Ánh sáng mặt trời của buổi sớm tinh khiết chiếu rọi qua bức màn màu xanh lam trong phòng, một ngày mới đã bắt đầu. Lâm Tịch Nhan nhìn hai quầng mắt thâm sì, dụi dụi mắt, thay đồng phục bước xuống lầu
“Bảo bối à, hôm qua con ngủ không ngon sao?” Nhìn đôi mắt lờ mờ khiến cho dung nhan thập phần tươi mát động lòng người của con gái thêm vẻ tiều tụy, Phương Nhược Khanh khó hiểu hỏi
“Dạ..........” Lâm Tịch Nhan lấy lệ đáp trả. Nhìn bữa sáng mà mẹ yêu tỉ mỉ chuẩn bị cho cô trên bàn thật hấp dẫn song lúc này cô không còn hứng thú để ăn nữa
“Là bị ba con làm cho hoảng sợ sao?.......... Con cũng biết, tính tình của ông ấy luôn không tốt”
Tối hôm qua, nhìn bộ dạng Lâm Chính Long tức giận, đừng nói là Lâm Tịch Nhan, đến cả Phương Nhược Khanh còn hoảng sợ nữa là
“Mẹ, nghe ông nói, trước kia mẹ và ba đám cưới cũng là vì gia tộc, vậy............ lúc đó mẹ hay ba, không có ý định tự chọn người mình yêu sao?” Lâm Tịch Nhịch nhai nhai bánh mì, không để ý hỏi. Phương Nhược Khanh luôn dịu dàng, khẽ cười một tiếng
“Nha đầu này, con muốn tìm hiểu chuyện quá khứ của mẹ và ba con sao?”
Lâm Tịch Nhan lắc đầu, trong mắt có chút bất đắc dĩ
“Con chỉ muốn biết, hai người không có tình cảm với lại thành gia đình với nhau, là một quá trình lâu dài thế nào...........”
Phương Nhược Khanh ngẩn người, ý cười nơi khóe miệng nhạt dần. Dường như hiểu thấu tâm tư con gái, bà sâu xa trả lời:
“Tịch Nhan, mẹ và ba con là đám cưới dòng họ,tuy lúc trước cũng chưa hề gặp nhau, nhưng mà hai mươi năm nay không phải đều trôi qua rất mĩ mãn sao. Hơn nữa con và Cố Diễn Trạch còn quen biết từ nhỏ, hai người các con vẫn có tình cảm”
Vẫn có tình cảm...............bốn chữ này thật sâu đi vào trong đầu Lâm Tịch Nhan, hồi lâu sau, cô mới chậm rãi mở miệng
“Cái loại tình cảm này, con đã quên”
Phương Nhược Khanh sững sốt, phảng phát nhớ đến trận bệnh nặng vài năm trước. Lúc đó, Lâm Tịch Nhan sốt cao ba ngày ba đêm, sau khi tỉnh lại, kí ức lúc bé cũng theo cơn sốt mà dần dần phai mờ. Không ai biết là trận bệnh nặng kia từ đâu mà có, chỉ biết là nó xảy ra vào ngày thứ ba sau khi Cố Diễn Trạch xuất ngoại sang Châu Âu
“Tịch Nhan, mỗi người đều có một định mệnh của riêng mình, con có thể lựa chọn nhưng không thể nào chối từ”
Có thể chọn lựa người mình yêu, nhưng không cách nào cự tuyệt người phải cưới, là thật sao?
Lần đầu tiên Lâm Tịch Nhan cảm thấy, làm thiên kim nhà họ Lâm thật khổ không thể tả, cô có thể có tiền tài, địa vị, danh vọng nhưng thay vào đó cũng phải đánh mất đi thứ gì, tỷ dụ như..... tình yêu
___________________________
“Cậu sao vậy?” Lộ Địch Nhi nhìn hai người đàn ông áo đen, kì quái hỏi
Cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Tịch Nhan nhấm nháp vài hớp cà phê tinh khiết,yếu ớt thở dài
“Như cậu đã thấy, mình bị ba ruột phái người giám sát 24/24”
“Phụt” Lộ Địch Nhi thiếu chút nữa là phun hết cà phê trong miệng ra, ánh mắt tràn đầy lạ lùng mang theo vài phần ý cười. Không ngờ đến, Lâm Tịch Nhan không gì không thể này cũng có thời điểm bất lực
“Lộ Địch Nhi, cậu là đồ không có lương tâm! Mình bị thế này, mà cậu còn vui sướng nhìn người gặp họa!”
