Đàn ông dù sao vẫn là ưa thích phụ nữ an phận nghe lời, nói cô ta đi hướng đông cô ta tuyệt đối không đi hướng tây, cười cũng vì hắn, mà đau đớn cũng vì hắn.
Ở trong mắt đàn ông, phụ nữ bất quá là một vật tùy thời có thể vứt bỏ mà thôi, lúc vô dụng sẽ đá văng họ.
Mẹ của cô ở Tiêu giá chính là một ví dụ rõ ràng tàn khốc nhất, trước kia là thiên kim Tiêu gia kiêu ngạo cỡ nào, sau khi kết hôn cẩn thận từng li từng tí yêu Tô Hoài Sinh, an phận cả đời rồi, sống vì ông ta, chết cũng vì ông ta.
Còn Tô Hoài Sinh?
Bên ngoài có một cái tình nhân lại thêm một cái, ngay cả đứa con gái riêng cũng lớn hơn con gái vợ cả mấy tháng.
Ngay cả khi chết ở Tiêu gia, ông ta cũng không nguyện ý tới liếc mắt nhìn....
Cho nên, phụ nữ quá an phận, là tự mình dâng con dao sắc bén cho đối phương, để cho hắn nắm giữ quyền sinh sát của bản thân.
"Làm sao, em thích đem mình nhập tâm thành nữ nhân vật chính đau khổ vì tình?"
Giọng nói của Lục Đông Đình không tốt lắm, quanh thân có một cỗ khí tràng khiến cho người khác không dám đụng vào.
Không biết anh châm điếu thuốc từ lúc nào, hơi khói bay lên, biểu tình lãnh đạm càng thêm khó nắm bắt, con ngươi sâu sắc càng ẩn sâu tâm tình, quạnh quẽ mông lung, thoáng nhìn lại có chút kinh người.
"Đó cũng không phải, phần lớn phụ nữ đều đang cố tránh trở thành nữ nhân vật chính đau khổ vì tình."
Lục Đông Đình, "Vậy vì sao em nhất định phải hãm sâu vào vũng bùn này?"
Tô Yểu kinh ngạc nhìn về phía anh, không biết anh có ý gì, đang muốn tự tay đi lấy ly rượu, đột nhiên có người vội vã đi qua từ bên cạnh, cái ly bị đổ, rượu chảy đỏ cả một tay cô.
Hôm nay cô mặc là áo sơ mi trắng OL, tất cả ống tay áo đều là màu đỏ sậm của rượu.
Tô Yểu thiêu mi nhìn thoáng qua, nói với Lục Đông Đình: "Tôi đi phòng rửa tay."
Ở phòng vệ sinh chà lau đơn giản ống tay áo sạch sẽ, cô vén ống tay áo lên, đồng phục nghiêm trang thoạt nhìn trở nên nhẹ nhàng một chút, cũng giấu đi dấu vết của một mảnh tay áo màu đỏ nhạt.
Sau khi sửa sang xong từ phòng vệ sinh đi ra ngoài, lại phát hiện nguyên bản vị trí cũ có thêm hai người, ngồi bên bên phải và bên trái của Lục Đông Đình.
Bước chân của Tô Yểu dừng một chút, thu lại vui vẻ trên mặt, khuôn mặt lạnh lẽo.
Cô dừng lại đứng ở đằng xa vài giây, Lục Đông Đình đã phát hiện ra, nhìn về phía cô.
Lúc này Tô Yểu với đạp giày cao gót trở lại chỗ ngồi, trong nháy mắt cô đứng ở bên cạnh bàn, Tô Khê và Tần Hoành đồng thời nhìn sang, vô cùng kinh ngạc.
Tô Khê sửng sốt, tư thế giống như đột nhiên phải đối mặt với kẻ địch, thấy thế trong lòng Tô Yểu buồn cười.
Tô Khê thoáng ngẩng đầu nhìn tổng thể Tô Yểu từ trên cao xuống, âm thầm gượng ép cười một cái, "Yểu Yểu, thì ra Lục tiên sinh ăn cơm với em."
"Đúng vậy." Tô Yểu ngồi ở vị trí của mình, lưng thẳng tắp, hàm dưới tinh xảo vi vi vung lên, "Các người có chuyện gì sao? Chúng tôi còn muốn ăn cơm nữa."
Sắc mặt Tô Khê cứng đờ, "Phải không? Vừa rồi Lục tiên sinh mời hai người chúng tôi cùng ăn cơm."
