Tứ Nguyệt ngẫm lại, cảm thấy hình như không có chuyện gì để nói, liền cất bước, xuống xe, khi cô chuẩn bị đóng cửa xe, Tô Niên Hoa đột nhiên mở miệng, gọi cô tên: "Tiểu Nguyệt... "
Tứ Nguyệt quay đầu, nhìn về phía Tô Niên Hoa.
Tô Niên Hoa nhìn chằm chằm Tứ Nguyệt một hồi thật lâu, anh động môi, sau cùng lại chỉ nói một câu: "Hẹn gặp lại."
Tứ Nguyệt hào phóng gật đầu, hiện lên nụ cười rực rỡ: "Hẹn gặp lại."
Sau đó liền đóng cửa xe, cất bước, chậm rãi đi vào sơn trang nghỉ phép Hồng Viên.
Tô Niên Hoa nhìn lấy bóng lưng Tứ Nguyệt biến mất không thấy gì nữa, mới chuyển ánh mắt trở về, nhìn chằm chằm sáng mặt trời ngoài cửa sổ.
Thực ra anh cũng muốn nói với cô, anh yêu em, chẳng qua con người sẽ phải trả giá vì những gì mình đã làm, lúc cô yêu anh, anh không yêu cô, lúc anh yêu cô, cô buông tay không yêu anh.
Anh cũng rất muốn không ly hôn với cô, chính anh đã bức bách cô, làm cô tuyệt vọng đối với anh, buông tay đối với anh.
Cô đã từng cố gắng bức anh cưới cô, cô có thể mở miệng nói ly hôn với anh, chắc hẳn tâm đã hoàn toàn hết hy vọng đối với anh.
Có chút thương tổn, không phải một câu anh yêu em, một câu xin lỗi, liền có thể đền bù.
Anh không có tư cách, tự tay khiến cô tuyệt vọng, sau đó lại để đến khi cô hết hi vọng với anh.
Tuy lúc đầu do cô làm sai, thế nhưng anh càng làm sai hơn nhiều, nếu anh thật sự mở miệng giữ lại, đó mới là cách làm ích kỷ nhất.
Người cũng nên vì sai lầm mình phạm phải mà đền bù.
Cho nên, giờ phút này, mặc kệ đau nhức nhiều khổ bao nhiêu, anh đều phải nhịn.
Tứ Nguyệt cũng không có đi hội trường hôn lễ, cô biết đêm nay Đường Thời cùng Cố Khuynh Thành động phòng là tại Phòng Tổng Thống núi phía Tây, cho nên cô trực tiếp qua Phòng Tổng Thống núi phía Tây.
Cô không có chìa khoá, không vào được phòng, tìm phục vụ phụ trách ở đó, đưa phong thư mình sơm viết xong cho cho phục vụ, phiền họ giao cho Cố Khuynh Thành giúp cô, sau đó rời đi.
Lúc lái xe xuống núi, Tứ Nguyệt dễ dàng nhìn thấy hiện trường hôn lễ trên đỉnh núi, tuy nhiên cách rất xa, nghe không thấy tiếng, nhìn không thấy tình huống bên trong, nhưng cô nghĩ, nhất định nơi đó vẫn là hình ảnh hạnh phúc như cũ.
Trên cái thế giới này, người cô quan tâm nhất, bây giờ hạnh phúc như thế, cô thật sự vì cô ấy cảm thấy cao hứng.
Tứ Nguyệt hơi cong cong khóe môi, trong lòng khẽ nói một câu: "Khuynh Khuynh, chúc cậu hạnh phúc."
Tứ Nguyệt sơn trang nghỉ phép Hồng Viên đi ra, xe Tô Niên Hoa đã không thấy tăm hơi, cô sớm bảo tài xế mang xe ra ngoài cửa, Tứ Nguyệt mở cửa xe đi lên, nói một câu với tài xế: "Đưa tôi qua phi trường."
Sau đó liền không nói một tiếng mà nhắm mắt lại.
Đến phi trường, đã là bốn giờ tối, khoảng cách máy bay cất cánh chỉ còn có 40 phút, Tứ Nguyệt đặt khoang hạng nhất, dưới trợ giúp của nhân viên, nhanh chóng làm thủ tục ghi danh, sau đó vượt cửa Vip, lên máy bay.
Tứ Nguyệt đi vào không tới hai phút đồng hồ, máy bay đã cất cánh, chờ đến khi cô lấy lại tinh thần, cô đã ở trên ba vạn mét, vừa lúc ngoài cửa sổ xe có một đám mây trắng thổi qua, Tứ Nguyệt vô ý thức vươn tay, tiếp xúc cửa sổ máy bay, sau đó tay chậm rãi di chuyển, viết xuống là hai chữ "Niên Hoa" này.
