Triệu Phụng Hào nhìn Huyết Lãnh Thanh Lang tắt thở chết rồi. Lão quay lại cất tiếng run run hỏi:
- Phỉ Âm! Nàng bị thương rồi ư?
Mụ già nhắm mắt không nói gì.
Triệu Phụng Hào thò tay vào bọc lấy ra viên thuốc vàng nói:
- Chúng ta dù sao cũng là vợ chồng, không nên nói đến chuyện cảm kích.
Đây là Đại Đàn Hoàn của phái Thiếu Lâm, nàng cầm lấy mà uống.
Tô Bạch Phong chấn động tâm thần. Y biết Đại Đàn Hoàn là thuốc chí bảo trong võ lâm, là thần dược để trị thương. Đã có thuốc này thì chủ mẫu dù bị thương nặng đến đâu cũng không đáng ngại.
Nào ngờ mụ già không thèm nhìn đến viên Đại Đàn Hoàn trong tay Triệu Phụng Hào, mụ lạnh lùng đáp:
- Bất tất phải lãng phí linh dược, Âm Hồn Trảo của Huyết Lãnh Thanh Lang tuy lợi hại, nhưng lão thân cũng không chết được.
Mụ hít mạnh một hơi chân khí, gắng gượng ngồi dậy nói tiếp:
- Triệu Phụng Hào! Lão liệu mà tìm cách khôi phục lại công lực cho lẹ. Món nợ chết người giữa chúng ta rồi đây vẫn phải thanh toán.
Dứt lời mụ loạng choạng cất bước đi ra cửa chùa. Gia Linh ngần ngừ một chút rồi cũng đi theo. Khi cô đi qua bên Tô Bạch Phong, dừng lại một chút, nói rất khẽ như tiếng muỗi vo ve.
- Sau đây năm ngày sẽ gặp nhau ở... bờ sông Lũng Đầu.
Tô Bạch Phong đột nhiên sóng lòng dào dạt, chưa kịp trả lời thì Gia Linh đã đỏ mặt lên bước mau theo mụ già ra khỏi miếu dông tuốt.
Triệu Phụng Hào nhìn bóng mẹ con mụ mất hút rồi, thở dài lẩm bẩm:
- Gia đình tan nát, tụ tán bâng khuâng... Hoàng thiên còn trừng phạt ta đến ngày nào?...
Lão từ từ đứng dậy quay lại nói:
- Bạch Phong! Chúng ta đi thôi.
Tô Bạch Phong gật đầu. Hai người dời khỏi chùa Bạch Mã. Dọc đường Triệu Phụng Hào chẳng nói năng gì hết thở ngắn lại thở dài.
Tô Bạch Phong nhìn mặt lão mà phát khiếp, cũng lặng lặng không dám lên tiếng.
Hai chủ bộc lặng lẽ cất bước vừa vượt qua một quãng sườn núi thì đột nhiên một bóng người từ đường nhỏ phía trước đang chạy nhanh tới.
Người kia lại gần sắp đụng phải, đột nhiên dừng bước, đứng sững lớn tiếng:
- Triệu lão đầu! Lão khiếu hóa đang kiếm lão đây.
Triệu Phụng Hào lờ đi như không nghe tiếng, tiếp tục tiến về phía trước.
Người kia liền rẽ ngang đánh vèo một cái vượt lên trước đứng chắn giữa đường.
Nhắc lại Du Hữu Lượng cùng quần tăng phái Côn Luân bị khốn trong nội điện, đang tìm cách mở đường ra thì đột nhiên một tiếng sầm vang lên. Cây cột đá lớn vít cửa gẫy đổ xuống.
Những người trong điện nhìn nhau kinh hãi, ai cũng tự hỏi:
- Nhân vật nào mà chưởng lực ghê gớm, có thể đẩy đổ được cái cột đá lớn như vậy?
Sau một tiếng ầm ầm kinh thiên động địa, một bóng đen xuất hiện đứng ngay trước cửa điện. Mọi người chú ý nhìn kỹ thì bóng đen không phải là người. Hiển nhiên là một con thú khổng lồ.
Trong quần hùng có người buột miệng la:
- Thanh Ngưu... Thanh Ngưu...
Du Hữu Lượng nhảy về phía trước thấy con thú lớn đã đứng trên thềm cửa điện. Dưới ánh đèn lờ mờ, bóng nó càng to lớn khắp mình sắc xanh, tựa hồ đúc bằng thứ thanh đồng. Quả nhiên là con Thanh Ngưu.
Chàng nhận thấy con Thanh Ngưu này rất quen mắt, chỉ nghĩ một chút đã nhớ ra gặp nó ở đâu. Trong khoảnh khắc hình ảnh một đồng tử hiện lên trên đầu óc chàng.
Lúc nầy chưởng giáo phái Côn Luân là Thiên Cơ hòa thượng cũng cất bước tiến lại trước mặt nó lên tiếng.
- A Di Đà Phật! Suốt đời lão tăng chưa từng thấy con dã thú kỳ quái như thế này bao giờ.
Lão chưa dứt lời con Thanh Ngưu ngẩng đầu lên nhìn Thiên Cơ rống lên một tiếng dài.
Thiên Cơ hòa thượng kinh hãi gật đầu nói:
- Lạ thay! Lạ thay! Dường như con Thanh Ngưu này có linh tính. Nó đã đẩy được tảng đá, dĩ nhiên không phải giống thú tầm thường...
Du Hữu Lượng quay lại nói:
- Theo chỗ tiểu tử biết thì con trâu này có chủ...
