Tại thời điểm mọi người còn đang mất chú ý, trên không trung đột nhiên đánh xuống một trận mưa hoa. Một đội các cô nương áo trắng vây quanh một cỗ kiệu thuần trắng bay xuống trong viện.
Cầm đầu của đoàn người chính là Diệp Mộng Ngân. Nàng cầm chắc một hộp gỗ ở trong tay cất cao giọng nói: “Chủ nhân của ta có lệnh, các ngươi nhanh chóng quỳ lạy trước kiệu, cãi lời sẽ bắn ngay lập tức.”
“Chủ nhân của ngươi là cái thứ gì, dựa vào điều gì mà bắt chúng ta quỳ xuống?” Trần Vân Tùng tức giận nói. Những người còn lại vẫn là vội vàng tranh đoạt mảnh vải Tô Thiên Hồng lưu lại, căn bản không hề để ý tới lời nói của Diệp Mộng Ngân.
Diệp Mộng Ngân lại đi về phía trước vài bước, nhìn thấy những người không thèm để ý, lạnh lùng cười, ấn vào nút trên hộp gỗ. Thứ nàng cầm trong tay không phải thứ gì khác mà chính là giang hồ đệ nhất ám khí Giận Phong châm.
Mọi người không phòng bị, lại ở khoảng cách rất gần nên đều bị trúng châm. Trần Vân Tùng nhìn ra lai lịch của ám khí, biết mệnh không còn giữ được lâu, tim đập mạnh một cái: “Hảo cho một cái nha đầu, dám dùng Giận Phong châm để ám toán chúng ta, lão tử dù chết cũng muốn kéo ngươi theo!” Nói xong trường kiếm trên tay đã muốn đâm tới người Diệp Mộng Ngân.
Diệp Mộng Ngân võ công thấp kém, trong tay không có vũ khí gì khác, lại ở rất gần Trần Vân Tùng, căn bản chống đỡ không được một kích mang toàn lực của hắn. Một kiếm đâm trúng, Trần Vân Tùng nhấc tay lên, thân mình Diệp Mộng Ngân liền giống như diều đứt dây mà bay thẳng ra ngoài.
“Mộng Ngân!” Thích Thanh Ảnh kêu lên sợ hãi, phi thân đến tiếp được Diệp Mộng Ngân.
“… Thanh Ảnh, Mộng Ngân chỉ sợ không thể tái hầu hạ… “ Diệp Mộng Ngân lời còn chưa dứt thì khí đã tuyệt.
Đang trong lúc này, từ trong cỗ kiệu truyền ra một giọng nữ đầy ôn nhu: “Các vị anh hùng chớ hoảng sợ, các ngươi tuy rằng trúng phải Giận Phong châm, nhưng mọi châm độc đều có thuốc giải, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, hàng năm ta sẽ phái người đến đưa giải dược cho các ngươi.”
Đám người đang ồn ào nhất thời an tĩnh lại. Khoảng Không đại sư dù sao cũng là người của Phật môn, chuyện sinh tử đã sớm hiểu thấu đáo, vẫn là bảo trì trấn định nói: “Nữ thí chủ, lão nạp nếu không đoán sai, ngươi chính là Thiên Long giáo giáo chủ góa phụ Thủy phu nhân đi? Nếu chúng ta đều ở trong bẫy của ngươi thì không ngại nói thẳng.”
“Khoảng Không đại sư quả nhiên kiến thức uyên bác.” Thủy phu nhân cười nói, “Kia ta cũng không vòng vo nữa. Ta phụng mệnh của Thiên Long giáo võ lâm thánh giáo, tôn con ta Thích Thanh Ảnh lên làm Hắc Bạch lưỡng đạo minh chủ.”
“Bắt chúng tôi nghe lời một phế nhân, lệnh của ngươi quả thật là quá đáng!” Trần Vân Tùng là kẻ thứ nhất nhảy lên phản đối.
Thích Thanh Ảnh đem thi thể Diệp Mộng Ngân nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, đứng lên lạnh lùng nhìn lướt qua quần hùng, rung cổ tay đem còng sắt xem như một miếng băng mỏng phá vỡ thành vô số khối. Hắn tay trái nắm lên một nắm tuyết, vận nội công làm tuyết trong tay ngưng tụ thành một khối băng cứng, nhắm thẳng mi tâm Trần Vân Tùng mà đâm tới. Một loạt động tác này nhanh đến kinh người, chờ mọi người nhìn thấy rõ ràng thì Thích Thanh Ảnh đã trở lại chỗ cũ, Trần Vân Tùng ngay cả tiếng kêu cũng không kịp phát ra, liền ngửa mặt té trên mặt đất, giữa mi tâm có một khối băng, vẻ mặt như đang vô cùng khó tin, chết không nhắm mắt.