...
Tứ Nguyệt quay đầu, nhìn về phía Tô Niên Hoa.
Tô Niên Hoa nhìn chằm chằm Tứ Nguyệt một hồi thật lâu, anh động môi, sau cùng lại chỉ nói một câu: "Hẹn gặp lại."
Tứ Nguyệt hào phóng gật đầu, hiện lên nụ cười rực rỡ: "Hẹn gặp lại."
Sau đó liền đóng cửa xe, cất bước, chậm rãi đi vào sơn trang nghỉ phép Hồng Viên.
Tô Niên Hoa nhìn lấy bóng lưng Tứ Nguyệt biến mất không thấy gì nữa, mới chuyển ánh mắt trở về, nhìn chằm chằm sáng mặt trời ngoài cửa sổ.
Thực ra anh cũng muốn nói với cô, anh yêu em, chẳng qua con người sẽ phải trả giá vì những gì mình đã làm, lúc cô yêu anh, anh không yêu cô, lúc anh yêu cô, cô buông tay không yêu anh.
Anh cũng rất muốn không ly hôn với cô, chính anh đã bức bách cô, làm cô tuyệt vọng đối với anh, buông tay đối với anh.
Cô đã từng cố gắng bức anh cưới cô, cô có thể mở miệng nói ly hôn với anh, chắc hẳn tâm đã hoàn toàn hết hy vọng đối với anh.
Có chút thương tổn, không phải một câu anh yêu em, một câu xin lỗi, liền có thể đền bù.
Anh không có tư cách, tự tay khiến cô tuyệt vọng, sau đó lại để đến khi cô hết hi vọng với anh.
Tuy lúc đầu do cô làm sai, thế nhưng anh càng làm sai hơn nhiều, nếu anh thật sự mở miệng giữ lại, đó mới là cách làm ích kỷ nhất.
Người cũng nên vì sai lầm mình phạm phải mà đền bù.
Cho nên, giờ phút này, mặc kệ đau nhức nhiều khổ bao nhiêu, anh đều phải nhịn.
Tứ Nguyệt cũng không có đi hội trường hôn lễ, cô biết đêm nay Đường Thời cùng Cố Khuynh Thành động phòng là tại Phòng Tổng Thống núi phía Tây, cho nên cô trực tiếp qua Phòng Tổng Thống núi phía Tây.
Cô không có chìa khoá, không vào được phòng, tìm phục vụ phụ trách ở đó, đưa phong thư mình sơm viết xong cho cho phục vụ, phiền họ giao cho Cố Khuynh Thành giúp cô, sau đó rời đi.
Lúc lái xe xuống núi, Tứ Nguyệt dễ dàng nhìn thấy hiện trường hôn lễ trên đỉnh núi, tuy nhiên cách rất xa, nghe không thấy tiếng, nhìn không thấy tình huống bên trong, nhưng cô nghĩ, nhất định nơi đó vẫn là hình ảnh hạnh phúc như cũ.
Trên cái thế giới này, người cô quan tâm nhất, bây giờ hạnh phúc như thế, cô thật sự vì cô ấy cảm thấy cao hứng.
Tứ Nguyệt hơi cong cong khóe môi, trong lòng khẽ nói một câu: "Khuynh Khuynh, chúc cậu hạnh phúc."
Tứ Nguyệt sơn trang nghỉ phép Hồng Viên đi ra, xe Tô Niên Hoa đã không thấy tăm hơi, cô sớm bảo tài xế mang xe ra ngoài cửa, Tứ Nguyệt mở cửa xe đi lên, nói một câu với tài xế: "Đưa tôi qua phi trường."
Sau đó liền không nói một tiếng mà nhắm mắt lại.
Đến phi trường, đã là bốn giờ tối, khoảng cách máy bay cất cánh chỉ còn có 40 phút, Tứ Nguyệt đặt khoang hạng nhất, dưới trợ giúp của nhân viên, nhanh chóng làm thủ tục ghi danh, sau đó vượt cửa Vip, lên máy bay.
Tứ Nguyệt đi vào không tới hai phút đồng hồ, máy bay đã cất cánh, chờ đến khi cô lấy lại tinh thần, cô đã ở trên ba vạn mét, vừa lúc ngoài cửa sổ xe có một đám mây trắng thổi qua, Tứ Nguyệt vô ý thức vươn tay, tiếp xúc cửa sổ máy bay, sau đó tay chậm rãi di chuyển, viết xuống là hai chữ "Niên Hoa" này.
...