Thiên Cơ hòa thượng lấy làm kỳ hỏi:
- Sao Du thí chủ biết thế?
Du Hữu Lượng thủng thẳng đáp:
- Tiểu tử đi đường về phía Tây gặp một người cưỡi con trâu này hỏi thăm đường...
Thiên Cơ hòa thượng ngập ngừng:
- Người đó... Người đó...
Du Hữu Lượng ngắt lời:
- Chủ nhân Thanh Ngưu là một đồng tử nhỏ tuổi, coi bộ ngoài chưa tới hai mươi.
Thiên Cơ hòa thượng đột nhiên biến sắc, không thốt lên lời. Thái Bình đạo trưởng đứng ở đằng sau không nhịn được buột miệng hỏi:
- Thanh Ngưu đồng tử ư? Phải chăng nhân vật thí chủ mới nói đó là Thanh Ngưu đồng tử?
Mọi người trong điện nghe nói đến bốn chữ "Thanh Ngưu đồng tử" bất giác trống ngực đánh thình thịch.
Nguyên Thanh Ngưu đồng tử nổi danh võ lâm đã mấy chục năm, ngang hàng với Tang Càng Sư Vương và Đại Thiền Tông. Người ta đồn bản lãnh y xuất quỷ nhập thần, nhưng trong thiên hạ chưa ai hiểu lai lịch y. Bữa nay con Thanh Ngưu của y xuất hiện trước đại điện chùa Côn Luân thì còn ai không kinh hãi đến chân tay luống cuống.
Du Hữu Lượng gật đầu đáp:
- Chính thị!
Con Thanh Ngưu đứng ở cửa điện lại rống lên một tiếng rồi lắc lư hai cái sừng trên đầu, xoay mình thủng thẳng bước đi.
Thái Bình đạo trưởng nhìn Thiên Cơ nói:
- Bần đạo được nghe Phù Vân tiền bối có mối giao tình với Thanh Ngưu đồng tử. Chắc bây giờ lão gia tới đây để trợ trận.
Thiên Cơ hòa thượng đáp:
- Chúng ta thử ra ngoài coi.
Thái Bình đạo trưởng đưa mắt nhìn Du Hữu Lượng. Chàng nói:
- Xin hai vị tiền bối đi trước. Tiểu tử chiếu cố thương thế cho Nhàn huynh rồi sẽ ra sau.
Thái Bình đạo trưởng đáp:
- Cảm phiền Du đạo hữu.
Lão liền cùng Thiên Cơ ra khỏi điện.
Du Hữu Lượng đến bên Nhan Bách Ba hỏi:
- Thương thế của Nhan huynh ra sao?
Nhan Bách Ba lắc đầu đáp:
- Không còn gì đáng ngại. Đa tạ Du huynh chiếu cố.
Du Hữu Lượng thò tay vào bọc lấy ra một vật nói:
- Xin Nhan huynh há miệng ra...
Nhan Bách Ba ngạc nhiên. Gã thấy Du Hữu Lượng ngó mình mỉm cười bí mật mà không hiểu có dụng ý gì, nhưng cũng theo lời há miệng.
Du Hữu Lượng búng ngón tay một cái. Một viên thuốc đen sì bắn đến trước mặt Nhan Bách Ba. Nhan Bách Ba há miệng cắn lấy. Đột nhiên mũi ngửi thấy mùi thanh hương. Viên thuốc nhỏ đã trúng miệng gã.
Du Hữu Lượng lớn tiếng hô:
- Nuốt đi! Nuốt lẹ đi!
Nhan Bách Ba không nghĩ ngợi gì nữa nuốt liền. Gã cảm thấy buốt răng mà lại hơi nóng, trong lòng nghi hoặc hỏi:
- Du huynh bán thứ thuốc gì vậy?
Du Hữu Lượng cười đáp:
- Thuốc này kêu bằng Tiêu hồi. Ngoài việc trị thương nó còn giúp cho công lực tiến triển hơn. Đây là thứ thuốc mà bữa trước Huyền Hồ Quận Chúa đã tặng cho. Huynh đệ chưa dùng đến bao giờ. Bữa nay nhường cho Nhan huynh uống thử.
Nhan Bách Ba sửng sốt, gã muốn nhổ thuốc ra thì đã không kịp nữa. Gã không nhịn được nghĩ thầm.
- Trời ơi! Ta lại uống thuốc của Huyền Hồ Quận Chúa tặng cho đại ca.
Chẳng lẽ đây là lòng trời đã có ý an bài như vậy?
Gã hít một hơi chân khí, chậm rãi nói:
- Du huynh lầm rồi. Kể ra Du huynh không nên làm thế này mới phải.
Du Hữu Lượng hỏi:
- Đã là chỗ bằng hữu tri giao thì con tiếc nhau điều chi? Huynh đệ lầm lỗi ở chỗ nào.
Nhan Bách Ba đáp:
- Dù tiểu đệ ngu tối cũng đoán ra tâm tình của Huyền Hồ Quận Chúa khi tặng thuốc cho Du huynh. Thế mà Du huynh chuyển tặng cho người khác là không nên, nhường cho tiểu đệ uống lại càng không được nữa.
Gã đặc biệt nhấn mạnh câu sau cùng mà không nói rõ lý do. Du Hữu Lượng ngơ ngác ngập ngừng hỏi:
- Ý Nhan huynh muốn nói...
Nhan Bách Ba khẽ ngắt lời:
- Nhất thiết chuyện gì liên quan đến tiểu đệ, Du huynh cứ hỏi Thái Bình sư huynh là hiểu hết.
