Ba bóng người vọt lên không. Người mới đến loạng choạng muốn té, bốn người đã lướt tới trước mặt y. Trần trưởng lão vội đỡ lấy người mới tới. Còn ba người kia vẫn không dừng bước chia ra mặt trước và hai bên tiếp tục chạy đi xem có bóng địch nhân không.
Du Hữu Lượng khen thầm:
Bọn này đã giàu kinh nghiệm rồi.
Trần trưởng lão đỡ người mới tới vào trong trường. Quần hùng đồng thanh la hoảng:
- Thường trưởng lão! Chấp phát trưởng lão...
Du Hữu Lượng nhờ có hỏa quang nhìn rõ Thường trưởng lão đã đến bảy chục tuổi là ít. Lúc này lão đầy mồ hôi. Mục quang lão đã lờ đờ. Hiển nhiên lão đã bị thương nặng.
Trần trưởng lão hít một hơi chân khí, đặt bàn tay lên huyệt mạch ở mé tả sau lưng Thường trưởng lão trút nội lực vào.
Thường trưởng lão cặp mắt hé mở. Miệng hộc máu tươi, nhưng lão gắng gượng ngồi dậy được.
Trần trưởng lão vội hỏi:
- Thường trưởng lão! Thế nào?
Thường trưởng lão dương cặp mắt lên, ấp úng đáp:
- Chưởng môn còn mạnh, hiện ở...
Trần trưởng lão vội hỏi:
- Lão nhân gia ở đâu? Sao trưởng lão... lại biết được?
Thường trưởng lão da mặt co rúm lại, lắc đầu mấy cái rồi từ từ chia tay mặt ra.
Lão xòe bàn tay, mọi người trông thấy mũi lệnh tiễn hình con chim ưng, bất giác bật tiếng la hoảng:
- Thương ưng lệnh!... Thương...
Tiếng la chưa dứt. Thường trưởng lão đột nhiên kêu rú lên. Người lão té xuống lăn đi một vòng rồi không nhúc nhích nữa.
Trần trưởng lão cầm mạch nơi cổ tay Thường trưởng lão. Vẻ mặt thê thảm, lão trầm giọng nói:
- Thường trưởng lão tạ thế rồi.
Mọi người trầm lặng không nói gì. Ba nhân vật La, Doãn, Tạ lúc này vừa chạy về tới ngó thấy Thương ưng lệnh bên thi thể Thường trưởng lão đều giật mình đứng thộn mặt ra.
Sau một lúc, Tạ nhị ca ngập ngừng hỏi:
- Đây... phải chăng là Thương ưng lệnh? Thế thì... Thương ưng lệnh tiên truyền cho bản phái đến đây tụ hội là giả ư?
Trần trưởng lão run lên, gật đầu đáp:
- Xem chừng Chưởng môn lão nhân gia hãy còn.
Tạ nhị ca lại hỏi:
- Thường trưởng lão bị thương thế nào?
Trần trưởng lão lắc đầu đáp:
- Y trúng chưởng ở sau lưng lại phải chạy quãng đường xa, không thể cứu chữa được.
Tạ nhị ca toan nói. Bỗng nghe Trần trưởng lão la lên:
- Lại có ba người nữa tới! Ô hay! Lý trang chủ truyền tin cho bọn ta đến tụ hội sao không thấy ở đây?
Lão còn đang nghi hoặc thì ba bóng người vọt tới nhanh như bay.
Trần trưởng lão la lên:
- Lôi...
Lão vừa mở miệng thì người đi trước gầm lên:
- Họ Trần kia! Ngươi thật là lớn mật.
Trần trưởng lão ngơ ngác. Mọi người ở phía sau đều bật tiếng la:
- Các vị... không phải là Lôi Pháp Vương, Đông Pháp Vương Chu...
Cặp mắt của họ Lôi lộ vẻ rất kỳ quái.
Du Hữu Lượng vừa nhìn thấy đã phát giác ra ba người này chính là bọn thị vệ tùy tùng thiếu nữ. Chàng thét lên:
- Các ngươi... sao dám...
Chàng chưa dứt lời, đột nhiên bốn mặt tiếng la dậy đất, rồi đột nhiên ánh lửa ngất trời. Nhà cửa chung quanh đều phát hỏa dữ dội.
Những người ở phái Trường Bạch đều giật mình kinh hãi, chân tay luống cuống, không biết làm thế nào.
Đột nhiên dưới ánh hào quang, bóng người lố nhố không biết là bao nhiêu.
Lại một tiếng hô lớn:
- Bắn đi!
Trên không những tiếng veo véo rít lên ầm ầm. Những tên có đuôi lông bắn tới như mưa. Bốn mặt đại đội quân Thanh bao vây trùng điệp.
Hơn hai chục người xúm xít đứng chen vai trong khu đất trống chừng mấy trượng vuông.
Lửa cháy bốn mặt nhờ oai gió bốc lên càng dữ. Những tiếng tên bắn ra bị tiếng lửa réo ào ào át đi không nghe thấy nữa.
Chỉ trong khoảnh khắc, phân nửa người đã bị trúng tên. Tiếng rú thê thảm vang lên không ngớt.
Thật là một tai họa trong nhà gây ra. Bọn Thường trưởng lão, Tạ nhị ca cuống quýt không biết làm thế nào.
Ba tên Lôi, Đông, Chu nhảy xổ lại tấn công mọi người.
Thường trưởng lão nghiến răng, quát:
- Họ Lôi kia! Ngươi thật là quân chó má.
Lão vung tay đánh chênh chếch lên. Trong bàn lão hoàn toàn bộc lộ. Lão phát ra chiêu thức này để liều mạng với địch.
Nhưng lão vừa vung tay lên liền bị một mũi tên bắn trúng bả vai. Lập tức chưởng thế lệch đi, luồng nội lực xô ra làm đá cát chạy bay.
Lão gầm lên:
- Ngươi... ngươi...
Người lão loạng choạng rồi té xuống đất.
Lôi Pháp Vương đứng ngẩn mặt ra, nhưng chỉ ngần ngừ một chút rồi vọt mình tới chỗ Thương ưng lệnh. Hắn lấy đầu ngón chân hất lệnh liễn lên bắt lấy.
Lúc ấy tình thế cực kỳ rối loạn. Lôi Pháp Vương luồn Thương ưng lệnh vào bọc, không ai chú ý tới, ngoại trừ Du Hữu Lượng đứng trong tiểu miếu.
Nét mặt thê thảm, chàng nhìn thiếu nữ lạnh lùng lên tiếng:
- Thị vệ của cô nương... hay quá nhỉ?
Thiếu nữ đầy vẻ kinh hoàng, miệng lắp bắp hỏi lại:
- Công tử... công tử nói nhăng gì thế?
