Trong hội trường tráng lệ, âm nhạc tao nhã hòa cùng ánh sáng chói mắt của đèn. Khách mời tham dự đều là những người nổi tiếng cả trong và ngoài nước. Cố Diễn Trạch mặt một thân tây trang màu đen đứng giữa đám người, khóe miệng luôn treo móc nụ cười thản nhiên, tựa như không chút để ý, anh lơ đãng nhìn lão Lâm đi tới cùng Lâm Tịch Nhan vẻ mặt không chút biểu tình. Lão Lâm chân không khỏe nhưng đến bữa tiệc lại không sử dụng xe lăn, Lâm Tịch Nhan đứng kề bên một tay đỡ lấy ông
“Ông nội” Cố Diễn Trạch lễ phép gật đầu, lão Lâm cười đáp trả mà Lâm Tịch nhan đứng bên cạnh không nhịn được trừng mắt, âm thầm chửi rủa, ông nội của tôi chúng không phải của anh, đồ giả nhân giả nghĩa!
“Lão Lâm, lâu rồi không gặp, vẫn còn khỏe chứ?” Người lên tiếng là một phụ nữ trung niên đứng bên cạnh Cố Diễn Trạch, bà toàn thân là bộ âu phục bằng lông thú rất cao quý
“Cố phu nhân, thật vinh dự”
Cố phu nhân........... Lâm Tịch Nhan dò xét, mang ánh mắt dừng lại trên thân người phụ nữ trung niên kia. Bà ta là mẹ của Cố Diễn Trạch? Nhìn qua thật trẻ, chẳng lẽ là mẹ kế? Lâm Tịch Nhan bị chính suy nghĩ ác ý của mình đẩy vào trạng thái mơ màng, mãi cho đến khi lão Lâm huých tay vào khuỷa tay cô, nói
“Tịch Nhan, đây là bác Cố, mẹ của Diễn Trạch”
“Bác Cố, xin chào”
Tần Lan nhìn Lâm Tịch Nhan mỹ miều trước mặt cũng là con dâu tương lại của mình, nhìn sơ qua cũng là cô gái khiến người gặp người thích. Bà bước lên nắm chặt tay cô, thân thiết nói
“Tịch Nhan lớn rồi, đúng là nhu thuận động lòng người”
Lâm Tịch Nhan lòng hốt hoảng, không biết nên nói gì, chỉ mỉm cười yếu ớt. Đuôi mắt nhìn qua Cố Diễn Trạch, thấy đôi mắt hẹp dài của anh chỉ nhìn cô, còn mơ hồ có chút ý cười nghiền ngẫm. Cô quay đầu né tránh ánh mắt khiến cô ngàn lần khó chịu
“Diễn Trạch à, mang Tịch Nhan đi làm quen với mọi người đi”
Cố Diễn Trạch buông ly sâm banh trong tay ra, mang theo nụ cười lịch thiệp
Lâm Tịch Nhan cau mày,bản thân không rành mấy chuyện mua bán. Cô cũng cần phải đi làm quen sao? Có điều, vừa vặn cô cũng có chuyện muốn nói với anh
Cố Diễn Trạch thuận tay đỡ lấy eo nhỏ của cô. Lâm Tịch Nhan ngẩng người, muốn tránh thoát, nhưng thân mình đã bị anh đẩy vào bên trong đám người
“Lão Lâm nhìn kìa, bọn chúng thật xứng đôi”
“Ừ, hai đứa trẻ đều có tình cảm với nhau, hi vọng rằng sau khi kết hôn chúng nó có thể hòa thuận”
Tần Lan gật đầu đồng tình, phóng viên bên ngoài đã đến khá đông đủ, lúc này đã không còn sớm nữa
Cố Diễn Trạch giới thiệu từng người để cô biết. Lâm Tịch Nhan vẫn mỉm cười cúng đờ, cô hoàn toàn không để vào tai lai lịch của bất cứ người nào. Mãi cho đến khi người xung quanh tản dần, cô mới nghiêng người nhỏ giọng thầm thì với Cố Diễn Trạch bên cạnh
“Ngài Cố, trước mặt người khác diễn kịch không mệt sao?” Cô lắc eo cố tránh thoát khỏi bàn tay đang vận lực kia
“Lâm tiểu thư muốn diễn kịch?” Cố Diễn Trạch cười nhạo, trong nụ cười tản mát ra hơi thở tà mị
Lâm Tịch Nhan cười lạnh
“Ngài Cố à, hôm qua ngài còn cùng mỹ nhân tâm sự ở khách sạn, hôm nay lại tỏ vẻ có ý với tôi trước mặt trưởng bối,đây không phải diễn kịch
thì là gì?”
Cố Diễn Trạch, tôi xem anh giải thích chuyện hôm qua như thế nào!
Tròng mắt đảo quanh, lời nói của cô mang theo ý nghĩa khinh thường, lần trước đã để cho anh thắng thế, hôm nay Lâm Tịch Nhan phải lấy lại bản thân. Cô đảo mắt, một khuôn mặt quen thuộc bất ngờ xuất hiện trong đại sảnh
“Ca...........” Lâm Tịch Nhan có chút sững sốt, Cố thị cũng mời anh sao?
Bàn chân vừa định tiến lên vài bước, Cố Diễn Trạch vẫn không nói lời nào bất ngờ thôt ra một câu
“Lâm tiểu thư, hôm đó không phải cô cũng hẹn người ở khạch sạn sao, chẳng phải hôm nay cô cũng đang diễn kịch?”
Bước chân dừng lại, ánh mắt linh động mở to, sau lưng Lâm Tịch Nhan cảm thấy có chút rét lạnh. Hắn biết.................
