Lục Nhiên cười một tiếng, liếc xéo Lâm Cảnh Thần một cái, sau đó cầm lấy đũa kẹp một miếng thịt cá nhét vào bên trong miệng Lâm Cảnh Thần: “Cậu ăn đi.”
Nói xong, liền nghiêng đầu, cúi đầu nhìn, Tứ Nguyệt hết sức chuyên chú gặm xương sườn, lên tiếng nói: "Tiểu Nguyệt, mấy năm nay ở nước Pháp có khỏe không?"
Tứ Nguyệt từ nhỏ đến lớn, thật sự là bị Đường Thời, Lục Nhiên, Lâm Cảnh Thần cùng Tô Niên Hoa sủng ái đến lớn, cho dù Đường Thời đặt sự chú ý tới Cố Khuynh Thành tương đối nhiều, dẫu vậy, đối với Tứ Nguyệt mà nói, lại không trở ngại cô nũng nịu với bọn anh.
Cho nên lúc cô nghe Lục Nhiên hỏi mình những năm này trôi qua có tốt hay không, tiềm thức như là cô em gái nhỏ kể hổ với anh trai mình, cắn đũa, một mặt buồn rầu lắc đầu: "Thực không tốt, các anh nghĩ xem, em học tiếng Pháp là kém cỏi nhất, qua nước Pháp, giao lưu đều có chút khó khăn, nhiều khi đi họp, em đều nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, cuối cùng chỉ đành thức đêm học lớp bổ túc tiếng Pháp, khoảng thời gian em mới đến đấy, bởi vì nghỉ ngơi không đủ, huyết áp thấp, thế nên lúc đang đi làm thì té xỉu, được đưa đi bệnh viện chuyền."
Tô Niên Hoa ngồi trên bàn cơm, từ đầu đến cuối không có mở miệng, lúc anh nghe Tứ Nguyệt nói tới đấy, ngón tay vô thức nắm chặt đũa, trong miệng lúc này đang ăn một miếng sườn xào chua ngọt, vậy mà anh lại chẳng cảm giác được vị ngọt của nó, ngược lại là nói không hết đắng chát.
"Tiểu Nguyệt của chúng ta đúng là chịu rất nhiều khổ." Lâm Cảnh Thần nghe đến vậy, không nhịn được vươn tay, xoa đầu Tứ Nguyệt.
Mặt mày Tứ Nguyệt tươi cười, đúng là ăn khổ rất nhiều, nhưng giờ đây có thể ngồi cùng bọn họ một lần nữa, hưởng thụ sự cưng chiều của họ, cô lại cảm thấy những cái khổ kia, cũng chẳng tính là cái gì, thấy vậy liền tiếp tục chu mỏ, mang theo vài phần nũng nịu mở miệng nói: "Tam Ca, cái kia thì tính khổ gì chứ, anh không biết công trình kia không có bất kỳ cơ sở nào, làm lên từ đầu, đơn giản chẳng khác gì mới lập nghiệp, mà em phụ trách cái công việc này, lúc mới đầu, một đoạn thời gian dài em ăn cơm không được đúng giờ, sau đó tiếp tục ba tháng sau, em gầy hơn mười cân!".
Từ lúc Tứ Nguyệt vừa mới bước vào phòng khách, Tô Niên Hoa đã phát hiện cô bây giờ so với cô lúc rời đi, gầy gò rất nhiều, trước kia mặt cô cũng là tiêu chuẩn mặt trái xoan, nhưng lại có chút thịt, bây giờ thì mặt lại nhìn càng nhỏ hơn.
Nghe cô nói chuyện, trong đầu hiện ra thời gian cô ở nước Pháp, chẳng qua là cảm thấy giống như một thanh đao, hung hăng đâm vào trong máu thịt anh
Tay anh để lên bàn, khẽ run lên, toàn thân nỗ lực duy trì tư thái ngồi ngay ngắn, chỉ có anh biết, tư thế ngồi của anh lúc này, có bao nhiêu cứng nhắc.
"Thực ra những cái khổ kia, đều không phải là khổ nhất, lễ Giáng Sinh hai năm trước, tất cả mọi người đều đi chơi, chỉ có em một mình cô đơn, đi dọc theo đường cái, xuyên thấu qua tủ kính, có thể tùy trông thấy mọi người cả nhà đoàn tụ, sau đó thảm hại hơn là, lúc ấy em còn bị cướp, làm hại em một người dọc theo đường đi thật xa, gió lạnh thổi rất lâu, đi tận ba, bốn tiếng, mới về đến chỗ ở..."
