Hắn biết.............
Cố Diễn Trạch đã biết chuyện của cô với Thần Diệc Ca rồi?! Nên việc Ca đến buổi dạ tiệc này không đơn giản
Lâm Tịch Nhan hung hăng trừng mắt với tên đàn ông giảo quyệt, vừa định mở miệng nói cái gì, cô đã nghe một giọng nữ mềm mại truyền tới
“Mộc Phong!”
Mộc Phong............ Lâm Tịch Nhan nhìn hướng đường chính, một cô gái trang điểm khá đậm mặc quần áo da màu đỏ đang đi tới. Cô gái này đối với cô mà nói, vừa xa lạ vừa quen thuộc. Xa lạ là vì hôm nay là lần đầu tiên cô thấy cô gái ở ngoài đời, còn quen thuộc là vì đây là cái tên mà cô đã được nghe qua rất nhiều - Hạ Phỉ Nhi
Thần Diệc Ca dừng bước, không quay đầu nhìn Hạ Phỉ Nhi lấy một lần
Hạ Phỉ Nhi không để ý, khóe môi vẫn mang theo nụ cười, tiến lên hai bước, đứng song song với anh. Cô mỉm cười đến động lòng người, nhưng người con trai phong độ bên cạnh vẫn chưa hề quay lại lấy một lần
“Mộc Phong, lâu rồi không gặp”
Thần Diệc Ca khóe môi cong nhẹ, buộc lòng nở nụ cười lạnh
“Hạ tiểu thư, e rằng cô nhận lầm người”
Nhận lầm người à? Hạ Phỉ Nhi tự giễu. Cô đã sớm biết, bản thân không xứng đáng gọi ra...... tên thật của anh, Thần Mộc Phong. Thần Diệc Ca quá lắm chỉ là nghệ danh, sau khi sửa lại một chút tên thật.
Thần Mộc Phong, cái tên này của anh hầu như không ai biết vì sau lưng nó là cả một câu chuyện xưa cũ
Lâm Tịch Nhan chưa hề nhìn thấy Thần Diệc Ca như thế này, nụ cười trào phúng là thứ mà anh không nên sở hữu
Một người có thể khiến mình bộc lộ cảm xúc thật, Lâm Tịch Nhan nghĩ, có lẻ Hạ Phỉ Nhi đối với Thần Diệc Ca mà nói, vẫn là một người không thể quên được. Thậm chí, cô còn cảm thấy, giờ phút này bọn họ đứng cùng một chỗ, ngôi sao ca nhạc với người mẫu nổi tiếng thật xứng đôi
Cố Diễn Trạch ngậm ý cười, lôi kéo tay Lâm Tịch Nhan đi về hai người phía trước
Đột ngột cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay, Lâm Tịch Nhan giật mình, nhưng tay đã bị anh nắm chặt không thể giãy dụa. Tên Cố Diễn Trạch này thật âm trầm, hơn nữa lại rất thích nắm tay cô, nhất định là có vấn đề, có thể là anh ta bị mắt hội chứng thích cưỡng ép
Cùng nhau đối mặt, quả thực Lâm Tịch Nhan đã không thể hình dung nổi cảm xúc của mình giờ phút này như thế nào nữa, là xấu hổ, bất lực hay thậm chí là sợ, nếu có thể cô rất muốn tìm một cái hang để chui vào
“Ngài Cố, xin chào”
Kẻ đánh vỡ cục diện bế tắc này là Hạ Phỉ Nhi, cô không hề biết mối quan hệ trước mắt của ba người này. Hôm nay đến đây, cô chỉ muốn tham gia lễ bổ nhiệm giám đốc mới của Cố thị,cũng là công ty làm mưa làm gió hiện tại ở thành phố T. Nếu có thể hợp tác với Cố thị, hoặc làm cho vị giám đốc này chú ý đến mình, thì tiền đồ về sau của cô nhất định sẽ rất sáng chói
Ngài Cố............... Thần Diệc Ca gật đầu cười khẽ, khó trách......................
Cố Diễn Trạch nhà họ Cố, Lâm Tịch Nhan, anh nên sớm đoán ra là hắn
“Nhan Nhan, giới thiệu cho em một chút, vị này là Hạ Phỉ Nhi, vị này là ngài Thần Diệc Ca, nói qua chắc em cũng biết”
Nhan Nhan............. đây là lần đầu tiên có người gọi cô như thế. Tại sao lại quen thuộc như vậy?
