-" Hừ...".
Phụ nhân ngồi trên ghế hừ một tiếng, vẻ mặt hầm hầm như thịt bầm nấu cháo.
--" Giờ các ngươi muốn ta phải làm sao đây..".
Bà thâm trầm lên tiếng, bên trong còn có một tia sát ý nhàn nhạt khiến cho Lâm Hoài không rét mà run.
-+" Ngươi tiêu rồi, bà ta là Hoá thánh tầng năm, ngươi lại đi xơi con người ta... ngươi nhớ cẩn thận tiểu kê của mình đi...".
Hồng lão nhàn nhạt nói, trong ngữ điệu còn có chút trêu chọc.
--" Sư phụ người có thôi đi không.. sao người cứ đã kích ta hoài thế không biết".
--" Ai kêu không chịu nghe lời ta... còn nói cái gì nhu cầu cá nhân, giờ thì cho ngươi biết hậu quả...".
--" Ta...".
Hắn nhất thời cứng họng.
--" Ưm mẫu thân, không phải con đã nói với người rồi sao, tất cả chỉ là ngoài ý muốn, tại hồ nước có vấn đề nên mới sãy ra chuyện như dậy, hơn nữa huynh ấy cũng vì chịu trách nhiệm với con nên mới tới đây...".
--" Con im miệng cho ta, tất cả là do con nghịch ngợm chạy suống núi mới thành ra như dầy ta còn chưa tính sổ với con nữa đó...".
Nàng nói chưa hết câu liền bị phụ nhân quát một cái, mặt xụ xuống, vẻ mặt bất mãn nhìn bà ta.
--" Còn ngươi nữa, nói chịu trách nhiệm liền chịu trách nhiệm sao, con của ta cũng không phải phàm phu tục tử như ngươi muốn lấy thì lấy đâu. Chuyện hồ nước ta sẽ tự mình đi kiểm tra, nhưng cho dù là thật thì ngươi lấy gì để cưới con gái ta.
Nét mặt hắn đen lại, vẽ mặt âm trầm, cuộc đời hắn ghét nhất là ai bôi nhọ coi thường hắn.
--" Thưa phu nhân, ta đây quả thật là một kẻ nghèo hèn, thế nhưng ta có lòng tự tôn của ta, chỉ vì không muốn bỏ mặc Nhạc Phi cô nương nên mới lên đây để chịu trách nhiệm, tiểu tử biết rõ thân phận mình thế nhưng vẫn mạo mụi lên đây để cầu tình mong phu nhân vì Nhạc Phi mà suy xét kĩ càng".
Hắn tuy trong bụng mang một cục tức chà bá nhưng vẫn ráng nhịn xuống, nét mặt hoà hoãn, nói đạo lí với phụ nhân.
--" Hừ, ngươi nói chịu là chịu sao, ta nói cho ngươi biết con gái của ta dù cho có như thế nào
thì cũng là cành vàng lá ngọc, há cho một kẽ tầm thường chỉ bằng mấy câu chịu trách nhiệm liền muốn cưới là cưới sao. Ta hỏi ngươi, ngươi lấy gì để lo cho con gái ta, lấy gì để bảo vệ nó".
Mặt hắn nhăn lại vì tức giận, giống như vừa ăn phải một trái tranh chua nhất thế gian, tay cũng nắm chặt lại, đứng bật khỏi ghế.
--" Phu nhân, ta đường đường là một đấn nam nhi, ta sẽ tự có bản lĩnh để lo cho nữ nhân của mình, sẽ không để nàng phải chịu khổ..".
Hắn đứng ưởn ngực vươn vai, khí thế vô cùng, chứng tỏ bản thân là một đấn nam nhi không chịu khuất nhục.
--" Hừ, bản lĩnh cái rắm, ngay cả bản thân còn lo chưa xong ở đó mà khoa trương".
Hồng Lão nghe thấy tức thì khịt mũi một cái.
--" Vẫn biết là dậy, thế nhưng cũng không thể chịu làm nhục được a..".
Hắn rầu rĩ trả lời lão.
--" Mẫu thân, sao người lại nói với huynh ấy như dậy chứ, con đã quyết định rồi, con đã là người cũa huynh ấy, dù thế nào đi nữa thì con cũng sẽ lấy huynh ấy".