Lâm Tịch Nhan tỏ vẻ hờn mát, sao mình lại chơi với loại người hại bạn này! Không giúp bạn không tiếc mạng sống thì thôi đi, còn đâm sau lưng cô một đao
Lộ Tịch Nhi tỏ vẻ vô tội, lấy tay che lại nụ cười ác ý, cô cũng không muốn chọc giận nha đầu kia đâu!
“Ba cậu phái người theo dõi cậu, có thể là đã nhìn thấu một ý đầu mối rồi, không muốn cậu lại gây phiền phức trước khi kết hôn với Cố Diễn Trạch”
Lâm Chính Long cũng không phải đồ ngốc, mỗi khi con gái về trễ, ông sẽ luôn suy xét một chút. Trong đôi mắt trong suốt của Lâm Tịch Nhan toát ra một chút ảm đạm, nếu như ba biết chuyện của cô và Thần Diệc Ca, không chừng ông sẽ làm ra vài chuyện tổn thương đến Ca, cô không thể để cho chuyện này xảy ra. Nhưng mà, chẳng lẽ cô cứ phải cưới một người xa lạ mà mình không thuơng sao?!
Lâm Tịch Nhan không cam lòng, cũng không thể nào tình nguyện
Lộ Địch Nhi làm sao không hiểu được tâm tư Lâm Tịch Nhan, đôi mắt đảo một vòng, nghĩ ra chuyện gì, nói
“Mình còn một cách, cậu có thể thử”
“Cách gì?”
“Khuyên Cố Diễn Trạch từ hôn”
Ánh sáng mặt trời của buổi sớm tinh khiết chiếu rọi qua bức màn màu xanh lam trong phòng, một ngày mới đã bắt đầu. Lâm Tịch Nhan nhìn hai quầng mắt thâm sì, dụi dụi mắt, thay đồng phục bước xuống lầu
“Bảo bối à, hôm qua con ngủ không ngon sao?” Nhìn đôi mắt lờ mờ khiến cho dung nhan thập phần tươi mát động lòng người của con gái thêm vẻ tiều tụy, Phương Nhược Khanh khó hiểu hỏi
“Dạ..........” Lâm Tịch Nhan lấy lệ đáp trả. Nhìn bữa sáng mà mẹ yêu tỉ mỉ chuẩn bị cho cô trên bàn thật hấp dẫn song lúc này cô không còn hứng thú để ăn nữa
“Là bị ba con làm cho hoảng sợ sao?.......... Con cũng biết, tính tình của ông ấy luôn không tốt”
Tối hôm qua, nhìn bộ dạng Lâm Chính Long tức giận, đừng nói là Lâm Tịch Nhan, đến cả Phương Nhược Khanh còn hoảng sợ nữa là
“Mẹ, nghe ông nói, trước kia mẹ và ba đám cưới cũng là vì gia tộc, vậy............ lúc đó mẹ hay ba, không có ý định tự chọn người mình yêu sao?” Lâm Tịch Nhịch nhai nhai bánh mì, không để ý hỏi. Phương Nhược Khanh luôn dịu dàng, khẽ cười một tiếng
“Nha đầu này, con muốn tìm hiểu chuyện quá khứ của mẹ và ba con sao?”
Lâm Tịch Nhan lắc đầu, trong mắt có chút bất đắc dĩ
“Con chỉ muốn biết, hai người không có tình cảm với lại thành gia đình với nhau, là một quá trình lâu dài thế nào...........”