Du Hữu Lượng hắng dặng một tiếng than thầm:
- Ngoại công hao tổn tâm huyết một đời, không ngờ sự nghiệp tan tành ở đây.
Ta phải... đoạt lại Thương ưng lệnh mới được.
Chàng lại nhìn ra ngoài thấy thế lửa đang cháy dữ, mấy bóng người liều mạng xuyên qua đống lửa chạy đi. Chàng nhanh mắt trông rõ bọn Tả nhị ca, Doãn ngũ đệ xông ra, nhưng chỉ còn năm sáu người mà thôi.
Ba lão Lôi, Đông, Chu quát lên:
- Dừng tay! Dừng tay!
Những tay cung tên bốn mặt đều dừng lại. Ba gã chạy vào trong trường thấy máu chảy lênh láng trên mặt đất. Gã Lôi đứng thộn mặt ra đương trường thái độ rất cổ quái.
Du Hữu Lượng nghiến răng lẩm bẩm:
- Bọn Lôi, Đông, Du tưởng là những phần tử trung kiên ở phái Trường Bạch, nào ngờ chúng bán rẻ đồng môn. Hàng động của bọn chúng không bằng giống súc sinh.
Lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt những muốn động thủ giết người.
Chàng ngó thiếu nữ thấy cô lộ vẻ kinh hoàng. Hai tay ướt đẫm mồ hôi, cô nói như người rên:
- Du Hữu Lượng! Du Hữu Lượng! Công tử nên nhẫn nại! Công tử nên nhẫn nại.
Du Hữu Lượng thở phào một cái. Cảm thấy những mạch máu căng thẳng dần dần giảm bớt đi.
Lúc này lửa cháy bốn mặt đã bị dập tắt.
Bỗng thấy một đại hán chạy lại nhìn Lôi trưởng lão, cười nói:
- Lão Lôi làm hay quá nhỉ?
Lôi Pháp Vương mỉm cười.
Đại hán kia từ từ xoay mình lại vẫy tay nói:
- Các vị huynh đệ. Hãy khoét một cái hố để mai táng những xác chết này.
Mọi người dạ một tiếng.
Đại hán kia xé bỏ áo bào mặt ngoài. Trên mình gã còn mặc bộ sắc phục của Thanh quân.
Du Hữu Lượng nghĩ thầm trong bụng:
- Thương ưng lệnh đã lọt vào tay họ Lôi. Dường như hai tên họ Đông, họ Chu cũng chưa để ý. Ta thử coi hắn nói thế nào?
Một đại hán chạy lại báo:
- Tìm khắp cả rồi mà chẳng thấy Thương ưng lệnh đâu...
Đại hán mặc sắc phục Thanh binh quát hỏi:
- Sao?
Lôi Pháp Vương xen vào:
- Xem chừng Thương ưng lệnh đã bị mấy tên xông ra lượm mất rồi.
Tên thống lãnh Thanh binh ngầm nghĩ một chút rồi nói:
- Phần lớn thực lực của phái Trường Bạch đã bị tan tành. Chẳng lấy được Thương ưng lệnh tiễn cũng thôi.
Lôi Pháp Vương nhìn hắn lặng lặng không nói gì.
Du Hữu Lượng lạnh lùng hắng đặng một tiếng.
Lúc này mọi người đã dọn dẹp xong khu đất trống. Tên thống lãnh đảo mắt nhìn quanh hạ lệnh.
- Chúng ta lên đường thôi.
Lôi Pháp Vương gật đầu đáp:
- Ba người bọn ta đi cả với họ, bất tất phải chia làm hai toán nữa.
Quân Thanh đội ngũ chỉnh tề theo bốn người đi.
Du Hữu Lượng quay lại ngưng thần nhìn thiếu nữ. Trong lòng cô có chỗ khổ tâm khó nói ra được. Cặp mắt cô đỏ hoe.
Du Hữu Lượng nói:
- Giữa phái Trường Bạch và tại hạ có mối quan hệ quan hệ sâu xa. Ba người này dẫn quân Thanh đến phá hủy môn phái lớn nhất ngoài quan ải. Chúng đường đường là người Hán mà làm vây cánh cho cọp dữ, thật tội đáng chết.
Thiếu nữ cúi đầu xuống không dám nói nửa lời.
Du Hữu Lượng thấy mặt cô đỏ bừng, lúc lợt lạt, tựa hồ không còn đất để dung thân, chàng sinh lòng bất nhẫn, tự nhủ:
- Sao ta lại chèn ép một vị tiểu cô nương? Cô là người Thanh nhưng có tội lỗi gì đâu? Âu là ta nhân cơ hội này xa rời cô quách.
Chàng quyết định rồi cất bước toan đi.
Thiếu nữ vội hỏi:
- Này nay! Công tử đi đâu thế?
Du Hữu Lượng đáp:
- Tại hạ đi kiếm ba tên phản tặc.
Thiếu nữ trầm ngâm một chút rồi quyết tâm nói:
- Dụ.... Du công tử! Tiểu muội... tiểu muội đi theo công tử.
Du Hữu Lượng thấy mặt cô đầy vẻ khiếp sợ, biết cô là người thiện lương.
Nhưng chàng lại nghĩ lúc này mà còn do dự không quyết đoán thì rồi đây ở với nhau lâu ngày, càng khó lòng chia tay, chàng liền lạnh lùng đáp:
- Cô nương đi e có điều bất tiện. Ba người kia... là thị vệ tùy thân của cô. Tại hạ thiết tưởng...
Thiếu nữ cất giọng ôn nhu hỏi lại:
- Chẳng lẽ tiểu muội lại gia hại công tử?
Du Hữu Lượng nhún vai đáp:
- Dĩ nhiên không có chuyện đó. Nhưng khi tại hạ cùng ba người đó giao thủ.
Cô nương đứng bên há chẳng bẽ bàng?
Thiếu nữ nghiêm nghị nói:
- Công tử bất tất phải quan tâm. Tiểu muội nhất định trợ lực cho công tử.
Du Hữu Lượng toan khước từ nữa, bỗng thấy bàn tay mát lạnh, một giọt nước mắt nhỏ vào. Thiếu nữ từ từ quay mặt đi.
Du Hữu Lượng rất sợ người khóc lóc. Lòng dạ chàng nhũn ra, vội khuyên nhủ:
- Cô nương đừng khóc nữa. Chúng ta cùng đi với nhau. Thiếu nữ quay lại nhìn Du Hữu Lượng hỏi:
- Có phải công tử bảo "Chúng ta" không?
Du Hữu Lượng gật đầu.
