Tứ Nguyệt cảm thấy mình mơ một giấc mơ rất đẹp. (.. *!
Trong mơ Tô Niên Hoa như cô chờ mong, yêu cô, xem cô như trân bảo, yêu cô.
Giấc mơ kia thật đẹp, đẹp khiến cô không nguyện ý tỉnh lại, rất muốn ngủ mãi như vậy.
Thế nhưng, khi ánh sáng mặt trời chiếu vào mắt cô, cô vẫn chậm rãi mở mắt.
Tứ Nguyệt giơ tay lên, định dụi mí mắt, lại phát hiện cánh tay mình bị người ôm chặt, cô nhíu mày, sau đó phát hiện, hai chân của mình bị người đè ép, trên phần bụng còn để một cánh tay ấm áp.
Cô nằm ở trên giường ngu ngơ năm phút đồng hồ, sau đó mới chậm nghiêng đầu, gương mặt tuấn tú của Tô Niên Hoa, chậm rãi hiện ra trước mắt cô.
Tứ Nguyệt chẳng qua cảm thấy như có tia sấm, hung hăng bổ vào đầu mình, bổ đấn đầu óc cô trống rỗng, thật lâu, mới hiển hiện ra một ý nghĩ: Thì ra, cô không phải đang nằm mơ, mà là thật sự tồn tại, cô và Tô Niên Hoa thật sự ở trên giường... Vả lại cô còn nhớ kỹ, lúc Tô Niên Hoa hôn cô, cô chẳng những không có cự tuyệt, sau cùng còn chủ động vươn tay, ôm lấy cổ anh.
Sắc mặt Tứ Nguyệt, trong nháy mắt không có huyết sắc, lòng cô tràn ngập kinh hoảng.
Sau khi cô và Tô Niên Hoa ly hôn lại phát sinh quan hệ, cô nên làm cái gì?
Sau khi tỉnh lại, nên đối mặt với Tô Niên Hoa như thế nào?
Nên coi cái gì cũng không phát sinh, không ngại, hay là...
Mà anh thì sao?
Tỉnh lại sẽ nói gì với cô? Nói tối hôm qua anh uống say, không cẩn thận đi nhầm nhà, phát sinh quan hệ sai? Hay là nói xin lỗi cô, để cô quên đi chuyện hôm qua?
Mặc kệ từ trong miệng anh nói ra lời gì, đối với một người đàn ông sẽ không yêu cô, đã từng nghĩ rất nhiều biện pháp muốn ly hôn với cô mà nói, tóm lại, hẳn sẽ không nói với cô, anh sẽ phụ trách, những lời anh yêu cô.
Trong não Tứ Nguyệt có chút hỗn loạn, hỗn loạn đến cuối cùng, trong não cô chỉ có một ý niệm, cái chính là đã không phản bác được, không né tránh như trước.
Tứ Nguyệt nghĩ tới đây, liền trực tiếp lấy cánh tay Tô Niên Hoa ra, sau đó rời khỏi ngực anh, qua phòng tắm tắm đơn giản một chút, mặc quần áo, yên lặng không chút tiếng động mà ra khỏi nhà.
Tứ Nguyệt qua bãi đậu xe lấy chiếc xe khác, lái đi ra ngoài rất lâu, mới nhớ hôm nay mình hẹn sẽ cùng Lục Tục đi chơi tiếp, thế là vội vàng lấy điện thoại di động ra, phát hiện tối hôm qua về nhà, cô quên sạc điện thoại di động, cho nên chẳng biết tắt máy lúc nào.
Tứ Nguyệt cắm sạc điện thoại vào ổ trên xe, chờ chừng năm phút, điện thoại di động tự khởi động máy, sau đó có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, gần như đều là Lục Tục, Tứ Nguyệt vội vàng gọi điện thoại lại.
Lục Tục cũng không có túc giận, vẫn kiên nhẫn chờ cô ở khách sạn, Tứ Nguyệt nói xong vài câu "xin lỗi", sau đó cúp điện thoại, lái xe qua chỗ Lục Tục.
Khả năng bời vì uống rượu quá nhiều, tăng thêm tối hôm phóng túng cùng những ngày này đều không ngủ ngon, Tô Niên Hoa đã ngủ một giấc thật say, chờ đến khi anh mở mắt, tỉnh lại đã là mười hai giờ trưa.