Phương Nhược Khanh ngẩn người, ý cười nơi khóe miệng nhạt dần. Dường như hiểu thấu tâm tư con gái, bà sâu xa trả lời:
“Tịch Nhan, mẹ và ba con là đám cưới dòng họ,tuy lúc trước cũng chưa hề gặp nhau, nhưng mà hai mươi năm nay không phải đều trôi qua rất mĩ mãn sao. Hơn nữa con và Cố Diễn Trạch còn quen biết từ nhỏ, hai người các con vẫn có tình cảm”
Vẫn có tình cảm...............bốn chữ này thật sâu đi vào trong đầu Lâm Tịch Nhan, hồi lâu sau, cô mới chậm rãi mở miệng
“Cái loại tình cảm này, con đã quên”
Phương Nhược Khanh sững sốt, phảng phát nhớ đến trận bệnh nặng vài năm trước. Lúc đó, Lâm Tịch Nhan sốt cao ba ngày ba đêm, sau khi tỉnh lại, kí ức lúc bé cũng theo cơn sốt mà dần dần phai mờ. Không ai biết là trận bệnh nặng kia từ đâu mà có, chỉ biết là nó xảy ra vào ngày thứ ba sau khi Cố Diễn Trạch xuất ngoại sang Châu Âu
“Tịch Nhan, mỗi người đều có một định mệnh của riêng mình, con có thể lựa chọn nhưng không thể nào chối từ”
Có thể chọn lựa người mình yêu, nhưng không cách nào cự tuyệt người phải cưới, là thật sao?
Lần đầu tiên Lâm Tịch Nhan cảm thấy, làm thiên kim nhà họ Lâm thật khổ không thể tả, cô có thể có tiền tài, địa vị, danh vọng nhưng thay vào đó cũng phải đánh mất đi thứ gì, tỷ dụ như..... tình yêu
___________________________
“Cậu sao vậy?” Lộ Địch Nhi nhìn hai người đàn ông áo đen, kì quái hỏi
Cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Tịch Nhan nhấm nháp vài hớp cà phê tinh khiết,yếu ớt thở dài
“Như cậu đã thấy, mình bị ba ruột phái người giám sát /”
“Phụt” Lộ Địch Nhi thiếu chút nữa là phun hết cà phê trong miệng ra, ánh mắt tràn đầy lạ lùng mang theo vài phần ý cười. Không ngờ đến, Lâm Tịch Nhan không gì không thể này cũng có thời điểm bất lực
“Lộ Địch Nhi, cậu là đồ không có lương tâm! Mình bị thế này, mà cậu còn vui sướng nhìn người gặp họa!”
Lâm Tịch Nhan tỏ vẻ hờn mát, sao mình lại chơi với loại người hại bạn này! Không giúp bạn không tiếc mạng sống thì thôi đi, còn đâm sau lưng cô một đao
Lộ Tịch Nhi tỏ vẻ vô tội, lấy tay che lại nụ cười ác ý, cô cũng không muốn chọc giận nha đầu kia đâu!
“Ba cậu phái người theo dõi cậu, có thể là đã nhìn thấu một ý đầu mối rồi, không muốn cậu lại gây phiền phức trước khi kết hôn với Cố Diễn Trạch”
Lâm Chính Long cũng không phải đồ ngốc, mỗi khi con gái về trễ, ông sẽ luôn suy xét một chút. Trong đôi mắt trong suốt của Lâm Tịch Nhan toát ra một chút ảm đạm, nếu như ba biết chuyện của cô và Thần Diệc Ca, không chừng ông sẽ làm ra vài chuyện tổn thương đến Ca, cô không thể để cho chuyện này xảy ra. Nhưng mà, chẳng lẽ cô cứ phải cưới một người xa lạ mà mình không thuơng sao?!
Lâm Tịch Nhan không cam lòng, cũng không thể nào tình nguyện
Lộ Địch Nhi làm sao không hiểu được tâm tư Lâm Tịch Nhan, đôi mắt đảo một vòng, nghĩ ra chuyện gì, nói
“Mình còn một cách, cậu có thể thử”
“Cách gì?”
“Khuyên Cố Diễn Trạch từ hôn”