Chàng quyết định thám thính cho biết tình hình nơi đây rồi từ từ trở về phòng nhắm mắt dưỡng thần. Trong nhà đại sảnh tiếng người cũng dần dần giảm bớt, chắc khách trọ lục tục về phòng yên nghỉ rồi.
Du Hữu Lượng chuyển vận chân khí ra khắp mình hai lượt, liền cảm thấy hô hấp từ từ chậm lại, trong lòng cũng yên tĩnh. Giữa lúc ấy, bỗng có tiếng sột sạt ở ngoài phòng, Du Hữu Lượng ngấm ngàm kinh hãi, chàng nhẹ nhàng đứng dậy ẩn mình vào dưới cửa sổ. Tiếng bước chân xa dần, Du Hữu Lượng nhẹ nhàng nhảy vọt lên nóc nhà. Chàng ngẩng đầu trông lên, thấy mảnh trăng lơ lửng trên không, nền trời sáng sủa, khẽ vận mục lực cũng đủ nhìn ra xa ngoài hai chục trượng. Chàng thấy mấy bóng đen chuyển động như bay, liền hít một hơi chân khí, băng mình rượt theo.
Khinh công của Du Hữu Lượng rất tinh thâm. Chỉ trong khoảnh khắc chàng đã vượt được hơn mười trượng. Vì trời sáng không tiện đến gần quá. Lúc này ba người ở phía trước đột nhiên chạy nhanh hơn. Du Hữu Lượng đảo mắt nhìn ra thì đây là nơi hoang dã, không có nhà cửa để che dấu thân hình. Chàng liền đề tụ chân khí, vọt mình đi như tên bắn, ẩn vào rừng cây. Lúc này gió đêm thổi ào ào, cành lá rung động. Ba người phía trước hoàn toàn không phát giác. Du Hữu Lượng vọt mình lên ngọn cây. Ba người kia đi đã xa rồi. Chàng tăng gia cước bộ, đột nhiên thấy ba bốn bóng người lướt qua.
Du Hữu Lượng trong lòng rất lấy làm kì. Chàng thấy bốn người này cũng đi về phía ba người kia. Du Hữu Lượng không dám lộ hình tích vì chàng chắc phía sau còn có người tới nữa.
Chàng vừa đi vừa nghĩ không hiểu những người kia đi đâu? Chàng đi trong khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm thì đường càng hoang vắng, đột nhiên thấy lối rẽ vào một tòa thôn trang ở phía trước. Du Hữu Lượng ngẩng đầu nhìn ra thì lại toán người phía trước đều chuyển qua mé hữu, đi quanh ra phía sau thôn trang. Chàng ngần ngừ một chút rồi quyết tâm theo riết để coi cứu cánh.
Du Hữu Lượng tiến về phái trước ra khỏi khu rừng. Trước mặt chàng hiện ra một con đường nhỏ. Bên kia đường cũng có khu rừng. Chàng toan nhảy vọt qua đường nhỏ, ngẫu nhiên liếc mắt ngõ về phía đông thì thấy một tia sáng vọt lên không. Dưới bóng trăng tỏ mà tia sáng coi rất rõ. Du Hữu Lượng ngẩn người ra mà nhìn.
Đột nhiên sau lưng có tiếng gió rất mạnh, áp lực ào át xô tới. Du Hữu Lượng giật mình kinh hãi, không kịp suy nghĩ gì nữa, vội vọt qua đường để chuồn vào khu rừng đối diện. Luồng kình phong lướt qua bên mình chàng đánh vào cây rừng đến ầm một tiếng.
Du Hữu Lượng rất dầy công hàm dưỡng, không muốn lộ diện. Chàng xông vào rừng rồi chằng những không quay đầu ngó lại mà còn đứng yên không nhúc nhích, ẩn mình vào sau cành cây.
Người tập kích chờ một lúc chẳng thấy động tĩnh gì, hắn không nhìn được nữa liền trở ra. Du Hữu Lượng liếc mắt nhìn, chấn động tâm thần miệng lẩm bẩm.
- Té ra là hắn.
Người kia thân hình rất linh hoạt. Chính là hán tử trung niên lạnh lùng mà chàng đã thấy ở trong đại sảnh lúc nãy. Du Hữu Lượng đang ngẫm nghĩ, đột nhiên mục quang chàng hướng về phía những cây vừa bị chưởng lực đánh tan cành lá.
Một cái biển gỗ lộ ra, chàng nhìn thấp thoáng thấy ba chữ "Bạch Dương thôn". Du Hữu Lượng giật mình. Chàng quay đầu nhìn lại thì thấy tia sáng đã vọt lên từng mây. Miệng chàng lẩm bẩm.
- Trong câu "Nguyệt chiếu bạch dương" chẳng lẽ... chẳng lẽ trỏ vào địa phương này?
Bất giác chàng ngẩng đầu trông vành trăng tỏ, thì chỉ thấy ánh trăng soi khắp trần gian, chẳng có chút chi kì lạ. Chàng nghĩ thầm trong bụng:
- Nguyệt chiếu bạch dương, ánh lạc nam phương. Nếu bạch dương trỏ vào Bạch Dương thôn này thì ra chẳng mất chút công phu nào đã tìm ra được. Còn tia sáng đó chắc là ở tòa cổ bảo phát ra.
Chàng xoay chuyển ý nghĩ, lại nhớ tới người đứng tuổi lạnh lẽo khả nghi kia, tự hỏi:
- Lúc ỏ trong nhà đại sảnh, nếu người phát chưởng ra cản trở ba tay kiếm thủ phái Thanh Thành đúng là y thì sao y rượt theo ngấm ngầm tập kích ta. Không hiểu lai lịch y như thế nào?
Những nghi vấn này chàng không sao tìm ra được đáp án, nhưng lúc này tinh thần chàng rất phấn khởi. Thế là lời ủy thác lúc lâm chung của Mã Lực Văn về trọng bảo đã có chút manh mối. Chàng kiên quyết vọt về phía trước.
Du Hữu Lượng đi nhanh hết thôn xóm thì thấy một khu đất trống nhỏ. Nơi đây đã có bảy tám người đứng đó, dường như đang chờ đợi cái gì.
Du Hữu Lượng tự nhủ:
- Bây giờ bất tất phải ẩn nấp nữa. Ta cứ lộ diện, chắc đối phương cũng không truy vấn đến lại lịch ta. Có thế ta mới điều tra được rõ hơn.
Chàng nghĩ vậy rồi cố ý hắng dặng một tiếng, từ từ đi vào trong cục trường.
Ba người đứng ở mé tả là bọn mà chàng vừa rượt theo. Bốn người mé hữu cũng là một tốp đến sau. Còn hai người nữa đều lạ mặt mà không phải người vừa tập kích chàng.