Thiếu nữ nước mắt đầm đìa bật cười nói:
- Chúng ta muốn rượt thì chạy mau đi.
Hai người vận khinh công chạy thật lẹ. Chẳng mấy chốc đã thấy nhân mã Thanh binh ở trước mặt. Bọn họ dừng lại. Cả ba tên pháp vương phái Trường Bạch cũng cỡi ngựa ngang nhiên đứng đó.
Du Hữu Lượng nói:
- Không ngờ ba tên này dám công nhiên câu kết với bọn Thanh quân. Nếu không giết chúng đi thì sao hả được mối thù này?
Thiếu nữ đáp:
- Nơi đây bên địch người nhiều thế mạnh. Chúng ta hãy chờ bọn họ hạ trại rồi sẽ lẻn đến kiếm chúng.
Du Hữu Lượng nhìn thiếu nữ, hỏi:
- Địch nhân tuy nhiều nhưng vô dụng, có đúng thế không?
Thiếu nữ miễn cưỡng gật đầu đáp:
- Du công tử! Chờ lát nữa hạ thủ, dù sao tiểu muội cũng là chủ nhân của chúng... có điều bất tiện... Hừ! Công tử cười ư? Phải chăng công tử cho là tiểu muội không dám hạ thủ?
Du Hữu Lượng không nỡ bức bách cô gái thiện lương liền cất giọng ôn nhu:
- Khi nào tại hạ dám nhờ cô động thủ? Tại hạ phải giết bọn thị vệ của cô cũng rất lấy làm áy náy. Mong cô lượng thứ cho.
Thiếu nữ dịu dàng đáp:
- Tiểu muội chẳng khi nào phiền trách công tử. Ba tên đó đã sát hại bạn hữu của công tử, dĩ nhiên công tử phải trả thù. Có điều công lực chúng không phải tầm thường, nhất là tên cao lớn Ưng Trảo Công đã vào hạng thượng thặng, công tử nên thận trọng.
Du Hữu Lượng thấy thiếu nữ thành thật với mình, trong lòng rất cảm động, vì cô đã không nghĩ gì đến thân phận cùng lập trường của cô để được hết lòng vì chàng.
Chàng liền an ủi:
- Cô nương cứ yên lòng. Tại hạ tự lượng có thể đối phó được. Chỉ yêu cầu cô nương đừng đối nghịch với tại hạ.
Thiếu nữ nói:
- Chúng ta hãy dưỡng thần ở đây. Bọn sĩ tốt này chật vật một đêm, chắc chúng không ra đi trước trời sáng.
Du Hữu Lượng gật đầu, nhưng than thầm trong bụng:
- Đây là giang sơn của nhà Đại Minh ta mà địch nhân công nhiên xâm nhập, lại dám hành quân giữa ban ngày thì còn ra thể thống gì nữa. Viên đại soái trấn thủ ở Ninh Viễn quanh năm lao khổ. Thế mà địa phương quan để người Thanh tự do qua lại. Hỡi ơi! Thiên hạ sự là thế đó.
Thiếu nữ thấy chàng lặng lặng không nói, liền thúc giục chàng nhắm mắt dưỡng thần.
Sau khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, có ba tiếng còng từ trong quân ở đằng xa vọng lại. Du Hữu Lượng từ từ đứng dậy, chàng thấy thiếu nữ ngồi tựa gốc cây, hơi thở đều đặn, trên môi vẫn treo một nụ cười, coi bộ rất ung dung. Cô đang ngủ ngon giấc.
Chàng lại thấy mùi hương ngào ngạt, bất giác mỉm cười nghĩ bụng:
- Cô này lúc ngủ cũng tiết ra mùi hương mà dung nhan lại xinh đẹp, trách nào chẳng làm say đắm lòng người.
Chàng nhẹ nhàng cất bước, chỉ sợ làm kinh động cho cô thức giấc. Chàng từ từ ra khỏi hang núi thấy khu đất phẳng có những chấm lửa trại ánh sáng lờ mờ khiến phong cảnh càng thêm ảm đạm, thê lương.
Chàng thi triển kinh công, cúi thấp xuống mà đi. Khi gần tới doanh trại quân Thanh liền thấy phòng vệ thâm nghiêm. Những võ sĩ mình mặc áo giáp trụ đi lại tuần tiễu. Những thanh âm đều trầm hỏi nhau pha lẫn tiếng gió rì rào thâm đạm.
Du Hữu Lượng ẩn vào chỗ tối để chờ cơ hội. Chàng nghĩ thầm trong bụng:
- Quân đội Mãn Thanh tinh thục. Sau một trận thua xiểng liểng mà hãy còn khí thế như vậy. Xem chừng họ đã được rèn luyện lâu ngày ít ra có đến mười mấy năm kinh nghiệm. Thực là mối hậu hoạn cho nước Đại Minh.
Bỗng chàng ngó thấy một chỗ vắng quên canh, liền tiến về phía đó.
Dọc đường thỉnh thoảng chàng gặp một vài tên võ sĩ lảng vảng, liền điểm huyệt cho chúng té xuống rồi đem dấu vào chỗ kín.
Chàng đi một lúc thì trước mặt hiện ra một tòa đại trướng trong trướng đèn hoa huy hoàng. Chàng lẩm bẩm:
- Chắc bọn chúng ở cả trong này.
Chàng đảo mắt nhìn tình thế bốn mặt rồi nhẹ nhàng lướt tới bên trong.
Bỗng nghe có tiếng người thở dài. Chàng liền thi triển phép thiên thính địa chi, lại nghe tiếng người đó nói:
- Lão đại! Chúng ta khéo quá hóa vụng. Chuyến này cả môn phái Trường Bạch tan nát về tay chúng ta rồi.
Tiếng người khác nói khẽ hơn:
- Chúng ta vì cứu vụ... Vụ này tại họa từ trong nhà gây ra, chẳng hiểu ai đã tiết lộ cơ quan. Có lẽ ý trời muốn tiêu diệt phái Trường Bạch chúng ta...
Thanh âm nhỏ qua, nhiều chỗ Du Hữu Lượng không nghe rõ.
Sau một lúc trong trướng im lặng không ai nói nữa.
Du Hữu Lượng cả kinh nghĩ thầm:
- Quả nhiên là Tam đại pháp vương ở phái Trường Bạch. Nhưng theo giọng lưỡi họ thì tựa hồ còn chỗ uẩn khúc. Chẳng lẽ trong vụ này còn có điều chi ngoắt ngoéo?
