Rời khỏi công ti, mây trên trời có chút u ám, mưa nhỏ lất phất bắt đầu rơi xuống người đi đường qua lại
Lâm Tịch Nhan đứng một mình, đôi mắt sáng ngời lúc này khá ảm đạm
“Tiểu thư,mời lên xe”
Cô hoàn hồn, lên xe ngồi. Không chờ xe nổ máy, di động đã rung lên từng hồi, nhìn thấy trên màn hình hiển thị chữ “Ca”, Lâm Tịch Nhan mím môi, trong đầu nhớ lại lời nói vừa rồi của Cố Diễn Trạch, ý của anh là nhất định phải cưới cô, cuộc hôn nhân này hẳn là không thể tránh được, dù cho có van xin hay dùng dao uy hiếp
Không biết phải đối mặt với Thần Diệc Ca như thế nào, nhưng cô vẫn nghe điện thoại
“Ca à”
“Còn ở trường không? Tan học anh đến đón” Trước sau như một, vẫn là giọng nói thong thả dễ nghe của anh
“Em............” Lâm Tịch Nhan khó nói, làm sao cô có thể nói cho anh biết, hiện tại cô đang bị người theo dõi 24/24
“Hôm nay trong nhà có chút việc, có thể là..........”
“Không sao:
Cô còn chưa từ chối, anh đã trả lời. Lòng khẽ ấm áp, anh luôn biết cô đang nghĩ gì
“Ca à, gặp được anh thật tốt”
Gặp được anh, thật tốt, quyến luyến đoạn tình cảm này thật tốt, em ngây ngốc nghĩ chỉ cần mình vẫn đứng vững như thế này,chúng ta có thể ngăn trở mọi gió mưa. Mãi cho đến cuối cùng, anh ở bờ bên kia đại dương, mà em cũng không còn ở chỗ này, mới biết được rằng tình yêu của chúng ta đã chết giữa dòng thời gian bất tận
______________________________
“Mẹ, ông, con về rồi”
Trở về nhà, cô lên tiếng chào hỏi, rồi lập tức về phòng
Lâm lão gia buông tờ báo trong tay ra, nhìn bóng lưng cháu gái biến mất trên thang lầu, lông mày trắng nhíu lại, dường như cảm nhận được tâm tình của nó không được tốt
“Nhược Khanh à, sắc mặt Tịch Nhan không tốt, có phải mắc bệnh rồi hay không?”
Nghe được lời của cha chồng, Lâm mẹ bỏ dở việc chuẩn bị đồ ăn, ra khỏi bếp nói
“Vậy sao.............. để con lên xem”
Phương Nhược Khanh vào phòng đã thấy con gái đang tựa người trên ban công nhìn cảnh mưa
“Bảo bối à, con không khỏe sao?” Đến gần, bà cúi người thăm hỏi
“Con không sao đâu mẹ, chỉ là ba vẫn sai người theo dõi con ở trường nên cả người cảm thấy không được tốt” chu miệng, Lâm Tịch Nhan lôi vũ khí tối thượng - làm nũng với bà
“Mẹ, mẹ có thể nói ba rút lại người theo dõi con được không. Con cũng 20 rồi, mấy học sinh khác nhìn vào rất mất mặt” Nói xong, cả người cô dựa vòng lòng của mẹ ruột, nũng nịu, chỉ thiếu là không khóc ra thôi
“Bảo bối ngoan, con gái ngoan của mẹ, con cũng biết là ba muốn tốt cho con, nhưng tính cách ổng rát bướng bỉnh có nói cũng không thể lay động, có điều, con có thể..........” Phương Nhược Khanh cười đến ôn hòa, Lâm Tịch Nhan ngước đầu, chớp mắt hiểu rõ ý của mẹ
Mười phút sau
“Ông à, hôm nay, ở trường học con bị người ta bắt nạt”
Lâm Tịch Nhan quyệt miệng xuống lầu, tỏ vẻ oan ức
“Bắt nạt con? Không bị nha đầu con bắt nạt là may rồi!” Lão Lâm nghe vậy cảm thấy buồn cười, chỉ thấy cháu gái cúi đầu thấp hơn, tiện thể nói
“Ai bắt nạt nha đầu của ông rồi? Ông nội làm chủ cho con”
Nghe được hai chữ làm chủ, Lâm Tịch Nhan ngước đầu, đôi mắt sáng như sao
Ngày hôm sau, không ngoài dự định, bóng dáng của 2 người vệ sĩ kia đã biến mất.