Du Hữu Lượng trong lòng nghi hoặc tự hỏi:
- Chẳng lẽ Nhan huynh đệ còn điều chi đặc biệt?
Miệng chàng đáp:
- Tiểu đệ chưa có cơ hội nào thỉnh giáo nơi ở lệnh sư huynh.
Nhan Bách Ba bất giác mặt nóng bừng, ấp úng đáp:
- Du huynh có biết tiểu đệ... thực tình đã đổi thoa...
Còn hai chữ "cài trâm" gã chưa nói ra miệng thì đột nhiên mấy tiếng trâu rống từ ngoài điện vào:
- Nghé ngọ! Nghé ngọ!
Du Hữu Lượng hỏi; - Thanh Ngưu lại rống lên, chẳng lẽ có điều chi cảnh báo?
Chàng liền rảo bước ra cửa điện. Nhan Bách Ba trong lòng bực tức giận giậm chân đi theo sau.
Ra khỏi nội điện thấy quần tăng chùa Côn Luân chạy lui chạy tới ngoài hành lang đang liệu lý những người đồng môn kia bị tử thương. Du Hữu Lượng không khỏi than thầm:
- Qua một trường đại kiếp, đệ tử phái Côn Luân bị thương vong đến quá nửa.
E rằng phải một thời gian khá lâu mới khôi phục được nguyên khí...
Chàng can một nhà sư lại hỏi:
- Chưởng môn quí phái đâu rồi?
Nhà sư đáp:
- Phía nam trái núi này phát giác ra hành tung địch nhân. Tệ chưởng giáo phái cùng Thái Bình đạo trưởng chạy xuống rượt theo.
Du Hữu Lượng sắc mặt biến đổi một cách trầm trọng, miệng lẩm bẩm:
- Địch nhân vẫn chưa rút lui. Không khéo Thiên Cơ chưởng giáo lại trúng kế...
Chàng nghĩ tới đây, trong dạ rất đỗi bồn chồn, liền nhìn Nhan Bách Ba vẫy tay. Hai người sóng vai chạy ra đầu hành lang thì thấy một khu đất rộng.
Nhan Bách Ba đột nhiên trỏ tay về bên trái phía trước hô:
- Du huynh coi kìa! Con Thanh Ngưu đó...
Du Hữu Lượng nhìn theo ngón tay trỏ thấy con Thanh Ngưu đang chạy đến rừng cây trước mặt bằng một tốc độ kinh người, chỉ thoáng cái đã mất hút.
Nhan Bách Ba nói:
- Con Thanh Ngưu đã xuất hiện khắp nơi mà thủy chung chẳng thấy chủ nhân của nó lộ diện mới thật là kỳ.
Du Hữu Lượng nghĩ một chút đáp:
- Tiểu đệ qua bên đó coi con Thanh Ngưu làm gì. Còn Nhan huynh...
Nhan Bách Ba biến sắc hỏi:
- Chẳng lẽ Du huynh để mình tiểu đệ ở đây?
Du Hữu Lượng ngẫu nhiên nhìn thấy ánh mắt gã dường như có điều sở cầu.
Chàng chấn động tâm thần trầm ngâm đáp:
- Xin Nhan huynh coi giữ ở đây đề phòng ngừa địch thủ tiến vào.
Thái Bình đạo trưởng đang lúc hoang mang ngó thấy Du Hữu Lượng liền hô:
- Du thí chủ tới đây vừa may, địch nhân...
Lão nói tới đây thì hai hán tử ăn mặc kỳ dị đã vung chưởng đánh lại.
Thái Bình đạo trưởng không nói nữa, lạng người tránh ra phía sau. Diễn biến ngày khiến cho trước ngực lão bị sơ hở rất lớn. Hán tử mé hữu chợt lấy cơ hội như mãnh hổ xuất động phóng chưởng đánh về phía trước.
Thái Bình đạo trưởng chỉ vì phân tâm một chút mà lâm vào tình trạng nguy hiểm. Lão toan vung chưởng nói tiếp thì Du Hữu Lượng tới nơi. Chàng không nghĩ ngợi gì nữa, phất tay áo một cái nhằm chụp vào mười bốn đại huyệt trong người hán tử ăn mặc kỳ dị.
Hán tử bức bách phải vung chưởng về để bảo vệ thân mình.
Du Hữu Lượng cùng thu tay áo về trầm giọng hỏi:
- Phải chăng các vị từ Quan ngoại tới đây?
Hán tử mé hữu hỏi lại:
- Phải thì sao?
Du Hữu Lượng đáp:
- Nếu phải thì hai vị các hạ đúng là bộ hạ của Đa Nhĩ Côn nước Nữ Chân.
Hai hán tử y phục kỳ dị cười lạt không nói gì.
Du Hữu Lượng thấy đối phương mặc nhiên thừa nhận, tức là điều phỏng đoán của chàng không sai. Bất giác chàng kinh hãi nghĩ thầm:
- Thảo nào Huyền Hồ Quận Chúa xuất hiện ở khu phụ cận núi Côn Luân. Té ra cửu ca của nàng là Đa Nhĩ Côn cũng tham dự vào cuộc âm mưu này. Thế thì kế hoạch của Nữ Chân định phá tan các phái Trung Nguyên đã rõ một phần rồi...
Chàng nghĩ tới đây không rét nữa mà run. Bỗng nghe Thái Bình đạo trưởng nói:
- Cục diện của Thiên Cơ ở phía bên kia rất là nguy cấp. Xin Du thí chủ qua đó trợ lực. Nơi đây để một mình bần đạo đối phó.