Du Hữu Lượng trong lòng ngấm ngầm hồi hộp, không hiểu những người kia có âm mưu gì? Du Hữu Lượng vừa tiến vào cục trường, cả chín người kia đều chăm chú nhìn chàng.
Du Hữu Lượng chấp tay thi lễ. Chín người kia chẳng nói năng gì, chỉ gật đầu để đáp lại. Du Hữu Lượng vừa dừng bước thì tiếng bước chân lại vang lên. Ba người nữa chạy vào. Ba người này lưng đeo trường kiếm. Chính là ba tay kiếm thủ phái Thanh Thành. Ba người đi thẳng về phía hai người lạ mặt. Người đi giữa chắp tay nói:
- Vương huynh và Bạch huynh vẫn bình yên chứ?
Hai người kia hoàn lễ đáp:
- Thanh Thành tam hiệp cũng tới đây. Bọn tiểu đệ chưa kịp đón tiếp.
Gã vừa nói đến Thanh Thành tam hiệp, bảy người kia đều cả kinh thất sắc, vì Thanh Thành tam hiệp là những nhân vật địa vị rất tôn cao trong võ lâm. Họ thấy những nhân vật cao quí này cũng tới, bất giác sắc mặt biến đổi. Người đứng giữa Thanh Thành tam hiệp đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi trầm giọng hỏi:
- Ông bạn nào xưng danh là Thiết Khoái Tử không đến đây ư?
Mọi người lẳng lặng không đáp. Du Hữu Lượng nghĩ thầm trong bụng:
- Té ra bọn này đã được Thiết Khoái Tử hẹn tới. Dường như họ chưa gặp Thiết Khoái Tử bao giờ. Ta cũng trà trộn vào trong cục trường, ắt họ không sinh dạ hoài nghi.
Giữa lúc ấy, một người rẽ cây chạy ra. Du Hữu Lượng vẻ mặt vẫn thản nhiên, chàng thấy người này chính là hán tử đứng tuổi vừa đánh lén mình. Hán tử vào trong cục trường mỉm cười, chắp tay thi lễ nói:
- Phiền các vị chờ lâu quá!
Hán tử họ Vương hắng dặng một tiếng rồi hỏi:
- Phải chăng các hạ là Thiết Khoái Tử?
Hán tử trung niên đáp:
- Chính là tại hạ.
Mọi người bất giác ồ lên một tiếng. Hán tử họ Bạch lạnh lùng hỏi:
- Không hiểu Thiết Khoái Tử tiên sinh mời bọn tại hạ tới đây có việc gì?
Thiết Khoái Tử đột nhiên ngửa mặt lên cười rộ đáp:
- Chúng ta chiếu cố nhau bằng tấm lòng chứ không nói ra miệng.
Thanh Thành tam hiệp hắng dặng một tiếng. Thiết Khoái Tử hỏi:
- Chỗ này có ánh hào quang xông lên trời. Chắc các vị đến đây đều vì mục đích đó! Nhưng ánh hào quang kia do cái gì phát ra các vị có hiểu không?
Du Hữu Lượng động tâm. Lại nghe hán tử họ Bạch đáp:
- Có lẽ là do một thanh thần kiếm phát ra.
Thiết Khoái Tử cười hỏi:
- Thần kiếm kì binh gì?
Hán tử họ Bạch đáp:
- Cái đó thì Bạch mỗ không hiểu.
Thanh Thành tam hiệp hỏi:
- Sao? Thiết Khoái Tử tiên sinh chắc là biết rõ?
Thiết Khoái Tử thở dài đáp:
- Cái đó tại hạ cũng chỉ được nghe nói là do Bắc Đẩu thần binh phát ra.
Mọi người trong trường đều buột miệng hỏi:
- Bắc Đẩu thần binh ư?
Du Hữu Lượng cũng chấn động tâm thần. Nguyên Bắc Đẩu thần binh là một thanh thần kiếm trong võ lâm. Trước đây trăm năm đã có một dạo Bắc Đẩu thần binh xuất hiện chốn giang hồ rồi sau này mất tích. Nếu đúng như lời Thiết Khoái Tử thì thật là một báu vật kinh người.
Hán tử họ Bạch cười lạt hỏi:
- Thiết Khoái Tử tiên sinh! Nếu đó là Bắc Đẩu thần binh thì sao các hạ nói cho mọi người biết?
Thiết Khoái Tử cười đáp:
- Tại hạ ước hẹn các vị tới đây chỉ vì nguyên nhân này.
Thanh Thành tam hiệp giục:
- Xin các hạ cho nghe rõ đầu đuôi.
Thiết Khoái Tử đảo mắt nhìn qua nhìn lại mọi người rồi đáp:
- Bắc Đẩu thần binh trước đây một trăm năm là của một tay kì hiệp tên gọi La Vĩnh Nông. Họ La chống kiếm đi làm điều nghĩa hiệp trong thiên hạ, không ai địch nổi. Nhưng họ La bình sinh không phạm sát giới, mỗi lần trừ bạo chỉ Điểm Thương mà thôi. Vì thế mới có tên là Nhâm Lâm kiếm.
Hắn nói đến đây, mục quang đột nhiên ngó tới Du Hữu Lượng. Du Hữu Lượng thấy hàn quang lấp loáng, bất giác giao động tâm thần, trong lòng không khỏi hồi hộp.
Chàng đang lấy làm kỳ thì mục quang của Thiết Khoái Tử lại lướt đi nhìn người khác. Hắn nói tiếp:
- Nhân Lâm kiếm hồi tuổi già đột nhiên cảm thấy trừ ác chưa hết, hơn nữa chính mắt y thấy tên cùng hung cực ác đã bị y trừng trị còn làm điều tàn ác. Y đâm ra hối hận, biến thành hung dữ. Y quyết tâm lại đi trừ diệt gian ác. Ngờ đâu y trở lại giang hồ bỗng gặp một tên cự gian đệ nhất ngày trước đã biến thành một nhân vật vĩ đại tận trung với quốc gia. Y hiểu lầm, nổi giận giết chết. Khi y biết rõ thực tình, sinh lòng hối hận thì đã muộn rồi.
Thật là tạo hóa trêu ngươi. La Vĩnh Nông buồn rầu, một mình lên ngọn cao nhất núi Chung Nam. Sau nghe đồn y tự tử ở trên núi này. Thiết Khoái Tử nói tới đây, hán tử họ Bạch và họ Vương thở phào một cái hạ mình nằm xuống.
Thanh Thành tam hiệp công lực thâm hậu, lập tức phát giác ra có điều khác lạ. Lão đại trong Thanh Thành tam hiệp hít một hơi dài chân khí, hầm hầm tức giận quát hỏi:
- Thiết Khoái Tử! Ngươi dở trò quỉ gì vậy?
