Lục Nhiên nghe Lâm Cảnh Thần nói vậy, không có nói tiếp, mà mở máy tính ra, dứt khoát ở trong phòng làm việc của Lâm Cảnh Thần bắt đầu làm việc.
Lâm Cảnh Thần lười biếng giơ tay lên, chống đầu, nhìn Lục Nhiên chốc lát, sau đó mở trừng hai mắt, tiếp tục mở miệng nói: " Khuynh Khuynh đã tốt, mặc dù cùng nhau lớn lên, nhưng không giống như mấy chúng ta, công việc lúc nào cũng bị quấn quanh một chỗ, lão Tứ lần này trở về, lại ly hôn với lão Ngũ, ngẩng đầu không thấy cúi đầu không nhìn, sau này sợ là lúng túng muốn chết!"
Ngón tay Lục Nhiên đánh chữ không có chậm lại chút nào, nhìn chằm chằm màn hình máy tính, một lòng lưỡng dụng mở miệng nói: "Mấy năm này Lão Ngũ cũng thay đổi không ít."
"Đâu chỉ là thay đổi không ít, quả thực là thay đổi thành một người khác, trước kia trong mấy người chúng ta, tính ra cậu ta là nói nhiều nhất, không có chuyện làm thì đi trêu chọc người khác, hiện tại, mọi người cùng nhau đi chơi, cậu ta lại cực kỳ yên ắng, trước kia, lúc lão Tứ còn ở đây, đại ca lạnh lùng không thích nói chuyện, bốn người chúng ta vẫn còn có thể cười nói, hiện tại thoáng cái chỉ còn lại có hai ta, haizz..."
Lục Nhiên nghe được Lâm Cảnh Thần thở dài, mặt mày không đổi vứt cho một câu: "Hai ta không tốt sao?"
"Sao? Hai ta? " Lâm Cảnh Thần ngồi thẳng người, suy nghĩ một chút, nói: "Hai ta rất tốt!"
Lục Nhiên không có nói tiếp, chẳng qua là khóe môi khẽ vẽ ra một nụ cười.
Sau một lúc lâu, Lâm Cảnh Thần còn nói: "Lão Nhị, cậu nói xem rốt cuộc lão Ngũ có thích lão Tứ không thế? Mấy năm nay cậu ta thay đổi, chắc không phải là vì lão Tứ chứ?"
Bởi vì Tứ Nguyệt nói trước cho Cố Khuynh Thành bản thân phải về nước, nhà cô ở Bắc Kinh, đã được Cố khuynh thành sai người quét sạch sẽ, thậm chí Cố Khuynh Thành còn nghĩ tủ quần áo đã cũ kĩ, còn đổi thành cái mới.
Cô vốn nghĩ về đến nhà rồi nghỉ ngơi một chút, ai ngờ bởi vì buổi tối phải gặp Tô Niên Hoa, nằm ở trên giường suốt mấy tiếng, không tài nào chợp mắt được.
Hẹn gặp là tám giờ tối, lúc sáu giờ, Tứ Nguyệt nhận được điện thoại của Cố Khuynh Thành, nói cô ấy đã lên đường, ước chừng bảy rưỡi là có thể đến.
Tứ Nguyệt ở trong nội thành, không giống như Cố Khuynh Thành cần đi tới hơn một giờ, cho nên sau khi cúp điện thoại, lề mề ước chừng nửa giờ, mới rời giường rửa mặt, trang điểm đơn giản, tìm một chiếc váy ngắn mặc vào, phối thêm chiếc giày cùng màu, mới ra cửa.
Bảy giờ ba mươi lăm phút Cố Khuynh Thành tới được Kim Bích Huy Hoàng, Đường Thời, Lục Nhiên, Lâm Cảnh Thần cùng Tô Niên Hoa đã đến, có thể bốn người tới từ rất lâu, đang đánh bài.
Gần tới tám giờ, Tứ Nguyệt vẫn còn chưa tới, Cố Khuynh Thành không nhịn được lấy điện thoại di động ra, thúc giục một chút, mới biết được, trên đường đi dính chuyện tông xe, làm cho tốc độ xe chậm, nên kéo dài thời gian.
Lúc Cố Khuynh Thành dùng wechat hỏi thăm Tứ Nguyệt đã ở chỗ nào lần thứ năm, cách cửa phòng bao, Cố Khuynh Thành nghe thấy Tứ Nguyệt trả lời: "Khuynh Khuynh, mình đếncưa phòng rồi!"
Tiếng nói vừa dứt, cửa phòng đã được phục vụ đẩy ra, Tứ Nguyệt xinh đẹp kéo một cái túi lớn, chân thành đi đến.
Ngay lúc cửa bị đẩy ra, vừa vặn đến phiên Tô Niên Hoa ra bài, anh nghe được giọng nói của Tứ Nguyệt, ngẩng đầu, nhìn về cửa, sau đó cả người liền giống như bị điểm huyệt, ngừng lại tại chỗ.