Du Hữu Lượng đột nhiên tỉnh táo lại. Miệng chàng dạ một tiếng, chân đã vọt qua mé tả.
Hán tử ăn mặc kỳ dị ở mé tả la lên:
- Cản gã lại!
Du Hữu Lượng chân không dừng bước. Chớp mắt đã vọt ra xa năm sáu trượng.
Đột nhiên bóng người thấp thoáng. Hai hán tử ăn mặc kỳ dị mỗi người một bên song song chạy tới ngăn cản.
Du Hữu Lượng không nói năng gì phóng chưởng đánh ra. Đồng thời nửa người trên chàng cong đi như cánh cung. Tấm áo trường bào phùng lên như bơm đầy không khí. Miệng chàng quát:
- Tránh ra!
Hai hán tử ăn mặc kỳ dị đối chưởng với chàng cảm thấy chưởng lực cực kỳ khủng khiếp, đành né tránh sang bên một chút.
Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, Du Hữu Lượng đột nhiên chuyển mình một cách tuyệt diệu lách vào giữa khe hai hán tử lướt đi.
Hai hán tử ăn mặc kỳ dị toan rượt theo thì Thái Bình đạo trưởng đã đuổi tới, miệng hô:
- Để bần đạo bồi tiếp hai vị pho quyền một lúc nữa.
Lão vung chưởng đánh ra. Hai bên lại tái khởi cuộc tái đấu.
Hán tử mé hữu vung chưởng bức bách Thái Bình đạo trưởng lại một bước.
Hắn bật tiếng cười âm trầm đáp:
- Chúng ta lại giỡn chơi một hồi. Chờ lát nữa nhân mã tới thêm thì hà hà, Thái Bình đạo trưởng chẳng thế thái bình được..... Lúc này Du Hữu Lượng đã lướt ra xa ngoài mươi trượng nhưng hán tử ăn mặc kỳ dị đó nói gì chàng vẫn nghe rõ. Tâm thần bị chấn động, bất giác người chàng chậm lại một chút.
Chàng tính quay trở lại, nhưng nghĩ tới tình thế bên kia của Thiên Cơ hòa thượng còn nguy hiểm hơn, liền quyết định tiến về phía trước.
Chàng tăng gia cước lực chạy thật nhanh. Vừa quanh tới đường rẽ đã nghe văng vẳng có tiếng quát tháo.
Sau lại nghe thanh âm trầm trầm từ phía dưới vọng lên:
- Hà hà! Thiên Cơ! Lão đã trúng phải ba phát Kình Phong huyết chưởng của lão phu mà còn mong sống được ư?
Tiếng nói ấm ớ đáp lại:
- Kình Phong Huyết chưởng của sư phụ quả đã đến trình độ đánh tan hết mọi vật cứng rắn thì giỏi như chưởng giáo Côn Luân cũng không chịu nổi một đòn...
Du Hữu Lượng la thầm:
- Quả nhiên Thiên Cơ bị phục kích rồi.
Chàng nhoài mình đi, hết sức lao về phía trước. Trước mặt hiện ra hai nẻo.
Một nẻo về phía Đông, một nẻo về phía Tây. Nẻo phía Đông lại quay lên núi. Nẻo phía Tây xuống dốc.
Du Hữu Lượng cân nhắc địa thế một chút rồi cất bước chạy theo nẻo đường phía Tây.
Bây giờ tiếng người đã dần dần rõ hơn. Chàng nghe nói:
- Lão trọc kia! Đừng hòng trốn tránh nữa. Chưa nói đến mặt trước và mặt sau lão đã có hai tên đồ đệ canh giữ, nguyên một khinh công của lão phu cũng không để lão chạy thoát đâu.
Thanh âm kia lại nói tiếp:
- Chúng ta giải quyết lão xong sẽ vào chùa giết hết sư sãi.
- Thiên Cơ! Sao lão còn chưa chuẩn bị niệm kinh siêu độ cho ba trăm đệ tử phái Côn Luân?
Du Hữu Lượng kinh hãi lẩm bẩm:
- Đúng là thanh âm Hồng Bào Quái Nhân. Nghe giọng lưỡi hắn thì dường như cả hai tên đồ đệ của hắn cũng ở đây...
Chàng chạy nhanh hơn theo đường núi quanh co đi xuống, phía dưới tiếng cười càng rõ rệt:
- Sư huynh! Kỳ Bàn Lão Quái và Ôn Sĩ Đạt dự định hội họp với hai tên ở quan ngoại cùng nhau trợ thủ. Chẳng hiểu chúng đã đến chưa?
Thanh âm khác trầm trầm đáp lại:
- Nếu không xẩy ra chuyện bất ngờ thì tất chúng tôi đến đến rồi.
Thanh âm ấm ớ nói:
- Về chuyện bất ngờ tuy không thể khẳng định đã xảy ra chưa. Nhưng có điều chúng ta đã bố trí pho tượng đá trong kiệu mà không bị gã tiểu tử họ Du kia phá hoại, thì bọn mình khỏi phí sức nhiều. Nguyên một pho tượng đá đó cũng đủ tuyệt diệt phái Côn Luân. Lại còn...
Thanh âm trầm trầm hỏi lại:
- Còn gì?
Thanh âm ấm ớ đáp:
- Vừa rồi ở trước điện chùa Côn Luân thấy có vết chân trau rối loạn. Chúng ta lo rằng người đó cũng tới Côn Luân.
Thanh âm trầm trầm hỏi:
- Thanh Ngưu Đồng Tử phải không?
