Xa cách trùng phùng, mặc dù là một sự kiện phải cao hứng, nhưng lại càng nhiều thương cảm. ∷..?
Tứ Nguyệt biết, chính mình ba năm rưỡi trước không kêu một tiếng rời đi, để bọn gánh đủ, hiện tại cô và Tô Niên Hoa chào hỏi xong, khó tránh khỏi để cho người ta nhớ tới cô và Tô Niên Hoa từng có một đoạn hôn nhân, cho nên Tứ Nguyệt vì muốn cải thiện bầu không khí, lập tức ngồi xổm người xuống, kéo ra túi mình mang đến: "Tôi đã mang quà tới cho mọi người."
Nói xong, Tứ Nguyệt liền từ bên trong ra một cái hộp tinh chế, nhìn phía trên viết số "2”, sau đó đưa cho Lục Nhiên: "Nhị ca, của anh."
Lục Nhiên vươn tay nhận lấy, nói một tiếng: "Cảm ơn "
Tứ Nguyệt ngẩng đầu cười với Lục Nhiên, sau đó tiếp lấy quà từ tỏng túi tiếp, phân biệt từng cái đưa cho mọi người, sau cùng mới cầm lấy một cái hộp màu trắng, đưa cho Tô Niên Hoa đứng bên: "Lão ngũ."
Tô Niên Hoa tính vươn tay ra tiếp, khả năng bởi vì động tác quá nhanh, đầu ngón tay của anh cùng đầu ngón tay của cô đụng chạm một chỗ, toàn thân Tứ Nguyệt run rẩy, liền chuyển ánh mắt qua bên hành lý của mình, giống như người không ảnh hưởng gì, dùng ngữ khí nửa đùa nửa thật che dấu tâm tình đang khẩn trương rung động của mình:"Tôi có thể nói cho mọi người biết, những món quà này tôi tốn rất nhiều tiền đó, mỗi người đều phải chuẩn bị kỹ càng mời tôi ăn cơm!"
Lâm Cảnh Thần cười tủm tỉm nói tiếp: "Không vấn đề, chỉ cần Tiểu Nguyệt đồng ý, tôi có thể mời em ăn cơm!"
Lục Nhiên không khách khí nói: "Vậy được rồi, lão tam đã muốn thay thế anh mời Tiểu Nguyệt ăn cơm, anh cũng không khách khí."
Cố Khuynh Thành vội vàng nói tiếp: "Tiểu Nguyệt nỗ lực ăn, tranh thủ ăn phá sản Tam Ca."
Đường Thời luôn luôn lạnh lùng không thích nói chuyện, ngay lúc Cố Khuynh Thành nói xong, ném một câu: "Lão nhị, cậu làm sao lại biết lão tam cướp mời Tiểu Nguyệt ăn cơm, còn mời thay cậu?"
Mọi người vẫn trước sau như một, thích bắt nhược điểm người khác, Tứ Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không nhịn được mặt mày cong cong cười rộ lên.
Duy chỉ có Tô Niên Hoa đứng ở một bên, nhìn qua Tứ Nguyệt cười, yên lặng rủ xuống tầm mắt, một cái tay chăm chú nắm lấy quà tặng cô mua cho mình, một cái tay khác ấn lên đầu ngón tay vừa mới bị Tứ Nguyệt đụng vào.
Phân phát quà xong, Đường Thời trực tiếp bảo phục vụ mang thức ăn lên, mọi người ngồi xuống.
Vì để tránh xấu hổ, Lục Nhiên cùng Lâm Cảnh Thần ngồi giữa Tứ Nguyệt và Tô Niên Hoa.
Đồ ăn là Cố Khuynh Thành gọi, đều là những món Tứ Nguyệt thích ăn.
Bời vì Tứ Nguyệt trở về, tất cả mọi người đều cao hứng, cho nên Đường Thời còn tận lực để phục vụ mở một chai rượu nho nắm 83 chiêu đãi khách quý.
Phục vụ rót đầy rượu cho mỗi người, Lục Nhiên dẫn đầu giơ ly rượu lên: "Nào, vì chúc mừng Tứ công chúa đáng yêu của chúng ta trở về, cạn một chén."
Mọi người nhao nhao chạm cốc, uống một hơi cạn sạch..
Đặt chén rượu xuống, Đường Thời gắp thức ăn cho Cố Khuynh Thành.
Lục Nhiên cùng Lâm Cảnh Thần ăn ý cầm lấy đũa, cũng gắp thức ăn cho Tứ Nguyệt, Tứ Nguyệt điềm điềm nói một tiếng "Cám ơn", cầm lấy đũa ăn sườn xào chua ngọt Lục Nhiên thả trước.
Lâm Cảnh Thần nhất thời giả bộ ăn dấm, bất mãn nói: "Tiểu Nguyệt, em bất công, tại sao phải ăn của lão nhị trước, không ăn của anh trước?"