Chàng là người rất bình tĩnh, vẫn không động thanh sắc, ẩn nấp ở ngoài trướng lắng tai nghe. Chợt thấy co giọng bi ai cất lên:
- Lão đại! Ba anh em mình mang tội chó săn còn là chuyện nhỏ, nhưng chuyện những người bị nạn đều là những tay cường kiện trong môn phái. Chúng ta ngậm đắng nuốt cay vì lẽ gì? Lão đại ơi. Tiểu đệ chịu không nổi nữa rồi.
Giọng nói đầy vẻ bi phẫn nên nặng trịch khiến cho Du Hữu Lượng nghe rõ cả.
Lão đại hừ một tiếng rồi nói khẽ:
- Chúng ta nhẫn nhục cho đến ngày nay, chẳng lẽ chịu để tiền công tận phế ư? Lão nhị! Thị phi sẽ có công luận, bi phẫn làm quái gì?
Lão tam nói:
- Có ngày ta bắt được tên tặc tử đó, không móc mắt mổ gan thì thề chẳng làm người nữa.
Lão đại đáp:
- Bốn đại pháp vương chúng ta tận trung với chưởng môn đã thề cùng sống chết. Không ngờ lão nhị giữa đường biến cải. Hỡi ơi! Việc đời biến ảo khôn lường.
Không chừng bên trong cũng có ẩn tỉnh.
Lão tam nói:
- Lão đại! Chưởng môn đang tọa quan ở trong động Thê Phong, cửa động kiên cố biết chừng nào. Dù Đại La Thiên Tiên cũng khó lòng mở được. Nếu lão nhị không mở cửa đưa người vào thì trong thiên hạ còn ai nhập nội được? Tên tặc tử kia hoài bão dị tâm đã lâu ngày rồi gặp cơ hội liền bội phản chưởng môn nhân.
Hắn nhân lức lão nhân gia đang ở thời kỳ tọa quan bắt đem đi để dâng cho Thanh cẩu. Lão đại! Lão đại còn hắn thì mối tình của anh em ta từ đây cắt đứt.
Lão đại thở dài sườn sượt.
Du Hữu Lượng nội công thâm hậu. Hai người trong trướng tuy nói thầm thì mà bên ngoài trướng lại gió thổi ào ào chàng vẫn nghe rõ, bụng bảo dạ:
- Nếu quả ba người này vì cứu ngoại công mà cam chịu để người thiên hạ nhục mạ thì tấm lòng trung nghĩa càng khiến cho người ta phải khâm phục. Xem tình hình này thì chắc không phải là chuyện giả.
Lão đại lên tiếng:
- Lão tam nói nhiều quá. Chúng ta hãy thương nghị coi từ nay nên hành động cách nào cho phải.
Lão tam đáp:
- Chúng ta mấy lần vào Cửu vương phủ, nhưng tòa viện rộng lớn quá, không tìm thấy đâu.
Lão đại nói:
- Lần sau chúng ta thấy chỗ nào khả nghi thì phóng một mồi lửa. Không chừng bọn Thanh cẩu đem chưởng môn dời đi nơi khác. Này! Có người đến đó.
Du Hữu Lượng quay đầu nhìn lại thấy một tên võ tướng đi tới. Chàng liền lạng người lẩn tránh. Chợt thấy ở gần đó cũng một bóng người nhỏ bé. Lòng chàng rất khẩn trương, miệng lẩm bẩm:
- Hỏng bét! Hỏng bét! Cô kia cũng tới đây ư?
Rồi chàng nhoài mình rượt theo bóng đen trước mặt.
Bóng đen này chính là thiếu nữ. Cô giơ tay ra hiệu cho Du Hữu Lượng. Hai người lặng lặng chạy đi một lúc rời xa trại quân Thanh.
Du Hữu Lượng toan lên tiếng thì thiếu nữ nói ngay:
- Tiểu muội vẫn băn khoăn trong dạ. Công tử vừa cất bước tiểu muội liền thức giấc chạy theo tới đây, nhưng lại là Đại tướng của bọn thống lãnh quân Thanh.
Du Hữu Lượng yên tâm được một chút. Chàng hỏi:
- Cô nương có biết doanh trại của ba người kia ở chỗ nào không? Tại hạ kiếm mãi mà không thấy.
Thiếu nữ lắc đầu đáp:
- Chỗ này toàn là trại sách, tìm kiếm khó lắm. Nhưng tiểu muội vô tình phát giác ra một việc lớn mà trong trại quân Thanh có một kiếm khách trùm đời tới nơi.
Du Hữu Lượng sửng sốt hỏi:
- Người đó là ai?
Thiếu nữ đáp:
- Y họ Lương và đại ca của Kiến Châu Tứ Kiếm.
Du Hữu Lượng giật mình kinh hãi hỏi:
- Phải chăng là Vô Ảnh Kiếm Lương Luân?
Thiếu nữ gật đầu.
Du Hữu Lượng nghĩ thầm:
- Mười năm trước miền Đông Bắc quật khởi bốn tay đại hiệp sĩ. Bốn người này đã vào Trung Nguyên, dùng sức hạ mấy chục tay cao thủ. Sau họ chọc giận thiên hạ đệ nhất kiếm Lâm Công Vũ, chưởng môn phái Điểm Thương. Hai bên mở cuộc đại chiến trên ngọn núi Thái Sơn. Lương Luân đấu kiếm với Lâm Công Vũ thi triển mười thức trong Thiên Thủ Kiếm Pháp, đến chiêu thức thứ mười Lương Luân mới chịu thua nửa chiêu. Khi ấy Lương Luân mới hai mươi tuổi.
Sau đó Thiên Thủ kiếm Lâm Công Vũ lên chùa Thiên Long nói với sư phụ:
- Gã này còn nhỏ tuổi mà kiếm pháp đã đến trình độ xuất thần nhập hóa.
Thật là một bậc kỳ tài trăm năm hiếm có. Ngày sau gã tất thành một mối nguy hại cho võ lâm ở Trung Nguyên.
Sư phụ ta mỉm cười nói:
- Lâm thí chủ thắng được gã nửa chiêu. Dù chỉ là nửa chiêu nhưng gã còn phải khổ luyện mười năm nữa chưa chắc đã ăn đứt.
Lâm Công Vũ nói:
- Thiền sư nói vậy tuy rất đúng, nhưng vãn bối nhận thấy tiềm lực của gã cao thâm khôn lường, dường như chưa phát huy đến cực điểm. Ngày đầu gã cùng vãn bối tỷ thí chỉ ra chiêu nghiêm cẩn không để lầm lỡ. Đến ngày thứ hai gã tiến thêm một tầng. Lúc lâm địch thực khiến cho người ta phát sợ.
Sư phụ ta chỉ mỉm cười chứ không nói gì nữa. Lâm Công Vũ xuống núi trở về.
