Tô Niên Hoa nghĩ tới đây, mắt có chút phát nhiệt.*
Nếu cô khăng khăng muốn yêu anhnhư vậy, vì cái gì không thể yêu lâu một chút.
Tô Niên Hoa nghĩ tới đây, không nhịn được giơ tay lên, xoa xoa mặt mình, lúc anh thả tay xuống, nhìn xuyên qua gương, vừa bắt gặp bên cạnh mình đứng một người, sau đó thần sắc ngơ ngẩn, quay đầu nhìn chằm chằm người đàn ông kia.
Lục Tục rửa tay xong, phát giác bên cạnh mình đứng một người đàn ông, vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, mặc dù có chút hồ nghi, lại vẫn lễ phép nở một nụ cười với Tô Niên Hoa, rút ra một tờ giấy, lau tay, quay người rời đi.
Tô Niên Hoa đợi khi Lục Tục rời đi, mới xoay người, cất bước đi ra khỏi nhà vệ sinh, đi ra cửa sau Di Hòa Viên, Tô Niên Hoa theo bản năng tìm xe của Tứ Nguyệt, phát hiện đã không thấy bóng xe, người thoáng có chút hoảng hốt một lúc, mới cất bước đi đến xe của mình, mở cửa xe, ngồi vào.
Tô Niên Hoa lái xe trở lại trong thành phố, vừa lúc màn đêm buông xuống, anh không có ăn bữa trưa, cũng không một chút ý đói.
Anh cũng không muốn về nhà, lại không biết nên đi nơi nào, chẳng qua là cảm thấy toàn thân rã rời, sau cùng lúc đi qua phòng spa mình thường qua, ngẫm lại, liền dừng xe, bước vào phòng spa.
Giám đốc vừa lúc ở dưới đại sảnh, nhìn thấy Tô Niên Hoa, lập tức vẻ mặt tươi cười chào đón: "Tô tổng, thế nào đến đây, cũng không có sớm gọi điện thoại?"
Tô Niên Hoa giật nhẹ môi, không nói gì.
Giám đốc một bên kêu người đi chuẩn bị trà cho Tô Niên Hoa, một bên dẫn Tô Niên Hoa qua phòng đơn: "Tô tổng, ngài muốn làm như trước kia sao?"
Tô Niên Hoa gật đầu một cái, không có lên tiếng như cũ, chỉ là cởi áo sơ mi xuống, nằm lên giường.
Chuyên gia thẩm mỹ trước kia làm spa cho Tô Niên Hoa hiện đang có khách, cho nên giám đốc phái một chuyên gia thẩm mỹ khác tới, dáng dấp rất xinh đẹp cũng rất trẻ trung, lúc thấy Tô Niên Hoa, còn mang vài phần e lệ, điều khiển cũng không tệ, rất có lực độ, tinh dầu trong lòng bàn tay cô ta, chậm rãi thấm vào da thịt, để thể xác và tinh thần Tô Niên Hoa, ngược lại trầm tĩnh.
Bên trong phòng đơn rất yên tĩnh, hai người cũng không có nói chuyện với nhau quá nhiều.
Chuyên gia thẩm mỹ clàm tốt phía sau cho Tô Niên Hoa, nhìn thấy Tô Niên Hoa nhắm mắt lại, bộ dáng giống ngủ, thế là lặng yên cầm cái khăn ấm, lau tinh dầu phía sau lưng Tô Niên Hoa, rồi cầm một tấm thảm đắp lên trên người Tô Niên Hoa.
Tô Niên Hoa giống như ngủ lại không phải ngủ, phát giác được phía lực độ sau lưng dừng lại, liền mở mắt, Giọng nói có vẻ trầm thấp hỏi một câu: "Xong rồi sao?"
"Vâng, Tô tiên sinh." Chuyên gia thẩm mỹ nhẹ giọng đáp một câu.
Tô Niên Hoa không nói gì, xốc thảm lên, ngồi dậy, duỗi ngón tay chỉ áo sơ mi trên kệ, sau đó bưng một bên chén nước lên uống.
Chuyên gia thẩm mỹ hiểu ý Tô Niên Hoa, đi qua cầm lấy áo sơ mi của anh, hai tay đưa tới.
Tô Niên Hoa tiếp nhận áo sơ mi, lúc mặc lên người, chuyên gia thẩm mỹ nghĩ đến chính mình lúc làm cho Tô Niên Hoa, nhìn thấy nơi bả vai có vết sẹo, dù biết không nên hỏi nhiều, lại vẫn là không nhịn được hỏi một câu: "Vết sẹo sau lưng Tô tiên sinh là vết dao sao? Nhìn giống như rất nghiêm trọng."