Hắn biết.............
Cố Diễn Trạch đã biết chuyện của cô với Thần Diệc Ca rồi?! Nên việc Ca đến buổi dạ tiệc này không đơn giản
Lâm Tịch Nhan hung hăng trừng mắt với tên đàn ông giảo quyệt, vừa định mở miệng nói cái gì, cô đã nghe một giọng nữ mềm mại truyền tới
“Mộc Phong!”
Mộc Phong............ Lâm Tịch Nhan nhìn hướng đường chính, một cô gái trang điểm khá đậm mặc quần áo da màu đỏ đang đi tới. Cô gái này đối với cô mà nói, vừa xa lạ vừa quen thuộc. Xa lạ là vì hôm nay là lần đầu tiên cô thấy cô gái ở ngoài đời, còn quen thuộc là vì đây là cái tên mà cô đã được nghe qua rất nhiều - Hạ Phỉ Nhi
Thần Diệc Ca dừng bước, không quay đầu nhìn Hạ Phỉ Nhi lấy một lần
Hạ Phỉ Nhi không để ý, khóe môi vẫn mang theo nụ cười, tiến lên hai bước, đứng song song với anh. Cô mỉm cười đến động lòng người, nhưng người con trai phong độ bên cạnh vẫn chưa hề quay lại lấy một lần
“Mộc Phong, lâu rồi không gặp”
Thần Diệc Ca khóe môi cong nhẹ, buộc lòng nở nụ cười lạnh
“Hạ tiểu thư, e rằng cô nhận lầm người”
Nhận lầm người à? Hạ Phỉ Nhi tự giễu. Cô đã sớm biết, bản thân không xứng đáng gọi ra...... tên thật của anh, Thần Mộc Phong. Thần Diệc Ca quá lắm chỉ là nghệ danh, sau khi sửa lại một chút tên thật.
Thần Mộc Phong, cái tên này của anh hầu như không ai biết vì sau lưng nó là cả một câu chuyện xưa cũ
Lâm Tịch Nhan chưa hề nhìn thấy Thần Diệc Ca như thế này, nụ cười trào phúng là thứ mà anh không nên sở hữu
Một người có thể khiến mình bộc lộ cảm xúc thật, Lâm Tịch Nhan nghĩ, có lẻ Hạ Phỉ Nhi đối với Thần Diệc Ca mà nói, vẫn là một người không thể quên được. Thậm chí, cô còn cảm thấy, giờ phút này bọn họ đứng cùng một chỗ, ngôi sao ca nhạc với người mẫu nổi tiếng thật xứng đôi
Cố Diễn Trạch ngậm ý cười, lôi kéo tay Lâm Tịch Nhan đi về hai người phía trước
Đột ngột cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay, Lâm Tịch Nhan giật mình, nhưng tay đã bị anh nắm chặt không thể giãy dụa. Tên Cố Diễn Trạch này thật âm trầm, hơn nữa lại rất thích nắm tay cô, nhất định là có vấn đề, có thể là anh ta bị mắt hội chứng thích cưỡng ép
Cùng nhau đối mặt, quả thực Lâm Tịch Nhan đã không thể hình dung nổi cảm xúc của mình giờ phút này như thế nào nữa, là xấu hổ, bất lực hay thậm chí là sợ, nếu có thể cô rất muốn tìm một cái hang để chui vào
“Ngài Cố, xin chào”
Kẻ đánh vỡ cục diện bế tắc này là Hạ Phỉ Nhi, cô không hề biết mối quan hệ trước mắt của ba người này. Hôm nay đến đây, cô chỉ muốn tham gia lễ bổ nhiệm giám đốc mới của Cố thị,cũng là công ty làm mưa làm gió hiện tại ở thành phố T. Nếu có thể hợp tác với Cố thị, hoặc làm cho vị giám đốc này chú ý đến mình, thì tiền đồ về sau của cô nhất định sẽ rất sáng chói
Ngài Cố............... Thần Diệc Ca gật đầu cười khẽ, khó trách......................
Cố Diễn Trạch nhà họ Cố, Lâm Tịch Nhan, anh nên sớm đoán ra là hắn
“Nhan Nhan, giới thiệu cho em một chút, vị này là Hạ Phỉ Nhi, vị này là ngài Thần Diệc Ca, nói qua chắc em cũng biết”
Nhan Nhan............. đây là lần đầu tiên có người gọi cô như thế. Tại sao lại quen thuộc như vậy?