Du Hữu Lượng nói:
- Các hạ sát hại chưởng môn các phái Võ Đương, Điểm Thương, Côn Luân, Thiên Sơn rồi sẽ có người đến tìm các hạ để thanh toán. Bản lãnh các hạ dù cao thâm đến đâu chưa chắc đã chống nổi với nhiều phái vây đánh.
Hồng Bào Giáo Chủ lờ đi như không nghe tiếng, ngửa mặt nhìn trần đá. Hồi lâu, bỗng miệng lảm nhảm nói:
- Không phải ta. Không phải ta.
Mục quang hắn chăm chú nhìn Du Hữu Lượng hỏi:
- Tiểu tử! Phải chăng ngươi là người họ Du?
Du Hữu Lượng kinh hãi đáp:
- Cái đó các hạ bất tất hỏi làm chi.
Hồng Bào Giáo Chủ nổi giận:
- Ta hỏi ngươi lần nữa, nếu ngươi không trả lời tử tế là ta giết ngươi.
Du Hữu Lượng đáp:
- Tại hạ đang muốn thình giáo một nhân vật mà giang hồ coi như quỉ thần là Hồng Bào Giáo Chủ.
Hồng Bào Giáo Chủ Du Nhất Kỳ lớn tiếng hỏi:
- Lão phu không nhẫn nại được đâu. Phải chăng ngươi là con Du Thanh Kỳ và Lục Hàn Quyên?
Du Hữu Lượng rất khéo ứng phó với cục diện khẩn trương này. Nét mặt vẫn thản nhiên không ra chiều khiếp nhược, chàng dương mắt lên nhìn Hồng Bào Giáo Chủ thì thấy hắn nói câu sau cùng vẻ mặt dường như rất xúc động.
Chàng tự hỏi:
- Không hiểu lão ma đầu này có thâm cừu đại hận gì với song thân ta mà dường như đến nay hắn vẫn chưa hết phẫn nộ?
Chàng đáp:
- Tại hạ họ Chu, nếu giáo chủ không có điều chi dạy bảo thì tại hạ xin cáo từ.
Hồng Bào Giáo Chủ nói:
- Sao? Ngươi không phải họ Du ư? Không có lý. Tính nết ngươi giống hệt mụ mà tướng mạo cũng có đến bảy phần tương tự. Nếu ngươi lớn mật dám lừa gạt lão phu thì thủ đoạn Bách Độc Giáo như thế nào ngươi đã biết qua rồi đó.
Du Hữu Lượng không tự chủ được, miệng lẩm bẩm:
- Ta là người họ Du thật. Gia phụ chính là Du Thanh Kỳ. Bấy lâu nay ta tìm kẻ thù, bây giờ hắn ở trước mắt thì ta lại không dám nhận cả gia gia nữa.
Chàng nghĩ tới chỗ khích động, tức muốn hộc máu tươi. Nhưng uy danh lão ma đầu này rất lớn, bản tính chàng trầm tĩnh, quyết không hành động việc gì mà chàng không nắm vững. Chàng gắng gượng nhẫn nại, nhưng cũng nhẫn nại được đến trình độ nào thôi. Rồi chàng tự nhủ:
- Hễ lão ma đầu này làm ô nhục đến song thân, ta quyết đánh một đòn chí mạng.
Chàng liền hững hờ đáp:
- Không phải là không phải. Lão ma đầu! Lão lầm rồi đó.
Hồng Bào Giáo Chủ nổi lên cười tràng cười hung dữ nói:
- Ngươi tuy không phải là con Du Thanh Kỳ, nhưng ngươi biết nhiều chuyện quá rồi, vậy tự hủy mình đi thôi.
Du Hữu Lượng sửng sốt tự hỏi:
- Nếu ta quả là con Du Thanh Kỳ thì lão quái làm gì?
Chàng là người rất tinh tế. Lúc này mà chàng còn để ý đến tiểu tiết. Bỗng thấy mục quang của Hồng Bào Giáo Chủ rất hung dữ, chàng biết đã đến lúc tối hậu quan đầu, liền hít mạnh một hơi chân khí.
Lại nghe Du Nhất Kỳ nói:
- Ngươi đã không chịu tự kết liễu đời mình, thì lão phu cho ngươi biết mùi.
Du Hữu Lượng vẫn đứng yên không nhúc nhích. Hồng Bào Giáo Chủ phóng chưởng đánh ra, chỉ còn cách Du Hữu Lượng mấy tấc mà chàng vẫn thản nhiên, trong lòng lão hơi kinh hãi, tiếp tục nhả kình lực đánh vào trước ngực đối phương.
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, không hiểu Du Hữu Lượng đã vận động thân pháp gì, lạng người tránh khỏi.
Sầm một tiếng rùng rợn. Phát chưởng đánh vào tường. Công lực của Hồng Bào Giáo Chủ mãnh liệt đến độ lão không kịp thu lực đạo về, mà Du Hữu Lượng tránh kịp thì thân pháp chàng đã đến độ xuất thần nhập hóa.
Du Hữu Lượng nghĩ thầm:
- Ta dùng bộ pháp Long Hành Bát Thức của phái Côn Luân. Bộ pháp này tìm cái sống ở trong cái chết. Thật là tuyệt diệu!
Hồng Bào Giáo Chủ lại từ từ giơ tay phải lên khẽ đẩy ra. Luồng chưởng phong tựa như là vật hữu hình tiến về phía trước rất chậm chạp. Cứ tiến một lúc, tiếng rít lại lớn hơn mấy phần. Trong nhà thạch thất luồng kình khí này xoáy lại một lát rồi nổi gió lớn. Du Hữu Lượng chấn động tâm thần nghĩ bụng:
- Đây là Lục Dương Thần Chưởng. Ta mà không thoát được cơn gió lốc thì công lực toàn thân thành tàn phế ngay.
Chàng liền vận chân khí ra trước ngực, lại nhằm đúng chỗ chưởng phong của đối phương xoáy lại, phóng ra ba chưởng. Phát thứ ba vừa phóng ra thì bị chưởng kình của đối phương vừa tới nơi. Người Du Hữu Lượng bị một luồng đại lực thu hút cơ hồ không tự chủ được phải xoay chuyển thân hình.
Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, ba tiếng vang nổi lên. Du Hữu Lượng cảm thấy quanh mình nhẹ đi.
Hồng Bào Giáo Chủ lạnh lùng nói:
- Tiểu tử! Ngươi đã học được môn Chấn Thiên Công của phái Võ Đương. Té ra ngươi là cao đồ của lão Vô Vi. Ha ha! Vô Vi lão đạo bị lão phu giết rồi. Bây giờ lão phu muốn làm hảo nhân thành toàn cho thầy trò ngươi được gặp nhau.
