Editor: Xiu Xiu
Lục Đông Đình đứng cách cô một thước, dựa vào khung cửa của lối đi an toàn, thân hình cao ngất, áo sơ mi mở hai nút trên cùng, lộ ra lồng ngực tráng kiện và xương quai xanh quyến rũ.
Đối với đàn ông mà nói, như vậy vừa không có vẻ lỗ mãng, cũng không phải quá giữ gìn.
Dưới cổ tay áo được xắn lên là cánh tay mạnh mẽ, dưới làn da có thể thấy được gân xanh lan tràn, vừa đúng là loại đàn ông mị lực vô cùng.
Lục Đông Đình nhìn cô một cái, lúc anh hút thuốc thì hai mắt nheo lại, ánh mắt phức tạp lại u ám như thế, hỗn loạn vài phần muốn cười mà như không cười.
Tô Yểu không khờ dài cho rằng anh chưa nghe thấy cái gì.
“Anh Lục, khéo như vậy?” Tô Yểu mềm mỏng cười: “Chừng nào thì anh bắt đầu thích nghe lén người khác nói chuyện?”
Lục Đông Đình phun ra một vòng khói, âm thanh khàn khàn: “Hội sở là các người mở ra à?”
“Không phải.” Tô Yểu đến gần anh, vén tóc bên tai nói: “Nếu anh mua được, không lâu về sau tôi có thể nói là nhà tôi mở ra rồi.”
Dường như Lục Đông Đình đã quen với kiểu ngoài cười nhưng trong không cười của cô, vẻ mặt lãnh đạm cũng không nhìn thấy được biến hóa gì.
Anh vứt mẩu thuốc còn lại vào trong thùng rác, nhìn chằm chằm cô chậm rãi nói: “Có lẽ để cho Tần Hoành mua càng hợp hơn, em thấy tôi nói đúng chứ?”
Tô Yểu mấp máy môi, nói đến Tần Hoành, ý cười trên mặt phai nhạt đi một chút.
“Lục Đông Đình, đừng tưởng nghe được vài câu liền biết tất cả sự thật, tư tưởng đơn giản một chút không tốt sao?”
Lục Đông Đình: “Tôi lại không cần em giải thích.”
Tô Yểu bây giờ mới phát hiện anh đang trêu chọc cô, có chút tức giận, ngược lại cười càng sâu, cũng nói: “Dù sao tương lai tôi cũng là Lục phu nhân, không nên khiến anh hiểu lầm.”
Cô vừa dứt tiếng, thấy chân mày anh nhíu lại, không lên tiếng.
Cô sửng sốt một chút, cũng yên tĩnh, nhạy cảm nghe được tiếng bước chân đang đi về phía này.
Có giọng nữ lén lút nói: “Nơi này không có ai chứ?”
Tô Yểu thoáng chốc nhảy dựng đuôi mắt lên, đây là... Cố Liên Y?
Người đàn ông bất đắc dĩ cười: “Cuối cùng em là đàn ông hay anh là đàn ông, gấp cái gì?”
Cô rùng mình, đột nhiên cổ tay bị người ta giữ chặt, ngay sau đó bị kéo đến sau cửa đi vào lối an toàn, hai cánh cửa đóng chặt, đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài, nhưng có thể nghe được âm thanh ngày càng gần.
Tô Yểu bị anh án ở trên vách tường, anh từ trên cao nhìn xuống cô, ý bảo cô yên lặng một chút.
Cô không biết vì sao phải trốn, nhưng một giây sau Cố Liên Y liền đưa ra nguyên nhân... quả thật cần phải né tránh một chút.
“Đại luật sư, hai ngày rồi em không thấy anh, nhanh cho em hôn một chút, vừa rồi trong phòng nhiều người như thế, gấp đến độ em cũng...” âm thanh của Cố Liên Y làm nũng...
Ninh khâm: “Em vừa bảo anh cái gì?”
“Chồng... ôm một cái.”
Kế tiếp, không có tiếng, nhưng mà, lúc này không có tiếng nói lại có những đồng nhất giữa nam nữ.
Trong thang bộ, sau lưng Tô Yểu là bức tường lạnh như băng, trước mặt lại có một Lục Đông Đình ngăn trở giống như tường thành.
Tô Yểu cũng sớm đã không nghe vào, hơi cúi đầu xuống, dáng vẻ giống như không đành lòng nhìn thẳng, tựa như cô đang vùi đầu trong lòng người đàn ông.