Thanh âm ấm ớ đáp:
- Tiểu đệ phỏng đoán như vậy.
Thanh âm trầm trầm nói:
- Thực ra chúng ta bất tất phải lo nghĩ nhiều. Dù Thanh Ngưu Đồng Tử có mặt thì đã sao? Sư phụ thỉnh được nhân vật kia từ mạc bắc tới đây. Công lực người ấy có phần hơn Thanh Ngưu Đồng Tử.
Thanh âm ấm ớ la lên:
- Đại ca! Đại ca nói người trong tháp Lạc Anh...
Đột nhiên một tràng tiếng hú thê thảm vang lên cắt đứt thanh âm. Du Hữu Lượng lắng nghe thì không thấy tiếng gì nữa.
Lòng chàng nóng như lửa đốt. Hai tay chấn động như hai cánh chim vọt qua một khúc quanh lớn. Trước mặt hiện ra một cảnh tượng khó lòng tin o mắt mình.
Trên đường sơn đạo cách đó chừng năm trượng một vị lão tăng nằm dài thẳng cẳng không nhúc nhích. Áo tăng bào bị rách tan nơi trước ngực. Vị lão tăng này chính là Thiên Cơ hòa thượng, trưởng giáo phái Côn Luân.
Chung quanh Thiên Cơ hòa thượng có người đứng. Người đứng giữa mặc hồng bào. Còn hai tên nữa đúng là đồ đệ của Hồng Bào nhân:
Khấu Trung Nguyên và Lục Tử.
Du Hữu Lượng tưởng chừng đầu óc bị đánh một đòn nặng. Chàng nhảy vọt về phía trước vừa đúng lúc Hồng Bào Quái Nhân ngoảnh đầu quay lại. Hai bên chạm mặt nhau.
Hồng Bào Nhân bật tiếng cười âm trầm nói:
- Tiểu tử! Ngươi cũng đến chết theo Thiên Cơ đấy ư?
Du Hữu Lượng trong lòng hồi hộp nghĩ thầm:
- Thiên Cơ trưởng giáo công lực như vậy mà bị Hồng Bào Nhân đánh ngã, không hiểu lão còn sống hay chết rồi? Chẳng lẽ người này bản lãnh đến trình độ không thể lường được?
- Phỉ Âm! Nàng bị thương rồi ư?
Mụ già nhắm mắt không nói gì.
Triệu Phụng Hào thò tay vào bọc lấy ra viên thuốc vàng nói:
- Chúng ta dù sao cũng là vợ chồng, không nên nói đến chuyện cảm kích.
Đây là Đại Đàn Hoàn của phái Thiếu Lâm, nàng cầm lấy mà uống.
Tô Bạch Phong chấn động tâm thần. Y biết Đại Đàn Hoàn là thuốc chí bảo trong võ lâm, là thần dược để trị thương. Đã có thuốc này thì chủ mẫu dù bị thương nặng đến đâu cũng không đáng ngại.
Nào ngờ mụ già không thèm nhìn đến viên Đại Đàn Hoàn trong tay Triệu Phụng Hào, mụ lạnh lùng đáp:
- Bất tất phải lãng phí linh dược, Âm Hồn Trảo của Huyết Lãnh Thanh Lang tuy lợi hại, nhưng lão thân cũng không chết được.
Mụ hít mạnh một hơi chân khí, gắng gượng ngồi dậy nói tiếp:
- Triệu Phụng Hào! Lão liệu mà tìm cách khôi phục lại công lực cho lẹ. Món nợ chết người giữa chúng ta rồi đây vẫn phải thanh toán.
Dứt lời mụ loạng choạng cất bước đi ra cửa chùa. Gia Linh ngần ngừ một chút rồi cũng đi theo. Khi cô đi qua bên Tô Bạch Phong, dừng lại một chút, nói rất khẽ như tiếng muỗi vo ve.
- Sau đây năm ngày sẽ gặp nhau ở... bờ sông Lũng Đầu.
Tô Bạch Phong đột nhiên sóng lòng dào dạt, chưa kịp trả lời thì Gia Linh đã đỏ mặt lên bước mau theo mụ già ra khỏi miếu dông tuốt.
Triệu Phụng Hào nhìn bóng mẹ con mụ mất hút rồi, thở dài lẩm bẩm:
- Gia đình tan nát, tụ tán bâng khuâng... Hoàng thiên còn trừng phạt ta đến ngày nào?...
Lão từ từ đứng dậy quay lại nói:
- Bạch Phong! Chúng ta đi thôi.
Tô Bạch Phong gật đầu. Hai người dời khỏi chùa Bạch Mã. Dọc đường Triệu Phụng Hào chẳng nói năng gì hết thở ngắn lại thở dài.
Tô Bạch Phong nhìn mặt lão mà phát khiếp, cũng lặng lặng không dám lên tiếng.
Hai chủ bộc lặng lẽ cất bước vừa vượt qua một quãng sườn núi thì đột nhiên một bóng người từ đường nhỏ phía trước đang chạy nhanh tới.
Người kia lại gần sắp đụng phải, đột nhiên dừng bước, đứng sững lớn tiếng:
- Triệu lão đầu! Lão khiếu hóa đang kiếm lão đây.
Triệu Phụng Hào lờ đi như không nghe tiếng, tiếp tục tiến về phía trước.
Người kia liền rẽ ngang đánh vèo một cái vượt lên trước đứng chắn giữa đường.