“Thích Thanh Ảnh dùng chính là ‘Thiên Long mật cấp’ võ công, các ngươi còn người nào không phục, liền đến gặp Diêm Vương hầu chuyện đi.” Thủy phu nhân từ đầu đến cuối đều không ra khỏi kiệu, lại đối thời cuộc nhất thanh nhị sở: “Các vị đều là những nhân vật có tiếng vang trên giang hồ, tiền tài, mỹ nữ, quyền thế nếu các vị còn sống mới có thể hưởng thụ, cần phải cân nhắc rõ ràng, Nếu luận về tài trí, từ lúc Giận Phong châm của Hoàn Kiếm sơn trang bị mất trộm, bốc cục đều là do Thích Thanh Ảnh liên tiếp bày ra, không cần tốn nhiều sức đã làm cho Mộ Dung trang chủ cùng Tô Thiên Hồng thân bại danh liệt, dẫn chư vị rơi vào bẫy mà không hề hay biết. Luận về võ công, các ngươi cũng đã tận mắt nhìn thấy, trong nháy mắt liền có thể đoạt đi mạng người, ngay cả mạng của Mộ Dung trang chủ, thiên hạ không ai có thể chống lại. Có được thiếu niên tài giỏi như thế làm minh chủ, đây chính là phúc khí của võ lâm Trung Nguyên.”
“A di đà phật, lão nạp thua tâm phục khẩu phục.” Khoảng Không đại sư hiểu được lúc trước nếu không phải vì muốn diệt trừ Thiên Long giáo, võ lâm Trung Nguyên cũng sẽ không đoàn kết đứng lên, hiện tại luận tài trí lẫn võ công, vừa rồi mọi người vì ‘Thiên Long mật cấp’ mà xô xát, kết cục là thân trúng kì độc, tánh mạng khó bảo toàn, năm bè bảy mảng chia ra tính toán, bại cục đã định. Còn nữa, Thủy phu nhân nói thực không sai, Thích Thanh Ảnh thông minh tuyệt đỉnh, là kỳ tài trăm năm khó gặp, có một không hai, nếu không có xuất thân ma giáo, làm việc tàn nhẫn, vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn, đùa bỡn nhược điểm của người khác, giết người không thấy máu, thì chắc chắn đã vượt xa cả Mộ Dung Phúc Thủy. Đáng tiếc đáng tiếc, xem ra võ lâm Trung Nguyên khó tránh khỏi kiếp nạn này. Không bằng trước hết tạm thời khuất phục, bảo tồn thực lực, ngày khác tái bàn luận kế sách trừ yêu diệt ma. Quả nhiên Khoảng Không đại sư suy nghĩ thấy triệt, quần hùng dù không phục, nhưng ngại kịch độc trên người, cùng võ công không thể tưởng tượng nổi của Thích Thanh Ảnh, liền cúi người hướng tân minh chủ dập đầu.
“Khoảng Không đại sư quả nhiên là đắc đạo cao tăng.” Thủy phu nhân hơi châm chọc tán dương, tiếp theo khẽ hé màn kiệu, ôn nhu gọi: “Ảnh nhi, đến đây ngồi kiệu cùng nương.”
Thích Thanh Ảnh liền không hề để ý tới mọi người, nghe lời đi vào trong kiệu.
“Nương, chúng ta rốt cuộc thắng rồi.” Thích Thanh Ảnh tựa vào người Thủy Nương nhẹ nhàng ho, trên mặt mang theo vẻ tươi cười mê người.
Thủy Nương thay Thanh Ảnh lau đi vệt máu tươi tràn ra nơi khóe môi, từ ái nói: “Đây là lần thứ mấy vận công? Đừng miễn cưỡng thân thể của chính mình, từ nay về sau võ lâm Trung Nguyên chính là của ngươi, ngươi muốn giết ai liền giết, ngươi muốn gì chỉ sợ không ai dám nói không.”
“Nương, ta muốn lấy Tuyết Y Dao làm vợ.” Thích Thanh Ảnh thật sự nói, hắn nghĩ rằng chỉ có như vậy mới có thể đem nàng đặt ở bên cạnh, mới có thể bảo toàn tính mạnh cho nàng, mới có thể báo đáp ân tình nàng dành cho hắn.
Tuyết Y Dao thật là một cô nương xinh đẹp, chính là lại quá mức thiện lương. Ngươi nghĩ muốn chiếu cố nàng cả đời vi nương không phản đối, nhưng nàng chấp nhận ngươi sao?”
Bởi vì nàng thiện lương, nàng nhất định sẽ chấp nhận. Thời gian và địa điểm tổ chức hôn lễ tùy nương định đi.
Thủy phu nhân nở nụ cười, cao giọng tuyên bố: “Thích minh chủ vừa rồi đã đưa ra quyết định, một tháng sau tại Hoàn Kiếm sơn trang cùng Tuyết Y Dao thành thân, lúc đó hoan nghênh các vị anh hùng đến dự tiệc mừng.” Nói xong Thủy phu nhân mang theo thi thể Diệp Mộng Ngân và Mộ Dung Phúc Thủy, cùng Tuyết Y Dao nghênh ngang rời khỏi Tùng Hạc bảo.