Vừa rồi trong lúc khẩn cấp, Du Hữu Lượng thi triển Chấn Thiên Công. Chàng cảm thấy vận động chân khí được điều hòa, mà luồng lực đạo chẳng khác nước sông Trường Giang cuồn cuộn chảy ra, có thể tương đương với môn Lục Dương Thần Chưởng đã bị thất truyền lâu năm trên chốn giang hò. Chàng càng tăng thêm phần tín lực, đứng ngang nhiên trước mặt Hồng Bào Giáo Chủ, chẳng sợ hãi gì.
Hồng Bào Giáo Chủ trong lòng kinh hãi không biết đến thế nào mà kể. Hắn liếc mắt ngắm nghía chàng thiếu niên thâm trầm hồi lâu, ngấm ngầm kinh hãi trong lòng, nhưng sát khí mỗi lúc một dày đặc. Lão tự hỏi:
- Nếu chần chờ trong vài năm nữa, công lực thằng lỏi này sẽ lên đến đâu?
Bữa nay mình không giết gã, tất sẽ thành mối lo về sau.
Hồng Bào Quái Nhân miệng không nói gì, đột nhiên tay phóng chưởng đánh ra. Chiêu thức này không lộ vết tích gì, nhưng trong lúc chưởng phong lơ lửng trên không, chân lực ào ạt xô ra. Công lực của Du Nhất Kỳ đã ngưng tụ đến độ chót.
Du Hữu Lượng biết ngay phát chưởng không phải tầm thường, mà bóng chưởng lập lờ khó nhắm được chuẩn đích. Chàng không biết làm thế nào đành thi triển phương pháp dĩ cương chế cương. Chàng đề tụ chân khí vào trước ngực, xoay tay đi một vòng cho nội lực ra hết cánh tay, rồi phóng chưởng phản kích.
Hai luồng lực đạo đụng nhau, Du Hữu Lượng lùi lại nửa bước. Hồng Bào Quái Nhân cố chống chọi cho thân hình không nhúc nhích, nhưng hắn vận động chân khí thì cảm thấy trước ngực ngưng trệ, trong lòng không khỏi kinh hải nghĩ thầm:
- Ta ỷ mạnh đón tiếp chưởng lực của thằng lỏi này. Không ngờ công lực gã đã đến trình độ xuất thần nhập hóa. Muốn thắng gã thực không phải chuyện dễ dàng.
Du Hữu Lượng biết lúc này mà còn nấn ná thì e rằng khó lòng tránh khỏi một trường ác đấu kẻ sống người chết với Hồng Bào Quái Nhân. Chàng đã đối chưởng với hắn hai lần, tuy trong lòng thêm phần tự tin, nhưng muốn đánh ngã tên lão ma đầu khét tiếng thiên hạ chàng vẫn chưa nắm vững được phần nào.
Du Hữu Lượng đột nhiên phóng chưởng đánh ra. Hồng Bào Quái Nhân cũng phóng chưởng phản kích. Du Hữu Lượng mượn luồng cường đạo của bên địch nhảy vọt lên rồi tụt xuống chỗ phiến đá ở đáy động bị vở thành lỗ hổng.
Hồng Bào Quái Nhân tức giận quát lên một tiếng, phất cả hai tay áo. Một luồng kình lực cương mãnh đánh thẳng vào lỗ hổng. Đây là một thức rất nặng trong chiêu Thập Bộ Truy Hồn Chưởng mà hắn rất lấy làm đắc ý vì bình sinh hắn chưa từng thất bại bao giờ. Nhưng lần này chưởng phong của hắn bị tiêu tan khác nào đá chìm đáy biển. Còn Du Hữu Lượng có bị thương hay không, hắn cũng chẳng biết.
Hồng Bào Quái Nhân Du Nhất Kỳ đứng ngẩn người ra nhìn xuống lổ hổng dưới đất, đồng thời nghĩ đến chàng thiếu niên thâm trầm đáng sợ, võ công rất cao cường, hắn thực sự bở vía nghĩ thầm:
- Ta phí mất ba năm công phu, té ra đào đường hầm thông lộ giúp cho thằng lỏi này có lối chuồn đi. Gã biết rõ lai lịch ta mà ta không hiểu gì về gã. Bản lãnh của gã học được ở đâu? Thật khiến cho người ta không sao đoán nổi. Chẳng lẽ Quỳnh Phủ tiên dịch kia đưa gã đến trình độ này?
Trong lúc nhất thời, hùng tâm xưng bá thiên hạ của hắn lạt đi rất nhiều. Hắn tự nhủ:
- Sớm muộn gì ta phải thu thập thằng lỏi này đã rồi sẽ tính.
Đấu trí cũng như đấu lực, Hồng Bào Quái Nhân suốt đời chưa chịu sút ai về cả hai phương diện. Không ngờ, ở trong thạch thất này, lão để cho Du Hữu Lượng trốn mất.
Du Hữu Lượng thân hình còn lơ lửng trên không gian lập tức thi triển thân pháp Long Hành Bát Bộ của phái Côn Luân, khoa chân lướt đi mấy bước. Người chàng đang vọt đi như tên bay thì sau lưng tiếng gió ầm ầm. Nhưng chưởng phong không đánh trúng vào chàng. Du Hữu Lượng chạy thật nhanh một lúc thì thấy trước mặt hiện ra hai đường thông đạo. Trên đường đá vụn ngập đầy. Chàng biết đây là Hồng Bào Quái Nhân vừa đốt chất nổ.
Chàng chọn một đường thông ra thạch thất vì đường này rộng rãi và bằng phẳng, tiếp tục chạy đi. Chàng vừa chạy vừa nghĩ:
- Hồng Bào Quái Nhân nhất định chưa biết đích xác vị trí đường thông lộ này.
Hắn chỉ ước lượng phương hướng mà đào, phí ba năm công phu mới đào xong.
Chàng tiếp tục chạy nhanh không dám chần chờ. Đường hầm rất dài tựa hồ vô cùng tận. Du Hữu Lượng chạy chừng một giờ mà đường đi rất bằng phẳng nên chẳng mỏi mệt gì. Chàng ước lượng hành trình đã đến trên trăm dặm. Du Hữu Lượng lại đi chừng nửa giờ thì đột nhiên địa thế lên cao dần dần. Chàng biết sắp ra khỏi đường hầm, liền tăng gia cước lực chạy thật nhanh.
Bỗng thấy phía trước có mấy chục bậc đá đi lên. Chàng vừa bước lên bậc đá thì đầu gần đụng vào nấp đường hầm. Du Hữu Lượng trầm ngâm một lát, bỗng hai tay chàng sờ lên thấy phiến đá nhẵn thín, liền ra tay đẩy mạnh. Mấy tiếng lách cách vang lên. Tấm thạch bảng bậc ra ngay. Du Hữu Lượng cả mừng. Chàng chí đầu ngón chân xuống vọt mình chui lên. Chàng vừa thò đầu ra thì bất thình lình tiếng gió rít lên veo véo ở trước mặt.
Du Hữu Lượng thấy chưởng phong rất mạnh, chàng tiện tay vung chưởng gạt ra ngoài thì cả cánh tay đau nhức. Đầu chàng bị đụng vào vật gì rồi người chàng lại rớt xuống đường hầm.