Nếu cô khăng khăng muốn yêu anhnhư vậy, vì cái gì không thể yêu lâu một chút.
Tô Niên Hoa nghĩ tới đây, không nhịn được giơ tay lên, xoa xoa mặt mình, lúc anh thả tay xuống, nhìn xuyên qua gương, vừa bắt gặp bên cạnh mình đứng một người, sau đó thần sắc ngơ ngẩn, quay đầu nhìn chằm chằm người đàn ông kia.
Lục Tục rửa tay xong, phát giác bên cạnh mình đứng một người đàn ông, vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, mặc dù có chút hồ nghi, lại vẫn lễ phép nở một nụ cười với Tô Niên Hoa, rút ra một tờ giấy, lau tay, quay người rời đi.
Tô Niên Hoa đợi khi Lục Tục rời đi, mới xoay người, cất bước đi ra khỏi nhà vệ sinh, đi ra cửa sau Di Hòa Viên, Tô Niên Hoa theo bản năng tìm xe của Tứ Nguyệt, phát hiện đã không thấy bóng xe, người thoáng có chút hoảng hốt một lúc, mới cất bước đi đến xe của mình, mở cửa xe, ngồi vào.
Tô Niên Hoa lái xe trở lại trong thành phố, vừa lúc màn đêm buông xuống, anh không có ăn bữa trưa, cũng không một chút ý đói.
Anh cũng không muốn về nhà, lại không biết nên đi nơi nào, chẳng qua là cảm thấy toàn thân rã rời, sau cùng lúc đi qua phòng spa mình thường qua, ngẫm lại, liền dừng xe, bước vào phòng spa.
Giám đốc vừa lúc ở dưới đại sảnh, nhìn thấy Tô Niên Hoa, lập tức vẻ mặt tươi cười chào đón: "Tô tổng, thế nào đến đây, cũng không có sớm gọi điện thoại?"
Tô Niên Hoa giật nhẹ môi, không nói gì.
Giám đốc một bên kêu người đi chuẩn bị trà cho Tô Niên Hoa, một bên dẫn Tô Niên Hoa qua phòng đơn: "Tô tổng, ngài muốn làm như trước kia sao?"
Tô Niên Hoa gật đầu một cái, không có lên tiếng như cũ, chỉ là cởi áo sơ mi xuống, nằm lên giường.
Chuyên gia thẩm mỹ trước kia làm spa cho Tô Niên Hoa hiện đang có khách, cho nên giám đốc phái một chuyên gia thẩm mỹ khác tới, dáng dấp rất xinh đẹp cũng rất trẻ trung, lúc thấy Tô Niên Hoa, còn mang vài phần e lệ, điều khiển cũng không tệ, rất có lực độ, tinh dầu trong lòng bàn tay cô ta, chậm rãi thấm vào da thịt, để thể xác và tinh thần Tô Niên Hoa, ngược lại trầm tĩnh.
Bên trong phòng đơn rất yên tĩnh, hai người cũng không có nói chuyện với nhau quá nhiều.
Chuyên gia thẩm mỹ clàm tốt phía sau cho Tô Niên Hoa, nhìn thấy Tô Niên Hoa nhắm mắt lại, bộ dáng giống ngủ, thế là lặng yên cầm cái khăn ấm, lau tinh dầu phía sau lưng Tô Niên Hoa, rồi cầm một tấm thảm đắp lên trên người Tô Niên Hoa.
Tô Niên Hoa giống như ngủ lại không phải ngủ, phát giác được phía lực độ sau lưng dừng lại, liền mở mắt, Giọng nói có vẻ trầm thấp hỏi một câu: "Xong rồi sao?"
"Vâng, Tô tiên sinh." Chuyên gia thẩm mỹ nhẹ giọng đáp một câu.
Tô Niên Hoa không nói gì, xốc thảm lên, ngồi dậy, duỗi ngón tay chỉ áo sơ mi trên kệ, sau đó bưng một bên chén nước lên uống.
Chuyên gia thẩm mỹ hiểu ý Tô Niên Hoa, đi qua cầm lấy áo sơ mi của anh, hai tay đưa tới.
Tô Niên Hoa tiếp nhận áo sơ mi, lúc mặc lên người, chuyên gia thẩm mỹ nghĩ đến chính mình lúc làm cho Tô Niên Hoa, nhìn thấy nơi bả vai có vết sẹo, dù biết không nên hỏi nhiều, lại vẫn là không nhịn được hỏi một câu: "Vết sẹo sau lưng Tô tiên sinh là vết dao sao? Nhìn giống như rất nghiêm trọng."