————-
Một tháng sau, hôn lễ ở Hoàn Kiếm sơn trang thuận lợi cử hành, anh hùng võ lâm do độc dược bức bách mà thân bất do kỷ đều đến chúc mừng, vô cùng náo nhiệt. Mọi người tựa hồ đều đã tiếp nhận chuyện Thích Thanh Ảnh làm minh chủ võ lâm. Thích Thanh Ảnh một đêm thành danh, Thiên Long giáo cũng ngóc đầu trở lại, từ từ lớn mạnh, hết thảy đều là kế hoạch của Thủy phu nhân. Nhưng ai cũng không đoán được, minh chủ phu nhân Tuyết Y Dao sau khi thành hôn, sáng hôm sau không từ mà rời đi không biết về phương nào.
Động phòng hoa chúc, đêm xuân một lần, từ đại mộng tỉnh lại Thích Thanh Ảnh châm biếm phát hiện ra Tuyết Y Dao có lưu lại một phong thư.
“Thanh Ảnh,
Kỳ thật đêm đó ở Tùng Hạc bảo ngươi nói Trần gia huynh đệ là do nhất chiêu mất mạng, ta đã đoán được hết thảy đều là do ngươi bày ra bố cục, bởi vì ở Hoàn Kiếm sơn trang ngươi không hề xem qua thi thể. Sư phụ ta cùng sư huynh bị ngươi hại cho thân bại danh liệt, một người tự sát tạ tội, một người bỏ mạng thiên nhai, theo cừu gia hận đáng ra ta không nên chấp nhận hôn sự này. Nhưng là ngươi nói ngươi luyện ‘Thiên Long mật cấp’, phải tuyệt tám mạch, kì kinh, nghịch đảo âm dương, chuyển từ ngũ hành chí âm đến hàn đích công pháp, mỗi lần vận dụng nội lực sẽ tổn thương tâm phế, ho ra máu không ngừng, sử dụng không được hai mươi tầng sẽ tâm phế tổn hại hộc máu mà chết. Cho nên ngươi cầu ta ở lại bên ngươi, ta không đành lòng cự tuyệt, bởi vì ta yêu ngươi. Sau ta lại vô tình biết được một bí mật, Trữ Sùng Vũ là từ nương ngươi mà biết được hành trình của Hoàn Kiếm sơn trang, nàng lấy tin tức này đổi lấy ‘Loạn tính’. Nàng là người vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, nàng có lẽ sẽ rất nhanh sẽ phát hiện ta đã biết bí mật này, tánh mạng ta kham không nổi. Ta không muốn vì ta mà ngươi và mẫu thân phát sinh mâu thuẫn, cho nên ta lựa chọn rời đi. Ta sẽ không để ngươi tìm thấy, ngươi tìm được ta thì mẫu thân ngươi cũng có thể. Yên tâm, ta nhất định sẽ sống, vì ta yêu ngươi, nên ta không muốn chết đi, chết đi rồi sẽ không thể tiếp tục yêu ngươi nữa. Đêm qua ngươi ở trong mộng gọi tên người kia, hẳn đó người mà ngươi thật sư yêu thương. Nếu ngươi muốn bản thân được hạnh phúc, hãy rời xa mẫu thân của ngươi đi, đừng tiếp tục làm con rối cho nàng nữa, ta nghĩ người kia chắc chắn đang ở phương xa chờ ngươi.”
Nhìn giấy viết thư trong tay dần dần hóa thành bột phấn, Thích Thanh Ảnh cảm thấy có một giọt lệ nóng hổi chảy xuống bên khóe môi.
“Nương, ta đến thỉnh an người.” Thích Thanh Ảnh cung kính quỳ gối trước mẫu thân.
Thủy nương mặc áo ấm lớn dày, mỉm cười nhìn Thích Thanh Ảnh: “A Dao không đến cùng ngươi sao?”
“A Dao nàng thân mình không khỏe, ta muốn để nàng ngủ thêm trong chốc lát.”
“Đừng phá giấc ngủ của nàng. Đúng rồi, hai ngày trước ta giao cho ngươi việc tiêu diệt cá mập, sự tình đã an bài thỏa đáng chưa?”
“Ta đã ra lệnh cho Thiết Xoa hội đi làm chuyện này, tuy ban đầu bọn họ chỉ chết bớt một số ít người, nhưng vì cá mập đông và hung hãn nên một trăm mười sáu nhân mạng không ai còn sống.”
“Hảo, đáng chết!” Thủy Nương cười lạnh, “Ai kêu bang chủ của bọn họ lúc trước nhìn ta khiếm nhã như thế.”
“Nương, ta có hai chuyện muốn hỏi người.”
“Chuyện gì?”
“Năm đó Thiên Long giáo vì cái gì giết chết cả nhà Tô Thiên Hồng?”