Du Hữu Lượng giật mình kinh hãi muốn cất tiếng gọi thì nghe thấy bên trên có thanh âm trong trẻo quát hỏi:
- Tên tiểu tặc này ở phương nào? Sao dám đến ẩn nấp dưới gầm giường của bản cô nương? Chường mặt ra cho mau! Bản cô nương phải móc cặp mắt chó má của ngươi đi.
Du Hữu Lượng sửng sốt nghĩ thầm:
- Té ra cô này không biết nơi đây có đường hầm. Ta đành giả vờ ngu ngốc là xong.
Chàng liền khẽ đẩy tấm thạch bảng trên đầu lớn tiếng đáp:
- Tiểu nhân ra đây. Xin cô nương tha cho cái mạng nhỏ xíu này.
Chàng vừa nói vừa hành động nhưng vẫn đề phòng. Cô nương kia hắng dặng một tiếng rồi đáp:
- Tuy tha cho tội chết, nhưng tội sống thì không thể...
Cô chưa dứt lời, Du Hữu Lượng đã biết là ai. Chàng đậy nắp hầm lại rồi lăn ra ngoài. Chàng thấy đây là một gian khuê phòng đầy gấm thêu. Cách bày trí tỏ ra một nhà sang trọng.
Du Hữu Lượng ngẩng đầu nhìn lên thấy cặp mắt lớn lộ vẻ sầu bi đang nhìn về phía trước, tựa hồ chưa ngó thấy chàng.
Thiếu nữ còn đang ngơ ngẩn xuất thần thì Du Hữu Lượng khẽ cất tiếng gọi:
- Cô nương! Cô hãy ngó lại xem ai đã tới?
Thiếu nữ chấn động tâm thần, quay phắt lại. Cô dụi mắt để nhìn cho kĩ tựa hồ không tin ở mục lực của mình. Cô nhìn một lúc rồi sa lệ. Du Hữu Lượng hễ thấy đàn bà con gái khóc lóc là cầm lòng không đậu. Chân tay luống cuống, chàng vội hỏi:
- Cô nương! Cô có điều chi phiền muộn? Cô mà sai bảo việc gì, dù tiểu nhân muôn thác cũng không lùi bước, nhất định làm cho bằng được để rửa hận cho cô.
Hồi lâu thiếu nữ mới hỏi lại:
- Công tử lại đến đây làm chi? Chẳng lẽ... công tử bức bách ta đến đến thế này còn chưa đủ ư? Phải chăng công tử... muốn nhìn thấy ta chết mới thôi?
Du Hữu Lượng lấy làm kỳ hỏi:
- Tại hạ bức bách cô điều chi? Ồ! Tại hạ bức bách cô thật. Tại hạ nhận lỗi, cô đừng... khóc nữa được không?
Chàng thấy nét mặt thiếu nữ mỗi lúc một thêm lộ vẻ bất thiện liền nhận lỗi hoài. Cô thấy chàng ra chiều sợ hãi thành thật, lại thấy bộ mặt anh tuấn đầy những bụi đá, coi rất tội nghiệp, bao nhiêu nỗi căm hận liền tiêu tan hết, cơ hồ phá lên cười.
Thiếu nữ này chính là Huyền Hồ Quận Chúa. Cô ôn tồn hỏi:
- Công tử... làm sao... mà ra thế này?
Du Hữu Lượng đáp:
- Câu chuyện dài lắm, một lời không thể hết được. Hởi ơi! Mấy ngày nay thật là tại hạ bôn tẩu ngàn dặm nhưng rút cục chẳng được ích gì!
Huyền Hồ Quận Chúa nói:
- Công tử cũng nghỉ ngơi một chút. Trong lúc hoang mang công tử đến thăm tiểu muội. Tiểu muội rất lấy làm cảm kích.
Du Hữu Lượng chưng hửng, không biết nói sao. Huyền Hồ Quận Chúa lại nói:
- Tiểu muội kêu tì nữ đưa công tử đi tắm gội. Tiểu muội ngồi chờ trong sảnh đường được không?
Du Hữu Lượng ngẩng đầu lên thấy cặp mắt cô rất ôn nhu liền gật đầu. Huyền Hồ Quận Chúa vỗ tay một cái để gọi hai tên nha hoàn đi lấy nước. Cô tính tình mau lẹ, tuy còn là một thiếu nữ nhỏ tuổi, mà chiếu cố cho Du Hữu Lượng một cách rất chu đáo.
Du Hữu Lượng cảm thấy mình được một thiếu nữ cành vàng lá ngọc nhà Mãn Thanh chiều chuộng hết sức, dĩ nhiên mối tình cảm không phải tầm thường. Chàng ngoan ngoãn đi theo tì nữ vào nhà tắm. Nơi đây toàn mùi thơm tho. Trong ao nước biếc không hiểu đã bỏ hương liệu gì xuống khiến cho người ta thư thái tâm thần.
Du Hữu Lượng nghĩ tới lần trước Huyền Hồ Quận Chúa bỏ đi không lời từ biệt. Lòng chàng như có ý hối hận nghĩ thầm:
- Từ nay ta quyết không làm cho cô này phải thương tâm.
Chàng tắm rồi thân thể nhẹ nhõm, nhưng quần áo vẫn còn nhơ nhớp trong lòng rất lấy làm hổ thẹn. Đột nhiên chàng phát hiện trong tủ áo bên chàng có đặt một bộ quần áo. Chàng rất cảm kích trong lòng, cầm áo mặc vào thì thấy rất vừa vặn. Chàng đứng soi gương thấy dung quang mình diêm dúa khác trước, như biến thành một người khác.
Du Hữu Lượng thủng thẳng đi lên nhà đại sảnh thì thấy Huyền Hồ Quận Chúa đã bày sẵn tiệc rượu. Chàng chợt nhơ tới đã lâu ngày chưa được ăn uống, càng thấy đói như cào, bất giác chân bước mau lại.
Huyền Hồ Quận Chúa ngấm nghía thân hình cùng quần áo Du Hữu Lượng.
Nét mặt cô vừa lộ vẻ mừng vui, vừa ra chiều bẽn lẽn. Hai má ửng hồng, hồi lâu không nói gì.
Du Hữu Lượng lên tiếng:
- Tại hạ mấy ngày chưa ăn uống gì, bây giờ mắt thấy đại tiệc bày ra trước mắt, lại càng khó chịu. Xin cô nương đừng cười.
Huyền Hồ Quận Chúa bưng miệng cười đáp:
- Công tử chỉ chuyên ba hoa. Mấy ngày không ăn mà sao mặt mũi rạng rỡ thế! Rượu cùng những món này tầm thường quá. Công tử muốn ăn bao nhiêu thì ăn.
Du Hữu Lượng toan giải thích chợt nhớ tới một điều lại im miệng không nói nữa. Chàng ngồi xuống cầm đũa ăn liền. Nhịn đói lâu rồi chàng càng ăn nhiều.