Chuyện tối hôm qua sau khi, Lâm ba trở về, đã nghe thấy tiếng của lão Lâm
“Tịch Nhan không còn là đứa trẻ nhỏ nữa, cả ngày anh phái người theo dõi nó, để nó trở thành trò cười của bạn học trong trường, anh có biết nó là con gái không, làm sao chịu được cách nhìn khác của mọi người. Anh thân làm cha, lại đi ăn hiếp nó!”
“Ba à, con là vì muốn............”
“Con đừng có nói là muốn tốt cho nó. ông già tôi đây hiểu rõ cháu gái của mình thích nhất là tự do, nó vẫn còn ở nhà này thì sẽ không tự dưng biến mất được. Con đừng cứ như ông cụ non, cứ thích quản nó”
“Ba à, đứa con gái này của con ba cứ.............”
“Mặc kệ có đúng không? Cháu gái của lão Lâm tôi đây, như thế nào lại mặc kệ?!”
“Ba à, con..............”
“Tôi nói một câu thôi, anh rút người lại”
Lâm Tịch Nhan nhớ lại khí thế hừng hực của ông nội ngày hôm qua, lòng thầm than, thật ngầu! Lần đầu tiên, cô nhìn thấy ba bị lép vế đến mức không nói nên lời như thế. Rốt cuộc, cũng hòa một ván với ông rồi!
Rời khỏi công ti, mây trên trời có chút u ám, mưa nhỏ lất phất bắt đầu rơi xuống người đi đường qua lại
Lâm Tịch Nhan đứng một mình, đôi mắt sáng ngời lúc này khá ảm đạm
“Tiểu thư,mời lên xe”
Cô hoàn hồn, lên xe ngồi. Không chờ xe nổ máy, di động đã rung lên từng hồi, nhìn thấy trên màn hình hiển thị chữ “Ca”, Lâm Tịch Nhan mím môi, trong đầu nhớ lại lời nói vừa rồi của Cố Diễn Trạch, ý của anh là nhất định phải cưới cô, cuộc hôn nhân này hẳn là không thể tránh được, dù cho có van xin hay dùng dao uy hiếp
Không biết phải đối mặt với Thần Diệc Ca như thế nào, nhưng cô vẫn nghe điện thoại
“Ca à”
“Còn ở trường không? Tan học anh đến đón” Trước sau như một, vẫn là giọng nói thong thả dễ nghe của anh
“Em............” Lâm Tịch Nhan khó nói, làm sao cô có thể nói cho anh biết, hiện tại cô đang bị người theo dõi /
“Hôm nay trong nhà có chút việc, có thể là..........”
“Không sao:
Cô còn chưa từ chối, anh đã trả lời. Lòng khẽ ấm áp, anh luôn biết cô đang nghĩ gì
“Ca à, gặp được anh thật tốt”
Gặp được anh, thật tốt, quyến luyến đoạn tình cảm này thật tốt, em ngây ngốc nghĩ chỉ cần mình vẫn đứng vững như thế này,chúng ta có thể ngăn trở mọi gió mưa. Mãi cho đến cuối cùng, anh ở bờ bên kia đại dương, mà em cũng không còn ở chỗ này, mới biết được rằng tình yêu của chúng ta đã chết giữa dòng thời gian bất tận
______________________________
“Mẹ, ông, con về rồi”
Trở về nhà, cô lên tiếng chào hỏi, rồi lập tức về phòng
Lâm lão gia buông tờ báo trong tay ra, nhìn bóng lưng cháu gái biến mất trên thang lầu, lông mày trắng nhíu lại, dường như cảm nhận được tâm tình của nó không được tốt
“Nhược Khanh à, sắc mặt Tịch Nhan không tốt, có phải mắc bệnh rồi hay không?”