Nàng nghe mẫu thân nói thế cũng lên tiếng phản bác, chạy đến ôm lấy cánh tay hắn, làm hắn như có thêm động lực nét mặt nghiêm nghị không thể lay đổ.
--" Hừ, bản lĩnh, có giỏi thì thể hiện bản lĩnh của mình đi..".
Bà như chẵng thèm quan tâm những lời hắn nói giọng nói mang phần khiêu khích.
--" Được, phu nhân muốn ta thể hiện như thế nào đây..".
--" Có bản lĩnh thì một năm sau trong đại hội Ngũ phái Tứ Môn tân tinh đệ tử, ngươi dùng tư cách là đệ tử Thiên Sơn Môn lên đài thi đấu giành lấy danh hiệu đệ nhất đi, lúc đó mới đủ tư cách cưới con gái ta, còn không thì đừng hòng...".
--" Được, ta chấp thuận, ta nhất định sẽ dành lấy danh hiệu đệ nhất, sau đó đường đường chính chính cưới Nhạc Phi làm nương tử..".
--" Tốt, cứ như dậy đi...".
Nhạc Phi vừa nghe lập tức hoảng hốt, vội vàng nói.
--" Mẫu thân, việc này sao có thể, huynh ấy làm sao có thể thắng chứ...".
--" Chuyện ta đã quyết, con không cần nói nhiều...".
Bà lạnh lùng nói một câu rồi đứng dậy bỏ ra ngoài, cũng không nhìn lại lấy một cái...".
--" Huynh sao có thể hồ đồ như dậy, sao lại hứa với mẫu thân mụi chuyện đó...".
Sau khi phụ nhân đi khỏi, nàng liền lên tiếng trách móc hắn.
--" Ta muốn chứng minh cho mẫu thân nàng thấy ta đủ tư cách để lấy nàng..".
Hắn ôn hoà vuốt ve mái tóc nàng, ánh mắt nhu tình như nước.
--"Huynh không biết đâu, đại hội đó được tổ chức ba năm một lần, cho đệ tử của chín môn phái lớn thí luyện so tài với nhau, ở đó toàn là thiên kiêu đệ tử, thiên phú rất cao, thấp nhất cũng là hậu thiên tầng mười, nghe nói ba năm trước còn có cả tiên thiên tầng hai nữa... huynh chỉ mới là Luyện kì tầng năm làm sao có thể thủ thắng...".
Nàng lắc lắc đầu, bộ dạng không chút tin tưởng hắn sẽ thắng.
--" Dù cho có thế nào, ta cũng sẽ vì nàng mà cố hết sức...".
Hắn nhẹ cười..
--" Không được, mụi phải đi năn nĩ mẫu thân mới được".
--" Nè...".
Nàng nói xong liền đi, hắn chẵng kịp gọi một tiếng chỉ biết thở dài một cái.
--" Ài.. nha đầu này phải lòng ngươi thật rồi".
Hồng lão thở dài một tiếng than.
--" Hê... con mà lị... một mỹ nam anh tuấn tiêu soái đốn tim nữ nhân có gì lạ đâu...".
--" Oẹ.. ngươi bớt nói chuyện làm người khác buồn nôn được không...".
--" Ài.. cái này là người đang ghen ghét ta a...".
--"Phi.. ta mà ghen ghét ngươi sao...".
--" Àh mà sư phụ tiên thiên là cấp độ gì..có cao không....".
--" Tiên thiên sao.. nếu nói ra thì tiên thiên không phải cao, thế nhưng đối với ngươi cũng không phải thấp, cảnh giới tu luyện rất mơ hồ thế nhưng theo ta được biết thì được chia thành Luyện kỳ tức là cấp độ hiện tại của ngươi, tiếp tới là Hậu thiên, Tiên thiên, Hoá Thánh, Nhập thần, Linh đạo, Thiên tôn, Niết bàn, Tuyên cổ, Hư linh. Mỗi một cảnh giới được phân thành mười tầng, mỗi tầng chia thành ba kỳ, sơ, trung, hậu.".
--" Àh.. thì ra là vậy.. thế cấp độ trước đây của người là gì...".
