Người đàn ông lên xe, từ đầu đến cuối không có rời đi.
Hai người cahcs nhau một đoạn, Tứ Nguyệt cũng không thấy rõ thần sắc Tô Niên Hoa trong xe, mãi cho khi hừng đông lên, ánh sáng mặt trời vẩy trên mặt đất, Tứ Nguyệt mới nhìn thấy Tô Niên Hoa khởi động xe.
Tứ Nguyệt cũng vội vàng khởi động xe, tuy nhiên cô không xác định Tô Niên Hoa có phải là muốn về nhà hay không, nhưng vẫn vượt trước xe Tô Niên Hoa, về nhà trước.
Tứ Nguyệt vừa vào phòng ngủ chính, liền nghe được cửa phòng khách truyền đến đưa tiếng mở khóa, cô vội vàng bò lên trên giường, chui vào bên trong, nhắm mắt lại, giả bộ ngủ say.
Ước chừng qua một phút đồng hồ, Tứ Nguyệt nghe thấy Tô Niên Hoa tiến vào phòng ngủ, người đàn ông rất yên tĩnh, không có phát ra nửa điểm tiếng vang, bời vì nhắm mắt lại, Tứ Nguyệt cũng không có trông thấy Tô Niên Hoa đứng ở cạnh giường nhìn cô chằm chằm.
Tô Niên Hoa đứng ước chừng hai mươi phút, liền nhẹ chân nhẹ tay đi vào phòng thay đồ, thay đổi một thân quần áo sạch sẽ, sau đó rời đi công ty.
Tứ Nguyệt chờ khi cửa phòng khách đóng lại, mới chậm rãi mở to mắt, ánh mắt cô thoáng có chút mờ mịt nhìn chằm chằm ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ một hồi, sau đó xuống giường, đi vào phòng thay đồ, liếc thấy áo bẩn trong sọt, là bộ quần áo tối hôm qua Tô Niên Hoa mặc ra ngoài.
Cô chậm rãi đi lên trước, ngồi xổm trước sọt quần áo bẩn, thật lâu, mới lấy dũng khí, cầm lấy áo sơ mi Tô Niên Hoa, đặt ở trước mũi ngửi, có mùi hương nhàn nhạt, chui vào trong mũi, tay cô nắm lấy áo sơ mi không khỏi dùng lực, cúi đầu xuống, nhìn thấy trên áo sơ mi trắng, có dấu son môi màu hồng.
Tứ Nguyệt bỗng nhiên cắn chặt môi dưới chính mình, toàn thân giống như mất đi khí lực, xụi lơ ngồi ở trên thảm, nước mắt không thể khống chế rơi xuống.
Cho dù trong nhà chỉ có một mình cô, cô vẫn sợ mình khóc ra thành tiếng, không nhịn được giơ tay lên, chăm chú bịt kín môi mình, bời vì tâm tình không thể ức chế, cô đưa tay vào trong miệng, liều mạng cắn.
Thế nhưng mặc dù như thế, Tứ Nguyệt vẫn cảm thấy tâm mình tâm sụp đổ tâm không thể phát tiết.
Bọn họ làm sao tro tàn phục cháy chứ?
Cô nên làm cái gì bây giờ...
Tứ Nguyệt bối rối lại bất lực, cô rất muốn tìm kiếm người an ủi, thế nhưng cô lại không biết tìm ai, cô ngồi ở trên thảm, yên lặng khóc hồi lâu, sau đó mới lảo đảo đứng người dậy, đi trở về trong phòng ngủ, cầm điện thoại di động của mình, bấm số Cố Khuynh Thành...
Bị Đường Thời "Tổng Giám Đốc bá đạo đụng ngã cô vợ nhỏ", ép Cố Khuynh Thành dưới thân hung hăng liên tục giày vò mấy giờ mới bỏ qua.
Lúc này ngoài cửa sổ đã sáng rõ, tia ánh sáng mặt trời đầu tiên xuyên thấu qua màn cửa, rải vào trong phòng.
Trong phòng tràn ngập đều là mùi vị yêu nhau của họ.
Đường Thời và Cố Khuynh Thành đều có chút lực tẫn, nhưng qua giấc ngủ, lúc này hai người lại hoàn toàn không ngủ được.
Đường Thời nhìn thời gian một chút, cách thời gian anh qua công ty chỉ còn lại có nửa giờ, dứt khoát trực tiếp không ngủ, mà Cố Khuynh Thành ở trong ngực anh, lại một câu một câu nói chuyện tào lao với anh.
Sau cùng, Cố Khuynh Thành nhớ tới blog của mình, sau đó cầm điện thoại di động lên.