Trong hội trường tráng lệ, âm nhạc tao nhã hòa cùng ánh sáng chói mắt của đèn. Khách mời tham dự đều là những người nổi tiếng cả trong và ngoài nước. Cố Diễn Trạch mặt một thân tây trang màu đen đứng giữa đám người, khóe miệng luôn treo móc nụ cười thản nhiên, tựa như không chút để ý, anh lơ đãng nhìn lão Lâm đi tới cùng Lâm Tịch Nhan vẻ mặt không chút biểu tình. Lão Lâm chân không khỏe nhưng đến bữa tiệc lại không sử dụng xe lăn, Lâm Tịch Nhan đứng kề bên một tay đỡ lấy ông
“Ông nội” Cố Diễn Trạch lễ phép gật đầu, lão Lâm cười đáp trả mà Lâm Tịch nhan đứng bên cạnh không nhịn được trừng mắt, âm thầm chửi rủa, ông nội của tôi chúng không phải của anh, đồ giả nhân giả nghĩa!
“Lão Lâm, lâu rồi không gặp, vẫn còn khỏe chứ?” Người lên tiếng là một phụ nữ trung niên đứng bên cạnh Cố Diễn Trạch, bà toàn thân là bộ âu phục bằng lông thú rất cao quý
“Cố phu nhân, thật vinh dự”
Cố phu nhân........... Lâm Tịch Nhan dò xét, mang ánh mắt dừng lại trên thân người phụ nữ trung niên kia. Bà ta là mẹ của Cố Diễn Trạch? Nhìn qua thật trẻ, chẳng lẽ là mẹ kế? Lâm Tịch Nhan bị chính suy nghĩ ác ý của mình đẩy vào trạng thái mơ màng, mãi cho đến khi lão Lâm huých tay vào khuỷa tay cô, nói
“Tịch Nhan, đây là bác Cố, mẹ của Diễn Trạch”
“Bác Cố, xin chào”
Tần Lan nhìn Lâm Tịch Nhan mỹ miều trước mặt cũng là con dâu tương lại của mình, nhìn sơ qua cũng là cô gái khiến người gặp người thích. Bà bước lên nắm chặt tay cô, thân thiết nói
“Tịch Nhan lớn rồi, đúng là nhu thuận động lòng người”
Lâm Tịch Nhan lòng hốt hoảng, không biết nên nói gì, chỉ mỉm cười yếu ớt. Đuôi mắt nhìn qua Cố Diễn Trạch, thấy đôi mắt hẹp dài của anh chỉ nhìn cô, còn mơ hồ có chút ý cười nghiền ngẫm. Cô quay đầu né tránh ánh mắt khiến cô ngàn lần khó chịu
“Diễn Trạch à, mang Tịch Nhan đi làm quen với mọi người đi”
Cố Diễn Trạch buông ly sâm banh trong tay ra, mang theo nụ cười lịch thiệp
Lâm Tịch Nhan cau mày,bản thân không rành mấy chuyện mua bán. Cô cũng cần phải đi làm quen sao? Có điều, vừa vặn cô cũng có chuyện muốn nói với anh
Cố Diễn Trạch thuận tay đỡ lấy eo nhỏ của cô. Lâm Tịch Nhan ngẩng người, muốn tránh thoát, nhưng thân mình đã bị anh đẩy vào bên trong đám người
“Lão Lâm nhìn kìa, bọn chúng thật xứng đôi”
“Ừ, hai đứa trẻ đều có tình cảm với nhau, hi vọng rằng sau khi kết hôn chúng nó có thể hòa thuận”
Tần Lan gật đầu đồng tình, phóng viên bên ngoài đã đến khá đông đủ, lúc này đã không còn sớm nữa
Cố Diễn Trạch giới thiệu từng người để cô biết. Lâm Tịch Nhan vẫn mỉm cười cúng đờ, cô hoàn toàn không để vào tai lai lịch của bất cứ người nào. Mãi cho đến khi người xung quanh tản dần, cô mới nghiêng người nhỏ giọng thầm thì với Cố Diễn Trạch bên cạnh
“Ngài Cố, trước mặt người khác diễn kịch không mệt sao?” Cô lắc eo cố tránh thoát khỏi bàn tay đang vận lực kia
“Lâm tiểu thư muốn diễn kịch?” Cố Diễn Trạch cười nhạo, trong nụ cười tản mát ra hơi thở tà mị
Lâm Tịch Nhan cười lạnh
“Ngài Cố à, hôm qua ngài còn cùng mỹ nhân tâm sự ở khách sạn, hôm nay lại tỏ vẻ có ý với tôi trước mặt trưởng bối,đây không phải diễn kịch
thì là gì?”
Cố Diễn Trạch, tôi xem anh giải thích chuyện hôm qua như thế nào!
Tròng mắt đảo quanh, lời nói của cô mang theo ý nghĩa khinh thường, lần trước đã để cho anh thắng thế, hôm nay Lâm Tịch Nhan phải lấy lại bản thân. Cô đảo mắt, một khuôn mặt quen thuộc bất ngờ xuất hiện trong đại sảnh
“Ca...........” Lâm Tịch Nhan có chút sững sốt, Cố thị cũng mời anh sao?
Bàn chân vừa định tiến lên vài bước, Cố Diễn Trạch vẫn không nói lời nào bất ngờ thôt ra một câu
“Lâm tiểu thư, hôm đó không phải cô cũng hẹn người ở khạch sạn sao, chẳng phải hôm nay cô cũng đang diễn kịch?”
Bước chân dừng lại, ánh mắt linh động mở to, sau lưng Lâm Tịch Nhan cảm thấy có chút rét lạnh. Hắn biết.................