Nhắc lại Du Hữu Lượng cùng quần tăng phái Côn Luân bị khốn trong nội điện, đang tìm cách mở đường ra thì đột nhiên một tiếng sầm vang lên. Cây cột đá lớn vít cửa gẫy đổ xuống.
Những người trong điện nhìn nhau kinh hãi, ai cũng tự hỏi:
- Nhân vật nào mà chưởng lực ghê gớm, có thể đẩy đổ được cái cột đá lớn như vậy?
Sau một tiếng ầm ầm kinh thiên động địa, một bóng đen xuất hiện đứng ngay trước cửa điện. Mọi người chú ý nhìn kỹ thì bóng đen không phải là người. Hiển nhiên là một con thú khổng lồ.
Trong quần hùng có người buột miệng la:
- Thanh Ngưu... Thanh Ngưu...
Du Hữu Lượng nhảy về phía trước thấy con thú lớn đã đứng trên thềm cửa điện. Dưới ánh đèn lờ mờ, bóng nó càng to lớn khắp mình sắc xanh, tựa hồ đúc bằng thứ thanh đồng. Quả nhiên là con Thanh Ngưu.
Chàng nhận thấy con Thanh Ngưu này rất quen mắt, chỉ nghĩ một chút đã nhớ ra gặp nó ở đâu. Trong khoảnh khắc hình ảnh một đồng tử hiện lên trên đầu óc chàng.
Lúc nầy chưởng giáo phái Côn Luân là Thiên Cơ hòa thượng cũng cất bước tiến lại trước mặt nó lên tiếng.
- A Di Đà Phật! Suốt đời lão tăng chưa từng thấy con dã thú kỳ quái như thế này bao giờ.
Lão chưa dứt lời con Thanh Ngưu ngẩng đầu lên nhìn Thiên Cơ rống lên một tiếng dài.
Thiên Cơ hòa thượng kinh hãi gật đầu nói:
- Lạ thay! Lạ thay! Dường như con Thanh Ngưu này có linh tính. Nó đã đẩy được tảng đá, dĩ nhiên không phải giống thú tầm thường...
Du Hữu Lượng quay lại nói:
- Theo chỗ tiểu tử biết thì con trâu này có chủ...
Thiên Cơ hòa thượng lấy làm kỳ hỏi:
- Sao Du thí chủ biết thế?
Du Hữu Lượng thủng thẳng đáp:
- Tiểu tử đi đường về phía Tây gặp một người cưỡi con trâu này hỏi thăm đường...
Thiên Cơ hòa thượng ngập ngừng:
- Người đó... Người đó...
Du Hữu Lượng ngắt lời:
- Chủ nhân Thanh Ngưu là một đồng tử nhỏ tuổi, coi bộ ngoài chưa tới hai mươi.
Thiên Cơ hòa thượng đột nhiên biến sắc, không thốt lên lời. Thái Bình đạo trưởng đứng ở đằng sau không nhịn được buột miệng hỏi:
- Thanh Ngưu đồng tử ư? Phải chăng nhân vật thí chủ mới nói đó là Thanh Ngưu đồng tử?
Mọi người trong điện nghe nói đến bốn chữ "Thanh Ngưu đồng tử" bất giác trống ngực đánh thình thịch.
Nguyên Thanh Ngưu đồng tử nổi danh võ lâm đã mấy chục năm, ngang hàng với Tang Càng Sư Vương và Đại Thiền Tông. Người ta đồn bản lãnh y xuất quỷ nhập thần, nhưng trong thiên hạ chưa ai hiểu lai lịch y. Bữa nay con Thanh Ngưu của y xuất hiện trước đại điện chùa Côn Luân thì còn ai không kinh hãi đến chân tay luống cuống.
Du Hữu Lượng gật đầu đáp:
- Chính thị!
Con Thanh Ngưu đứng ở cửa điện lại rống lên một tiếng rồi lắc lư hai cái sừng trên đầu, xoay mình thủng thẳng bước đi.
Thái Bình đạo trưởng nhìn Thiên Cơ nói:
- Bần đạo được nghe Phù Vân tiền bối có mối giao tình với Thanh Ngưu đồng tử. Chắc bây giờ lão gia tới đây để trợ trận.
Thiên Cơ hòa thượng đáp:
- Chúng ta thử ra ngoài coi.
Thái Bình đạo trưởng đưa mắt nhìn Du Hữu Lượng. Chàng nói:
- Xin hai vị tiền bối đi trước. Tiểu tử chiếu cố thương thế cho Nhàn huynh rồi sẽ ra sau.
Thái Bình đạo trưởng đáp:
- Cảm phiền Du đạo hữu.
Lão liền cùng Thiên Cơ ra khỏi điện.
Du Hữu Lượng đến bên Nhan Bách Ba hỏi:
- Thương thế của Nhan huynh ra sao?
Nhan Bách Ba lắc đầu đáp:
- Không còn gì đáng ngại. Đa tạ Du huynh chiếu cố.
Du Hữu Lượng thò tay vào bọc lấy ra một vật nói:
- Xin Nhan huynh há miệng ra...
Nhan Bách Ba ngạc nhiên. Gã thấy Du Hữu Lượng ngó mình mỉm cười bí mật mà không hiểu có dụng ý gì, nhưng cũng theo lời há miệng.
Du Hữu Lượng búng ngón tay một cái. Một viên thuốc đen sì bắn đến trước mặt Nhan Bách Ba. Nhan Bách Ba há miệng cắn lấy. Đột nhiên mũi ngửi thấy mùi thanh hương. Viên thuốc nhỏ đã trúng miệng gã.