“Lúc ấy nương thất lạc cha ngươi, một mình ta tay trói gà còn không chặt, lại còn mang theo ngươi lưu lạc đầu đường xó chợ, khó tránh khỏi bị người khi dễ. Quản gia của Tô phủ thu lưu mẫu tử chúng ta, nương vốn tưởng đã gặp được người tốt, ai ngờ tên quản gia kia là kẻ mặt người dạ thú, chẳng những khinh bạc nương mà còn đánh đập ngươi. Sau này nương liên hệ được với cha ngươi, nương đương nhiên sẽ không bỏ qua cho bọn họ.” Trong mắt Thủy Nương hiện ra một loại oán độc khắc cốt ghi tâm, “Đừng cho ta không có võ công là có thể khi dễ, ta muốn cho anh hùng thiên hạ đều phải thần phục ở dưới chân ta chịu sự sai phái. Đến lúc đó ai còn đắc tội với ta, ta cũng sẽ không bỏ qua, ta muốn cho họ phải bồi thường gấp bội!”
Thích Thanh Ảnh cảm thấy lời mẫu thân nói ra thật đáng sợ, nhưng lại không tìm ra lý do để phản bác nàng. Lại đối nàng nói tiếp: “Nương, vậy người vì cái gì ở trên người Mộ Dung Phúc Thủy hạ ‘Loạn tính’?”
Thủy Nương sửng sốt, nàng không dự đoán được Thanh Ảnh nhanh như vậy đã biết chân tướng, trong lòng kinh hoảng nhưng trên mặt vẫn trấn định nói: “Nương sợ ngươi không đủ can đảm giết chết Mộ Dung Phúc Thủy. Ngươi đi theo hắn đã lâu, sẽ bị cái gọi là tâm địa hiệp nghĩa của hắn mê hoặc, nương phải để ngươi thấy kì thật khi cởi hết quần áo ra hắn bất quá cũng chỉ là một tên cầm thú. Nếu ngươi lòng dạ đàn bà lưu lại tánh mạng hắn, hắn sẽ phá hư hết kế hoạch của chúng ta. Năm đó hắn vì sự nghiệp mà phụ ta, hắn ra đi mang theo hạnh phúc cả đời của nương, dù làm cho hắn thân bại danh liệt, tự vẫn tạ tội thì vẫn không thể làm giảm bớt thống khổ trong lòng nương.”
“Nương, người không cần phải nói nữa.” Thích Thanh Ảnh không muốn nhớ lại đêm đó, hiện tại hắn đã hiểu được hết thảy. Nương là kẻ tàn bạo trên giang hồ, mọi người đều là đối tượng cùng công cụ cho nàng trả thù, lúc trước nàng lựa chọn gả cho Thiên Long giáo giáo chủ chắc chắn chỉ là vì muốn lợi dụng thực lực của Thiên Long giáo ở phương Bắc. Xem ta Dao nói đúng, hắn nên rời khỏi nơi này. “Nương, người có biết đêm đó Mộ Dung Phúc Thủy luôn một mực gọi tên người không?”
Thủy Nương lạnh lùng nở nụ cười, lầm bẩm nói: “Hắn như thế nào có thể?”
Thích Thanh Ảnh biết mẫu thân trên mặt tuy không rơi lệ, nhưng trong lòng đã sớm nước mắt như mưa.
(Chính văn hoàn)
Mộ Dung Phúc Thủy nhẹ nhàng thở dài, nhưng không thể thốt ra lời nào để chống đỡ. Tô Thiên Hồng cùng Tuyết Y Dao căn bản là vô tội, lại đều là đệ tử mà hắn yêu thương, hắn có thể nào để cho bọn họ vì việc này mà phải hi sinh tính mạng? Chỉ tiếc rằng hiện tại hắn toàn thân đã không thể động đậy, miệng cũng đã đơ cứng, ngay cả tự sát cũng không được, duy chỉ có ý thức là thanh tỉnh, thanh tỉnh cảm nhận được thống khổ dâng lên từ nội tâm.
“Xem ra ngươi rất khó để quyết định lấy ai bỏ ai, bất quá ta có thể giúp ngươi.” Trữ Sùng Vũ nói xong đem mũi kiếm xông tới chém mấy đường, muốn phá đi quần áo lẫn da thịt của Tuyết Y Dao.
“Trữ công tử, xin dừng tay!” Màn xe chợt động, Diệp Mộng Ngân đỡ Thích Thanh Ảnh xuống xe tiến đến.
Trữ Sùng Vũ không nghĩ tới trừ bỏ hắn ở đây còn có người có thể động đậy, dựa theo tiếng kêu nhìn lại, hắn nhìn thấy một nha hoàn đang giúp một thiếu niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi mặc cẩm hoa y phục xuống khỏi xe ngựa đi tới. Cô gái kia mỹ mạo bất phàm, chính là đứng bên cạnh thiếu niên kia dường như có phần mất đi thần thái, thiểu chút khí chất thanh lệ thoát tục, tuyệt đại tao nhã của thiếu niên đó. Xem quần áo của người thiếu niên, hắn hẳn là một vị công tử, nhưng tại sao lại bị còng tay? Cảm thấy kinh nghi, hắn liền hỏi: “Các ngươi là ai?”