Tô Yểu liếc mắt nhìn Lục Đông Đình đang ngồi một bên xem mọi chuyện như không liên quan đến mình, lại liếc mắt nhìn Tô Khê, giọng nói nhàn nhạt nhẹ nhàng mang theo bất mãn: "Thế sao? Vậy thật là ngán."
"Tô Khê, nếu không để lần sau chúng ta lại mời Lục tiên sinh ăn cơm."
Tần Hoành muốn trao đổi tốt với Tô Khê, ngoài mặt Tô Khê tươi cười, ánh mắt lại căm hận Tô Yểu.
Ngược lại làm như không nghe thấy lời Tần Hoành nói, giọng nói vô cùng thân thiện, giống như nói chuyện phiếm hỏi Tô Yểu: "Yểu Yêu, quan hệ giữa em và Lục tiên sinh là như thế nào?"
Tô Yểu đã thói quen sự giả tạo của Tô Khê, cũng dường như đã thói quen cô ta châm chọc khiêu khích cô.
Tô Yểu nghiêng đầu lại, buồn cười hỏi vặn lại cô ta: "Chị thấy quan hệ của chúng tôi như thế nào?"
Tất cả lực chú ý của Tô Khê đều ở trên người Tô Yểu, vẫn chưa phát hiện ra sắc mặt Tần Hoàng ngồi đối diện từng lúc rơi xuống.
"A Hoành, anh cảm thấy thế nào?"
Tần Hoành mím môi mỏng, cau mày, sắc mặt không tốt, nhàn nhạt đáp: "Bạn bè a!"
Tô Khê cười không nói.
"Yểu Yểu, hay là có cơ hội mang Lục tiên sinh về nhà ăn bữa cơm thế nào?"
"Có thời gian tự nhiên sẽ trở về."
Tô Khê trầm mặc, trong lúc nhất thời không tìm ra lời phản bác lại. Cô ta liền cố gắng tìm ra điểm sơ hở trên vẻ mặt của Tô Yểu, vừa khát vọng Lục Đông Đình nói chút gì đó vạch trần hành vi không biết xấu hổ của Tô Yểu.
Lục Đông Đình và Tô Yểu?
Ah, cho dù có cái gì, đoán chừng cũng là Tô Yểu không biết xấu hổ đi theo phục tùng.
Ở trong mắt đàn ông, phụ nữ bất quá là một vật tùy thời có thể vứt bỏ mà thôi, lúc vô dụng sẽ đá văng họ.
Mẹ của cô ở Tiêu giá chính là một ví dụ rõ ràng tàn khốc nhất, trước kia là thiên kim Tiêu gia kiêu ngạo cỡ nào, sau khi kết hôn cẩn thận từng li từng tí yêu Tô Hoài Sinh, an phận cả đời rồi, sống vì ông ta, chết cũng vì ông ta.
Còn Tô Hoài Sinh?
Bên ngoài có một cái tình nhân lại thêm một cái, ngay cả đứa con gái riêng cũng lớn hơn con gái vợ cả mấy tháng.
Ngay cả khi chết ở Tiêu gia, ông ta cũng không nguyện ý tới liếc mắt nhìn....
Cho nên, phụ nữ quá an phận, là tự mình dâng con dao sắc bén cho đối phương, để cho hắn nắm giữ quyền sinh sát của bản thân.
"Làm sao, em thích đem mình nhập tâm thành nữ nhân vật chính đau khổ vì tình?"
Giọng nói của Lục Đông Đình không tốt lắm, quanh thân có một cỗ khí tràng khiến cho người khác không dám đụng vào.
Không biết anh châm điếu thuốc từ lúc nào, hơi khói bay lên, biểu tình lãnh đạm càng thêm khó nắm bắt, con ngươi sâu sắc càng ẩn sâu tâm tình, quạnh quẽ mông lung, thoáng nhìn lại có chút kinh người.
"Đó cũng không phải, phần lớn phụ nữ đều đang cố tránh trở thành nữ nhân vật chính đau khổ vì tình."
Lục Đông Đình, "Vậy vì sao em nhất định phải hãm sâu vào vũng bùn này?"
Tô Yểu kinh ngạc nhìn về phía anh, không biết anh có ý gì, đang muốn tự tay đi lấy ly rượu, đột nhiên có người vội vã đi qua từ bên cạnh, cái ly bị đổ, rượu chảy đỏ cả một tay cô.