Lâm Cảnh Thần lười biếng giơ tay lên, chống đầu, nhìn Lục Nhiên chốc lát, sau đó mở trừng hai mắt, tiếp tục mở miệng nói: " Khuynh Khuynh đã tốt, mặc dù cùng nhau lớn lên, nhưng không giống như mấy chúng ta, công việc lúc nào cũng bị quấn quanh một chỗ, lão Tứ lần này trở về, lại ly hôn với lão Ngũ, ngẩng đầu không thấy cúi đầu không nhìn, sau này sợ là lúng túng muốn chết!"
Ngón tay Lục Nhiên đánh chữ không có chậm lại chút nào, nhìn chằm chằm màn hình máy tính, một lòng lưỡng dụng mở miệng nói: "Mấy năm này Lão Ngũ cũng thay đổi không ít."
"Đâu chỉ là thay đổi không ít, quả thực là thay đổi thành một người khác, trước kia trong mấy người chúng ta, tính ra cậu ta là nói nhiều nhất, không có chuyện làm thì đi trêu chọc người khác, hiện tại, mọi người cùng nhau đi chơi, cậu ta lại cực kỳ yên ắng, trước kia, lúc lão Tứ còn ở đây, đại ca lạnh lùng không thích nói chuyện, bốn người chúng ta vẫn còn có thể cười nói, hiện tại thoáng cái chỉ còn lại có hai ta, haizz..."
Lục Nhiên nghe được Lâm Cảnh Thần thở dài, mặt mày không đổi vứt cho một câu: "Hai ta không tốt sao?"
"Sao? Hai ta? " Lâm Cảnh Thần ngồi thẳng người, suy nghĩ một chút, nói: "Hai ta rất tốt!"
Lục Nhiên không có nói tiếp, chẳng qua là khóe môi khẽ vẽ ra một nụ cười.
Sau một lúc lâu, Lâm Cảnh Thần còn nói: "Lão Nhị, cậu nói xem rốt cuộc lão Ngũ có thích lão Tứ không thế? Mấy năm nay cậu ta thay đổi, chắc không phải là vì lão Tứ chứ?"
Bởi vì Tứ Nguyệt nói trước cho Cố Khuynh Thành bản thân phải về nước, nhà cô ở Bắc Kinh, đã được Cố khuynh thành sai người quét sạch sẽ, thậm chí Cố Khuynh Thành còn nghĩ tủ quần áo đã cũ kĩ, còn đổi thành cái mới.
Cô vốn nghĩ về đến nhà rồi nghỉ ngơi một chút, ai ngờ bởi vì buổi tối phải gặp Tô Niên Hoa, nằm ở trên giường suốt mấy tiếng, không tài nào chợp mắt được.
Hẹn gặp là tám giờ tối, lúc sáu giờ, Tứ Nguyệt nhận được điện thoại của Cố Khuynh Thành, nói cô ấy đã lên đường, ước chừng bảy rưỡi là có thể đến.
Tứ Nguyệt ở trong nội thành, không giống như Cố Khuynh Thành cần đi tới hơn một giờ, cho nên sau khi cúp điện thoại, lề mề ước chừng nửa giờ, mới rời giường rửa mặt, trang điểm đơn giản, tìm một chiếc váy ngắn mặc vào, phối thêm chiếc giày cùng màu, mới ra cửa.
Bảy giờ ba mươi lăm phút Cố Khuynh Thành tới được Kim Bích Huy Hoàng, Đường Thời, Lục Nhiên, Lâm Cảnh Thần cùng Tô Niên Hoa đã đến, có thể bốn người tới từ rất lâu, đang đánh bài.
Gần tới tám giờ, Tứ Nguyệt vẫn còn chưa tới, Cố Khuynh Thành không nhịn được lấy điện thoại di động ra, thúc giục một chút, mới biết được, trên đường đi dính chuyện tông xe, làm cho tốc độ xe chậm, nên kéo dài thời gian.
Lúc Cố Khuynh Thành dùng wechat hỏi thăm Tứ Nguyệt đã ở chỗ nào lần thứ năm, cách cửa phòng bao, Cố Khuynh Thành nghe thấy Tứ Nguyệt trả lời: "Khuynh Khuynh, mình đếncưa phòng rồi!"
Tiếng nói vừa dứt, cửa phòng đã được phục vụ đẩy ra, Tứ Nguyệt xinh đẹp kéo một cái túi lớn, chân thành đi đến.
Ngay lúc cửa bị đẩy ra, vừa vặn đến phiên Tô Niên Hoa ra bài, anh nghe được giọng nói của Tứ Nguyệt, ngẩng đầu, nhìn về cửa, sau đó cả người liền giống như bị điểm huyệt, ngừng lại tại chỗ.