“Tại hạ Thích Thanh Ảnh, khẩn cầu Trữ công tử buông tha có người của Hoàn Kiếm sơn trang.” Thích Thanh Ảnh thi lễ nói.
“Thích Thanh Ảnh? Ngươi là kẻ cam nguyện tự phế võ công nhập Hoàn Kiếm sơn trang làm vi nô, lấy mệnh của mình đổi lấy mạng của toàn thể giáo chúng, Thiên Long giáo giáo chủ Thích Thanh Ảnh?” Trữ Sùng Vũ nghi hoặc nhìn vào quần áo hoa lệ trên người Thích Thanh Ảnh, xem ra hắn ở Hoàn Kiếm sơn trang cũng được đối xử không tệ. Thiên Long giáo vẫn bị Trung Nguyên võ lâm chính đạo coi là ma giáo, theo đạo lý thì Thích Thanh Ảnh hắn là phải nhận đủ loại tra tấn mới đúng.
“Trữ công tử nói chỉ đúng phân nửa.” Thích Thanh Ảnh mỉm cười, “Phụ thân của tại hạ mới là Thiên Long giáo giáo chủ, mà mẫu thân của tại hạ cũng chính là nữ tử mà Mộ Dung trang chủ yêu nhất. Năm đó Mộ Dung trang chủ lưu tánh mạng của ta lại chính là vì nguyên nhân này.”
Trữ Sùng Vũ sửng sốt, trong đầu hiện ra vô số ý niệm. Hắn vẫn muốn tìm ra nữ tử mà Mộ Dung Phúc Thủy yêu nhất, chờ nàng ở trước mộ phần của tỷ tỷ dâng hương xong sẽ giết nàng, làm cho Mộ Dung Phúc Thủy cả đời thống khổ. Hiện giờ biết nàng đã chết, kế hoạch liền thất bại, ngược lại muốn giết đệ tử yêu quý của Mộ Dung Phúc Thủy cho hả giận, ai ngờ Thích Thanh Ảnh thế nhưng đứng ra tự yết thân phận, thật sự là hắn đã không uổng công.
Trữ Sùng Vũ nguyên tưởng rằng dung mạo của tỷ tỷ là thiên hạ vô song, tuy rằng hôm nay nhìn thấy Thích Thanh Ảnh là nam nhân, nhưng thế cũng đủ để hắn hình dung ra mẫu thân dung nhan tuyệt thế của Thích Thanh Ảnh. Thể gian này lại có nữ tử xinh đẹp đến vậy sao? Trách không được năm đó Mộ Dung Phúc Thủy lại rời bỏ tỷ tỷ mà đi. Đáng tiếc nàng kia cuối cùng cũng vì hắn mà chết, này thật là sự châm chọc tuyệt hảo. Xem ra Mộ Dung Phúc Thủy hảo hảo chiếu cố Thích Thanh Ảnh cũng là do xuất phát từ tình cảm đối với mẫu thân hắn. Nếu hắn giết chết Thích Thanh Ảnh, Mộ Dung Phúc Thủy có thương tâm không? Nghĩ đến đây, trong mắt hắn hiện lên một cỗ sát khí.
Trữ Sùng Vũ còn chưa động thủ, lại nghe Thích Thanh Ảnh thản nhiên nói: “Nếu như Trữ công tử phải giết một người mới chịu xuất ra giải dược, vậy người giết tại hạ đi.”
“Thanh Ảnh, ngươi vì sao lại tìm cái chết?” Diệp Mộng Ngân khó hiểu thốt lên. Người của Hoàn Kiếm sơn trang trúng độc, nàng cùng Thanh Ảnh có thể trốn ở trong xe không lên tiếng, có lẽ sẽ có cơ hội đào tẩu, nàng không rõ Thanh Ảnh vì sao tính mạng chính mình cũng không để ý, dám đem sự tình nhận hết vào người.
Trữ Sùng Vũ kì quái nói: “Thế nhân đều sợ tử, vì cái gì ngươi lại phí hoài bản thân mình như vậy?”
“Còn sống đối với ta là một loại thống khổ, ta rất muốn sớm được giải thoát. Nếu ta chết đi có thể đổi lấy được tính mạng của người khác, lại có thể làm cho đôi bên vẹn toàn, chuyện này thật tốt.” Ngữ điệu Thích Thanh Ảnh thực bình tĩnh, giống như đang đàm luận chuyện không liên quan tới mình, càng giống như đang cùng bằng hữu nói chuyện phiếm.