Y nói rồi toan rút kiếm ra. Bỗng nghe Thiết Khoái Tử cất giọng ôn nhu đáp:
- Đại hiệp bất tất phải nóng nảy. Chúng ta thủng thẳng thương nghị. Bắc Đẩu thần binh là một lợi khí đời xưa. Ai có đức thì mới được hưởng. Ba vị đã đến đây, tiểu đệ không dám tính chuyện dây máu ăn phần. Hãy chờ cho vừng trăng lên đến giữa trời, tiểu đệ sẽ giúp các vị lấy báu vật.
Thanh âm hắn càng nói càng lọt tại, mục quang cũng rất hòa nhã khiến người nghe phát sinh hảo cảm. Thanh Thành tam hiệp sau một lúc lơ mơ, đồng thanh nói:
- Mong được tôn giá giúp cho, phái Thanh Thành của bọn tại hạ quyết chẳng phụ lòng.
Thiết Khoái Tử tủm tỉm cười. Cặp mắt hắn thoáng lộ những tia kỳ quang, khiến người ngó thấy phải hoa mắt. Hắn lảm nhảm dường như nói để mình nghe.
- Sao lại nói thế? Ba vị bằng hữu phái Thanh Thành tại hạ đã giao kết rồi...
ha ha.
Hắn chưa dứt lời Thanh Thành tam hiệp cũng thở phào một cái rồi ngã ngửa xuống đất. Còn mấy người nữa công lực nông cạn hơn vẻ mặt ngơ ngác rồi ngủ thiếp đi.
Thiết Khoái Tử phất tay áo một cái, khóe miệng lộ một nụ cười bí hiểm rồi từ từ đứng dậy, tự nói với mình:
- Nếu không có sừng tê giác của phái Thanh Thành thì không mở được hộp bảo kiếm đó ra. Không mở được hộp kiếm thì chẳng lấy gì để phá cửa kho tàng bảo vật.
Hắn vừa nói vừa tiến lại, thọc tay vào túi ở trước ngực lão đại lấy ra một vật xanh lè, lấp loáng ánh hàn quang trong đêm tối. Vật này chiếu vào những vật chung quanh đều biến thành màu lục. Cả mặt Thiết Khoái Tử cũng có ánh sáng thảm đạm lướt qua trông như con người huyền ảo.
Hắn ngửng đầu trong lên trời, ánh trăng đang sáng tỏ. Ánh hào quang ở phía đông mỗi lúc một rõ hơn. Thiết Khoái Tử vừa tiến bước về phía trước, miệng lẩm nhẩm đếm. Địa thế mé đông mỗi lúc một lên cao rồi hết đường, toàn là vách đá cao ngất.
Khinh công của Thiết Khoái Tử rất cao minh. Thân hình nhảy nhót như chim én, mỗi lúc bóng người một nhỏ đi. Hắn đang trèo lên đỉnh núi cao. Tay áo rộng thùng thình của hắn bay phất phới dưới ánh trăng, trông chẳng khác ông tiên ngoài cỏi tục.
Thiết Khoái Tử đi loanh quanh trên sườn núi, chẳng bao lâu đã lên đến đỉnh.
Hắn ngửng đầu trông thấy ánh hào quang vẫn y nguyên ở trước mặt. Khi quảng cách ngắn lại, nó biến thành ảm đạm.
Thiết Khoái Tử mừng thầm nghĩ bụng:
- Bắc Đẩu thần binh là vật rắn nhất trong trời đất. Chỉ vì nó rắn quá nên không chế được thập phần toàn mỹ. Nó bị chôn vùi dưới sơn mạch núi Chung Nam lâu ngày, hấp thụ địa khí thành ra cương nhu gồm đủ. Bảo kiếm hỡi bảo kiếm!
Ngươi quả là vật thông linh.
Thiết Khoái Tử chuyển qua đỉnh núi thấy phía trước hiện ra một khu bình địa.
Trong góc khu này có một căn nhà nhỏ, cỏ tranh mọc đầy. Căn nhà này chịu đựng mưa gió lâu ngày, không người sửa sang, nay đã rung rinh muốn sập.
Thiết Khoái Tử đi gần về phía căn nhà tranh. Vẻ mặt hắn biến thành nghiêm trọng. Hắn lấy trong bọc ra một cái tiểu la bàn để ngắm phương hướng. Hắn cất bước đi về phía hữu mười bước lại chuyển qua mé tả đi mười bước nữa.
Bỗng thấy Thiết Khoái Tử cúi xuống, vận kình vào cánh tay mặt kéo một tấm đá hình tròn lên rồi cúi đầu nhìn xuống thì trước mặt là một cái giếng sâu tối om.
Hắn mừng thầm trong bụng, vung chân gạt một hòn đá cho rớt xuống. Hồi lâu mới nghe đánh cạch một tiếng thì biết là đáy giếng rất sâu.
Thiết Khoái Tử lộ vẻ đắc ý. Hắn cẩn thận lấy ở trong bọc sau lưng một cái hộp gỗ, nhẹ nhàng mở nấp hộp lấy ra một thành sắt đen sì. Thanh sắt này chỉ vuông vắn chừng nửa thước nhưng có vẻ rất trầm trọng.
Thiết Khoái Tử hít một hơi chân khí, từ từ đưa hai tay cầm lấy cạnh tấm sắt bằng bặn đưa ra trên miệng giếng. Đột nhiên một cơn gió núi thổi qua, bóng trăng như ẩn như hiện. Làn gió hòa hoãn lại, thì đột nhiên trong giếng nổi gió ầm ầm vọt lên. Thiết Khoái Tử hai chân như đóng đinh xuống miệng giếng, tựa hồ có sức nặng ngàn cân, đứng yên không nhúc nhích.
Những tiếng ầm ầm từ dưới dấy giếng mỗi lúc một mạnh. Chỉ trong nháy mắt ánh hào quang càng rõ rệt, rồi từ đáy giếng có một vật bay lên. Vật đó vị tấm sắt trong tay Thiết Khoái Tử hút vào đánh chát một tiếng.
Thiết Khoái Tử run lên, vọt ngược lại mấy trượng. Hai tay hắn hạ thấp xuống dường như đang cầm một vật rất nặng. Hắn đứng yên lại, trong lòng rất bình tĩnh.
Hắn đảo mắt nhìn quanh chỉ thấy gió thổi vù vù, bốn bề tịch mịch không một bóng người. Thiết Khoái Tử từ từ đặt vật trong tay xuống. Hắn ngồi điều tức một lúc.
Bất thình lình thần quang ỏ hai mắt bắn ra, hắn cầm vật kia giơ lên, gầm một tiếng thật to kéo mạnh ra. Hắn cất miếng sắt đen vào trong hộp, động tác cực kỳ mau lẹ.