Huyền Hồ Quận Chúa mỉm cười không nói gì. Cô chờ cho chàng ăn gần no rồi mới lên tiếng:
- Thực lượng của công tử tăng lên khá nhiều, chắc là mấy bữa nay đói thật.
Du Hữu Lượng đáp:
- Lâu ngày không ăn, thực phẩm gì cũng thấy ngon miệng.
Huyền Hồ Quận Chúa hỏi:
- Ai mà nói kịp được với công tử. Sau khi từ biệt mấy tháng nay, công tử làm những việc gì? Hay đi du sơn ngoạn thủy? Công tử có nói cho tiểu muội nghe được chăng?
Du Hữu Lượng đáp:
- Tại hạ không làm gì hết. Cừu nhân cũng chưa tìm thấy, mà lại xảy ra chuyện xích mích với Bách Độc Giáo.
Huyền Hồ Quận Chúa ủa một tiếng ra chiều nóng nảy nói:
- Bách Độc Giáo ư! Công tử phải cẩn thận đấy.
Du Hữu Lượng hạ thấp giọng xuống đáp:
- Cô nương hãy yên lòng. Tại hạ chẳng phải là người để cho họ ám toán một cách dễ dàng.
Huyền Hồ Quận Chúa thấy chàng nói bằng một giọng ôn nhu trong lòng rất khoan khoái. Hai người gặp nhau ở đây là chuyện bất ngờ. Lần trước chia tay nhau, Huyền Hồ Quận Chúa cùng Du Hữu Lượng đã nhạt nhau không ít. Bây giờ cô thấy chàng đắm đuối nhìn mình, nói năng hòa nhã, cô hớn hở nói:
- Du đại ca! Lần trước đại ca chẳng đã bị người ta điểm huyệt không biết đó ư?
Du Hữu Lượng mỉm cười đáp:
- Chỉ có đàn bà, tiểu nhân là hai hạng đáng ghê! Cứ xa lánh hai hạng người đó là không gặp tai họa.
Huyền Hồ Quận Chúa mắng lại:
- Chỉ sợ đại ca thấy cô nương nhà người ta xinh đẹp mà điên đảo thần hồn, thì còn nói gì đến chuyện đề phòng kẻ ám toán!
Du Hữu Lượng cười hì hì đáp:
- Phải rồi! Phải rồi! Cô nương nói đúng lắm. Cô nương nói không sai chút nào.
Huyền Hồ Quận Chúa chũm môi nói:
- Ai mà mặt dày như đại ca được?
Hai người nói chuyện vui cười, bao nhiêu bẽn lẽn đều tiêu tan hết. Huyền Hồ Quận Chúa hỏi:
- Du đại ca! Đại ca có biết mấy tháng nay trong thiên hạ xảy ra bao nhiêu chuyện rồi không?
Du Hữu Lượng lắc đầu đáp:
- Tại hạ suốt ngày đi trên vùng núi non, có nghe được tin tức gì đâu!
Huyền Hồ Quận Chúa nói:
- Trong quan ải ba năm mất mùa liền, trăm họ đổi con cho nhau để ăn thịt.
Trộm cướp nổi lên như ong. Thiên hạ loạn đến nơi rồi.
Du Hữu Lượng mấy tháng vừa rồi đã đi suốt giải vùng Quan Lạc trong đất Tần, chính mắt chàng đã trông thấy tình trạng này. Chàng trầm ngâm không nói gì.
Huyền Hồ Quận Chúa lại hỏi:
- E rằng giang sơn nhà Minh không giữ được lâu nữa. Những bậc hiền nhân, chí sĩ đang dựng cờ khởi nghĩa. Đại ca có tính toán gì không?
Cô đã trao cả tấm lòng cho Du Hữu Lượng nên rất quan tâm đến hành động của chàng. Cô biết rõ Du Hữu Lượng nặng tình dân tộc, chẳng chịu nghe cô là người dị chủng. Lúc này cô thấy chàng rất vui vẻ mới đưa vấn đề đó ra.
Du Hữu Lượng đáp:
- Tại hạ không muốn làm gì nữa, chỉ mong báo được thù nhà rồi trở về trông tỉa, cầy cấy cho đến ngày mãn kiếp.
Huyền Hồ Quận Chúa thở dài nói:
- Tuy đại ca có ý muốn như vậy, nhưng tướng mạo khác thường, há phải là người vô danh. Nói lắm cũng bằng vô ích, đại ca không muốn cho tiểu muội hay những điều tâm sự.
Du Hữu Lượng lên giọng thành thật:
- Hiện giờ tại hạ thực chưa có chủ ý gì. Tấm lòng cô nương đối với tại hạ, lẽ nào tại hạ không hay biết.
Huyền Hồ Quận Chúa chú ý nhìn chàng nói:
- Tiểu muội chẳng mong muốn gì hơn là thường được thấy mặt đại ca.
Thanh âm nàng mỗi lúc một nhỏ đi. Du Hữu Lượng cơ hồ nhịn không nổi, xuýt nữa buột miệng đáp:
- Tại hạ cũng vậy.
Bỗng thấy Huyền Hồ Quận Chúa nét mặt buồn thiu từ từ quay ra chỗ khác.
Du Hữu Lượng nói:
- Cô nương đến đây ở bao lâu rồi? Chuyến này tại hạ muốn đến phó ước tại Côn Luân. Xong việc sẽ về ghé thăm cô nương.
Huyền Hồ Quận Chúa sửng sốt hỏi:
- Du huynh... vừa tới lại toan đi ngay ư?
Du Hữu Lượng đáp:
- Việc này quan hệ đến sự hưng vong của toàn thể võ lâm. Đạo lý tiêu tan, tà ma lớn mạnh, há chẳng đưa đến thiên hạ đại loạn? Tại hạ tuy tài hèn sức mọn, nhưng đã chịu lời ủy thác của mấy vị tiền bối, chẳng thể không liều chết được.
Huyền Hồ Quận Chúa hỏi:
- Cuộc ước hẹn đó ngày nào?
Du Hữu Lượng đáp:
- Vào giữa lúc trăng tròn đêm Trung Thu tháng tám.
Huyền Hồ Quận Chúa ngẫm nghĩ rồi nói:
- Vậy còn hơn một tháng. Từ đây đi về phía tây đến đỉnh núi Côn Luân bất quá chỉ mất hơn hai chục ngày. Đại ca hãy ở lại đây mấy bữa nữa được chăng?
Du Hữu Lượng trầm ngâm rồi đáp:
- Tại hạ xin theo lời cô nương ở lại ba ngày.
Huyền Hồ Quận Chúa nói:
- Năm ngày.
Du Hữu Lượng thấy nàng rất tha thiết, buột miệng đáp:
- Được rồi, tại hạ ở lại năm ngày.
Huyền Hồ Quận Chúa cả mừng, cười tươi như hoa. Du Hữu Lượng lại hỏi:
- Tấm áo này của thợ ở đâu may ra? Tại hạ mặc vào vừa vặn, tựa hồ họ đo người rồi mới may cắt.