Du Hữu Lượng lớn tiếng hô:
- Nuốt đi! Nuốt lẹ đi!
Nhan Bách Ba không nghĩ ngợi gì nữa nuốt liền. Gã cảm thấy buốt răng mà lại hơi nóng, trong lòng nghi hoặc hỏi:
- Du huynh bán thứ thuốc gì vậy?
Du Hữu Lượng cười đáp:
- Thuốc này kêu bằng Tiêu hồi. Ngoài việc trị thương nó còn giúp cho công lực tiến triển hơn. Đây là thứ thuốc mà bữa trước Huyền Hồ Quận Chúa đã tặng cho. Huynh đệ chưa dùng đến bao giờ. Bữa nay nhường cho Nhan huynh uống thử.
Nhan Bách Ba sửng sốt, gã muốn nhổ thuốc ra thì đã không kịp nữa. Gã không nhịn được nghĩ thầm.
- Trời ơi! Ta lại uống thuốc của Huyền Hồ Quận Chúa tặng cho đại ca.
Chẳng lẽ đây là lòng trời đã có ý an bài như vậy?
Gã hít một hơi chân khí, chậm rãi nói:
- Du huynh lầm rồi. Kể ra Du huynh không nên làm thế này mới phải.
Du Hữu Lượng hỏi:
- Đã là chỗ bằng hữu tri giao thì con tiếc nhau điều chi? Huynh đệ lầm lỗi ở chỗ nào.
Nhan Bách Ba đáp:
- Dù tiểu đệ ngu tối cũng đoán ra tâm tình của Huyền Hồ Quận Chúa khi tặng thuốc cho Du huynh. Thế mà Du huynh chuyển tặng cho người khác là không nên, nhường cho tiểu đệ uống lại càng không được nữa.
Gã đặc biệt nhấn mạnh câu sau cùng mà không nói rõ lý do. Du Hữu Lượng ngơ ngác ngập ngừng hỏi:
- Ý Nhan huynh muốn nói...
Nhan Bách Ba khẽ ngắt lời:
- Nhất thiết chuyện gì liên quan đến tiểu đệ, Du huynh cứ hỏi Thái Bình sư huynh là hiểu hết.
Du Hữu Lượng trong lòng nghi hoặc tự hỏi:
- Chẳng lẽ Nhan huynh đệ còn điều chi đặc biệt?
Miệng chàng đáp:
- Tiểu đệ chưa có cơ hội nào thỉnh giáo nơi ở lệnh sư huynh.
Nhan Bách Ba bất giác mặt nóng bừng, ấp úng đáp:
- Du huynh có biết tiểu đệ... thực tình đã đổi thoa...
Còn hai chữ "cài trâm" gã chưa nói ra miệng thì đột nhiên mấy tiếng trâu rống từ ngoài điện vào:
- Nghé ngọ! Nghé ngọ!
Du Hữu Lượng hỏi; - Thanh Ngưu lại rống lên, chẳng lẽ có điều chi cảnh báo?
Chàng liền rảo bước ra cửa điện. Nhan Bách Ba trong lòng bực tức giận giậm chân đi theo sau.
Ra khỏi nội điện thấy quần tăng chùa Côn Luân chạy lui chạy tới ngoài hành lang đang liệu lý những người đồng môn kia bị tử thương. Du Hữu Lượng không khỏi than thầm:
- Qua một trường đại kiếp, đệ tử phái Côn Luân bị thương vong đến quá nửa.
E rằng phải một thời gian khá lâu mới khôi phục được nguyên khí...
Chàng can một nhà sư lại hỏi:
- Chưởng môn quí phái đâu rồi?
Nhà sư đáp:
- Phía nam trái núi này phát giác ra hành tung địch nhân. Tệ chưởng giáo phái cùng Thái Bình đạo trưởng chạy xuống rượt theo.
Du Hữu Lượng sắc mặt biến đổi một cách trầm trọng, miệng lẩm bẩm:
- Địch nhân vẫn chưa rút lui. Không khéo Thiên Cơ chưởng giáo lại trúng kế...
Chàng nghĩ tới đây, trong dạ rất đỗi bồn chồn, liền nhìn Nhan Bách Ba vẫy tay. Hai người sóng vai chạy ra đầu hành lang thì thấy một khu đất rộng.
Nhan Bách Ba đột nhiên trỏ tay về bên trái phía trước hô:
- Du huynh coi kìa! Con Thanh Ngưu đó...
Du Hữu Lượng nhìn theo ngón tay trỏ thấy con Thanh Ngưu đang chạy đến rừng cây trước mặt bằng một tốc độ kinh người, chỉ thoáng cái đã mất hút.
Nhan Bách Ba nói:
- Con Thanh Ngưu đã xuất hiện khắp nơi mà thủy chung chẳng thấy chủ nhân của nó lộ diện mới thật là kỳ.
Du Hữu Lượng nghĩ một chút đáp:
- Tiểu đệ qua bên đó coi con Thanh Ngưu làm gì. Còn Nhan huynh...
Nhan Bách Ba biến sắc hỏi:
- Chẳng lẽ Du huynh để mình tiểu đệ ở đây?
Du Hữu Lượng ngẫu nhiên nhìn thấy ánh mắt gã dường như có điều sở cầu.
Chàng chấn động tâm thần trầm ngâm đáp:
- Xin Nhan huynh coi giữ ở đây đề phòng ngừa địch thủ tiến vào.
Thái Bình đạo trưởng đang lúc hoang mang ngó thấy Du Hữu Lượng liền hô:
- Du thí chủ tới đây vừa may, địch nhân...