--" Ngươi không cần biết đâu.. nói ra lại làm đã kích ngươi...".
--" Hì hì.. chắc cấp độ người thấp quá không dám nói chứ gì".
--" Hừ.. đừng nói khiêu khích ta.. ta không mắc lừa đâu.. lo mà tu luyện đi... ngươi chỉ có một năm thời gian để lên tới tiên thiên cảnh thôi đó... tự mà liệu đi...".
--" Hàizzzz....".
...........
________Lạc Kỳ Nam_______
Phụ nhân sau khi rời khỏi thì trở về đình viện của mình. Bà đưa tay nâng chén trà lên thưởng thức, vẻ mặt thanh tao vô cùng khác hẵn với bộ dáng giận dữ lúc nãy. Một lát sau Nhạc Phi cũng chạy vào, vẻ mặt nàng có chút khó coi, vừa tới đã nũng nịu.
-- " Mẫu thân, sao người lại kêu huynh ấy làm như dậy, người biết là huynh ấy không thể màk...".
--" Ài.. con gái ngốc àh, nếu tiểu tử đó thật lòng với con thì nó sẽ cố hết sức mà làm, còn nếu nó thấy khó đã bỏ thì chỉ là một tên nguỵ quân tử thì nó không sứng với con...".
Bà nhẹ thở dài, vuốt lên mái tóc mềm của nàng, ánh mắt yêu thương vô cùng.
--" Aaa.. dậy là người muốn thử huynh ấy sao...".
Nàng rất thông minh, vừa nói đã hiểu, a lên một tiếng, khoé miệng lại tươi tắn.
--" Ừm...".
--" Thế nhưng, nếu lỡ huynh ấy không thắng thì sao...".
Nàng vẫn còn chút lo lắng hỏi.
--" Thì coi như đó là số mệch đi...".
Bà thản nhiên trả lời.
--" Ứ.. con không chịu.. không chịu đâu...".
Nàng lắc lắc đầu, sắc mặt lại chuyển thành khó coi.
--" Hừ.. nha đầu con đó không biết có bị tiểu tử đó cho uống mê tình hay không nữa, ta nói đùa thôi, chỉ cần nó chịu vì con mà cố gắng là được...".
--" Hì.. thế mà con tưởng.. àh mẫu thân, người chấp nhận huynh ấy rồi sao...".
Nàng phì cười, đến gần bà nũng nịu hỏi.
--" Con đó còn hỏi nữa, tất cả là do con ham chơi nghịch ngợm, chạy lung tung mới thành ra như dậy...".
Bà chỉ ngón tay vào mũi nàng.. có chút trách mắn nói.
--" Con biết lỗi rồi màh.. từ nay sẽ không chạy lung tung nữa..".
Nàng có chút sấu hổ.. cúi mặt đáp.
--" Hừ.. con còn dám chạy lung tung sao...".
Bà quát nhẹ một tiếng, làm nàng im thin thít, cuối đầu lè lưỡi.
........
Sáng sớm, Lâm Hoài đã bị Nhạc Phi kéo tới đại điện diện kiến môn chủ. Hắn đứng trong đại điện thần sắc thản nhiên, hai bên là các trưởng lão chấp sự cùng vài đệ tử thiên kiêu. Tất cả đều nhìn hắn bằng ánh mắt tò mò, xì xầm bàn tán. Nhất là mấy tên nam đệ tử thấy hắn đứng cạch Nhạc Phi thì tức thời ánh mắt chuyển thành chán ghét.
Một lát sau, môn chủ xuất hiện, thế nhưng trái với tưởng tượng về một môn chủ hiên ngang, khí độ bất phàm của hắn, môn chủ này lại là thần sắc mệt mỏi, hai mắt thâm đen không biết tối qua có phải không ngủ hay không nữa. Hết thãy là vì phu nhân của hắn hôm qua tự mình xuống núi điều tra cái hồ nước, ai ngờ vô tình uống phải liền lên cơn động kinh, ý lộn động dục, may mà bà tu vi thâm hậu cố gắng nén được mà chạy trở về, liền đem hắn ra dày vò cả đêm.. giờ lòng hắn đang thầm rũa tổ cha thằng hạ độc hồ nước kia.
--" Ắc xì...".