Lần này Tứ Nguyệt nói xong, toàn bộ trên bàn cơm, không hề có người mở miệng nói tiếp.
Nói xong, liền nghiêng đầu, cúi đầu nhìn, Tứ Nguyệt hết sức chuyên chú gặm xương sườn, lên tiếng nói: "Tiểu Nguyệt, mấy năm nay ở nước Pháp có khỏe không?"
Tứ Nguyệt từ nhỏ đến lớn, thật sự là bị Đường Thời, Lục Nhiên, Lâm Cảnh Thần cùng Tô Niên Hoa sủng ái đến lớn, cho dù Đường Thời đặt sự chú ý tới Cố Khuynh Thành tương đối nhiều, dẫu vậy, đối với Tứ Nguyệt mà nói, lại không trở ngại cô nũng nịu với bọn anh.
Cho nên lúc cô nghe Lục Nhiên hỏi mình những năm này trôi qua có tốt hay không, tiềm thức như là cô em gái nhỏ kể hổ với anh trai mình, cắn đũa, một mặt buồn rầu lắc đầu: "Thực không tốt, các anh nghĩ xem, em học tiếng Pháp là kém cỏi nhất, qua nước Pháp, giao lưu đều có chút khó khăn, nhiều khi đi họp, em đều nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, cuối cùng chỉ đành thức đêm học lớp bổ túc tiếng Pháp, khoảng thời gian em mới đến đấy, bởi vì nghỉ ngơi không đủ, huyết áp thấp, thế nên lúc đang đi làm thì té xỉu, được đưa đi bệnh viện chuyền."
Tô Niên Hoa ngồi trên bàn cơm, từ đầu đến cuối không có mở miệng, lúc anh nghe Tứ Nguyệt nói tới đấy, ngón tay vô thức nắm chặt đũa, trong miệng lúc này đang ăn một miếng sườn xào chua ngọt, vậy mà anh lại chẳng cảm giác được vị ngọt của nó, ngược lại là nói không hết đắng chát.
"Tiểu Nguyệt của chúng ta đúng là chịu rất nhiều khổ." Lâm Cảnh Thần nghe đến vậy, không nhịn được vươn tay, xoa đầu Tứ Nguyệt.
Mặt mày Tứ Nguyệt tươi cười, đúng là ăn khổ rất nhiều, nhưng giờ đây có thể ngồi cùng bọn họ một lần nữa, hưởng thụ sự cưng chiều của họ, cô lại cảm thấy những cái khổ kia, cũng chẳng tính là cái gì, thấy vậy liền tiếp tục chu mỏ, mang theo vài phần nũng nịu mở miệng nói: "Tam Ca, cái kia thì tính khổ gì chứ, anh không biết công trình kia không có bất kỳ cơ sở nào, làm lên từ đầu, đơn giản chẳng khác gì mới lập nghiệp, mà em phụ trách cái công việc này, lúc mới đầu, một đoạn thời gian dài em ăn cơm không được đúng giờ, sau đó tiếp tục ba tháng sau, em gầy hơn mười cân!".
Từ lúc Tứ Nguyệt vừa mới bước vào phòng khách, Tô Niên Hoa đã phát hiện cô bây giờ so với cô lúc rời đi, gầy gò rất nhiều, trước kia mặt cô cũng là tiêu chuẩn mặt trái xoan, nhưng lại có chút thịt, bây giờ thì mặt lại nhìn càng nhỏ hơn.
Nghe cô nói chuyện, trong đầu hiện ra thời gian cô ở nước Pháp, chẳng qua là cảm thấy giống như một thanh đao, hung hăng đâm vào trong máu thịt anh
Tay anh để lên bàn, khẽ run lên, toàn thân nỗ lực duy trì tư thái ngồi ngay ngắn, chỉ có anh biết, tư thế ngồi của anh lúc này, có bao nhiêu cứng nhắc.
"Thực ra những cái khổ kia, đều không phải là khổ nhất, lễ Giáng Sinh hai năm trước, tất cả mọi người đều đi chơi, chỉ có em một mình cô đơn, đi dọc theo đường cái, xuyên thấu qua tủ kính, có thể tùy trông thấy mọi người cả nhà đoàn tụ, sau đó thảm hại hơn là, lúc ấy em còn bị cướp, làm hại em một người dọc theo đường đi thật xa, gió lạnh thổi rất lâu, đi tận ba, bốn tiếng, mới về đến chỗ ở..."
Lần này Tứ Nguyệt nói xong, toàn bộ trên bàn cơm, không hề có người mở miệng nói tiếp.