Tô Niên Hoa chẳng qua là cảm thấy toàn bộ tim phổi, theo hô hấp, nổi lên đau đớn không dứt, tay anh nắm đũa, bỗng nhiên run một cái, làm cái ly bênh cạnh rơi xuống đất. phát ra tiếng vang thanh thúy....!
Trên bàn cơm yên tĩnh, tất cả mọi người nghiêng đầu nhìn Tô Niên Hoa.
Lần này Tứ Nguyệt mới phản ứng được, bản thân kéo đề tài quá thương cảm, sau đó trong lòng cô, lại bốc lên một tầng chờ mong, chẳng lẽ Tô Niên Hoa phản ứng mãnh liệt như vậy, là bởi vì cô ở nước Pháp chịu nhiều khổ sao?
Thế nhưng, mong đợi trong lòng Tứ Nguyệt còn không có thành hình, Tô Niên Hoa đã hoàn hồn, nuốt hai ngụm nước bọt, sắc mặt bình tĩnh giải thích đơn giản: "Không cẩn thận chạm vào."
Tất cả mọi người vẫn trầm mặc như cũ, duy chỉ có Lục Nhiên là nhấn chuông trên bàn, gọi phục vụ ra đổi ly mới cho Tô Niên Hoa.
Thì ra là cô tự mình đa tình... Tứ Nguyệt nổi lên một tia chế giễu bản thân, cô thật đúng là mơ tưởng, Tô Niên Hoa ước gì được ly hôn, tránh cô càng xa, thì làm sao lại vì cô ở nước Pháp chịu khổ, mà cảm thấy đau lòng?
Rõ ràng cả bàn người cũng không biết ý trong lòng cô, thế nhưng Tứ Nguyệt vẫn cố gắng cười, giống như che giấu sự bi ai của bản thân, mở miệng nói: "Tính lại, mặc kệ như thế nào, em đều sống sót không phải sao? Bây giờ không phải êm đẹp ngồi ở trước mặt mọi người sao?"
Sau đó trên bàn cơm, Tứ Nguyệt vẫn luôn cực lực phối hợp với người khác, kể về một số chuyện vui, sau đó liều mạng cười, cười đến cuối cùng mặt cô đều trở nên có chút cứng ngắc, tuy nhiên lại vẫn liều mạng để cho mình giơ nhếch khóe môi.
Thật vất vả kề đến mười giờ, Tứ Nguyệt tìm một cái mớ là mình mệt mỏi, để mọi người tan cuộc.
Tứ Nguyệt kéo lấy túi không của mình, ngồi lên xe, chào tạm biệt với từng người bên ngoài.
Ánh mắt cô thủy chung không dám nhìn vào người Tô Niên Hoa, chỉ là đợi đến khi mình khởi động xa, giẫm chân ga lái ra một khoảng cách, cô mới nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn Tô Niên Hoa đứng ở ven đường, không ngừng nghiêng đầu nói cái gì đó với Lục Nhiên, trong tay anh kẹp một điếu thuốc, thỉnh thoảng hút hai cái.
Cứ nhìn qua kính chiếu hậu đến khi bóng dáng Tô Niên Hoa không thấy, Tứ Nguyệt mới nhìn thẳng phía trước, hơi hơi thả lòng thân thể.
Mặc kệ cô có yêu Tô Niên Hoa bao nhiêu, mặc kệ cô nhìn thấy Tô Niên Hoa có khó chịu, cô lại vẫn muốn ở trước mặt mọi người, giả bộ mình đã buông Tô Niên Hoa, buông xuống quá khứ.
Không vì cái gì khác, chỉ là hi vọng, quan hệ giữa bọn họ, không lại bởi vì vấn đề cá nhân của cô, mà xuất hiện xấu hổ.
Cô cứ việc đối mặt với họ là lại miễn cưỡng vui cười, tâm càng thêm ưu thương cùng khổ sở.
Thực ra cô có rất nhiều nghi hoặc liên quan tới Tô Niên Hoa, thế nhưng cô cũng không dám mở miệng hỏi, cũng không thể mở miệng hỏi.
Hiện anh sống có tốt hay không? Có phải anh và Tôn Dĩnh đã hòa hảo như lúc ban đầu không? Có phải anh sắp chuẩn bị kết hôn hay không?
Ba năm rưỡi Tứ Nguyệt đều không có về nước, Đường Thời chẳng những không có sốt ruột để cho cô về Thịnh Đường làm, ngược lại cho cô mấy ngày nghỉ để điều chỉnh chênh lệch múi giờ.