Từ đó trở đi không thấy tông tích bốn người kia trở lại Trung Nguyên. Không ngờ đêm nay bọn chúng xuất hiện ở đây. Chắc là bốn người này cũng bị Thanh nhân thu dụng rồi.
Du Hữu Lượng khen thầm:
Bọn này đã giàu kinh nghiệm rồi.
Trần trưởng lão đỡ người mới tới vào trong trường. Quần hùng đồng thanh la hoảng:
- Thường trưởng lão! Chấp phát trưởng lão...
Du Hữu Lượng nhờ có hỏa quang nhìn rõ Thường trưởng lão đã đến bảy chục tuổi là ít. Lúc này lão đầy mồ hôi. Mục quang lão đã lờ đờ. Hiển nhiên lão đã bị thương nặng.
Trần trưởng lão hít một hơi chân khí, đặt bàn tay lên huyệt mạch ở mé tả sau lưng Thường trưởng lão trút nội lực vào.
Thường trưởng lão cặp mắt hé mở. Miệng hộc máu tươi, nhưng lão gắng gượng ngồi dậy được.
Trần trưởng lão vội hỏi:
- Thường trưởng lão! Thế nào?
Thường trưởng lão dương cặp mắt lên, ấp úng đáp:
- Chưởng môn còn mạnh, hiện ở...
Trần trưởng lão vội hỏi:
- Lão nhân gia ở đâu? Sao trưởng lão... lại biết được?
Thường trưởng lão da mặt co rúm lại, lắc đầu mấy cái rồi từ từ chia tay mặt ra.
Lão xòe bàn tay, mọi người trông thấy mũi lệnh tiễn hình con chim ưng, bất giác bật tiếng la hoảng:
- Thương ưng lệnh!... Thương...
Tiếng la chưa dứt. Thường trưởng lão đột nhiên kêu rú lên. Người lão té xuống lăn đi một vòng rồi không nhúc nhích nữa.
Trần trưởng lão cầm mạch nơi cổ tay Thường trưởng lão. Vẻ mặt thê thảm, lão trầm giọng nói:
- Thường trưởng lão tạ thế rồi.
Mọi người trầm lặng không nói gì. Ba nhân vật La, Doãn, Tạ lúc này vừa chạy về tới ngó thấy Thương ưng lệnh bên thi thể Thường trưởng lão đều giật mình đứng thộn mặt ra.
Sau một lúc, Tạ nhị ca ngập ngừng hỏi:
- Đây... phải chăng là Thương ưng lệnh? Thế thì... Thương ưng lệnh tiên truyền cho bản phái đến đây tụ hội là giả ư?
Trần trưởng lão run lên, gật đầu đáp:
- Xem chừng Chưởng môn lão nhân gia hãy còn.
Tạ nhị ca lại hỏi:
- Thường trưởng lão bị thương thế nào?
Trần trưởng lão lắc đầu đáp:
- Y trúng chưởng ở sau lưng lại phải chạy quãng đường xa, không thể cứu chữa được.
Tạ nhị ca toan nói. Bỗng nghe Trần trưởng lão la lên:
- Lại có ba người nữa tới! Ô hay! Lý trang chủ truyền tin cho bọn ta đến tụ hội sao không thấy ở đây?
Lão còn đang nghi hoặc thì ba bóng người vọt tới nhanh như bay.
Trần trưởng lão la lên:
- Lôi...
Lão vừa mở miệng thì người đi trước gầm lên:
- Họ Trần kia! Ngươi thật là lớn mật.
Trần trưởng lão ngơ ngác. Mọi người ở phía sau đều bật tiếng la:
- Các vị... không phải là Lôi Pháp Vương, Đông Pháp Vương Chu...
Cặp mắt của họ Lôi lộ vẻ rất kỳ quái.
Du Hữu Lượng vừa nhìn thấy đã phát giác ra ba người này chính là bọn thị vệ tùy tùng thiếu nữ. Chàng thét lên:
- Các ngươi... sao dám...
Chàng chưa dứt lời, đột nhiên bốn mặt tiếng la dậy đất, rồi đột nhiên ánh lửa ngất trời. Nhà cửa chung quanh đều phát hỏa dữ dội.
Những người ở phái Trường Bạch đều giật mình kinh hãi, chân tay luống cuống, không biết làm thế nào.
Đột nhiên dưới ánh hào quang, bóng người lố nhố không biết là bao nhiêu.
Lại một tiếng hô lớn:
- Bắn đi!
Trên không những tiếng veo véo rít lên ầm ầm. Những tên có đuôi lông bắn tới như mưa. Bốn mặt đại đội quân Thanh bao vây trùng điệp.
Hơn hai chục người xúm xít đứng chen vai trong khu đất trống chừng mấy trượng vuông.
Lửa cháy bốn mặt nhờ oai gió bốc lên càng dữ. Những tiếng tên bắn ra bị tiếng lửa réo ào ào át đi không nghe thấy nữa.
Chỉ trong khoảnh khắc, phân nửa người đã bị trúng tên. Tiếng rú thê thảm vang lên không ngớt.
Thật là một tai họa trong nhà gây ra. Bọn Thường trưởng lão, Tạ nhị ca cuống quýt không biết làm thế nào.
Ba tên Lôi, Đông, Chu nhảy xổ lại tấn công mọi người.
Thường trưởng lão nghiến răng, quát:
- Họ Lôi kia! Ngươi thật là quân chó má.
Lão vung tay đánh chênh chếch lên. Trong bàn lão hoàn toàn bộc lộ. Lão phát ra chiêu thức này để liều mạng với địch.
Nhưng lão vừa vung tay lên liền bị một mũi tên bắn trúng bả vai. Lập tức chưởng thế lệch đi, luồng nội lực xô ra làm đá cát chạy bay.
Lão gầm lên:
- Ngươi... ngươi...
Người lão loạng choạng rồi té xuống đất.
Lôi Pháp Vương đứng ngẩn mặt ra, nhưng chỉ ngần ngừ một chút rồi vọt mình tới chỗ Thương ưng lệnh. Hắn lấy đầu ngón chân hất lệnh liễn lên bắt lấy.
Lúc ấy tình thế cực kỳ rối loạn. Lôi Pháp Vương luồn Thương ưng lệnh vào bọc, không ai chú ý tới, ngoại trừ Du Hữu Lượng đứng trong tiểu miếu.
Nét mặt thê thảm, chàng nhìn thiếu nữ lạnh lùng lên tiếng:
- Thị vệ của cô nương... hay quá nhỉ?
Thiếu nữ đầy vẻ kinh hoàng, miệng lắp bắp hỏi lại:
- Công tử... công tử nói nhăng gì thế?
