So với Lâm Cảnh Thần vội vàng, Lục Nhiên lại có vẻ vô cùng thong thả ung dung, anh đứng lên, cầm lấy máy tính, nhìn Tô Niên Hoa một cái, cười với anh ta, sau đó mới xoay người, rời đi theo Lâm Cảnh Thần.
Trong phòng họp lớn như thế, trong nháy mắt chỉ còn có mỗi mình Tô Niên Hoa.
Anh cô đơn một mình ngồi trên ghế hồi lâu, mở trừng hai mắt, lấy lại tinh thần.
Cô muốn trở về rồi...Cô gái anh yêu cuối cùng cũng trở về...
Một lời nói, nói không ra là kích động hay là rung động, bò quanh toàn thân anh, cắn nuốt mỗi một tế bào của anh.
Hôm sau, mười giờ sáng, lúc Lâm Cảnh Thần đón Tứ Nguyệt, liền nói chuyện mời cơm cho Tứ Nguyệt biết, Tứ Nguyệt vui vẻ gật đầu, nhìn qua giống như gặp lại những người thân cận nhất lần nữa mà hưng phấn, nhưng không ai biết, trong lòng cô, cũng đã nổi lên từng chút khẩn trương.
Nếu trở về Bắc Kinh, cô cũng biết, có thể cô và anh sẽ gặp mặt nhau, nhưng cô không ngờ tới ngày này lại đến nhanh như vậy!
Lâm Cảnh Thần đưa Tứ Nguyệt về nhà trọ rồi rời đi.
Bay đường dài, cộng thêm chênh múi giờ, làm cho Tứ Nguyệt cực kì mệt mỏi, cô tắm nhanh, rồi bò lên giường.
Trong căn hộ chỉ có một mình Tứ Nguyệt, bởi vì ở tầng cao, những tiếng động ồn ào ở trong thành phố cũng không truyền tới, Tứ Nguyệt nhắm mắt lại, trong không gian an tĩnh như vậy, lại không hề có chút buồn ngủ.
Trong đầu cô toàn nghĩ đến cảnh tượng chạm mặt anh trong bữa cơm.
Tô Niên Hoa làm việc một lúc có vẻ có chút không yên lòng, anh từ trong phòng làm việc đi ra nhiều lần, cầm lấy án kiện mà mình và Lâm Cảnh Thần cùng nhau chịu trách nhiệm, mỗi lần đi qua phòng Lâm Cảnh Thần, đều từ thư kí của Lâm Cảnh Thần biết, Lâm tổng còn chưa tới công ty.
Mãi cho đến ba giờ chiều, Lâm Cảnh Thần cũng đã tới công ty, Tô Niên Hoa cầm lấy thiết kế bước vào phòng Lâm Cảnh Thần thì phát hiện Lục Nhiên đã ở đấy.
"Lão Ngũ tới?" Lục Nhiên là đang mở miệng nói cái gì đó với Lâm Cảnh Thần, thấy Tô Niên Hoa liền lên tiếng chào hỏi.
Tô Niên Hoa gật đầu một cái, đưa thiết kế cho Lâm Cảnh Thần, Lâm Cảnh Thần nhận lấy, vừa lật xem, vừa coi Tô Niên Hoa như người ngoài, mở miệng nói với Lục Nhiên:" Về việc sắp xếp bữa tiệc cho lão tứ, cậu phụ trách một nửa lại thu xếp ở chỗ Kim Bích Huy Hoàng! Có phải cậu không để ý Lão Tứ hay không!"
"Nói linh tinh! Tôi đã gọi điện thoại cho lão Tứ, lão Tứ nói muốn làm ở Kim Bích Huy Hoàng, cô ấy nói lâu lắm không ăn sườn xào chua ngọt, có chút thèm." Lục Nhiên đáp trả Lâm Cảnh Thần một câu.
Tô Niên Hoa tới đây, đơn giản chính là muốn biết Tứ Nguyệt có bình an tới Bắc Kinh hay không, hiện tại anh đã biết được điều anh muốn biết, cho nên chỉ vào thiết kế nói với Lâm Cảnh Thần:"Cậu xem trước đi, tôi còn có chuyện, đi trước."
Nói xong, Tô Niên Hoa liền xoay người, tư thế giống như muốn rời đi.
Lục Nhiên lại mở miệng nói với Tô Niên Hoa: "Lão Ngũ, tám giờ tối, Kim Bích Huy Hoàng, đừng quên."
Tô Niên Hoa nghe nói như thế, bược chân dừng một chút, gật đầu với Lục Nhiên một cái, không nói gì, rồi rời đi.
Lâm Cảnh Thần nhìn Tô Niên Hoa đóng cửa, buông thiết kế trong tay xuống
"Thật vất vả, anh cả và Khuynh Khuynh tốt đẹp, để cho tôi cảm thấy mấy người chúng ta sẽ hạnh phúc, ai ngờ bây giờ lại đến lão Tứ cùng lão Ngũ."