Hôm sau Tứ Nguyệt ở nhà của mình ngủ một giấc, sau đó hôm kia mang theo quà mình mang từ Pháp về, đi biệt thự phía tây ngoại ô.
Trên bàn cơm yên tĩnh, tất cả mọi người nghiêng đầu nhìn Tô Niên Hoa.
Lần này Tứ Nguyệt mới phản ứng được, bản thân kéo đề tài quá thương cảm, sau đó trong lòng cô, lại bốc lên một tầng chờ mong, chẳng lẽ Tô Niên Hoa phản ứng mãnh liệt như vậy, là bởi vì cô ở nước Pháp chịu nhiều khổ sao?
Thế nhưng, mong đợi trong lòng Tứ Nguyệt còn không có thành hình, Tô Niên Hoa đã hoàn hồn, nuốt hai ngụm nước bọt, sắc mặt bình tĩnh giải thích đơn giản: "Không cẩn thận chạm vào."
Tất cả mọi người vẫn trầm mặc như cũ, duy chỉ có Lục Nhiên là nhấn chuông trên bàn, gọi phục vụ ra đổi ly mới cho Tô Niên Hoa.
Thì ra là cô tự mình đa tình... Tứ Nguyệt nổi lên một tia chế giễu bản thân, cô thật đúng là mơ tưởng, Tô Niên Hoa ước gì được ly hôn, tránh cô càng xa, thì làm sao lại vì cô ở nước Pháp chịu khổ, mà cảm thấy đau lòng?
Rõ ràng cả bàn người cũng không biết ý trong lòng cô, thế nhưng Tứ Nguyệt vẫn cố gắng cười, giống như che giấu sự bi ai của bản thân, mở miệng nói: "Tính lại, mặc kệ như thế nào, em đều sống sót không phải sao? Bây giờ không phải êm đẹp ngồi ở trước mặt mọi người sao?"
Sau đó trên bàn cơm, Tứ Nguyệt vẫn luôn cực lực phối hợp với người khác, kể về một số chuyện vui, sau đó liều mạng cười, cười đến cuối cùng mặt cô đều trở nên có chút cứng ngắc, tuy nhiên lại vẫn liều mạng để cho mình giơ nhếch khóe môi.
Thật vất vả kề đến mười giờ, Tứ Nguyệt tìm một cái mớ là mình mệt mỏi, để mọi người tan cuộc.
Tứ Nguyệt kéo lấy túi không của mình, ngồi lên xe, chào tạm biệt với từng người bên ngoài.
Ánh mắt cô thủy chung không dám nhìn vào người Tô Niên Hoa, chỉ là đợi đến khi mình khởi động xa, giẫm chân ga lái ra một khoảng cách, cô mới nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn Tô Niên Hoa đứng ở ven đường, không ngừng nghiêng đầu nói cái gì đó với Lục Nhiên, trong tay anh kẹp một điếu thuốc, thỉnh thoảng hút hai cái.
Cứ nhìn qua kính chiếu hậu đến khi bóng dáng Tô Niên Hoa không thấy, Tứ Nguyệt mới nhìn thẳng phía trước, hơi hơi thả lòng thân thể.
Mặc kệ cô có yêu Tô Niên Hoa bao nhiêu, mặc kệ cô nhìn thấy Tô Niên Hoa có khó chịu, cô lại vẫn muốn ở trước mặt mọi người, giả bộ mình đã buông Tô Niên Hoa, buông xuống quá khứ.
Không vì cái gì khác, chỉ là hi vọng, quan hệ giữa bọn họ, không lại bởi vì vấn đề cá nhân của cô, mà xuất hiện xấu hổ.
Cô cứ việc đối mặt với họ là lại miễn cưỡng vui cười, tâm càng thêm ưu thương cùng khổ sở.
Thực ra cô có rất nhiều nghi hoặc liên quan tới Tô Niên Hoa, thế nhưng cô cũng không dám mở miệng hỏi, cũng không thể mở miệng hỏi.
Hiện anh sống có tốt hay không? Có phải anh và Tôn Dĩnh đã hòa hảo như lúc ban đầu không? Có phải anh sắp chuẩn bị kết hôn hay không?
Ba năm rưỡi Tứ Nguyệt đều không có về nước, Đường Thời chẳng những không có sốt ruột để cho cô về Thịnh Đường làm, ngược lại cho cô mấy ngày nghỉ để điều chỉnh chênh lệch múi giờ.
Hôm sau Tứ Nguyệt ở nhà của mình ngủ một giấc, sau đó hôm kia mang theo quà mình mang từ Pháp về, đi biệt thự phía tây ngoại ô.