Du Hữu Lượng hắng dặng một tiếng than thầm:
- Ngoại công hao tổn tâm huyết một đời, không ngờ sự nghiệp tan tành ở đây.
Ta phải... đoạt lại Thương ưng lệnh mới được.
Chàng lại nhìn ra ngoài thấy thế lửa đang cháy dữ, mấy bóng người liều mạng xuyên qua đống lửa chạy đi. Chàng nhanh mắt trông rõ bọn Tả nhị ca, Doãn ngũ đệ xông ra, nhưng chỉ còn năm sáu người mà thôi.
Ba lão Lôi, Đông, Chu quát lên:
- Dừng tay! Dừng tay!
Những tay cung tên bốn mặt đều dừng lại. Ba gã chạy vào trong trường thấy máu chảy lênh láng trên mặt đất. Gã Lôi đứng thộn mặt ra đương trường thái độ rất cổ quái.
Du Hữu Lượng nghiến răng lẩm bẩm:
- Bọn Lôi, Đông, Du tưởng là những phần tử trung kiên ở phái Trường Bạch, nào ngờ chúng bán rẻ đồng môn. Hàng động của bọn chúng không bằng giống súc sinh.
Lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt những muốn động thủ giết người.
Chàng ngó thiếu nữ thấy cô lộ vẻ kinh hoàng. Hai tay ướt đẫm mồ hôi, cô nói như người rên:
- Du Hữu Lượng! Du Hữu Lượng! Công tử nên nhẫn nại! Công tử nên nhẫn nại.
Du Hữu Lượng thở phào một cái. Cảm thấy những mạch máu căng thẳng dần dần giảm bớt đi.
Lúc này lửa cháy bốn mặt đã bị dập tắt.
Bỗng thấy một đại hán chạy lại nhìn Lôi trưởng lão, cười nói:
- Lão Lôi làm hay quá nhỉ?
Lôi Pháp Vương mỉm cười.
Đại hán kia từ từ xoay mình lại vẫy tay nói:
- Các vị huynh đệ. Hãy khoét một cái hố để mai táng những xác chết này.
Mọi người dạ một tiếng.
Đại hán kia xé bỏ áo bào mặt ngoài. Trên mình gã còn mặc bộ sắc phục của Thanh quân.
Du Hữu Lượng nghĩ thầm trong bụng:
- Thương ưng lệnh đã lọt vào tay họ Lôi. Dường như hai tên họ Đông, họ Chu cũng chưa để ý. Ta thử coi hắn nói thế nào?
Một đại hán chạy lại báo:
- Tìm khắp cả rồi mà chẳng thấy Thương ưng lệnh đâu...
Đại hán mặc sắc phục Thanh binh quát hỏi:
- Sao?
Lôi Pháp Vương xen vào:
- Xem chừng Thương ưng lệnh đã bị mấy tên xông ra lượm mất rồi.
Tên thống lãnh Thanh binh ngầm nghĩ một chút rồi nói:
- Phần lớn thực lực của phái Trường Bạch đã bị tan tành. Chẳng lấy được Thương ưng lệnh tiễn cũng thôi.
Lôi Pháp Vương nhìn hắn lặng lặng không nói gì.
Du Hữu Lượng lạnh lùng hắng đặng một tiếng.
Lúc này mọi người đã dọn dẹp xong khu đất trống. Tên thống lãnh đảo mắt nhìn quanh hạ lệnh.
- Chúng ta lên đường thôi.
Lôi Pháp Vương gật đầu đáp:
- Ba người bọn ta đi cả với họ, bất tất phải chia làm hai toán nữa.
Quân Thanh đội ngũ chỉnh tề theo bốn người đi.
Du Hữu Lượng quay lại ngưng thần nhìn thiếu nữ. Trong lòng cô có chỗ khổ tâm khó nói ra được. Cặp mắt cô đỏ hoe.
Du Hữu Lượng nói:
- Giữa phái Trường Bạch và tại hạ có mối quan hệ quan hệ sâu xa. Ba người này dẫn quân Thanh đến phá hủy môn phái lớn nhất ngoài quan ải. Chúng đường đường là người Hán mà làm vây cánh cho cọp dữ, thật tội đáng chết.
Thiếu nữ cúi đầu xuống không dám nói nửa lời.
Du Hữu Lượng thấy mặt cô đỏ bừng, lúc lợt lạt, tựa hồ không còn đất để dung thân, chàng sinh lòng bất nhẫn, tự nhủ:
- Sao ta lại chèn ép một vị tiểu cô nương? Cô là người Thanh nhưng có tội lỗi gì đâu? Âu là ta nhân cơ hội này xa rời cô quách.
Chàng quyết định rồi cất bước toan đi.
Thiếu nữ vội hỏi:
- Này nay! Công tử đi đâu thế?
Du Hữu Lượng đáp:
- Tại hạ đi kiếm ba tên phản tặc.
Thiếu nữ trầm ngâm một chút rồi quyết tâm nói:
- Dụ.... Du công tử! Tiểu muội... tiểu muội đi theo công tử.
Du Hữu Lượng thấy mặt cô đầy vẻ khiếp sợ, biết cô là người thiện lương.
Nhưng chàng lại nghĩ lúc này mà còn do dự không quyết đoán thì rồi đây ở với nhau lâu ngày, càng khó lòng chia tay, chàng liền lạnh lùng đáp:
- Cô nương đi e có điều bất tiện. Ba người kia... là thị vệ tùy thân của cô. Tại hạ thiết tưởng...
Thiếu nữ cất giọng ôn nhu hỏi lại:
- Chẳng lẽ tiểu muội lại gia hại công tử?
Du Hữu Lượng nhún vai đáp:
- Dĩ nhiên không có chuyện đó. Nhưng khi tại hạ cùng ba người đó giao thủ.
Cô nương đứng bên há chẳng bẽ bàng?
Thiếu nữ nghiêm nghị nói:
- Công tử bất tất phải quan tâm. Tiểu muội nhất định trợ lực cho công tử.
Du Hữu Lượng toan khước từ nữa, bỗng thấy bàn tay mát lạnh, một giọt nước mắt nhỏ vào. Thiếu nữ từ từ quay mặt đi.
Du Hữu Lượng rất sợ người khóc lóc. Lòng dạ chàng nhũn ra, vội khuyên nhủ:
- Cô nương đừng khóc nữa. Chúng ta cùng đi với nhau. Thiếu nữ quay lại nhìn Du Hữu Lượng hỏi:
- Có phải công tử bảo "Chúng ta" không?
Du Hữu Lượng gật đầu.
Thiếu nữ nước mắt đầm đìa bật cười nói:
- Chúng ta muốn rượt thì chạy mau đi.