Hôm nay cô mặc là áo sơ mi trắng OL, tất cả ống tay áo đều là màu đỏ sậm của rượu.
Tô Yểu thiêu mi nhìn thoáng qua, nói với Lục Đông Đình: "Tôi đi phòng rửa tay."
Ở phòng vệ sinh chà lau đơn giản ống tay áo sạch sẽ, cô vén ống tay áo lên, đồng phục nghiêm trang thoạt nhìn trở nên nhẹ nhàng một chút, cũng giấu đi dấu vết của một mảnh tay áo màu đỏ nhạt.
Sau khi sửa sang xong từ phòng vệ sinh đi ra ngoài, lại phát hiện nguyên bản vị trí cũ có thêm hai người, ngồi bên bên phải và bên trái của Lục Đông Đình.
Bước chân của Tô Yểu dừng một chút, thu lại vui vẻ trên mặt, khuôn mặt lạnh lẽo.
Cô dừng lại đứng ở đằng xa vài giây, Lục Đông Đình đã phát hiện ra, nhìn về phía cô.
Lúc này Tô Yểu với đạp giày cao gót trở lại chỗ ngồi, trong nháy mắt cô đứng ở bên cạnh bàn, Tô Khê và Tần Hoành đồng thời nhìn sang, vô cùng kinh ngạc.
Tô Khê sửng sốt, tư thế giống như đột nhiên phải đối mặt với kẻ địch, thấy thế trong lòng Tô Yểu buồn cười.
Tô Khê thoáng ngẩng đầu nhìn tổng thể Tô Yểu từ trên cao xuống, âm thầm gượng ép cười một cái, "Yểu Yểu, thì ra Lục tiên sinh ăn cơm với em."
"Đúng vậy." Tô Yểu ngồi ở vị trí của mình, lưng thẳng tắp, hàm dưới tinh xảo vi vi vung lên, "Các người có chuyện gì sao? Chúng tôi còn muốn ăn cơm nữa."
Sắc mặt Tô Khê cứng đờ, "Phải không? Vừa rồi Lục tiên sinh mời hai người chúng tôi cùng ăn cơm."
Tô Yểu liếc mắt nhìn Lục Đông Đình đang ngồi một bên xem mọi chuyện như không liên quan đến mình, lại liếc mắt nhìn Tô Khê, giọng nói nhàn nhạt nhẹ nhàng mang theo bất mãn: "Thế sao? Vậy thật là ngán."
"Tô Khê, nếu không để lần sau chúng ta lại mời Lục tiên sinh ăn cơm."
Tần Hoành muốn trao đổi tốt với Tô Khê, ngoài mặt Tô Khê tươi cười, ánh mắt lại căm hận Tô Yểu.
Ngược lại làm như không nghe thấy lời Tần Hoành nói, giọng nói vô cùng thân thiện, giống như nói chuyện phiếm hỏi Tô Yểu: "Yểu Yêu, quan hệ giữa em và Lục tiên sinh là như thế nào?"
Tô Yểu đã thói quen sự giả tạo của Tô Khê, cũng dường như đã thói quen cô ta châm chọc khiêu khích cô.
Tô Yểu nghiêng đầu lại, buồn cười hỏi vặn lại cô ta: "Chị thấy quan hệ của chúng tôi như thế nào?"
Tất cả lực chú ý của Tô Khê đều ở trên người Tô Yểu, vẫn chưa phát hiện ra sắc mặt Tần Hoàng ngồi đối diện từng lúc rơi xuống.
"A Hoành, anh cảm thấy thế nào?"
Tần Hoành mím môi mỏng, cau mày, sắc mặt không tốt, nhàn nhạt đáp: "Bạn bè a!"
Tô Khê cười không nói.
"Yểu Yểu, hay là có cơ hội mang Lục tiên sinh về nhà ăn bữa cơm thế nào?"
"Có thời gian tự nhiên sẽ trở về."
Tô Khê trầm mặc, trong lúc nhất thời không tìm ra lời phản bác lại. Cô ta liền cố gắng tìm ra điểm sơ hở trên vẻ mặt của Tô Yểu, vừa khát vọng Lục Đông Đình nói chút gì đó vạch trần hành vi không biết xấu hổ của Tô Yểu.
Lục Đông Đình và Tô Yểu?
Ah, cho dù có cái gì, đoán chừng cũng là Tô Yểu không biết xấu hổ đi theo phục tùng.