Thiết Khoái Tử thở phào một cái nhẹ nhõm, tay cầm cái hộp đen sì dài chừng ba thước, ngửa mặt lên trời miệng hô:
- Bảo kiếm hỡi bảo kiếm! Đã lâu năm ngươi chưa được uống máu người. Sau này đi theo lão phu sẽ được ăn uống no nê không lo gì nữa. Ha ha!
Cặp mắt hắn nhìn trời thấy ánh hào quang rất thịnh, cơ hồ lấn át cả bóng trăng, nhưng bên mình chỉ thấy một tia hàn quang nhỏ bé, hắn tự nhủ:
- Thanh bảo kiếm này ở gần thì tối, ở xa mới sáng. Bên trong cục mịch mà bên ngoài hoa mỹ. Chính là khí độ của đấng anh hùng, làm chúa tể thiên hạ.
Những tay thợ giỏi đời Xuân Thu thật quả nhiên không phải tầm thường.
Rồi hắn lẩm bẩm:
- Cái ngày lão phu lên làm chúa tể võ lâm không còn xa nữa. Ha ha.
Hắn hoan hỉ một lúc rồi lấy trong bọc ra vật chí bảo trấn sơn của phái Thanh Thành là sừng con tê giác, rạch vào xung quanh hộp hiếm. Hắn rạch trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà thì thấy hộp kiếm nổ chát một tiếng. Nắp hộp tung ra, bay đi. Trong hộp nằm gọn thanh kiếm đen sì.
Thiết Khoái Tử cầm thanh kiếm lên thấy trầm trọng vô cùng. Hắn vận động chân lực múa kiếm mấy đường rồi đột nhiên chém xuống phía trước một nhát.
Một tiếng choảng rùng rợn vang lên. Cây cột đá lớn hai người ôm bị đứt ngay quãng giữa.
Thiết Khoái Tử cả mừng, thu bảo kiếm lại. Hắn ngẩng đầu trông chiều trời miệng lẩm bẩm đọc:
- Mùa thu năm Nhâm Tuất vào khoảng giữa tháng bảy, ánh trăng chiếu xuống bạch dương, bóng ngã về phương nam. Vật báu để cho người hữu tâm. Nếu khôi phục được triều đình thì khôi phục, mà không khôi phục được thì vận dụng một cách khôn ngoan, làm lợi cho lê dân.
Hắn nổi tràng cười ha hả rồi đi lẹ xuống núi. Chẳng mấy chốc lại trở về tới chỗ quần hùng tụ hội. Hắn điểm lại nhân số nằm hôn mê dưới đất hãy còn đủ cả tám người, không thiếu một ai. Hắn liền ngồi xếp bằng, trong lòng xoay chuyển ngẫm nghĩ, miệng lẩm bẩm:
- Nguyệt chiếu bạch dương, ánh lạc nam phương. Chỗ này ở tây phương, ánh trăng từ đông chiếu lại thì bóng phải ngã về phía tây, sao lại ngã về phương nam mà bảo là ánh lạc nam phương mới thật là kỳ?
Hắn đứng lên ngắm nghía tàng cây lớn thì thấy trong rừng toàn là bạch dương cao ngất trời, thân đứng thẳng. Bóng cây nào cũng ngã về phía tây. Trong lúc nhất thời, hắn không sao tìm ra được đáp án.
Thiết Khoái Tử quan sát chung quanh một vòng mấy chục trượng mà không phát giác ra được manh mối gì. Hắn đang thẩn thờ quay về thì đột nhiên chấn động tâm thần. Hắn mừng như người phát điên, miệng lẩm bẩm:
- Đi rách đế giày tìm chẳng thấy, thấy ra chẳng mất chút công phu. Nguyên nhân là ở chỗ này.
Hắn từ từ tiến về phía trước, dừng chân lại dưới gốc cây mà hắn vừa ngồi tại đó. Cây này rất kỳ quái. Lưng chừng thân cây cách mặt đất chừng ba thước có một cành mọc ngang. Cành này rất lớn, gần bằng thân cây. Thông thường cây bạch dương mọc thẳng vút lên trời, mà thân cây này có cành mọc ngang, tựa hồ như do người tiếp vào.
Thiết Khoái Tử nghĩ bụng:
- Bóng cành này đúng là hướng về phía nam. Đấng hoàng thiên quả có mắt xui khiến cho lão phu tìm ra bảo tàng để thỏa mãn tâm nguyện bấy lâu.
Khu rừng này rất rậm rạp, nếu không tự nhiên gặp được mà muốn tìm một gốc cây thật không phải chuyện dễ dàng. Thiết Khoái Tử không chần chờ gì nữa, lấy trong bọc ra một cây thiết sạn. Nhờ ánh trăng tỏ, hắn vận nội lực cuốc đất nhanh như gió đào xuống.
Chỉ trong khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm hắn đã đào được cái hố vuông chừng hơn trượng, sâu xuống năm sáu thước. Đột nhiên nghe đánh choang một tiếng. Cây thiết sạn đụng phải vật cứng rắn, tia lửa bắn ra tứ phía. Thiết Khoái Tử dừng lại, bốc hết đất lên thì thấy hiện ra một cái vòng sắt. Chỗ hắn đứng là một phiến đã xanh dày đến hơn trượng. Thiết Khoái Tử nghĩ một chút rồi rút bảo kiếm ra toan bổ xuống, bỗng thấy bên vòng sắt có một hàng chữ theo lối cổ triện. Hắn nhìn kỹ lại thấy những chữ "Lỗ Ban xây mộ ở đây".
Thiết Khoái Tử sửng sốt nghĩ thầm:
- Té ra căn thạch thất này còn để thủ bút của vị thổ mộc đại sư từ đời Xuân Thu. Không hiểu ngày trước Thường Thiên Tứ đã tiến vào bằng cách nào? Nhất định căn thạch thất này có cửa mới phải.
Thiết Khoái Tử đã nhiều lịch duyệt lại công lực cao thâm mà lúc này cũng không nhẫn nại được, vì kho bảo tàng mà người giang hồ thường đồn đại hiện nay ngay dưới chân hắn, nên trong lòng hắn vừa mừng rỡ vừa khẩn trương.
Thiết Khoái Tử vận kình lực vào cánh tay đâm mạnh trường kiếm xuống thì phiến đã chẳng khác gì gỗ mục, thanh kiếm ngập tận chuôi. Hắn cầm đốc kiếm xoay đi một vòng, rồi rút mạnh lên. Một khối đá chu vi chừng ba thước bắn lên.
Khối đá rớt xuống ngoài động đánh sầm một tiếng, ngập sâu vào lòng đất. Khối đá này ít ra nặng đến mấy trăm cân mà hắn hất tung lên được thì luồng lực đạo ghê gớm, tưởng những tay cao thủ võ lâm hiện nay cũng không hơn được.