- Các hạ sát hại chưởng môn các phái Võ Đương, Điểm Thương, Côn Luân, Thiên Sơn rồi sẽ có người đến tìm các hạ để thanh toán. Bản lãnh các hạ dù cao thâm đến đâu chưa chắc đã chống nổi với nhiều phái vây đánh.
Hồng Bào Giáo Chủ lờ đi như không nghe tiếng, ngửa mặt nhìn trần đá. Hồi lâu, bỗng miệng lảm nhảm nói:
- Không phải ta. Không phải ta.
Mục quang hắn chăm chú nhìn Du Hữu Lượng hỏi:
- Tiểu tử! Phải chăng ngươi là người họ Du?
Du Hữu Lượng kinh hãi đáp:
- Cái đó các hạ bất tất hỏi làm chi.
Hồng Bào Giáo Chủ nổi giận:
- Ta hỏi ngươi lần nữa, nếu ngươi không trả lời tử tế là ta giết ngươi.
Du Hữu Lượng đáp:
- Tại hạ đang muốn thình giáo một nhân vật mà giang hồ coi như quỉ thần là Hồng Bào Giáo Chủ.
Hồng Bào Giáo Chủ Du Nhất Kỳ lớn tiếng hỏi:
- Lão phu không nhẫn nại được đâu. Phải chăng ngươi là con Du Thanh Kỳ và Lục Hàn Quyên?
Du Hữu Lượng rất khéo ứng phó với cục diện khẩn trương này. Nét mặt vẫn thản nhiên không ra chiều khiếp nhược, chàng dương mắt lên nhìn Hồng Bào Giáo Chủ thì thấy hắn nói câu sau cùng vẻ mặt dường như rất xúc động.
Chàng tự hỏi:
- Không hiểu lão ma đầu này có thâm cừu đại hận gì với song thân ta mà dường như đến nay hắn vẫn chưa hết phẫn nộ?
Chàng đáp:
- Tại hạ họ Chu, nếu giáo chủ không có điều chi dạy bảo thì tại hạ xin cáo từ.
Hồng Bào Giáo Chủ nói:
- Sao? Ngươi không phải họ Du ư? Không có lý. Tính nết ngươi giống hệt mụ mà tướng mạo cũng có đến bảy phần tương tự. Nếu ngươi lớn mật dám lừa gạt lão phu thì thủ đoạn Bách Độc Giáo như thế nào ngươi đã biết qua rồi đó.
Du Hữu Lượng không tự chủ được, miệng lẩm bẩm:
- Ta là người họ Du thật. Gia phụ chính là Du Thanh Kỳ. Bấy lâu nay ta tìm kẻ thù, bây giờ hắn ở trước mắt thì ta lại không dám nhận cả gia gia nữa.
Chàng nghĩ tới chỗ khích động, tức muốn hộc máu tươi. Nhưng uy danh lão ma đầu này rất lớn, bản tính chàng trầm tĩnh, quyết không hành động việc gì mà chàng không nắm vững. Chàng gắng gượng nhẫn nại, nhưng cũng nhẫn nại được đến trình độ nào thôi. Rồi chàng tự nhủ:
- Hễ lão ma đầu này làm ô nhục đến song thân, ta quyết đánh một đòn chí mạng.
Chàng liền hững hờ đáp:
- Không phải là không phải. Lão ma đầu! Lão lầm rồi đó.
Hồng Bào Giáo Chủ nổi lên cười tràng cười hung dữ nói:
- Ngươi tuy không phải là con Du Thanh Kỳ, nhưng ngươi biết nhiều chuyện quá rồi, vậy tự hủy mình đi thôi.
Du Hữu Lượng sửng sốt tự hỏi:
- Nếu ta quả là con Du Thanh Kỳ thì lão quái làm gì?
Chàng là người rất tinh tế. Lúc này mà chàng còn để ý đến tiểu tiết. Bỗng thấy mục quang của Hồng Bào Giáo Chủ rất hung dữ, chàng biết đã đến lúc tối hậu quan đầu, liền hít mạnh một hơi chân khí.
Lại nghe Du Nhất Kỳ nói:
- Ngươi đã không chịu tự kết liễu đời mình, thì lão phu cho ngươi biết mùi.
Du Hữu Lượng vẫn đứng yên không nhúc nhích. Hồng Bào Giáo Chủ phóng chưởng đánh ra, chỉ còn cách Du Hữu Lượng mấy tấc mà chàng vẫn thản nhiên, trong lòng lão hơi kinh hãi, tiếp tục nhả kình lực đánh vào trước ngực đối phương.
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, không hiểu Du Hữu Lượng đã vận động thân pháp gì, lạng người tránh khỏi.
Sầm một tiếng rùng rợn. Phát chưởng đánh vào tường. Công lực của Hồng Bào Giáo Chủ mãnh liệt đến độ lão không kịp thu lực đạo về, mà Du Hữu Lượng tránh kịp thì thân pháp chàng đã đến độ xuất thần nhập hóa.
Du Hữu Lượng nghĩ thầm:
- Ta dùng bộ pháp Long Hành Bát Thức của phái Côn Luân. Bộ pháp này tìm cái sống ở trong cái chết. Thật là tuyệt diệu!
Hồng Bào Giáo Chủ lại từ từ giơ tay phải lên khẽ đẩy ra. Luồng chưởng phong tựa như là vật hữu hình tiến về phía trước rất chậm chạp. Cứ tiến một lúc, tiếng rít lại lớn hơn mấy phần. Trong nhà thạch thất luồng kình khí này xoáy lại một lát rồi nổi gió lớn. Du Hữu Lượng chấn động tâm thần nghĩ bụng:
- Đây là Lục Dương Thần Chưởng. Ta mà không thoát được cơn gió lốc thì công lực toàn thân thành tàn phế ngay.
Chàng liền vận chân khí ra trước ngực, lại nhằm đúng chỗ chưởng phong của đối phương xoáy lại, phóng ra ba chưởng. Phát thứ ba vừa phóng ra thì bị chưởng kình của đối phương vừa tới nơi. Người Du Hữu Lượng bị một luồng đại lực thu hút cơ hồ không tự chủ được phải xoay chuyển thân hình.
Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, ba tiếng vang nổi lên. Du Hữu Lượng cảm thấy quanh mình nhẹ đi.
Hồng Bào Giáo Chủ lạnh lùng nói:
- Tiểu tử! Ngươi đã học được môn Chấn Thiên Công của phái Võ Đương. Té ra ngươi là cao đồ của lão Vô Vi. Ha ha! Vô Vi lão đạo bị lão phu giết rồi. Bây giờ lão phu muốn làm hảo nhân thành toàn cho thầy trò ngươi được gặp nhau.