Trữ Sùng Vũ không biết được Thích Thanh Ảnh trên thực tế đã ở Hoàn Kiếm sơn trang nhận về mình đủ loại tra tấn, hắn đương nhiên không thể lý giải ý tứ trong lời nói của Thích Thanh Ảnh. Nhưng người của Hoàn Kiếm sơn trang lại biết rõ, Mộ Dung Phúc Thủy biết, Tô Thiên Hồng biết, Tuyết Y Dao biết, Diệp Mộng Ngân cũng biết. Bọn họ có thể nào không vì câu nói này mà động lòng? Tuyết Y Dao sớm đã rơi lệ đầy mặt, đáng tiếc giờ phút này nàng không thể cử động cũng không thể nói chuyện, bằng không nàng sẽ quyết liều mạng mình để bảo hộ Thích Thanh Ảnh. Mộ Dung Phúc Thủy không rơi lệ, nhưng trong lòng hắn thống khổ xen lẫn tình cảm cứ luân phiên tra tấn làm hắn không thể phát tiết nước mắt. Tô Thiên Hồng lại mắt lạnh nhìn thẳng, thầm nghĩ: ‘Tiểu tử này lại thu phục lòng người, xem ra Trữ Sùng Vũ không bao lâu nữa sẽ bại dưới tay hắn.’
“Thích Thanh Ảnh, ta kính ngươi vì người mà quên cả thân mình, tinh thần hiệp nghĩa, giờ ta cho ngươi cơ hội. Nếu ngươi có thể tiếp được mười chiêu của ta, ta liền đưa ra giải dược, sau này sẽ không tìm đến các ngươi gây phiền toái; nếu ngươi trong mười chiêu vong mạng, ta cũng sẽ thay họ giải độc, tạm thời buông tha tánh mạng bọn họ. Ý ngươi thế nào? Đương nhiên ngươi cũng có thể lựa chọn không thực hiện giao dịch này, cùng vị cô nương này liên thủ, từ trong tay ta đoạt lấy giải dược tuy là có chút khó khăn, bất quá cũng có cơ hội đào tẩu.”
Ánh mắt Thích Thanh Ảnh chưa hề lay động, trấn tĩnh hỏi lại: “Ta có thể sử dụng binh khí sao?”
“Đương nhiên, binh khí đầy trên đất, tùy ngươi chọn lựa, ngươi cũng có thể tìm chìa khóa mở còng tay để cùng ta tỷ thí.”
“Chìa khóa còng tay không ở nơi này.” Thích Thanh Ảnh đi đến trước người Tô Thiên Hồng, gỡ xuống thanh bội kiếm trên người hắn, mỉm cười: “Tô thiếu gia, Thanh Ảnh đành mượn kiếm ngài dùng một chút.”
Trữ Sùng Vũ không nghĩ tới Thích Thanh Ảnh thật sự sẽ đáp ứng tiếp mười chiêu của hắn, đừng nói hắn nội công đã bị phế, lại còn mang còng tay, cho dù là một năm trước hắn cũng chưa chắc đã thắng được. Độc vương Trữ Trán Xuân dụng độc nổi tiếng thiên hạ, tự nghĩ ra Hàn Mai kiếm pháp cổ xưa hùng hậu, thế gian nhất tuyệt, Trữ Sùng Vũ tuy chưa luyện bộ kiếm pháp này lên đến đăng phong tạo cực, nhưng cho đến nay những kẻ bình thường trong giang hồ chưa ai qua được mười chiêu của hắn mà sống sót.
“Thanh Ảnh, xin ngươi cho phép Mộng Ngân thay ngươi ra ứng chiến.” Diệp Mộng Ngân ôn như nói bên tai Thích Thanh Ảnh, “Bằng không, Mộng Ngân liều chết ngăn trở hắn, ngươi nhân cơ hội đào tẩu.” Hiện tại nàng đã sớm không hề để ý sinh tử của chính mình, chỉ hi vọng có thể hết sức bảo hộ người yêu không bị thương tổn.
“Mộng Ngân, ngươi cùng chuyện này không quan hệ. Với võ công của ngươi căn bản không phải là đối thủ của Trữ công tử, thay ta ứng chiến hoặc là liều chết cùng cản trở, không những sẽ mất mạng mà còn không thể hóa giải thù hận giữa ta, Trữ công tử và Mộ Dung trang chủ.” Thích Thanh Ảnh vẻ mặt kiên quyết, “Ngươi nghe lời ra, đứng yên một bên đừng nhúng tay vào. Nếu ta may mắn sống sót, ngươi còn có thể chiếu cố ta; nếu ta chết, cũng có người thay ta nhặt xác.”
Diệp Mộng Ngân biết Thích Thanh Ảnh tâm ý đã quyết, khuyên nữa cũng vô dụng, liền nói: “Thanh Ảnh, đáp ứng ta, nhất định phải sống sót. Nếu Thanh Ảnh chết, Mộng Ngân quyết không sống một mình!”
“Ân, ta đáp ứng ngươi, ta nhất định cố gắng hết sức.” Thích Thanh Ảnh buồn bã cười, đối Trữ Sùng Vũ nói, “Trữ công tử thỉnh ngài tuân thủ lời hứa.”