Trong phòng họp lớn như thế, trong nháy mắt chỉ còn có mỗi mình Tô Niên Hoa.
Anh cô đơn một mình ngồi trên ghế hồi lâu, mở trừng hai mắt, lấy lại tinh thần.
Cô muốn trở về rồi...Cô gái anh yêu cuối cùng cũng trở về...
Một lời nói, nói không ra là kích động hay là rung động, bò quanh toàn thân anh, cắn nuốt mỗi một tế bào của anh.
Hôm sau, mười giờ sáng, lúc Lâm Cảnh Thần đón Tứ Nguyệt, liền nói chuyện mời cơm cho Tứ Nguyệt biết, Tứ Nguyệt vui vẻ gật đầu, nhìn qua giống như gặp lại những người thân cận nhất lần nữa mà hưng phấn, nhưng không ai biết, trong lòng cô, cũng đã nổi lên từng chút khẩn trương.
Nếu trở về Bắc Kinh, cô cũng biết, có thể cô và anh sẽ gặp mặt nhau, nhưng cô không ngờ tới ngày này lại đến nhanh như vậy!
Lâm Cảnh Thần đưa Tứ Nguyệt về nhà trọ rồi rời đi.
Bay đường dài, cộng thêm chênh múi giờ, làm cho Tứ Nguyệt cực kì mệt mỏi, cô tắm nhanh, rồi bò lên giường.
Trong căn hộ chỉ có một mình Tứ Nguyệt, bởi vì ở tầng cao, những tiếng động ồn ào ở trong thành phố cũng không truyền tới, Tứ Nguyệt nhắm mắt lại, trong không gian an tĩnh như vậy, lại không hề có chút buồn ngủ.
Trong đầu cô toàn nghĩ đến cảnh tượng chạm mặt anh trong bữa cơm.
Tô Niên Hoa làm việc một lúc có vẻ có chút không yên lòng, anh từ trong phòng làm việc đi ra nhiều lần, cầm lấy án kiện mà mình và Lâm Cảnh Thần cùng nhau chịu trách nhiệm, mỗi lần đi qua phòng Lâm Cảnh Thần, đều từ thư kí của Lâm Cảnh Thần biết, Lâm tổng còn chưa tới công ty.
Mãi cho đến ba giờ chiều, Lâm Cảnh Thần cũng đã tới công ty, Tô Niên Hoa cầm lấy thiết kế bước vào phòng Lâm Cảnh Thần thì phát hiện Lục Nhiên đã ở đấy.
"Lão Ngũ tới?" Lục Nhiên là đang mở miệng nói cái gì đó với Lâm Cảnh Thần, thấy Tô Niên Hoa liền lên tiếng chào hỏi.
Tô Niên Hoa gật đầu một cái, đưa thiết kế cho Lâm Cảnh Thần, Lâm Cảnh Thần nhận lấy, vừa lật xem, vừa coi Tô Niên Hoa như người ngoài, mở miệng nói với Lục Nhiên:" Về việc sắp xếp bữa tiệc cho lão tứ, cậu phụ trách một nửa lại thu xếp ở chỗ Kim Bích Huy Hoàng! Có phải cậu không để ý Lão Tứ hay không!"
"Nói linh tinh! Tôi đã gọi điện thoại cho lão Tứ, lão Tứ nói muốn làm ở Kim Bích Huy Hoàng, cô ấy nói lâu lắm không ăn sườn xào chua ngọt, có chút thèm." Lục Nhiên đáp trả Lâm Cảnh Thần một câu.
Tô Niên Hoa tới đây, đơn giản chính là muốn biết Tứ Nguyệt có bình an tới Bắc Kinh hay không, hiện tại anh đã biết được điều anh muốn biết, cho nên chỉ vào thiết kế nói với Lâm Cảnh Thần:"Cậu xem trước đi, tôi còn có chuyện, đi trước."
Nói xong, Tô Niên Hoa liền xoay người, tư thế giống như muốn rời đi.
Lục Nhiên lại mở miệng nói với Tô Niên Hoa: "Lão Ngũ, tám giờ tối, Kim Bích Huy Hoàng, đừng quên."
Tô Niên Hoa nghe nói như thế, bược chân dừng một chút, gật đầu với Lục Nhiên một cái, không nói gì, rồi rời đi.
Lâm Cảnh Thần nhìn Tô Niên Hoa đóng cửa, buông thiết kế trong tay xuống
"Thật vất vả, anh cả và Khuynh Khuynh tốt đẹp, để cho tôi cảm thấy mấy người chúng ta sẽ hạnh phúc, ai ngờ bây giờ lại đến lão Tứ cùng lão Ngũ."