Vừa rồi trong lúc khẩn cấp, Du Hữu Lượng thi triển Chấn Thiên Công. Chàng cảm thấy vận động chân khí được điều hòa, mà luồng lực đạo chẳng khác nước sông Trường Giang cuồn cuộn chảy ra, có thể tương đương với môn Lục Dương Thần Chưởng đã bị thất truyền lâu năm trên chốn giang hò. Chàng càng tăng thêm phần tín lực, đứng ngang nhiên trước mặt Hồng Bào Giáo Chủ, chẳng sợ hãi gì.
Hồng Bào Giáo Chủ trong lòng kinh hãi không biết đến thế nào mà kể. Hắn liếc mắt ngắm nghía chàng thiếu niên thâm trầm hồi lâu, ngấm ngầm kinh hãi trong lòng, nhưng sát khí mỗi lúc một dày đặc. Lão tự hỏi:
- Nếu chần chờ trong vài năm nữa, công lực thằng lỏi này sẽ lên đến đâu?
Bữa nay mình không giết gã, tất sẽ thành mối lo về sau.
Hồng Bào Quái Nhân miệng không nói gì, đột nhiên tay phóng chưởng đánh ra. Chiêu thức này không lộ vết tích gì, nhưng trong lúc chưởng phong lơ lửng trên không, chân lực ào ạt xô ra. Công lực của Du Nhất Kỳ đã ngưng tụ đến độ chót.
Du Hữu Lượng biết ngay phát chưởng không phải tầm thường, mà bóng chưởng lập lờ khó nhắm được chuẩn đích. Chàng không biết làm thế nào đành thi triển phương pháp dĩ cương chế cương. Chàng đề tụ chân khí vào trước ngực, xoay tay đi một vòng cho nội lực ra hết cánh tay, rồi phóng chưởng phản kích.
Hai luồng lực đạo đụng nhau, Du Hữu Lượng lùi lại nửa bước. Hồng Bào Quái Nhân cố chống chọi cho thân hình không nhúc nhích, nhưng hắn vận động chân khí thì cảm thấy trước ngực ngưng trệ, trong lòng không khỏi kinh hải nghĩ thầm:
- Ta ỷ mạnh đón tiếp chưởng lực của thằng lỏi này. Không ngờ công lực gã đã đến trình độ xuất thần nhập hóa. Muốn thắng gã thực không phải chuyện dễ dàng.
Du Hữu Lượng biết lúc này mà còn nấn ná thì e rằng khó lòng tránh khỏi một trường ác đấu kẻ sống người chết với Hồng Bào Quái Nhân. Chàng đã đối chưởng với hắn hai lần, tuy trong lòng thêm phần tự tin, nhưng muốn đánh ngã tên lão ma đầu khét tiếng thiên hạ chàng vẫn chưa nắm vững được phần nào.
Du Hữu Lượng đột nhiên phóng chưởng đánh ra. Hồng Bào Quái Nhân cũng phóng chưởng phản kích. Du Hữu Lượng mượn luồng cường đạo của bên địch nhảy vọt lên rồi tụt xuống chỗ phiến đá ở đáy động bị vở thành lỗ hổng.
Hồng Bào Quái Nhân tức giận quát lên một tiếng, phất cả hai tay áo. Một luồng kình lực cương mãnh đánh thẳng vào lỗ hổng. Đây là một thức rất nặng trong chiêu Thập Bộ Truy Hồn Chưởng mà hắn rất lấy làm đắc ý vì bình sinh hắn chưa từng thất bại bao giờ. Nhưng lần này chưởng phong của hắn bị tiêu tan khác nào đá chìm đáy biển. Còn Du Hữu Lượng có bị thương hay không, hắn cũng chẳng biết.
Hồng Bào Quái Nhân Du Nhất Kỳ đứng ngẩn người ra nhìn xuống lổ hổng dưới đất, đồng thời nghĩ đến chàng thiếu niên thâm trầm đáng sợ, võ công rất cao cường, hắn thực sự bở vía nghĩ thầm:
- Ta phí mất ba năm công phu, té ra đào đường hầm thông lộ giúp cho thằng lỏi này có lối chuồn đi. Gã biết rõ lai lịch ta mà ta không hiểu gì về gã. Bản lãnh của gã học được ở đâu? Thật khiến cho người ta không sao đoán nổi. Chẳng lẽ Quỳnh Phủ tiên dịch kia đưa gã đến trình độ này?
Trong lúc nhất thời, hùng tâm xưng bá thiên hạ của hắn lạt đi rất nhiều. Hắn tự nhủ:
- Sớm muộn gì ta phải thu thập thằng lỏi này đã rồi sẽ tính.
Đấu trí cũng như đấu lực, Hồng Bào Quái Nhân suốt đời chưa chịu sút ai về cả hai phương diện. Không ngờ, ở trong thạch thất này, lão để cho Du Hữu Lượng trốn mất.
Du Hữu Lượng thân hình còn lơ lửng trên không gian lập tức thi triển thân pháp Long Hành Bát Bộ của phái Côn Luân, khoa chân lướt đi mấy bước. Người chàng đang vọt đi như tên bay thì sau lưng tiếng gió ầm ầm. Nhưng chưởng phong không đánh trúng vào chàng. Du Hữu Lượng chạy thật nhanh một lúc thì thấy trước mặt hiện ra hai đường thông đạo. Trên đường đá vụn ngập đầy. Chàng biết đây là Hồng Bào Quái Nhân vừa đốt chất nổ.
Chàng chọn một đường thông ra thạch thất vì đường này rộng rãi và bằng phẳng, tiếp tục chạy đi. Chàng vừa chạy vừa nghĩ:
- Hồng Bào Quái Nhân nhất định chưa biết đích xác vị trí đường thông lộ này.
Hắn chỉ ước lượng phương hướng mà đào, phí ba năm công phu mới đào xong.
Chàng tiếp tục chạy nhanh không dám chần chờ. Đường hầm rất dài tựa hồ vô cùng tận. Du Hữu Lượng chạy chừng một giờ mà đường đi rất bằng phẳng nên chẳng mỏi mệt gì. Chàng ước lượng hành trình đã đến trên trăm dặm. Du Hữu Lượng lại đi chừng nửa giờ thì đột nhiên địa thế lên cao dần dần. Chàng biết sắp ra khỏi đường hầm, liền tăng gia cước lực chạy thật nhanh.
Bỗng thấy phía trước có mấy chục bậc đá đi lên. Chàng vừa bước lên bậc đá thì đầu gần đụng vào nấp đường hầm. Du Hữu Lượng trầm ngâm một lát, bỗng hai tay chàng sờ lên thấy phiến đá nhẵn thín, liền ra tay đẩy mạnh. Mấy tiếng lách cách vang lên. Tấm thạch bảng bậc ra ngay. Du Hữu Lượng cả mừng. Chàng chí đầu ngón chân xuống vọt mình chui lên. Chàng vừa thò đầu ra thì bất thình lình tiếng gió rít lên veo véo ở trước mặt.
Du Hữu Lượng thấy chưởng phong rất mạnh, chàng tiện tay vung chưởng gạt ra ngoài thì cả cánh tay đau nhức. Đầu chàng bị đụng vào vật gì rồi người chàng lại rớt xuống đường hầm.