“Đương nhiên. Bất quá nếu có người bên ngoài nhúng tay, lời hứa liền hủy bỏ.” Trữ Sùng Vũ khẽ nhấc cổ tay, ném kiếm của Tuyết Y Dao đi, cầm lấy một thanh kiếm hoa, “Thanh kiếm này mặc dù khác xa Hàn Mai kiếm gia truyền của ta nhưng cũng thật cứng cỏi. Ngươi nếu đã không chọn Lệ Băng kiếm của Mộ Dung Phúc Thủy, ta cũng sẽ không dùng Hàn Mai kiếm gia truyền, ta không muốn dùng binh khí chiếm tiện nghi của ngươi.”
“Đa tạ Trữ công tử.” Thích Thanh Ảnh hai tay cầm kiếm, giơ lên trước ngực, trầm giọng nói: “Có thể bắt đầu rồi.”
Hàn Mai kiếm pháp chú ý phần nội lực vận kiếm phải mạnh, chiêu thức cổ xưa, nhưng thân mình phải thả lỏng, dùng khí định kiếm, lấy đơn giản phá phức tạp, thể có thể không. Trữ Sùng Vũ chiêu thứ nhất công ra, thân kiếm đầy tà khí hướng về phía trước, vẽ ra nửa vòng tròn, nâng cổ tay lên, kiếm quang chợt lóe, thân kiếm mang theo nội tức cùng không khí ma sát rung động, đánh thẳng về hướng ngực Thích Thanh Ảnh.
Mộ Dung Phúc Thủy nhìn theo chiêu thức liền biết được kiếm thuật của Trữ Sùng Vũ thật không phải tầm thường, chỉ sợ ngay cả Tô Thiên Hồng trong vòng mười chiêu của hắn không chắc có toàn thây mà trở ra. Thích Thanh Ảnh hắn không nghi ngờ gì nữa, xem ra chắc chắn sẽ chết.
Thích Thanh Ảnh lấy tốc độ cực nhanh một hơi đưa kiếm ra đỡ, chỉ nghe thấy tiếng kim khí tương giao vang lên, mũi kiếm của Trữ Sùng Vũ bị gạt về một bên. Tuy rằng đã tránh được đường kiếm, nhưng bởi vì thân kiếm của Trữ Sùng Vũ mang theo nội lực rất lớn, kiếm phong mạnh mẽ cắt qua vạt áo trước ngực Thích Thanh Ảnh lưu lại một đường máu lớn.
Không cho hắn thời gian thở dốc, Trữ Sùng Vũ xoay người lại, đường kiếm thứ hai liền đánh thẳng tới. Lần này tốc độ chống đỡ của Thích Thanh Ảnh rõ ràng là đã chậm lại, đâm mũi kiếm ra tứ phía, còn không kịp đỡ lấy kiếm của Trữ Sùng Vũ, chỉ có thể miễn cưỡng xoay người, làm cho thân kiếm chém ngang qua lưng khiến máu chảy đầy lưng áo.
Thích Thanh Ảnh dùng chính là Thiên Long kiếm pháp, chiêu thức nhẹ nhàng linh hoạt, nếu phối hợp với nội lực e rằng so với Hàn Mai kiếm pháp còn cao hơn một bậc. Tiếc rằng hiện nay hắn toàn thân đã không còn nội lực, chỉ còn biết dựa vào kiếm pháp xảo diệu biến hóa để hóa giải thế công sắc bén của Trữ Sùng Vũ, nhưng làm như vậy cực kì hao tổn thể lực, lại còn bị còng tay khóa chặt hai tay, rất nhiếu chiêu thức không thể cản được, năm chiêu xuất ra mười tám đường kiếm, hắn đã trúng hết năm đường, sắc mặt ngày càng tái nhợt. Thích Thanh Ảnh cảm thấy nguy hiểm, thân thể dường như không xong, lại bởi vì mất máu quá nhiều nên đầu óc dần dần mê muội. Hắn hiện tại hôi hận mình không nên quá mức chủ quan, nếu lúc đầu chọn Lệ Băng kiếm thì bây giờ chưa chắc hắn đã thê thảm, nhìn tình trạng trước mắt hắn lo rằng chính mình sẽ chết trước mười chiêu mất.
Kiếm liên tục đánh tới, nói Thích Thanh Ảnh chống đỡ chi bằng nói Thích Thanh Ảnh bị đánh thê thảm. Trên người hắn vết kiếm cắt ngày càng nhiều, quần áo đã sớm bị các miệng vết thương nhiễm đỏ, động tác của hắn xem ra là đang cố gắng hết sức. Đến chiêu thứ chín, trước mắt Thích Thanh Ảnh tối sầm, kiếm trong tay rốt cục không cầm được nữa, bị Trữ Sùng Vũ đánh bật ra ngoài. Chiêu thứ mười công tới, trái tim Thích Thanh Ảnh đập mạnh, động thân đón kiếm, hơi hơi nhích thân mình một chút làm cho kiếm đâm thẳng vào vai phải, cánh tay dùng chút lực đem kiếm của Trữ Sùng Vũ đâm vào xương quai xanh của mình nắm chặt. Kiếm không thể cản, thế đi cũng nhanh vô cùng, Thích Thanh Ảnh bị đẩy lùi mấy chục bước, cả người bị kiếm đính thẳng và gốc cây đại thụ.