Lâm hoài chợt nhảy mủi một cái, trong lòng tự nhiên nhồn nhột, thầm hỏi không biết tên chết bầm nào đang rũa mình.
--" Cha.. người sao dậy..".
Nàng thấy phụ thân mình sắc mặt nhợt nhạt thì quan tâm hỏi.
--" Ta không sao..".
Hắn phất tay một cái, ngồi xuống ghế thở phì phò.
--" Ngươi chính là Lâm Phàm..".
Hồ Chính Thiên nhìn lâm Phàm hỏi.
--" Dạ chính là tiểu tử".
Hắn thái độ không kiêu ngạo không siểm nịn trả lời.
--" Ừm..".
lão nhẹ gật đầu một cái, trong lòng thầm nghĩ, "sơi con ta rồi mà còn hiên ngang như dậy, có khí chất".
--" Các vị, hôm nay triệu tập mọi người là có một việc nhỏ, chính là hôm nay theo lời phu nhân ta thì tiểu tử này sẽ trở thành đệ tử nội môn Thiên Sơn Môn".
Sau khi lão nói thì tức thời cả đám trưởng lão bên dưới nhao nhao bàn tán, có người còn nghi hoặc hỏi nhau, Lâm Hoài đứng đó cũng không màng kẽ nào nói gì cứ đứng trơ trơ ra.
--" Môn chủ, như vậy có hời hợt quá không.. thậm chí còn chưa sát hạch...".
Một vị trưởng lão râu tóc bạc phơ đứng ra ý kiến thế nhưng lại bị lão nhìm một cái liền im luôn.
--" Ý ta đã quyết, cứ như dậy đi... có ai ở đây muốn thu hắn làm đệ tử không...".
Lập tức bên dưới lại một phen ồn ào bàn tán thế nhưng cuối cùng lại không có ai lên tiếng nhận hắn làm hắn có chút khó chịu, đang bực tức bổng từ bên ngoài một âm thanh thánh thót truyền vào, nghe như tiếng phượng trên chín tầng trời, mang theo một chútlã lướt cùng kiêu ngạo.
--" Để ta... "..
__________ Lạc Kỳ Nam_______
Phụ nhân ngồi trên ghế hừ một tiếng, vẻ mặt hầm hầm như thịt bầm nấu cháo.
--" Giờ các ngươi muốn ta phải làm sao đây..".
Bà thâm trầm lên tiếng, bên trong còn có một tia sát ý nhàn nhạt khiến cho Lâm Hoài không rét mà run.
-+" Ngươi tiêu rồi, bà ta là Hoá thánh tầng năm, ngươi lại đi xơi con người ta... ngươi nhớ cẩn thận tiểu kê của mình đi...".
Hồng lão nhàn nhạt nói, trong ngữ điệu còn có chút trêu chọc.
--" Sư phụ người có thôi đi không.. sao người cứ đã kích ta hoài thế không biết".
--" Ai kêu không chịu nghe lời ta... còn nói cái gì nhu cầu cá nhân, giờ thì cho ngươi biết hậu quả...".
--" Ta...".
Hắn nhất thời cứng họng.
--" Ưm mẫu thân, không phải con đã nói với người rồi sao, tất cả chỉ là ngoài ý muốn, tại hồ nước có vấn đề nên mới sãy ra chuyện như dậy, hơn nữa huynh ấy cũng vì chịu trách nhiệm với con nên mới tới đây...".
--" Con im miệng cho ta, tất cả là do con nghịch ngợm chạy suống núi mới thành ra như dầy ta còn chưa tính sổ với con nữa đó...".
Nàng nói chưa hết câu liền bị phụ nhân quát một cái, mặt xụ xuống, vẻ mặt bất mãn nhìn bà ta.
--" Còn ngươi nữa, nói chịu trách nhiệm liền chịu trách nhiệm sao, con của ta cũng không phải phàm phu tục tử như ngươi muốn lấy thì lấy đâu. Chuyện hồ nước ta sẽ tự mình đi kiểm tra, nhưng cho dù là thật thì ngươi lấy gì để cưới con gái ta.
Nét mặt hắn đen lại, vẽ mặt âm trầm, cuộc đời hắn ghét nhất là ai bôi nhọ coi thường hắn.