Tứ Nguyệt biết, chính mình ba năm rưỡi trước không kêu một tiếng rời đi, để bọn gánh đủ, hiện tại cô và Tô Niên Hoa chào hỏi xong, khó tránh khỏi để cho người ta nhớ tới cô và Tô Niên Hoa từng có một đoạn hôn nhân, cho nên Tứ Nguyệt vì muốn cải thiện bầu không khí, lập tức ngồi xổm người xuống, kéo ra túi mình mang đến: "Tôi đã mang quà tới cho mọi người."
Nói xong, Tứ Nguyệt liền từ bên trong ra một cái hộp tinh chế, nhìn phía trên viết số "2”, sau đó đưa cho Lục Nhiên: "Nhị ca, của anh."
Lục Nhiên vươn tay nhận lấy, nói một tiếng: "Cảm ơn "
Tứ Nguyệt ngẩng đầu cười với Lục Nhiên, sau đó tiếp lấy quà từ tỏng túi tiếp, phân biệt từng cái đưa cho mọi người, sau cùng mới cầm lấy một cái hộp màu trắng, đưa cho Tô Niên Hoa đứng bên: "Lão ngũ."
Tô Niên Hoa tính vươn tay ra tiếp, khả năng bởi vì động tác quá nhanh, đầu ngón tay của anh cùng đầu ngón tay của cô đụng chạm một chỗ, toàn thân Tứ Nguyệt run rẩy, liền chuyển ánh mắt qua bên hành lý của mình, giống như người không ảnh hưởng gì, dùng ngữ khí nửa đùa nửa thật che dấu tâm tình đang khẩn trương rung động của mình:"Tôi có thể nói cho mọi người biết, những món quà này tôi tốn rất nhiều tiền đó, mỗi người đều phải chuẩn bị kỹ càng mời tôi ăn cơm!"
Lâm Cảnh Thần cười tủm tỉm nói tiếp: "Không vấn đề, chỉ cần Tiểu Nguyệt đồng ý, tôi có thể mời em ăn cơm!"
Lục Nhiên không khách khí nói: "Vậy được rồi, lão tam đã muốn thay thế anh mời Tiểu Nguyệt ăn cơm, anh cũng không khách khí."
Cố Khuynh Thành vội vàng nói tiếp: "Tiểu Nguyệt nỗ lực ăn, tranh thủ ăn phá sản Tam Ca."
Đường Thời luôn luôn lạnh lùng không thích nói chuyện, ngay lúc Cố Khuynh Thành nói xong, ném một câu: "Lão nhị, cậu làm sao lại biết lão tam cướp mời Tiểu Nguyệt ăn cơm, còn mời thay cậu?"
Mọi người vẫn trước sau như một, thích bắt nhược điểm người khác, Tứ Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không nhịn được mặt mày cong cong cười rộ lên.
Duy chỉ có Tô Niên Hoa đứng ở một bên, nhìn qua Tứ Nguyệt cười, yên lặng rủ xuống tầm mắt, một cái tay chăm chú nắm lấy quà tặng cô mua cho mình, một cái tay khác ấn lên đầu ngón tay vừa mới bị Tứ Nguyệt đụng vào.
Phân phát quà xong, Đường Thời trực tiếp bảo phục vụ mang thức ăn lên, mọi người ngồi xuống.
Vì để tránh xấu hổ, Lục Nhiên cùng Lâm Cảnh Thần ngồi giữa Tứ Nguyệt và Tô Niên Hoa.
Đồ ăn là Cố Khuynh Thành gọi, đều là những món Tứ Nguyệt thích ăn.
Bời vì Tứ Nguyệt trở về, tất cả mọi người đều cao hứng, cho nên Đường Thời còn tận lực để phục vụ mở một chai rượu nho nắm 83 chiêu đãi khách quý.
Phục vụ rót đầy rượu cho mỗi người, Lục Nhiên dẫn đầu giơ ly rượu lên: "Nào, vì chúc mừng Tứ công chúa đáng yêu của chúng ta trở về, cạn một chén."
Mọi người nhao nhao chạm cốc, uống một hơi cạn sạch..
Đặt chén rượu xuống, Đường Thời gắp thức ăn cho Cố Khuynh Thành.
Lục Nhiên cùng Lâm Cảnh Thần ăn ý cầm lấy đũa, cũng gắp thức ăn cho Tứ Nguyệt, Tứ Nguyệt điềm điềm nói một tiếng "Cám ơn", cầm lấy đũa ăn sườn xào chua ngọt Lục Nhiên thả trước.
Lâm Cảnh Thần nhất thời giả bộ ăn dấm, bất mãn nói: "Tiểu Nguyệt, em bất công, tại sao phải ăn của lão nhị trước, không ăn của anh trước?"