Trong mơ Tô Niên Hoa như cô chờ mong, yêu cô, xem cô như trân bảo, yêu cô.
Giấc mơ kia thật đẹp, đẹp khiến cô không nguyện ý tỉnh lại, rất muốn ngủ mãi như vậy.
Thế nhưng, khi ánh sáng mặt trời chiếu vào mắt cô, cô vẫn chậm rãi mở mắt.
Tứ Nguyệt giơ tay lên, định dụi mí mắt, lại phát hiện cánh tay mình bị người ôm chặt, cô nhíu mày, sau đó phát hiện, hai chân của mình bị người đè ép, trên phần bụng còn để một cánh tay ấm áp.
Cô nằm ở trên giường ngu ngơ năm phút đồng hồ, sau đó mới chậm nghiêng đầu, gương mặt tuấn tú của Tô Niên Hoa, chậm rãi hiện ra trước mắt cô.
Tứ Nguyệt chẳng qua cảm thấy như có tia sấm, hung hăng bổ vào đầu mình, bổ đấn đầu óc cô trống rỗng, thật lâu, mới hiển hiện ra một ý nghĩ: Thì ra, cô không phải đang nằm mơ, mà là thật sự tồn tại, cô và Tô Niên Hoa thật sự ở trên giường... Vả lại cô còn nhớ kỹ, lúc Tô Niên Hoa hôn cô, cô chẳng những không có cự tuyệt, sau cùng còn chủ động vươn tay, ôm lấy cổ anh.
Sắc mặt Tứ Nguyệt, trong nháy mắt không có huyết sắc, lòng cô tràn ngập kinh hoảng.
Sau khi cô và Tô Niên Hoa ly hôn lại phát sinh quan hệ, cô nên làm cái gì?
Sau khi tỉnh lại, nên đối mặt với Tô Niên Hoa như thế nào?
Nên coi cái gì cũng không phát sinh, không ngại, hay là...
Mà anh thì sao?
Tỉnh lại sẽ nói gì với cô? Nói tối hôm qua anh uống say, không cẩn thận đi nhầm nhà, phát sinh quan hệ sai? Hay là nói xin lỗi cô, để cô quên đi chuyện hôm qua?
Mặc kệ từ trong miệng anh nói ra lời gì, đối với một người đàn ông sẽ không yêu cô, đã từng nghĩ rất nhiều biện pháp muốn ly hôn với cô mà nói, tóm lại, hẳn sẽ không nói với cô, anh sẽ phụ trách, những lời anh yêu cô.
Trong não Tứ Nguyệt có chút hỗn loạn, hỗn loạn đến cuối cùng, trong não cô chỉ có một ý niệm, cái chính là đã không phản bác được, không né tránh như trước.
Tứ Nguyệt nghĩ tới đây, liền trực tiếp lấy cánh tay Tô Niên Hoa ra, sau đó rời khỏi ngực anh, qua phòng tắm tắm đơn giản một chút, mặc quần áo, yên lặng không chút tiếng động mà ra khỏi nhà.
Tứ Nguyệt qua bãi đậu xe lấy chiếc xe khác, lái đi ra ngoài rất lâu, mới nhớ hôm nay mình hẹn sẽ cùng Lục Tục đi chơi tiếp, thế là vội vàng lấy điện thoại di động ra, phát hiện tối hôm qua về nhà, cô quên sạc điện thoại di động, cho nên chẳng biết tắt máy lúc nào.
Tứ Nguyệt cắm sạc điện thoại vào ổ trên xe, chờ chừng năm phút, điện thoại di động tự khởi động máy, sau đó có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, gần như đều là Lục Tục, Tứ Nguyệt vội vàng gọi điện thoại lại.
Lục Tục cũng không có túc giận, vẫn kiên nhẫn chờ cô ở khách sạn, Tứ Nguyệt nói xong vài câu "xin lỗi", sau đó cúp điện thoại, lái xe qua chỗ Lục Tục.
Khả năng bời vì uống rượu quá nhiều, tăng thêm tối hôm phóng túng cùng những ngày này đều không ngủ ngon, Tô Niên Hoa đã ngủ một giấc thật say, chờ đến khi anh mở mắt, tỉnh lại đã là mười hai giờ trưa.