--" Thưa phu nhân, ta đây quả thật là một kẻ nghèo hèn, thế nhưng ta có lòng tự tôn của ta, chỉ vì không muốn bỏ mặc Nhạc Phi cô nương nên mới lên đây để chịu trách nhiệm, tiểu tử biết rõ thân phận mình thế nhưng vẫn mạo mụi lên đây để cầu tình mong phu nhân vì Nhạc Phi mà suy xét kĩ càng".
Hắn tuy trong bụng mang một cục tức chà bá nhưng vẫn ráng nhịn xuống, nét mặt hoà hoãn, nói đạo lí với phụ nhân.
--" Hừ, ngươi nói chịu là chịu sao, ta nói cho ngươi biết con gái của ta dù cho có như thế nào
thì cũng là cành vàng lá ngọc, há cho một kẽ tầm thường chỉ bằng mấy câu chịu trách nhiệm liền muốn cưới là cưới sao. Ta hỏi ngươi, ngươi lấy gì để lo cho con gái ta, lấy gì để bảo vệ nó".
Mặt hắn nhăn lại vì tức giận, giống như vừa ăn phải một trái tranh chua nhất thế gian, tay cũng nắm chặt lại, đứng bật khỏi ghế.
--" Phu nhân, ta đường đường là một đấn nam nhi, ta sẽ tự có bản lĩnh để lo cho nữ nhân của mình, sẽ không để nàng phải chịu khổ..".
Hắn đứng ưởn ngực vươn vai, khí thế vô cùng, chứng tỏ bản thân là một đấn nam nhi không chịu khuất nhục.
--" Hừ, bản lĩnh cái rắm, ngay cả bản thân còn lo chưa xong ở đó mà khoa trương".
Hồng Lão nghe thấy tức thì khịt mũi một cái.
--" Vẫn biết là dậy, thế nhưng cũng không thể chịu làm nhục được a..".
Hắn rầu rĩ trả lời lão.
--" Mẫu thân, sao người lại nói với huynh ấy như dậy chứ, con đã quyết định rồi, con đã là người cũa huynh ấy, dù thế nào đi nữa thì con cũng sẽ lấy huynh ấy".
Nàng nghe mẫu thân nói thế cũng lên tiếng phản bác, chạy đến ôm lấy cánh tay hắn, làm hắn như có thêm động lực nét mặt nghiêm nghị không thể lay đổ.
--" Hừ, bản lĩnh, có giỏi thì thể hiện bản lĩnh của mình đi..".
Bà như chẵng thèm quan tâm những lời hắn nói giọng nói mang phần khiêu khích.
--" Được, phu nhân muốn ta thể hiện như thế nào đây..".
--" Có bản lĩnh thì một năm sau trong đại hội Ngũ phái Tứ Môn tân tinh đệ tử, ngươi dùng tư cách là đệ tử Thiên Sơn Môn lên đài thi đấu giành lấy danh hiệu đệ nhất đi, lúc đó mới đủ tư cách cưới con gái ta, còn không thì đừng hòng...".
--" Được, ta chấp thuận, ta nhất định sẽ dành lấy danh hiệu đệ nhất, sau đó đường đường chính chính cưới Nhạc Phi làm nương tử..".
--" Tốt, cứ như dậy đi...".
Nhạc Phi vừa nghe lập tức hoảng hốt, vội vàng nói.
--" Mẫu thân, việc này sao có thể, huynh ấy làm sao có thể thắng chứ...".
--" Chuyện ta đã quyết, con không cần nói nhiều...".
Bà lạnh lùng nói một câu rồi đứng dậy bỏ ra ngoài, cũng không nhìn lại lấy một cái...".
--" Huynh sao có thể hồ đồ như dậy, sao lại hứa với mẫu thân mụi chuyện đó...".
Sau khi phụ nhân đi khỏi, nàng liền lên tiếng trách móc hắn.
--" Ta muốn chứng minh cho mẫu thân nàng thấy ta đủ tư cách để lấy nàng..".
Hắn ôn hoà vuốt ve mái tóc nàng, ánh mắt nhu tình như nước.