Du Hữu Lượng chuyển vận chân khí ra khắp mình hai lượt, liền cảm thấy hô hấp từ từ chậm lại, trong lòng cũng yên tĩnh. Giữa lúc ấy, bỗng có tiếng sột sạt ở ngoài phòng, Du Hữu Lượng ngấm ngàm kinh hãi, chàng nhẹ nhàng đứng dậy ẩn mình vào dưới cửa sổ. Tiếng bước chân xa dần, Du Hữu Lượng nhẹ nhàng nhảy vọt lên nóc nhà. Chàng ngẩng đầu trông lên, thấy mảnh trăng lơ lửng trên không, nền trời sáng sủa, khẽ vận mục lực cũng đủ nhìn ra xa ngoài hai chục trượng. Chàng thấy mấy bóng đen chuyển động như bay, liền hít một hơi chân khí, băng mình rượt theo.
Khinh công của Du Hữu Lượng rất tinh thâm. Chỉ trong khoảnh khắc chàng đã vượt được hơn mười trượng. Vì trời sáng không tiện đến gần quá. Lúc này ba người ở phía trước đột nhiên chạy nhanh hơn. Du Hữu Lượng đảo mắt nhìn ra thì đây là nơi hoang dã, không có nhà cửa để che dấu thân hình. Chàng liền đề tụ chân khí, vọt mình đi như tên bắn, ẩn vào rừng cây. Lúc này gió đêm thổi ào ào, cành lá rung động. Ba người phía trước hoàn toàn không phát giác. Du Hữu Lượng vọt mình lên ngọn cây. Ba người kia đi đã xa rồi. Chàng tăng gia cước bộ, đột nhiên thấy ba bốn bóng người lướt qua.
Du Hữu Lượng trong lòng rất lấy làm kì. Chàng thấy bốn người này cũng đi về phía ba người kia. Du Hữu Lượng không dám lộ hình tích vì chàng chắc phía sau còn có người tới nữa.
Chàng vừa đi vừa nghĩ không hiểu những người kia đi đâu? Chàng đi trong khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm thì đường càng hoang vắng, đột nhiên thấy lối rẽ vào một tòa thôn trang ở phía trước. Du Hữu Lượng ngẩng đầu nhìn ra thì lại toán người phía trước đều chuyển qua mé hữu, đi quanh ra phía sau thôn trang. Chàng ngần ngừ một chút rồi quyết tâm theo riết để coi cứu cánh.
Du Hữu Lượng tiến về phái trước ra khỏi khu rừng. Trước mặt chàng hiện ra một con đường nhỏ. Bên kia đường cũng có khu rừng. Chàng toan nhảy vọt qua đường nhỏ, ngẫu nhiên liếc mắt ngõ về phía đông thì thấy một tia sáng vọt lên không. Dưới bóng trăng tỏ mà tia sáng coi rất rõ. Du Hữu Lượng ngẩn người ra mà nhìn.
Đột nhiên sau lưng có tiếng gió rất mạnh, áp lực ào át xô tới. Du Hữu Lượng giật mình kinh hãi, không kịp suy nghĩ gì nữa, vội vọt qua đường để chuồn vào khu rừng đối diện. Luồng kình phong lướt qua bên mình chàng đánh vào cây rừng đến ầm một tiếng.
Du Hữu Lượng rất dầy công hàm dưỡng, không muốn lộ diện. Chàng xông vào rừng rồi chằng những không quay đầu ngó lại mà còn đứng yên không nhúc nhích, ẩn mình vào sau cành cây.
Người tập kích chờ một lúc chẳng thấy động tĩnh gì, hắn không nhìn được nữa liền trở ra. Du Hữu Lượng liếc mắt nhìn, chấn động tâm thần miệng lẩm bẩm.
- Té ra là hắn.
Người kia thân hình rất linh hoạt. Chính là hán tử trung niên lạnh lùng mà chàng đã thấy ở trong đại sảnh lúc nãy. Du Hữu Lượng đang ngẫm nghĩ, đột nhiên mục quang chàng hướng về phía những cây vừa bị chưởng lực đánh tan cành lá.
Một cái biển gỗ lộ ra, chàng nhìn thấp thoáng thấy ba chữ "Bạch Dương thôn". Du Hữu Lượng giật mình. Chàng quay đầu nhìn lại thì thấy tia sáng đã vọt lên từng mây. Miệng chàng lẩm bẩm.
- Trong câu "Nguyệt chiếu bạch dương" chẳng lẽ... chẳng lẽ trỏ vào địa phương này?
Bất giác chàng ngẩng đầu trông vành trăng tỏ, thì chỉ thấy ánh trăng soi khắp trần gian, chẳng có chút chi kì lạ. Chàng nghĩ thầm trong bụng:
- Nguyệt chiếu bạch dương, ánh lạc nam phương. Nếu bạch dương trỏ vào Bạch Dương thôn này thì ra chẳng mất chút công phu nào đã tìm ra được. Còn tia sáng đó chắc là ở tòa cổ bảo phát ra.
Chàng xoay chuyển ý nghĩ, lại nhớ tới người đứng tuổi lạnh lẽo khả nghi kia, tự hỏi:
- Lúc ỏ trong nhà đại sảnh, nếu người phát chưởng ra cản trở ba tay kiếm thủ phái Thanh Thành đúng là y thì sao y rượt theo ngấm ngầm tập kích ta. Không hiểu lai lịch y như thế nào?
Những nghi vấn này chàng không sao tìm ra được đáp án, nhưng lúc này tinh thần chàng rất phấn khởi. Thế là lời ủy thác lúc lâm chung của Mã Lực Văn về trọng bảo đã có chút manh mối. Chàng kiên quyết vọt về phía trước.
Du Hữu Lượng đi nhanh hết thôn xóm thì thấy một khu đất trống nhỏ. Nơi đây đã có bảy tám người đứng đó, dường như đang chờ đợi cái gì.
Du Hữu Lượng tự nhủ:
- Bây giờ bất tất phải ẩn nấp nữa. Ta cứ lộ diện, chắc đối phương cũng không truy vấn đến lại lịch ta. Có thế ta mới điều tra được rõ hơn.
Chàng nghĩ vậy rồi cố ý hắng dặng một tiếng, từ từ đi vào trong cục trường.
Ba người đứng ở mé tả là bọn mà chàng vừa rượt theo. Bốn người mé hữu cũng là một tốp đến sau. Còn hai người nữa đều lạ mặt mà không phải người vừa tập kích chàng.
Du Hữu Lượng trong lòng ngấm ngầm hồi hộp, không hiểu những người kia có âm mưu gì? Du Hữu Lượng vừa tiến vào cục trường, cả chín người kia đều chăm chú nhìn chàng.