Hai người cahcs nhau một đoạn, Tứ Nguyệt cũng không thấy rõ thần sắc Tô Niên Hoa trong xe, mãi cho khi hừng đông lên, ánh sáng mặt trời vẩy trên mặt đất, Tứ Nguyệt mới nhìn thấy Tô Niên Hoa khởi động xe.
Tứ Nguyệt cũng vội vàng khởi động xe, tuy nhiên cô không xác định Tô Niên Hoa có phải là muốn về nhà hay không, nhưng vẫn vượt trước xe Tô Niên Hoa, về nhà trước.
Tứ Nguyệt vừa vào phòng ngủ chính, liền nghe được cửa phòng khách truyền đến đưa tiếng mở khóa, cô vội vàng bò lên trên giường, chui vào bên trong, nhắm mắt lại, giả bộ ngủ say.
Ước chừng qua một phút đồng hồ, Tứ Nguyệt nghe thấy Tô Niên Hoa tiến vào phòng ngủ, người đàn ông rất yên tĩnh, không có phát ra nửa điểm tiếng vang, bời vì nhắm mắt lại, Tứ Nguyệt cũng không có trông thấy Tô Niên Hoa đứng ở cạnh giường nhìn cô chằm chằm.
Tô Niên Hoa đứng ước chừng hai mươi phút, liền nhẹ chân nhẹ tay đi vào phòng thay đồ, thay đổi một thân quần áo sạch sẽ, sau đó rời đi công ty.
Tứ Nguyệt chờ khi cửa phòng khách đóng lại, mới chậm rãi mở to mắt, ánh mắt cô thoáng có chút mờ mịt nhìn chằm chằm ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ một hồi, sau đó xuống giường, đi vào phòng thay đồ, liếc thấy áo bẩn trong sọt, là bộ quần áo tối hôm qua Tô Niên Hoa mặc ra ngoài.
Cô chậm rãi đi lên trước, ngồi xổm trước sọt quần áo bẩn, thật lâu, mới lấy dũng khí, cầm lấy áo sơ mi Tô Niên Hoa, đặt ở trước mũi ngửi, có mùi hương nhàn nhạt, chui vào trong mũi, tay cô nắm lấy áo sơ mi không khỏi dùng lực, cúi đầu xuống, nhìn thấy trên áo sơ mi trắng, có dấu son môi màu hồng.
Tứ Nguyệt bỗng nhiên cắn chặt môi dưới chính mình, toàn thân giống như mất đi khí lực, xụi lơ ngồi ở trên thảm, nước mắt không thể khống chế rơi xuống.
Cho dù trong nhà chỉ có một mình cô, cô vẫn sợ mình khóc ra thành tiếng, không nhịn được giơ tay lên, chăm chú bịt kín môi mình, bời vì tâm tình không thể ức chế, cô đưa tay vào trong miệng, liều mạng cắn.
Thế nhưng mặc dù như thế, Tứ Nguyệt vẫn cảm thấy tâm mình tâm sụp đổ tâm không thể phát tiết.
Bọn họ làm sao tro tàn phục cháy chứ?
Cô nên làm cái gì bây giờ...
Tứ Nguyệt bối rối lại bất lực, cô rất muốn tìm kiếm người an ủi, thế nhưng cô lại không biết tìm ai, cô ngồi ở trên thảm, yên lặng khóc hồi lâu, sau đó mới lảo đảo đứng người dậy, đi trở về trong phòng ngủ, cầm điện thoại di động của mình, bấm số Cố Khuynh Thành...
Bị Đường Thời "Tổng Giám Đốc bá đạo đụng ngã cô vợ nhỏ", ép Cố Khuynh Thành dưới thân hung hăng liên tục giày vò mấy giờ mới bỏ qua.
Lúc này ngoài cửa sổ đã sáng rõ, tia ánh sáng mặt trời đầu tiên xuyên thấu qua màn cửa, rải vào trong phòng.
Trong phòng tràn ngập đều là mùi vị yêu nhau của họ.
Đường Thời và Cố Khuynh Thành đều có chút lực tẫn, nhưng qua giấc ngủ, lúc này hai người lại hoàn toàn không ngủ được.
Đường Thời nhìn thời gian một chút, cách thời gian anh qua công ty chỉ còn lại có nửa giờ, dứt khoát trực tiếp không ngủ, mà Cố Khuynh Thành ở trong ngực anh, lại một câu một câu nói chuyện tào lao với anh.
Sau cùng, Cố Khuynh Thành nhớ tới blog của mình, sau đó cầm điện thoại di động lên.