--"Huynh không biết đâu, đại hội đó được tổ chức ba năm một lần, cho đệ tử của chín môn phái lớn thí luyện so tài với nhau, ở đó toàn là thiên kiêu đệ tử, thiên phú rất cao, thấp nhất cũng là hậu thiên tầng mười, nghe nói ba năm trước còn có cả tiên thiên tầng hai nữa... huynh chỉ mới là Luyện kì tầng năm làm sao có thể thủ thắng...".
Nàng lắc lắc đầu, bộ dạng không chút tin tưởng hắn sẽ thắng.
--" Dù cho có thế nào, ta cũng sẽ vì nàng mà cố hết sức...".
Hắn nhẹ cười..
--" Không được, mụi phải đi năn nĩ mẫu thân mới được".
--" Nè...".
Nàng nói xong liền đi, hắn chẵng kịp gọi một tiếng chỉ biết thở dài một cái.
--" Ài.. nha đầu này phải lòng ngươi thật rồi".
Hồng lão thở dài một tiếng than.
--" Hê... con mà lị... một mỹ nam anh tuấn tiêu soái đốn tim nữ nhân có gì lạ đâu...".
--" Oẹ.. ngươi bớt nói chuyện làm người khác buồn nôn được không...".
--" Ài.. cái này là người đang ghen ghét ta a...".
--"Phi.. ta mà ghen ghét ngươi sao...".
--" Àh mà sư phụ tiên thiên là cấp độ gì..có cao không....".
--" Tiên thiên sao.. nếu nói ra thì tiên thiên không phải cao, thế nhưng đối với ngươi cũng không phải thấp, cảnh giới tu luyện rất mơ hồ thế nhưng theo ta được biết thì được chia thành Luyện kỳ tức là cấp độ hiện tại của ngươi, tiếp tới là Hậu thiên, Tiên thiên, Hoá Thánh, Nhập thần, Linh đạo, Thiên tôn, Niết bàn, Tuyên cổ, Hư linh. Mỗi một cảnh giới được phân thành mười tầng, mỗi tầng chia thành ba kỳ, sơ, trung, hậu.".
--" Àh.. thì ra là vậy.. thế cấp độ trước đây của người là gì...".
--" Ngươi không cần biết đâu.. nói ra lại làm đã kích ngươi...".
--" Hì hì.. chắc cấp độ người thấp quá không dám nói chứ gì".
--" Hừ.. đừng nói khiêu khích ta.. ta không mắc lừa đâu.. lo mà tu luyện đi... ngươi chỉ có một năm thời gian để lên tới tiên thiên cảnh thôi đó... tự mà liệu đi...".
--" Hàizzzz....".
...........
________Lạc Kỳ Nam_______
Phụ nhân sau khi rời khỏi thì trở về đình viện của mình. Bà đưa tay nâng chén trà lên thưởng thức, vẻ mặt thanh tao vô cùng khác hẵn với bộ dáng giận dữ lúc nãy. Một lát sau Nhạc Phi cũng chạy vào, vẻ mặt nàng có chút khó coi, vừa tới đã nũng nịu.
-- " Mẫu thân, sao người lại kêu huynh ấy làm như dậy, người biết là huynh ấy không thể màk...".
--" Ài.. con gái ngốc àh, nếu tiểu tử đó thật lòng với con thì nó sẽ cố hết sức mà làm, còn nếu nó thấy khó đã bỏ thì chỉ là một tên nguỵ quân tử thì nó không sứng với con...".
Bà nhẹ thở dài, vuốt lên mái tóc mềm của nàng, ánh mắt yêu thương vô cùng.
--" Aaa.. dậy là người muốn thử huynh ấy sao...".
Nàng rất thông minh, vừa nói đã hiểu, a lên một tiếng, khoé miệng lại tươi tắn.
--" Ừm...".
--" Thế nhưng, nếu lỡ huynh ấy không thắng thì sao...".
Nàng vẫn còn chút lo lắng hỏi.
--" Thì coi như đó là số mệch đi...".
Bà thản nhiên trả lời.
--" Ứ.. con không chịu.. không chịu đâu...".
Nàng lắc lắc đầu, sắc mặt lại chuyển thành khó coi.
--" Hừ.. nha đầu con đó không biết có bị tiểu tử đó cho uống mê tình hay không nữa, ta nói đùa thôi, chỉ cần nó chịu vì con mà cố gắng là được...".