Hai người vận khinh công chạy thật lẹ. Chẳng mấy chốc đã thấy nhân mã Thanh binh ở trước mặt. Bọn họ dừng lại. Cả ba tên pháp vương phái Trường Bạch cũng cỡi ngựa ngang nhiên đứng đó.
Du Hữu Lượng nói:
- Không ngờ ba tên này dám công nhiên câu kết với bọn Thanh quân. Nếu không giết chúng đi thì sao hả được mối thù này?
Thiếu nữ đáp:
- Nơi đây bên địch người nhiều thế mạnh. Chúng ta hãy chờ bọn họ hạ trại rồi sẽ lẻn đến kiếm chúng.
Du Hữu Lượng nhìn thiếu nữ, hỏi:
- Địch nhân tuy nhiều nhưng vô dụng, có đúng thế không?
Thiếu nữ miễn cưỡng gật đầu đáp:
- Du công tử! Chờ lát nữa hạ thủ, dù sao tiểu muội cũng là chủ nhân của chúng... có điều bất tiện... Hừ! Công tử cười ư? Phải chăng công tử cho là tiểu muội không dám hạ thủ?
Du Hữu Lượng không nỡ bức bách cô gái thiện lương liền cất giọng ôn nhu:
- Khi nào tại hạ dám nhờ cô động thủ? Tại hạ phải giết bọn thị vệ của cô cũng rất lấy làm áy náy. Mong cô lượng thứ cho.
Thiếu nữ dịu dàng đáp:
- Tiểu muội chẳng khi nào phiền trách công tử. Ba tên đó đã sát hại bạn hữu của công tử, dĩ nhiên công tử phải trả thù. Có điều công lực chúng không phải tầm thường, nhất là tên cao lớn Ưng Trảo Công đã vào hạng thượng thặng, công tử nên thận trọng.
Du Hữu Lượng thấy thiếu nữ thành thật với mình, trong lòng rất cảm động, vì cô đã không nghĩ gì đến thân phận cùng lập trường của cô để được hết lòng vì chàng.
Chàng liền an ủi:
- Cô nương cứ yên lòng. Tại hạ tự lượng có thể đối phó được. Chỉ yêu cầu cô nương đừng đối nghịch với tại hạ.
Thiếu nữ nói:
- Chúng ta hãy dưỡng thần ở đây. Bọn sĩ tốt này chật vật một đêm, chắc chúng không ra đi trước trời sáng.
Du Hữu Lượng gật đầu, nhưng than thầm trong bụng:
- Đây là giang sơn của nhà Đại Minh ta mà địch nhân công nhiên xâm nhập, lại dám hành quân giữa ban ngày thì còn ra thể thống gì nữa. Viên đại soái trấn thủ ở Ninh Viễn quanh năm lao khổ. Thế mà địa phương quan để người Thanh tự do qua lại. Hỡi ơi! Thiên hạ sự là thế đó.
Thiếu nữ thấy chàng lặng lặng không nói, liền thúc giục chàng nhắm mắt dưỡng thần.
Sau khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, có ba tiếng còng từ trong quân ở đằng xa vọng lại. Du Hữu Lượng từ từ đứng dậy, chàng thấy thiếu nữ ngồi tựa gốc cây, hơi thở đều đặn, trên môi vẫn treo một nụ cười, coi bộ rất ung dung. Cô đang ngủ ngon giấc.
Chàng lại thấy mùi hương ngào ngạt, bất giác mỉm cười nghĩ bụng:
- Cô này lúc ngủ cũng tiết ra mùi hương mà dung nhan lại xinh đẹp, trách nào chẳng làm say đắm lòng người.
Chàng nhẹ nhàng cất bước, chỉ sợ làm kinh động cho cô thức giấc. Chàng từ từ ra khỏi hang núi thấy khu đất phẳng có những chấm lửa trại ánh sáng lờ mờ khiến phong cảnh càng thêm ảm đạm, thê lương.
Chàng thi triển kinh công, cúi thấp xuống mà đi. Khi gần tới doanh trại quân Thanh liền thấy phòng vệ thâm nghiêm. Những võ sĩ mình mặc áo giáp trụ đi lại tuần tiễu. Những thanh âm đều trầm hỏi nhau pha lẫn tiếng gió rì rào thâm đạm.
Du Hữu Lượng ẩn vào chỗ tối để chờ cơ hội. Chàng nghĩ thầm trong bụng:
- Quân đội Mãn Thanh tinh thục. Sau một trận thua xiểng liểng mà hãy còn khí thế như vậy. Xem chừng họ đã được rèn luyện lâu ngày ít ra có đến mười mấy năm kinh nghiệm. Thực là mối hậu hoạn cho nước Đại Minh.
Bỗng chàng ngó thấy một chỗ vắng quên canh, liền tiến về phía đó.
Dọc đường thỉnh thoảng chàng gặp một vài tên võ sĩ lảng vảng, liền điểm huyệt cho chúng té xuống rồi đem dấu vào chỗ kín.
Chàng đi một lúc thì trước mặt hiện ra một tòa đại trướng trong trướng đèn hoa huy hoàng. Chàng lẩm bẩm:
- Chắc bọn chúng ở cả trong này.
Chàng đảo mắt nhìn tình thế bốn mặt rồi nhẹ nhàng lướt tới bên trong.
Bỗng nghe có tiếng người thở dài. Chàng liền thi triển phép thiên thính địa chi, lại nghe tiếng người đó nói:
- Lão đại! Chúng ta khéo quá hóa vụng. Chuyến này cả môn phái Trường Bạch tan nát về tay chúng ta rồi.
Tiếng người khác nói khẽ hơn:
- Chúng ta vì cứu vụ... Vụ này tại họa từ trong nhà gây ra, chẳng hiểu ai đã tiết lộ cơ quan. Có lẽ ý trời muốn tiêu diệt phái Trường Bạch chúng ta...
Thanh âm nhỏ qua, nhiều chỗ Du Hữu Lượng không nghe rõ.
Sau một lúc trong trướng im lặng không ai nói nữa.
Du Hữu Lượng cả kinh nghĩ thầm:
- Quả nhiên là Tam đại pháp vương ở phái Trường Bạch. Nhưng theo giọng lưỡi họ thì tựa hồ còn chỗ uẩn khúc. Chẳng lẽ trong vụ này còn có điều chi ngoắt ngoéo?
Chàng là người rất bình tĩnh, vẫn không động thanh sắc, ẩn nấp ở ngoài trướng lắng tai nghe. Chợt thấy co giọng bi ai cất lên:
- Lão đại! Ba anh em mình mang tội chó săn còn là chuyện nhỏ, nhưng chuyện những người bị nạn đều là những tay cường kiện trong môn phái. Chúng ta ngậm đắng nuốt cay vì lẽ gì? Lão đại ơi. Tiểu đệ chịu không nổi nữa rồi.