Lục Đông Đình đứng cách cô một thước, dựa vào khung cửa của lối đi an toàn, thân hình cao ngất, áo sơ mi mở hai nút trên cùng, lộ ra lồng ngực tráng kiện và xương quai xanh quyến rũ.
Đối với đàn ông mà nói, như vậy vừa không có vẻ lỗ mãng, cũng không phải quá giữ gìn.
Dưới cổ tay áo được xắn lên là cánh tay mạnh mẽ, dưới làn da có thể thấy được gân xanh lan tràn, vừa đúng là loại đàn ông mị lực vô cùng.
Lục Đông Đình nhìn cô một cái, lúc anh hút thuốc thì hai mắt nheo lại, ánh mắt phức tạp lại u ám như thế, hỗn loạn vài phần muốn cười mà như không cười.
Tô Yểu không khờ dài cho rằng anh chưa nghe thấy cái gì.
“Anh Lục, khéo như vậy?” Tô Yểu mềm mỏng cười: “Chừng nào thì anh bắt đầu thích nghe lén người khác nói chuyện?”
Lục Đông Đình phun ra một vòng khói, âm thanh khàn khàn: “Hội sở là các người mở ra à?”
“Không phải.” Tô Yểu đến gần anh, vén tóc bên tai nói: “Nếu anh mua được, không lâu về sau tôi có thể nói là nhà tôi mở ra rồi.”
Dường như Lục Đông Đình đã quen với kiểu ngoài cười nhưng trong không cười của cô, vẻ mặt lãnh đạm cũng không nhìn thấy được biến hóa gì.
Anh vứt mẩu thuốc còn lại vào trong thùng rác, nhìn chằm chằm cô chậm rãi nói: “Có lẽ để cho Tần Hoành mua càng hợp hơn, em thấy tôi nói đúng chứ?”
Tô Yểu mấp máy môi, nói đến Tần Hoành, ý cười trên mặt phai nhạt đi một chút.
“Lục Đông Đình, đừng tưởng nghe được vài câu liền biết tất cả sự thật, tư tưởng đơn giản một chút không tốt sao?”
Lục Đông Đình: “Tôi lại không cần em giải thích.”
Tô Yểu bây giờ mới phát hiện anh đang trêu chọc cô, có chút tức giận, ngược lại cười càng sâu, cũng nói: “Dù sao tương lai tôi cũng là Lục phu nhân, không nên khiến anh hiểu lầm.”
Cô vừa dứt tiếng, thấy chân mày anh nhíu lại, không lên tiếng.
Cô sửng sốt một chút, cũng yên tĩnh, nhạy cảm nghe được tiếng bước chân đang đi về phía này.
Có giọng nữ lén lút nói: “Nơi này không có ai chứ?”
Tô Yểu thoáng chốc nhảy dựng đuôi mắt lên, đây là... Cố Liên Y?
Người đàn ông bất đắc dĩ cười: “Cuối cùng em là đàn ông hay anh là đàn ông, gấp cái gì?”
Cô rùng mình, đột nhiên cổ tay bị người ta giữ chặt, ngay sau đó bị kéo đến sau cửa đi vào lối an toàn, hai cánh cửa đóng chặt, đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài, nhưng có thể nghe được âm thanh ngày càng gần.
Tô Yểu bị anh án ở trên vách tường, anh từ trên cao nhìn xuống cô, ý bảo cô yên lặng một chút.
Cô không biết vì sao phải trốn, nhưng một giây sau Cố Liên Y liền đưa ra nguyên nhân... quả thật cần phải né tránh một chút.
“Đại luật sư, hai ngày rồi em không thấy anh, nhanh cho em hôn một chút, vừa rồi trong phòng nhiều người như thế, gấp đến độ em cũng...” âm thanh của Cố Liên Y làm nũng...
Ninh khâm: “Em vừa bảo anh cái gì?”
“Chồng... ôm một cái.”
Kế tiếp, không có tiếng, nhưng mà, lúc này không có tiếng nói lại có những đồng nhất giữa nam nữ.
Trong thang bộ, sau lưng Tô Yểu là bức tường lạnh như băng, trước mặt lại có một Lục Đông Đình ngăn trở giống như tường thành.
Tô Yểu cũng sớm đã không nghe vào, hơi cúi đầu xuống, dáng vẻ giống như không đành lòng nhìn thẳng, tựa như cô đang vùi đầu trong lòng người đàn ông.