--" Hì.. thế mà con tưởng.. àh mẫu thân, người chấp nhận huynh ấy rồi sao...".
Nàng phì cười, đến gần bà nũng nịu hỏi.
--" Con đó còn hỏi nữa, tất cả là do con ham chơi nghịch ngợm, chạy lung tung mới thành ra như dậy...".
Bà chỉ ngón tay vào mũi nàng.. có chút trách mắn nói.
--" Con biết lỗi rồi màh.. từ nay sẽ không chạy lung tung nữa..".
Nàng có chút sấu hổ.. cúi mặt đáp.
--" Hừ.. con còn dám chạy lung tung sao...".
Bà quát nhẹ một tiếng, làm nàng im thin thít, cuối đầu lè lưỡi.
........
Sáng sớm, Lâm Hoài đã bị Nhạc Phi kéo tới đại điện diện kiến môn chủ. Hắn đứng trong đại điện thần sắc thản nhiên, hai bên là các trưởng lão chấp sự cùng vài đệ tử thiên kiêu. Tất cả đều nhìn hắn bằng ánh mắt tò mò, xì xầm bàn tán. Nhất là mấy tên nam đệ tử thấy hắn đứng cạch Nhạc Phi thì tức thời ánh mắt chuyển thành chán ghét.
Một lát sau, môn chủ xuất hiện, thế nhưng trái với tưởng tượng về một môn chủ hiên ngang, khí độ bất phàm của hắn, môn chủ này lại là thần sắc mệt mỏi, hai mắt thâm đen không biết tối qua có phải không ngủ hay không nữa. Hết thãy là vì phu nhân của hắn hôm qua tự mình xuống núi điều tra cái hồ nước, ai ngờ vô tình uống phải liền lên cơn động kinh, ý lộn động dục, may mà bà tu vi thâm hậu cố gắng nén được mà chạy trở về, liền đem hắn ra dày vò cả đêm.. giờ lòng hắn đang thầm rũa tổ cha thằng hạ độc hồ nước kia.
--" Ắc xì...".
Lâm hoài chợt nhảy mủi một cái, trong lòng tự nhiên nhồn nhột, thầm hỏi không biết tên chết bầm nào đang rũa mình.
--" Cha.. người sao dậy..".
Nàng thấy phụ thân mình sắc mặt nhợt nhạt thì quan tâm hỏi.
--" Ta không sao..".
Hắn phất tay một cái, ngồi xuống ghế thở phì phò.
--" Ngươi chính là Lâm Phàm..".
Hồ Chính Thiên nhìn lâm Phàm hỏi.
--" Dạ chính là tiểu tử".
Hắn thái độ không kiêu ngạo không siểm nịn trả lời.
--" Ừm..".
lão nhẹ gật đầu một cái, trong lòng thầm nghĩ, "sơi con ta rồi mà còn hiên ngang như dậy, có khí chất".
--" Các vị, hôm nay triệu tập mọi người là có một việc nhỏ, chính là hôm nay theo lời phu nhân ta thì tiểu tử này sẽ trở thành đệ tử nội môn Thiên Sơn Môn".
Sau khi lão nói thì tức thời cả đám trưởng lão bên dưới nhao nhao bàn tán, có người còn nghi hoặc hỏi nhau, Lâm Hoài đứng đó cũng không màng kẽ nào nói gì cứ đứng trơ trơ ra.
--" Môn chủ, như vậy có hời hợt quá không.. thậm chí còn chưa sát hạch...".
Một vị trưởng lão râu tóc bạc phơ đứng ra ý kiến thế nhưng lại bị lão nhìm một cái liền im luôn.
--" Ý ta đã quyết, cứ như dậy đi... có ai ở đây muốn thu hắn làm đệ tử không...".
Lập tức bên dưới lại một phen ồn ào bàn tán thế nhưng cuối cùng lại không có ai lên tiếng nhận hắn làm hắn có chút khó chịu, đang bực tức bổng từ bên ngoài một âm thanh thánh thót truyền vào, nghe như tiếng phượng trên chín tầng trời, mang theo một chútlã lướt cùng kiêu ngạo.
--" Để ta... "..
__________ Lạc Kỳ Nam_______