Du Hữu Lượng chấp tay thi lễ. Chín người kia chẳng nói năng gì, chỉ gật đầu để đáp lại. Du Hữu Lượng vừa dừng bước thì tiếng bước chân lại vang lên. Ba người nữa chạy vào. Ba người này lưng đeo trường kiếm. Chính là ba tay kiếm thủ phái Thanh Thành. Ba người đi thẳng về phía hai người lạ mặt. Người đi giữa chắp tay nói:
- Vương huynh và Bạch huynh vẫn bình yên chứ?
Hai người kia hoàn lễ đáp:
- Thanh Thành tam hiệp cũng tới đây. Bọn tiểu đệ chưa kịp đón tiếp.
Gã vừa nói đến Thanh Thành tam hiệp, bảy người kia đều cả kinh thất sắc, vì Thanh Thành tam hiệp là những nhân vật địa vị rất tôn cao trong võ lâm. Họ thấy những nhân vật cao quí này cũng tới, bất giác sắc mặt biến đổi. Người đứng giữa Thanh Thành tam hiệp đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi trầm giọng hỏi:
- Ông bạn nào xưng danh là Thiết Khoái Tử không đến đây ư?
Mọi người lẳng lặng không đáp. Du Hữu Lượng nghĩ thầm trong bụng:
- Té ra bọn này đã được Thiết Khoái Tử hẹn tới. Dường như họ chưa gặp Thiết Khoái Tử bao giờ. Ta cũng trà trộn vào trong cục trường, ắt họ không sinh dạ hoài nghi.
Giữa lúc ấy, một người rẽ cây chạy ra. Du Hữu Lượng vẻ mặt vẫn thản nhiên, chàng thấy người này chính là hán tử đứng tuổi vừa đánh lén mình. Hán tử vào trong cục trường mỉm cười, chắp tay thi lễ nói:
- Phiền các vị chờ lâu quá!
Hán tử họ Vương hắng dặng một tiếng rồi hỏi:
- Phải chăng các hạ là Thiết Khoái Tử?
Hán tử trung niên đáp:
- Chính là tại hạ.
Mọi người bất giác ồ lên một tiếng. Hán tử họ Bạch lạnh lùng hỏi:
- Không hiểu Thiết Khoái Tử tiên sinh mời bọn tại hạ tới đây có việc gì?
Thiết Khoái Tử đột nhiên ngửa mặt lên cười rộ đáp:
- Chúng ta chiếu cố nhau bằng tấm lòng chứ không nói ra miệng.
Thanh Thành tam hiệp hắng dặng một tiếng. Thiết Khoái Tử hỏi:
- Chỗ này có ánh hào quang xông lên trời. Chắc các vị đến đây đều vì mục đích đó! Nhưng ánh hào quang kia do cái gì phát ra các vị có hiểu không?
Du Hữu Lượng động tâm. Lại nghe hán tử họ Bạch đáp:
- Có lẽ là do một thanh thần kiếm phát ra.
Thiết Khoái Tử cười hỏi:
- Thần kiếm kì binh gì?
Hán tử họ Bạch đáp:
- Cái đó thì Bạch mỗ không hiểu.
Thanh Thành tam hiệp hỏi:
- Sao? Thiết Khoái Tử tiên sinh chắc là biết rõ?
Thiết Khoái Tử thở dài đáp:
- Cái đó tại hạ cũng chỉ được nghe nói là do Bắc Đẩu thần binh phát ra.
Mọi người trong trường đều buột miệng hỏi:
- Bắc Đẩu thần binh ư?
Du Hữu Lượng cũng chấn động tâm thần. Nguyên Bắc Đẩu thần binh là một thanh thần kiếm trong võ lâm. Trước đây trăm năm đã có một dạo Bắc Đẩu thần binh xuất hiện chốn giang hồ rồi sau này mất tích. Nếu đúng như lời Thiết Khoái Tử thì thật là một báu vật kinh người.
Hán tử họ Bạch cười lạt hỏi:
- Thiết Khoái Tử tiên sinh! Nếu đó là Bắc Đẩu thần binh thì sao các hạ nói cho mọi người biết?
Thiết Khoái Tử cười đáp:
- Tại hạ ước hẹn các vị tới đây chỉ vì nguyên nhân này.
Thanh Thành tam hiệp giục:
- Xin các hạ cho nghe rõ đầu đuôi.
Thiết Khoái Tử đảo mắt nhìn qua nhìn lại mọi người rồi đáp:
- Bắc Đẩu thần binh trước đây một trăm năm là của một tay kì hiệp tên gọi La Vĩnh Nông. Họ La chống kiếm đi làm điều nghĩa hiệp trong thiên hạ, không ai địch nổi. Nhưng họ La bình sinh không phạm sát giới, mỗi lần trừ bạo chỉ Điểm Thương mà thôi. Vì thế mới có tên là Nhâm Lâm kiếm.
Hắn nói đến đây, mục quang đột nhiên ngó tới Du Hữu Lượng. Du Hữu Lượng thấy hàn quang lấp loáng, bất giác giao động tâm thần, trong lòng không khỏi hồi hộp.
Chàng đang lấy làm kỳ thì mục quang của Thiết Khoái Tử lại lướt đi nhìn người khác. Hắn nói tiếp:
- Nhân Lâm kiếm hồi tuổi già đột nhiên cảm thấy trừ ác chưa hết, hơn nữa chính mắt y thấy tên cùng hung cực ác đã bị y trừng trị còn làm điều tàn ác. Y đâm ra hối hận, biến thành hung dữ. Y quyết tâm lại đi trừ diệt gian ác. Ngờ đâu y trở lại giang hồ bỗng gặp một tên cự gian đệ nhất ngày trước đã biến thành một nhân vật vĩ đại tận trung với quốc gia. Y hiểu lầm, nổi giận giết chết. Khi y biết rõ thực tình, sinh lòng hối hận thì đã muộn rồi.
Thật là tạo hóa trêu ngươi. La Vĩnh Nông buồn rầu, một mình lên ngọn cao nhất núi Chung Nam. Sau nghe đồn y tự tử ở trên núi này. Thiết Khoái Tử nói tới đây, hán tử họ Bạch và họ Vương thở phào một cái hạ mình nằm xuống.
Thanh Thành tam hiệp công lực thâm hậu, lập tức phát giác ra có điều khác lạ. Lão đại trong Thanh Thành tam hiệp hít một hơi dài chân khí, hầm hầm tức giận quát hỏi:
- Thiết Khoái Tử! Ngươi dở trò quỉ gì vậy?