Du Hữu Lượng giật mình kinh hãi muốn cất tiếng gọi thì nghe thấy bên trên có thanh âm trong trẻo quát hỏi:
- Tên tiểu tặc này ở phương nào? Sao dám đến ẩn nấp dưới gầm giường của bản cô nương? Chường mặt ra cho mau! Bản cô nương phải móc cặp mắt chó má của ngươi đi.
Du Hữu Lượng sửng sốt nghĩ thầm:
- Té ra cô này không biết nơi đây có đường hầm. Ta đành giả vờ ngu ngốc là xong.
Chàng liền khẽ đẩy tấm thạch bảng trên đầu lớn tiếng đáp:
- Tiểu nhân ra đây. Xin cô nương tha cho cái mạng nhỏ xíu này.
Chàng vừa nói vừa hành động nhưng vẫn đề phòng. Cô nương kia hắng dặng một tiếng rồi đáp:
- Tuy tha cho tội chết, nhưng tội sống thì không thể...
Cô chưa dứt lời, Du Hữu Lượng đã biết là ai. Chàng đậy nắp hầm lại rồi lăn ra ngoài. Chàng thấy đây là một gian khuê phòng đầy gấm thêu. Cách bày trí tỏ ra một nhà sang trọng.
Du Hữu Lượng ngẩng đầu nhìn lên thấy cặp mắt lớn lộ vẻ sầu bi đang nhìn về phía trước, tựa hồ chưa ngó thấy chàng.
Thiếu nữ còn đang ngơ ngẩn xuất thần thì Du Hữu Lượng khẽ cất tiếng gọi:
- Cô nương! Cô hãy ngó lại xem ai đã tới?
Thiếu nữ chấn động tâm thần, quay phắt lại. Cô dụi mắt để nhìn cho kĩ tựa hồ không tin ở mục lực của mình. Cô nhìn một lúc rồi sa lệ. Du Hữu Lượng hễ thấy đàn bà con gái khóc lóc là cầm lòng không đậu. Chân tay luống cuống, chàng vội hỏi:
- Cô nương! Cô có điều chi phiền muộn? Cô mà sai bảo việc gì, dù tiểu nhân muôn thác cũng không lùi bước, nhất định làm cho bằng được để rửa hận cho cô.
Hồi lâu thiếu nữ mới hỏi lại:
- Công tử lại đến đây làm chi? Chẳng lẽ... công tử bức bách ta đến đến thế này còn chưa đủ ư? Phải chăng công tử... muốn nhìn thấy ta chết mới thôi?
Du Hữu Lượng lấy làm kỳ hỏi:
- Tại hạ bức bách cô điều chi? Ồ! Tại hạ bức bách cô thật. Tại hạ nhận lỗi, cô đừng... khóc nữa được không?
Chàng thấy nét mặt thiếu nữ mỗi lúc một thêm lộ vẻ bất thiện liền nhận lỗi hoài. Cô thấy chàng ra chiều sợ hãi thành thật, lại thấy bộ mặt anh tuấn đầy những bụi đá, coi rất tội nghiệp, bao nhiêu nỗi căm hận liền tiêu tan hết, cơ hồ phá lên cười.
Thiếu nữ này chính là Huyền Hồ Quận Chúa. Cô ôn tồn hỏi:
- Công tử... làm sao... mà ra thế này?
Du Hữu Lượng đáp:
- Câu chuyện dài lắm, một lời không thể hết được. Hởi ơi! Mấy ngày nay thật là tại hạ bôn tẩu ngàn dặm nhưng rút cục chẳng được ích gì!
Huyền Hồ Quận Chúa nói:
- Công tử cũng nghỉ ngơi một chút. Trong lúc hoang mang công tử đến thăm tiểu muội. Tiểu muội rất lấy làm cảm kích.
Du Hữu Lượng chưng hửng, không biết nói sao. Huyền Hồ Quận Chúa lại nói:
- Tiểu muội kêu tì nữ đưa công tử đi tắm gội. Tiểu muội ngồi chờ trong sảnh đường được không?
Du Hữu Lượng ngẩng đầu lên thấy cặp mắt cô rất ôn nhu liền gật đầu. Huyền Hồ Quận Chúa vỗ tay một cái để gọi hai tên nha hoàn đi lấy nước. Cô tính tình mau lẹ, tuy còn là một thiếu nữ nhỏ tuổi, mà chiếu cố cho Du Hữu Lượng một cách rất chu đáo.
Du Hữu Lượng cảm thấy mình được một thiếu nữ cành vàng lá ngọc nhà Mãn Thanh chiều chuộng hết sức, dĩ nhiên mối tình cảm không phải tầm thường. Chàng ngoan ngoãn đi theo tì nữ vào nhà tắm. Nơi đây toàn mùi thơm tho. Trong ao nước biếc không hiểu đã bỏ hương liệu gì xuống khiến cho người ta thư thái tâm thần.
Du Hữu Lượng nghĩ tới lần trước Huyền Hồ Quận Chúa bỏ đi không lời từ biệt. Lòng chàng như có ý hối hận nghĩ thầm:
- Từ nay ta quyết không làm cho cô này phải thương tâm.
Chàng tắm rồi thân thể nhẹ nhõm, nhưng quần áo vẫn còn nhơ nhớp trong lòng rất lấy làm hổ thẹn. Đột nhiên chàng phát hiện trong tủ áo bên chàng có đặt một bộ quần áo. Chàng rất cảm kích trong lòng, cầm áo mặc vào thì thấy rất vừa vặn. Chàng đứng soi gương thấy dung quang mình diêm dúa khác trước, như biến thành một người khác.
Du Hữu Lượng thủng thẳng đi lên nhà đại sảnh thì thấy Huyền Hồ Quận Chúa đã bày sẵn tiệc rượu. Chàng chợt nhơ tới đã lâu ngày chưa được ăn uống, càng thấy đói như cào, bất giác chân bước mau lại.
Huyền Hồ Quận Chúa ngấm nghía thân hình cùng quần áo Du Hữu Lượng.
Nét mặt cô vừa lộ vẻ mừng vui, vừa ra chiều bẽn lẽn. Hai má ửng hồng, hồi lâu không nói gì.
Du Hữu Lượng lên tiếng:
- Tại hạ mấy ngày chưa ăn uống gì, bây giờ mắt thấy đại tiệc bày ra trước mắt, lại càng khó chịu. Xin cô nương đừng cười.
Huyền Hồ Quận Chúa bưng miệng cười đáp:
- Công tử chỉ chuyên ba hoa. Mấy ngày không ăn mà sao mặt mũi rạng rỡ thế! Rượu cùng những món này tầm thường quá. Công tử muốn ăn bao nhiêu thì ăn.
Du Hữu Lượng toan giải thích chợt nhớ tới một điều lại im miệng không nói nữa. Chàng ngồi xuống cầm đũa ăn liền. Nhịn đói lâu rồi chàng càng ăn nhiều.