“Thanh Ảnh!” Diệp Mộng Ngân kinh hoàng hô lên, vội vàng chạy đến xem thương thế của Thích Thanh Ảnh.
“Thôi thôi! Kiếm pháp của Thích Thanh Ảnh ngươi quả thật đã có chỗ hơn người rồi, nếu không phải nội công ngươi bị phế, đừng nói là tiếp mười chiêu của ta, chỉ sợ trong trăm chiêu ngươi sẽ có thể lấy luôn cả mạng ta. Đáng tiếc đáng tiếc!” Trữ Sùng Vũ thở dài, “Giải dược ta đặt trên mặt đất, ta sẽ tuân thủ hứa hẹn của mình.” Nói xong hắn bỏ bảo kiếm xuống, lưu lại giải dược, phi thân rời đi. Người đã rời đi nhưng thanh âm vẫn còn quanh quẩn trong sơn cốc: “Mộ Dung Phúc Thủy, nữ tử mà ngươi yêu tuy rằng đã phụ ngươi, nhưng con trai của nàng đối với ngươi quả có tình có nghĩa, ngươi sống cũng không uổng đi. Đáng tiếc tỷ tỷ đã đối với ngươi tốt như thế.”
“Mộng Ngân, mau đưa giải dược cấp Mộ Dung trang chủ bọn họ ăn vào, đã sắp qua hết hai canh giờ rồi, chỉ sợ chậm sẽ vô dụng.” Thích Thanh Ảnh thanh âm vừa mỏng manh vừa kiên quyết, hắn nhìn vẻ mặt lo lắng của Mộng Ngân, cố nén đau xót mỉm cười nói: “Ta chưa chết được đâu.”
Nhìn thấy Mộng Ngân đi qua lấy dược, cấp đám người Mộ Dung Phúc Thủy ăn, Thích Thanh Ảnh lúc này mới cắn răng dùng tay trái mạnh bạo rút thanh kiếm đang khảm ở vai mình ra, xương cốt đau buốt, máu chảy ào ạt, hắn rốt cuộc không chịu đựng được nữa, ngã xuống đất mất đi tri giác.
Nhìn thấy Thích Thanh Ảnh ngã xuống, Tô Thiên Hồng cảm thấy ẩn ẩn đâu đó sâu trong nội tâm một loại tình cảm dâng lên dần dần rõ rệt. Mặc kệ Thích Thanh Ảnh là xuất phát từ loại mục đích nào, hôm nay hắn quả thật đã cứu tánh mạng của mọi người trong Hoàn Kiếm sơn trang. Một năm trước Tô Thiên Hồng cũng đã biết rõ kiếm thuật của Thích Thanh Ảnh là thiên phú hơn người, nếu lúc ấy hắn không phải vì cứu tánh mạng giáo chúng mà chủ động buông vũ khí đầu hàng, quần hùng võ lâm Trung Nguyên một đấu một muốn địch lại hắn cũng phải thượng thừa cỡ Mộ Dung Phúc Thủy, mà chỉ e cũng chưa có tới mười người như vậy. Cho nên lúc Thích Thanh Ảnh ở trước mặt mọi người tự tuyệt tám mạch, Tô Thiên Hồng hắn vẫn còn thấy sợ nên đã đánh gãy luôn gân tay phải của hắn. Hắn vẫn cảm thấy được đây là hành vi tàn nhẫn, nhưng vì an toàn của võ lâm, hắn quyết không nương tay với ma giáo. Hiện tại, hắn có chút hoài nghi quyết định lúc đó của chính mình là đúng hay sai, niềm tin kiên trì của hắn giờ vì chút chuyện phát sinh này mà nảy sinh dao động. Thích Thanh Ảnh vừa rồi xuất kiếm không có nửa phần nội lực nào, hai tay cầm kiếm cũng vì tay phải đã bị phế mà dồn sức vào tay trái, chiêu thức xảo diệu nhưng hoàn toàn không bằng một góc của chính hắn một năm trước, tay phải hắn sử dụng kiếm vồn thuần thục hơn cho nên giờ mới bị thương nặng đến như vậy. Tô Thiên Hồng nghĩ rằng chính mình có lẽ đã lo lắng quá nhiều, nếu hết thảy mọi âm mưu cùng Thích Thanh Ảnh không quan hệ, có lẽ chuyện vừa qua đều là do Trữ Sùng Vũ giở trò quỷ, hắn đã thương tổn Thích Thanh Ảnh sâu như vậy, một ngày kia chân tướng sự việc rõ ràng, hắn làm thế nào để đổi mặt Thích Thanh Ảnh đây? Chỉ sợ chết đi mười lần cũng không trả hết nợ đi.