dậy, người dừng một cái, sau đó nói một câu: "Có chút việc, anh ra ngoài một chút."
Sau đó liền trực tiếp nhặt quần áo của mình, nhanh chóng mặc vào.
Lời Tứ Nguyệt định ngăn cản đến miệng, bị người đàn ông đánh về trong bụng.
Cô dù có lên tiếng để anh đừng đi, anh sẽ không đi sao?
Kết cục cuối cùng, chẳng qua là cô và anh lại đánh một trận.
Tay Tứ Nguyệt, vô ý thức nắm chặt ga giường, trơ mắt nhìn người đàn ông mặc chỉnh tề xong quần áo, lấy điện thoại di động, vội vã đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó Tứ Nguyệt liền cảm giác được có một con dao sắc nhọn, hung hăng đâm vào trái tim mình, tản ra để đau đớn.
Cô chung quy là không sánh bằng cô gái tên Tôn Dĩnh kia...
Thực sự lòng cô đã sớm biết, không phải sao?
...
Thế nhưng, Tứ Nguyệt lại rõ ràng cảm giác được người đàn ông nằm bên người, thỉnh thoảng xoay người, hoặc là thở dài, giống như là đang buồn rầu vì cái gì.
Chiếc đồng hồ cổ treo trên tường, đi phát ra tiếng tích tắc, trong đêm yên tĩnh, lộ ra rõ ràng.
Không biết kim giây chỉ đến bao nhiêu, điện thoại di động của Tô Niên Hoa đột nhiên vang lên.
Lần này không còn là tiếng tin nhắn, mà chính là tiếng chuông điện thoại, ở trong phòng ngủ yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên, làm cho Tứ Nguyệt không khỏi run lên một chút.
Điện thoại vang lên được một giây, Tô Niên Hoa lại đang do dự có muốn tới quán bar hay không mà xoay người, khuôn mặt đối diện tủ, nhìn chằm chằm điện thoại di động của mình, cho nên khi điện thoại kêu, Tô Niên Hoa nhất thời vươn tay, cầm điện thoại, là điện thoại Tôn Dĩnh gọi tới.
Tô Niên Hoa bất ngờ quay đầu, liếc mắt nhìn Tứ Nguyệt, cô nhắm nhắm mắt lại, giống như là đã chìm vào giấc ngủ, anh giãy dụa một hồi thật lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn nghe, anh còn chưa mở miệng nói chuyện, bên trong liền truyền đến giọng không phải của Tôn Dĩnh: "Xin hỏi là Tô tiên sinh sao?"
Tô Niên Hoa nhíu mày, ngữ điệu không tự chủ được có chút kéo căng: "Anh là?"
"Tôi là giám đốc quán Bar Mix, trước kia Tô tiên sinh đến quán Bar, thường xuyên mang theo cái ki Tôn tiểu thư, bây giờ cô ấy đang ở trong quán bar uống nhiều, khóc sướt mướt nằm đó, miệng một mực hô hào tên ngài, ngài xem, mình có thể tới hay không..." Người trong điện thoại không đợi Tô Niên Hoa nói chuyện, liền mở miệng nói tiếp: "Tô tiên sinh, nếu ngài không đến, chúng tôi thực sự phải báo cảnh sát."
Tô Niên Hoa cầm di động trầm mặc ước chừng năm giây, sau đó lên tiếng nói: "Chờ tôi hai mươi phút."
Sau đó, Tô Niên Hoa liền nhấn ngắt điện thoại, cầm di động ở nằm trên giường một hồi, liền vén chăn lên, xuống giường.
Trong đêm yên tĩnh, tuy Tô Niên Hoa không có mở loa, nhưng Tứ Nguyệt vẫn nghe thấy người trong điện thoại nói cái gì, khi cô thấy Tô Niên Hoa vén chăn xuống giường, cả người không tự chủ được liền ngồi dậy, tự động muốn muốn lên tiếng ngăn cản Tô Niên Hoa.
Tô Niên Hoa nhìn thấy Tứ Nguyệt dậy, người dừng một cái, sau đó nói một câu: "Có chút việc, anh ra ngoài một chút."
Sau đó liền trực tiếp nhặt quần áo của mình, nhanh chóng mặc vào.
Lời Tứ Nguyệt định ngăn cản đến miệng, bị người đàn ông đánh về trong bụng.
Cô dù có lên tiếng để anh đừng đi, anh sẽ không đi sao?
Kết cục cuối cùng, chẳng qua là cô và anh lại đánh một trận.
Tay Tứ Nguyệt, vô ý thức nắm chặt ga giường, trơ mắt nhìn người đàn ông mặc chỉnh tề xong quần áo, lấy điện thoại di động, vội vã đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó Tứ Nguyệt liền cảm giác được có một con dao sắc nhọn, hung hăng đâm vào trái tim mình, tản ra để đau đớn.
Cô chung quy là không sánh bằng cô gái tên Tôn Dĩnh kia...
Thực sự lòng cô đã sớm biết, không phải sao?
...