Huyền Hồ Quận Chúa mỉm cười không nói gì. Cô chờ cho chàng ăn gần no rồi mới lên tiếng:
- Thực lượng của công tử tăng lên khá nhiều, chắc là mấy bữa nay đói thật.
Du Hữu Lượng đáp:
- Lâu ngày không ăn, thực phẩm gì cũng thấy ngon miệng.
Huyền Hồ Quận Chúa hỏi:
- Ai mà nói kịp được với công tử. Sau khi từ biệt mấy tháng nay, công tử làm những việc gì? Hay đi du sơn ngoạn thủy? Công tử có nói cho tiểu muội nghe được chăng?
Du Hữu Lượng đáp:
- Tại hạ không làm gì hết. Cừu nhân cũng chưa tìm thấy, mà lại xảy ra chuyện xích mích với Bách Độc Giáo.
Huyền Hồ Quận Chúa ủa một tiếng ra chiều nóng nảy nói:
- Bách Độc Giáo ư! Công tử phải cẩn thận đấy.
Du Hữu Lượng hạ thấp giọng xuống đáp:
- Cô nương hãy yên lòng. Tại hạ chẳng phải là người để cho họ ám toán một cách dễ dàng.
Huyền Hồ Quận Chúa thấy chàng nói bằng một giọng ôn nhu trong lòng rất khoan khoái. Hai người gặp nhau ở đây là chuyện bất ngờ. Lần trước chia tay nhau, Huyền Hồ Quận Chúa cùng Du Hữu Lượng đã nhạt nhau không ít. Bây giờ cô thấy chàng đắm đuối nhìn mình, nói năng hòa nhã, cô hớn hở nói:
- Du đại ca! Lần trước đại ca chẳng đã bị người ta điểm huyệt không biết đó ư?
Du Hữu Lượng mỉm cười đáp:
- Chỉ có đàn bà, tiểu nhân là hai hạng đáng ghê! Cứ xa lánh hai hạng người đó là không gặp tai họa.
Huyền Hồ Quận Chúa mắng lại:
- Chỉ sợ đại ca thấy cô nương nhà người ta xinh đẹp mà điên đảo thần hồn, thì còn nói gì đến chuyện đề phòng kẻ ám toán!
Du Hữu Lượng cười hì hì đáp:
- Phải rồi! Phải rồi! Cô nương nói đúng lắm. Cô nương nói không sai chút nào.
Huyền Hồ Quận Chúa chũm môi nói:
- Ai mà mặt dày như đại ca được?
Hai người nói chuyện vui cười, bao nhiêu bẽn lẽn đều tiêu tan hết. Huyền Hồ Quận Chúa hỏi:
- Du đại ca! Đại ca có biết mấy tháng nay trong thiên hạ xảy ra bao nhiêu chuyện rồi không?
Du Hữu Lượng lắc đầu đáp:
- Tại hạ suốt ngày đi trên vùng núi non, có nghe được tin tức gì đâu!
Huyền Hồ Quận Chúa nói:
- Trong quan ải ba năm mất mùa liền, trăm họ đổi con cho nhau để ăn thịt.
Trộm cướp nổi lên như ong. Thiên hạ loạn đến nơi rồi.
Du Hữu Lượng mấy tháng vừa rồi đã đi suốt giải vùng Quan Lạc trong đất Tần, chính mắt chàng đã trông thấy tình trạng này. Chàng trầm ngâm không nói gì.
Huyền Hồ Quận Chúa lại hỏi:
- E rằng giang sơn nhà Minh không giữ được lâu nữa. Những bậc hiền nhân, chí sĩ đang dựng cờ khởi nghĩa. Đại ca có tính toán gì không?
Cô đã trao cả tấm lòng cho Du Hữu Lượng nên rất quan tâm đến hành động của chàng. Cô biết rõ Du Hữu Lượng nặng tình dân tộc, chẳng chịu nghe cô là người dị chủng. Lúc này cô thấy chàng rất vui vẻ mới đưa vấn đề đó ra.
Du Hữu Lượng đáp:
- Tại hạ không muốn làm gì nữa, chỉ mong báo được thù nhà rồi trở về trông tỉa, cầy cấy cho đến ngày mãn kiếp.
Huyền Hồ Quận Chúa thở dài nói:
- Tuy đại ca có ý muốn như vậy, nhưng tướng mạo khác thường, há phải là người vô danh. Nói lắm cũng bằng vô ích, đại ca không muốn cho tiểu muội hay những điều tâm sự.
Du Hữu Lượng lên giọng thành thật:
- Hiện giờ tại hạ thực chưa có chủ ý gì. Tấm lòng cô nương đối với tại hạ, lẽ nào tại hạ không hay biết.
Huyền Hồ Quận Chúa chú ý nhìn chàng nói:
- Tiểu muội chẳng mong muốn gì hơn là thường được thấy mặt đại ca.
Thanh âm nàng mỗi lúc một nhỏ đi. Du Hữu Lượng cơ hồ nhịn không nổi, xuýt nữa buột miệng đáp:
- Tại hạ cũng vậy.
Bỗng thấy Huyền Hồ Quận Chúa nét mặt buồn thiu từ từ quay ra chỗ khác.
Du Hữu Lượng nói:
- Cô nương đến đây ở bao lâu rồi? Chuyến này tại hạ muốn đến phó ước tại Côn Luân. Xong việc sẽ về ghé thăm cô nương.
Huyền Hồ Quận Chúa sửng sốt hỏi:
- Du huynh... vừa tới lại toan đi ngay ư?
Du Hữu Lượng đáp:
- Việc này quan hệ đến sự hưng vong của toàn thể võ lâm. Đạo lý tiêu tan, tà ma lớn mạnh, há chẳng đưa đến thiên hạ đại loạn? Tại hạ tuy tài hèn sức mọn, nhưng đã chịu lời ủy thác của mấy vị tiền bối, chẳng thể không liều chết được.
Huyền Hồ Quận Chúa hỏi:
- Cuộc ước hẹn đó ngày nào?
Du Hữu Lượng đáp:
- Vào giữa lúc trăng tròn đêm Trung Thu tháng tám.
Huyền Hồ Quận Chúa ngẫm nghĩ rồi nói:
- Vậy còn hơn một tháng. Từ đây đi về phía tây đến đỉnh núi Côn Luân bất quá chỉ mất hơn hai chục ngày. Đại ca hãy ở lại đây mấy bữa nữa được chăng?
Du Hữu Lượng trầm ngâm rồi đáp:
- Tại hạ xin theo lời cô nương ở lại ba ngày.
Huyền Hồ Quận Chúa nói:
- Năm ngày.
Du Hữu Lượng thấy nàng rất tha thiết, buột miệng đáp:
- Được rồi, tại hạ ở lại năm ngày.
Huyền Hồ Quận Chúa cả mừng, cười tươi như hoa. Du Hữu Lượng lại hỏi:
- Tấm áo này của thợ ở đâu may ra? Tại hạ mặc vào vừa vặn, tựa hồ họ đo người rồi mới may cắt.