Y nói rồi toan rút kiếm ra. Bỗng nghe Thiết Khoái Tử cất giọng ôn nhu đáp:
- Đại hiệp bất tất phải nóng nảy. Chúng ta thủng thẳng thương nghị. Bắc Đẩu thần binh là một lợi khí đời xưa. Ai có đức thì mới được hưởng. Ba vị đã đến đây, tiểu đệ không dám tính chuyện dây máu ăn phần. Hãy chờ cho vừng trăng lên đến giữa trời, tiểu đệ sẽ giúp các vị lấy báu vật.
Thanh âm hắn càng nói càng lọt tại, mục quang cũng rất hòa nhã khiến người nghe phát sinh hảo cảm. Thanh Thành tam hiệp sau một lúc lơ mơ, đồng thanh nói:
- Mong được tôn giá giúp cho, phái Thanh Thành của bọn tại hạ quyết chẳng phụ lòng.
Thiết Khoái Tử tủm tỉm cười. Cặp mắt hắn thoáng lộ những tia kỳ quang, khiến người ngó thấy phải hoa mắt. Hắn lảm nhảm dường như nói để mình nghe.
- Sao lại nói thế? Ba vị bằng hữu phái Thanh Thành tại hạ đã giao kết rồi...
ha ha.
Hắn chưa dứt lời Thanh Thành tam hiệp cũng thở phào một cái rồi ngã ngửa xuống đất. Còn mấy người nữa công lực nông cạn hơn vẻ mặt ngơ ngác rồi ngủ thiếp đi.
Thiết Khoái Tử phất tay áo một cái, khóe miệng lộ một nụ cười bí hiểm rồi từ từ đứng dậy, tự nói với mình:
- Nếu không có sừng tê giác của phái Thanh Thành thì không mở được hộp bảo kiếm đó ra. Không mở được hộp kiếm thì chẳng lấy gì để phá cửa kho tàng bảo vật.
Hắn vừa nói vừa tiến lại, thọc tay vào túi ở trước ngực lão đại lấy ra một vật xanh lè, lấp loáng ánh hàn quang trong đêm tối. Vật này chiếu vào những vật chung quanh đều biến thành màu lục. Cả mặt Thiết Khoái Tử cũng có ánh sáng thảm đạm lướt qua trông như con người huyền ảo.
Hắn ngửng đầu trong lên trời, ánh trăng đang sáng tỏ. Ánh hào quang ở phía đông mỗi lúc một rõ hơn. Thiết Khoái Tử vừa tiến bước về phía trước, miệng lẩm nhẩm đếm. Địa thế mé đông mỗi lúc một lên cao rồi hết đường, toàn là vách đá cao ngất.
Khinh công của Thiết Khoái Tử rất cao minh. Thân hình nhảy nhót như chim én, mỗi lúc bóng người một nhỏ đi. Hắn đang trèo lên đỉnh núi cao. Tay áo rộng thùng thình của hắn bay phất phới dưới ánh trăng, trông chẳng khác ông tiên ngoài cỏi tục.
Thiết Khoái Tử đi loanh quanh trên sườn núi, chẳng bao lâu đã lên đến đỉnh.
Hắn ngửng đầu trông thấy ánh hào quang vẫn y nguyên ở trước mặt. Khi quảng cách ngắn lại, nó biến thành ảm đạm.
Thiết Khoái Tử mừng thầm nghĩ bụng:
- Bắc Đẩu thần binh là vật rắn nhất trong trời đất. Chỉ vì nó rắn quá nên không chế được thập phần toàn mỹ. Nó bị chôn vùi dưới sơn mạch núi Chung Nam lâu ngày, hấp thụ địa khí thành ra cương nhu gồm đủ. Bảo kiếm hỡi bảo kiếm!
Ngươi quả là vật thông linh.
Thiết Khoái Tử chuyển qua đỉnh núi thấy phía trước hiện ra một khu bình địa.
Trong góc khu này có một căn nhà nhỏ, cỏ tranh mọc đầy. Căn nhà này chịu đựng mưa gió lâu ngày, không người sửa sang, nay đã rung rinh muốn sập.
Thiết Khoái Tử đi gần về phía căn nhà tranh. Vẻ mặt hắn biến thành nghiêm trọng. Hắn lấy trong bọc ra một cái tiểu la bàn để ngắm phương hướng. Hắn cất bước đi về phía hữu mười bước lại chuyển qua mé tả đi mười bước nữa.
Bỗng thấy Thiết Khoái Tử cúi xuống, vận kình vào cánh tay mặt kéo một tấm đá hình tròn lên rồi cúi đầu nhìn xuống thì trước mặt là một cái giếng sâu tối om.
Hắn mừng thầm trong bụng, vung chân gạt một hòn đá cho rớt xuống. Hồi lâu mới nghe đánh cạch một tiếng thì biết là đáy giếng rất sâu.
Thiết Khoái Tử lộ vẻ đắc ý. Hắn cẩn thận lấy ở trong bọc sau lưng một cái hộp gỗ, nhẹ nhàng mở nấp hộp lấy ra một thành sắt đen sì. Thanh sắt này chỉ vuông vắn chừng nửa thước nhưng có vẻ rất trầm trọng.
Thiết Khoái Tử hít một hơi chân khí, từ từ đưa hai tay cầm lấy cạnh tấm sắt bằng bặn đưa ra trên miệng giếng. Đột nhiên một cơn gió núi thổi qua, bóng trăng như ẩn như hiện. Làn gió hòa hoãn lại, thì đột nhiên trong giếng nổi gió ầm ầm vọt lên. Thiết Khoái Tử hai chân như đóng đinh xuống miệng giếng, tựa hồ có sức nặng ngàn cân, đứng yên không nhúc nhích.
Những tiếng ầm ầm từ dưới dấy giếng mỗi lúc một mạnh. Chỉ trong nháy mắt ánh hào quang càng rõ rệt, rồi từ đáy giếng có một vật bay lên. Vật đó vị tấm sắt trong tay Thiết Khoái Tử hút vào đánh chát một tiếng.
Thiết Khoái Tử run lên, vọt ngược lại mấy trượng. Hai tay hắn hạ thấp xuống dường như đang cầm một vật rất nặng. Hắn đứng yên lại, trong lòng rất bình tĩnh.
Hắn đảo mắt nhìn quanh chỉ thấy gió thổi vù vù, bốn bề tịch mịch không một bóng người. Thiết Khoái Tử từ từ đặt vật trong tay xuống. Hắn ngồi điều tức một lúc.
Bất thình lình thần quang ỏ hai mắt bắn ra, hắn cầm vật kia giơ lên, gầm một tiếng thật to kéo mạnh ra. Hắn cất miếng sắt đen vào trong hộp, động tác cực kỳ mau lẹ.