Nghe được lời của cha chồng, Lâm mẹ bỏ dở việc chuẩn bị đồ ăn, ra khỏi bếp nói
“Vậy sao.............. để con lên xem”
Phương Nhược Khanh vào phòng đã thấy con gái đang tựa người trên ban công nhìn cảnh mưa
“Bảo bối à, con không khỏe sao?” Đến gần, bà cúi người thăm hỏi
“Con không sao đâu mẹ, chỉ là ba vẫn sai người theo dõi con ở trường nên cả người cảm thấy không được tốt” chu miệng, Lâm Tịch Nhan lôi vũ khí tối thượng - làm nũng với bà
“Mẹ, mẹ có thể nói ba rút lại người theo dõi con được không. Con cũng rồi, mấy học sinh khác nhìn vào rất mất mặt” Nói xong, cả người cô dựa vòng lòng của mẹ ruột, nũng nịu, chỉ thiếu là không khóc ra thôi
“Bảo bối ngoan, con gái ngoan của mẹ, con cũng biết là ba muốn tốt cho con, nhưng tính cách ổng rát bướng bỉnh có nói cũng không thể lay động, có điều, con có thể..........” Phương Nhược Khanh cười đến ôn hòa, Lâm Tịch Nhan ngước đầu, chớp mắt hiểu rõ ý của mẹ
Mười phút sau
“Ông à, hôm nay, ở trường học con bị người ta bắt nạt”
Lâm Tịch Nhan quyệt miệng xuống lầu, tỏ vẻ oan ức
“Bắt nạt con? Không bị nha đầu con bắt nạt là may rồi!” Lão Lâm nghe vậy cảm thấy buồn cười, chỉ thấy cháu gái cúi đầu thấp hơn, tiện thể nói
“Ai bắt nạt nha đầu của ông rồi? Ông nội làm chủ cho con”
Nghe được hai chữ làm chủ, Lâm Tịch Nhan ngước đầu, đôi mắt sáng như sao
Ngày hôm sau, không ngoài dự định, bóng dáng của người vệ sĩ kia đã biến mất.
Chuyện tối hôm qua sau khi, Lâm ba trở về, đã nghe thấy tiếng của lão Lâm
“Tịch Nhan không còn là đứa trẻ nhỏ nữa, cả ngày anh phái người theo dõi nó, để nó trở thành trò cười của bạn học trong trường, anh có biết nó là con gái không, làm sao chịu được cách nhìn khác của mọi người. Anh thân làm cha, lại đi ăn hiếp nó!”
“Ba à, con là vì muốn............”
“Con đừng có nói là muốn tốt cho nó. ông già tôi đây hiểu rõ cháu gái của mình thích nhất là tự do, nó vẫn còn ở nhà này thì sẽ không tự dưng biến mất được. Con đừng cứ như ông cụ non, cứ thích quản nó”
“Ba à, đứa con gái này của con ba cứ.............”
“Mặc kệ có đúng không? Cháu gái của lão Lâm tôi đây, như thế nào lại mặc kệ?!”
“Ba à, con..............”
“Tôi nói một câu thôi, anh rút người lại”
Lâm Tịch Nhan nhớ lại khí thế hừng hực của ông nội ngày hôm qua, lòng thầm than, thật ngầu! Lần đầu tiên, cô nhìn thấy ba bị lép vế đến mức không nói nên lời như thế. Rốt cuộc, cũng hòa một ván với ông rồi!