Giọng nói đầy vẻ bi phẫn nên nặng trịch khiến cho Du Hữu Lượng nghe rõ cả.
Lão đại hừ một tiếng rồi nói khẽ:
- Chúng ta nhẫn nhục cho đến ngày nay, chẳng lẽ chịu để tiền công tận phế ư? Lão nhị! Thị phi sẽ có công luận, bi phẫn làm quái gì?
Lão tam nói:
- Có ngày ta bắt được tên tặc tử đó, không móc mắt mổ gan thì thề chẳng làm người nữa.
Lão đại đáp:
- Bốn đại pháp vương chúng ta tận trung với chưởng môn đã thề cùng sống chết. Không ngờ lão nhị giữa đường biến cải. Hỡi ơi! Việc đời biến ảo khôn lường.
Không chừng bên trong cũng có ẩn tỉnh.
Lão tam nói:
- Lão đại! Chưởng môn đang tọa quan ở trong động Thê Phong, cửa động kiên cố biết chừng nào. Dù Đại La Thiên Tiên cũng khó lòng mở được. Nếu lão nhị không mở cửa đưa người vào thì trong thiên hạ còn ai nhập nội được? Tên tặc tử kia hoài bão dị tâm đã lâu ngày rồi gặp cơ hội liền bội phản chưởng môn nhân.
Hắn nhân lức lão nhân gia đang ở thời kỳ tọa quan bắt đem đi để dâng cho Thanh cẩu. Lão đại! Lão đại còn hắn thì mối tình của anh em ta từ đây cắt đứt.
Lão đại thở dài sườn sượt.
Du Hữu Lượng nội công thâm hậu. Hai người trong trướng tuy nói thầm thì mà bên ngoài trướng lại gió thổi ào ào chàng vẫn nghe rõ, bụng bảo dạ:
- Nếu quả ba người này vì cứu ngoại công mà cam chịu để người thiên hạ nhục mạ thì tấm lòng trung nghĩa càng khiến cho người ta phải khâm phục. Xem tình hình này thì chắc không phải là chuyện giả.
Lão đại lên tiếng:
- Lão tam nói nhiều quá. Chúng ta hãy thương nghị coi từ nay nên hành động cách nào cho phải.
Lão tam đáp:
- Chúng ta mấy lần vào Cửu vương phủ, nhưng tòa viện rộng lớn quá, không tìm thấy đâu.
Lão đại nói:
- Lần sau chúng ta thấy chỗ nào khả nghi thì phóng một mồi lửa. Không chừng bọn Thanh cẩu đem chưởng môn dời đi nơi khác. Này! Có người đến đó.
Du Hữu Lượng quay đầu nhìn lại thấy một tên võ tướng đi tới. Chàng liền lạng người lẩn tránh. Chợt thấy ở gần đó cũng một bóng người nhỏ bé. Lòng chàng rất khẩn trương, miệng lẩm bẩm:
- Hỏng bét! Hỏng bét! Cô kia cũng tới đây ư?
Rồi chàng nhoài mình rượt theo bóng đen trước mặt.
Bóng đen này chính là thiếu nữ. Cô giơ tay ra hiệu cho Du Hữu Lượng. Hai người lặng lặng chạy đi một lúc rời xa trại quân Thanh.
Du Hữu Lượng toan lên tiếng thì thiếu nữ nói ngay:
- Tiểu muội vẫn băn khoăn trong dạ. Công tử vừa cất bước tiểu muội liền thức giấc chạy theo tới đây, nhưng lại là Đại tướng của bọn thống lãnh quân Thanh.
Du Hữu Lượng yên tâm được một chút. Chàng hỏi:
- Cô nương có biết doanh trại của ba người kia ở chỗ nào không? Tại hạ kiếm mãi mà không thấy.
Thiếu nữ lắc đầu đáp:
- Chỗ này toàn là trại sách, tìm kiếm khó lắm. Nhưng tiểu muội vô tình phát giác ra một việc lớn mà trong trại quân Thanh có một kiếm khách trùm đời tới nơi.
Du Hữu Lượng sửng sốt hỏi:
- Người đó là ai?
Thiếu nữ đáp:
- Y họ Lương và đại ca của Kiến Châu Tứ Kiếm.
Du Hữu Lượng giật mình kinh hãi hỏi:
- Phải chăng là Vô Ảnh Kiếm Lương Luân?
Thiếu nữ gật đầu.
Du Hữu Lượng nghĩ thầm:
- Mười năm trước miền Đông Bắc quật khởi bốn tay đại hiệp sĩ. Bốn người này đã vào Trung Nguyên, dùng sức hạ mấy chục tay cao thủ. Sau họ chọc giận thiên hạ đệ nhất kiếm Lâm Công Vũ, chưởng môn phái Điểm Thương. Hai bên mở cuộc đại chiến trên ngọn núi Thái Sơn. Lương Luân đấu kiếm với Lâm Công Vũ thi triển mười thức trong Thiên Thủ Kiếm Pháp, đến chiêu thức thứ mười Lương Luân mới chịu thua nửa chiêu. Khi ấy Lương Luân mới hai mươi tuổi.
Sau đó Thiên Thủ kiếm Lâm Công Vũ lên chùa Thiên Long nói với sư phụ:
- Gã này còn nhỏ tuổi mà kiếm pháp đã đến trình độ xuất thần nhập hóa.
Thật là một bậc kỳ tài trăm năm hiếm có. Ngày sau gã tất thành một mối nguy hại cho võ lâm ở Trung Nguyên.
Sư phụ ta mỉm cười nói:
- Lâm thí chủ thắng được gã nửa chiêu. Dù chỉ là nửa chiêu nhưng gã còn phải khổ luyện mười năm nữa chưa chắc đã ăn đứt.
Lâm Công Vũ nói:
- Thiền sư nói vậy tuy rất đúng, nhưng vãn bối nhận thấy tiềm lực của gã cao thâm khôn lường, dường như chưa phát huy đến cực điểm. Ngày đầu gã cùng vãn bối tỷ thí chỉ ra chiêu nghiêm cẩn không để lầm lỡ. Đến ngày thứ hai gã tiến thêm một tầng. Lúc lâm địch thực khiến cho người ta phát sợ.
Sư phụ ta chỉ mỉm cười chứ không nói gì nữa. Lâm Công Vũ xuống núi trở về.
Từ đó trở đi không thấy tông tích bốn người kia trở lại Trung Nguyên. Không ngờ đêm nay bọn chúng xuất hiện ở đây. Chắc là bốn người này cũng bị Thanh nhân thu dụng rồi.