Thiết Khoái Tử thở phào một cái nhẹ nhõm, tay cầm cái hộp đen sì dài chừng ba thước, ngửa mặt lên trời miệng hô:
- Bảo kiếm hỡi bảo kiếm! Đã lâu năm ngươi chưa được uống máu người. Sau này đi theo lão phu sẽ được ăn uống no nê không lo gì nữa. Ha ha!
Cặp mắt hắn nhìn trời thấy ánh hào quang rất thịnh, cơ hồ lấn át cả bóng trăng, nhưng bên mình chỉ thấy một tia hàn quang nhỏ bé, hắn tự nhủ:
- Thanh bảo kiếm này ở gần thì tối, ở xa mới sáng. Bên trong cục mịch mà bên ngoài hoa mỹ. Chính là khí độ của đấng anh hùng, làm chúa tể thiên hạ.
Những tay thợ giỏi đời Xuân Thu thật quả nhiên không phải tầm thường.
Rồi hắn lẩm bẩm:
- Cái ngày lão phu lên làm chúa tể võ lâm không còn xa nữa. Ha ha.
Hắn hoan hỉ một lúc rồi lấy trong bọc ra vật chí bảo trấn sơn của phái Thanh Thành là sừng con tê giác, rạch vào xung quanh hộp hiếm. Hắn rạch trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà thì thấy hộp kiếm nổ chát một tiếng. Nắp hộp tung ra, bay đi. Trong hộp nằm gọn thanh kiếm đen sì.
Thiết Khoái Tử cầm thanh kiếm lên thấy trầm trọng vô cùng. Hắn vận động chân lực múa kiếm mấy đường rồi đột nhiên chém xuống phía trước một nhát.
Một tiếng choảng rùng rợn vang lên. Cây cột đá lớn hai người ôm bị đứt ngay quãng giữa.
Thiết Khoái Tử cả mừng, thu bảo kiếm lại. Hắn ngẩng đầu trông chiều trời miệng lẩm bẩm đọc:
- Mùa thu năm Nhâm Tuất vào khoảng giữa tháng bảy, ánh trăng chiếu xuống bạch dương, bóng ngã về phương nam. Vật báu để cho người hữu tâm. Nếu khôi phục được triều đình thì khôi phục, mà không khôi phục được thì vận dụng một cách khôn ngoan, làm lợi cho lê dân.
Hắn nổi tràng cười ha hả rồi đi lẹ xuống núi. Chẳng mấy chốc lại trở về tới chỗ quần hùng tụ hội. Hắn điểm lại nhân số nằm hôn mê dưới đất hãy còn đủ cả tám người, không thiếu một ai. Hắn liền ngồi xếp bằng, trong lòng xoay chuyển ngẫm nghĩ, miệng lẩm bẩm:
- Nguyệt chiếu bạch dương, ánh lạc nam phương. Chỗ này ở tây phương, ánh trăng từ đông chiếu lại thì bóng phải ngã về phía tây, sao lại ngã về phương nam mà bảo là ánh lạc nam phương mới thật là kỳ?
Hắn đứng lên ngắm nghía tàng cây lớn thì thấy trong rừng toàn là bạch dương cao ngất trời, thân đứng thẳng. Bóng cây nào cũng ngã về phía tây. Trong lúc nhất thời, hắn không sao tìm ra được đáp án.
Thiết Khoái Tử quan sát chung quanh một vòng mấy chục trượng mà không phát giác ra được manh mối gì. Hắn đang thẩn thờ quay về thì đột nhiên chấn động tâm thần. Hắn mừng như người phát điên, miệng lẩm bẩm:
- Đi rách đế giày tìm chẳng thấy, thấy ra chẳng mất chút công phu. Nguyên nhân là ở chỗ này.
Hắn từ từ tiến về phía trước, dừng chân lại dưới gốc cây mà hắn vừa ngồi tại đó. Cây này rất kỳ quái. Lưng chừng thân cây cách mặt đất chừng ba thước có một cành mọc ngang. Cành này rất lớn, gần bằng thân cây. Thông thường cây bạch dương mọc thẳng vút lên trời, mà thân cây này có cành mọc ngang, tựa hồ như do người tiếp vào.
Thiết Khoái Tử nghĩ bụng:
- Bóng cành này đúng là hướng về phía nam. Đấng hoàng thiên quả có mắt xui khiến cho lão phu tìm ra bảo tàng để thỏa mãn tâm nguyện bấy lâu.
Khu rừng này rất rậm rạp, nếu không tự nhiên gặp được mà muốn tìm một gốc cây thật không phải chuyện dễ dàng. Thiết Khoái Tử không chần chờ gì nữa, lấy trong bọc ra một cây thiết sạn. Nhờ ánh trăng tỏ, hắn vận nội lực cuốc đất nhanh như gió đào xuống.
Chỉ trong khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm hắn đã đào được cái hố vuông chừng hơn trượng, sâu xuống năm sáu thước. Đột nhiên nghe đánh choang một tiếng. Cây thiết sạn đụng phải vật cứng rắn, tia lửa bắn ra tứ phía. Thiết Khoái Tử dừng lại, bốc hết đất lên thì thấy hiện ra một cái vòng sắt. Chỗ hắn đứng là một phiến đã xanh dày đến hơn trượng. Thiết Khoái Tử nghĩ một chút rồi rút bảo kiếm ra toan bổ xuống, bỗng thấy bên vòng sắt có một hàng chữ theo lối cổ triện. Hắn nhìn kỹ lại thấy những chữ "Lỗ Ban xây mộ ở đây".
Thiết Khoái Tử sửng sốt nghĩ thầm:
- Té ra căn thạch thất này còn để thủ bút của vị thổ mộc đại sư từ đời Xuân Thu. Không hiểu ngày trước Thường Thiên Tứ đã tiến vào bằng cách nào? Nhất định căn thạch thất này có cửa mới phải.
Thiết Khoái Tử đã nhiều lịch duyệt lại công lực cao thâm mà lúc này cũng không nhẫn nại được, vì kho bảo tàng mà người giang hồ thường đồn đại hiện nay ngay dưới chân hắn, nên trong lòng hắn vừa mừng rỡ vừa khẩn trương.
Thiết Khoái Tử vận kình lực vào cánh tay đâm mạnh trường kiếm xuống thì phiến đã chẳng khác gì gỗ mục, thanh kiếm ngập tận chuôi. Hắn cầm đốc kiếm xoay đi một vòng, rồi rút mạnh lên. Một khối đá chu vi chừng ba thước bắn lên.
Khối đá rớt xuống ngoài động đánh sầm một tiếng, ngập sâu vào lòng đất. Khối đá này ít ra nặng đến mấy trăm cân mà hắn hất tung lên được thì luồng lực đạo ghê gớm, tưởng những tay cao thủ võ lâm hiện nay cũng không hơn được.