Lão nói tới đây thì hai hán tử ăn mặc kỳ dị đã vung chưởng đánh lại.
Thái Bình đạo trưởng không nói nữa, lạng người tránh ra phía sau. Diễn biến ngày khiến cho trước ngực lão bị sơ hở rất lớn. Hán tử mé hữu chợt lấy cơ hội như mãnh hổ xuất động phóng chưởng đánh về phía trước.
Thái Bình đạo trưởng chỉ vì phân tâm một chút mà lâm vào tình trạng nguy hiểm. Lão toan vung chưởng nói tiếp thì Du Hữu Lượng tới nơi. Chàng không nghĩ ngợi gì nữa, phất tay áo một cái nhằm chụp vào mười bốn đại huyệt trong người hán tử ăn mặc kỳ dị.
Hán tử bức bách phải vung chưởng về để bảo vệ thân mình.
Du Hữu Lượng cùng thu tay áo về trầm giọng hỏi:
- Phải chăng các vị từ Quan ngoại tới đây?
Hán tử mé hữu hỏi lại:
- Phải thì sao?
Du Hữu Lượng đáp:
- Nếu phải thì hai vị các hạ đúng là bộ hạ của Đa Nhĩ Côn nước Nữ Chân.
Hai hán tử y phục kỳ dị cười lạt không nói gì.
Du Hữu Lượng thấy đối phương mặc nhiên thừa nhận, tức là điều phỏng đoán của chàng không sai. Bất giác chàng kinh hãi nghĩ thầm:
- Thảo nào Huyền Hồ Quận Chúa xuất hiện ở khu phụ cận núi Côn Luân. Té ra cửu ca của nàng là Đa Nhĩ Côn cũng tham dự vào cuộc âm mưu này. Thế thì kế hoạch của Nữ Chân định phá tan các phái Trung Nguyên đã rõ một phần rồi...
Chàng nghĩ tới đây không rét nữa mà run. Bỗng nghe Thái Bình đạo trưởng nói:
- Cục diện của Thiên Cơ ở phía bên kia rất là nguy cấp. Xin Du thí chủ qua đó trợ lực. Nơi đây để một mình bần đạo đối phó.
Du Hữu Lượng đột nhiên tỉnh táo lại. Miệng chàng dạ một tiếng, chân đã vọt qua mé tả.
Hán tử ăn mặc kỳ dị ở mé tả la lên:
- Cản gã lại!
Du Hữu Lượng chân không dừng bước. Chớp mắt đã vọt ra xa năm sáu trượng.
Đột nhiên bóng người thấp thoáng. Hai hán tử ăn mặc kỳ dị mỗi người một bên song song chạy tới ngăn cản.
Du Hữu Lượng không nói năng gì phóng chưởng đánh ra. Đồng thời nửa người trên chàng cong đi như cánh cung. Tấm áo trường bào phùng lên như bơm đầy không khí. Miệng chàng quát:
- Tránh ra!
Hai hán tử ăn mặc kỳ dị đối chưởng với chàng cảm thấy chưởng lực cực kỳ khủng khiếp, đành né tránh sang bên một chút.
Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, Du Hữu Lượng đột nhiên chuyển mình một cách tuyệt diệu lách vào giữa khe hai hán tử lướt đi.
Hai hán tử ăn mặc kỳ dị toan rượt theo thì Thái Bình đạo trưởng đã đuổi tới, miệng hô:
- Để bần đạo bồi tiếp hai vị pho quyền một lúc nữa.
Lão vung chưởng đánh ra. Hai bên lại tái khởi cuộc tái đấu.
Hán tử mé hữu vung chưởng bức bách Thái Bình đạo trưởng lại một bước.
Hắn bật tiếng cười âm trầm đáp:
- Chúng ta lại giỡn chơi một hồi. Chờ lát nữa nhân mã tới thêm thì hà hà, Thái Bình đạo trưởng chẳng thế thái bình được..... Lúc này Du Hữu Lượng đã lướt ra xa ngoài mươi trượng nhưng hán tử ăn mặc kỳ dị đó nói gì chàng vẫn nghe rõ. Tâm thần bị chấn động, bất giác người chàng chậm lại một chút.
Chàng tính quay trở lại, nhưng nghĩ tới tình thế bên kia của Thiên Cơ hòa thượng còn nguy hiểm hơn, liền quyết định tiến về phía trước.
Chàng tăng gia cước lực chạy thật nhanh. Vừa quanh tới đường rẽ đã nghe văng vẳng có tiếng quát tháo.
Sau lại nghe thanh âm trầm trầm từ phía dưới vọng lên:
- Hà hà! Thiên Cơ! Lão đã trúng phải ba phát Kình Phong huyết chưởng của lão phu mà còn mong sống được ư?
Tiếng nói ấm ớ đáp lại:
- Kình Phong Huyết chưởng của sư phụ quả đã đến trình độ đánh tan hết mọi vật cứng rắn thì giỏi như chưởng giáo Côn Luân cũng không chịu nổi một đòn...
Du Hữu Lượng la thầm:
- Quả nhiên Thiên Cơ bị phục kích rồi.
Chàng nhoài mình đi, hết sức lao về phía trước. Trước mặt hiện ra hai nẻo.
Một nẻo về phía Đông, một nẻo về phía Tây. Nẻo phía Đông lại quay lên núi. Nẻo phía Tây xuống dốc.
Du Hữu Lượng cân nhắc địa thế một chút rồi cất bước chạy theo nẻo đường phía Tây.
Bây giờ tiếng người đã dần dần rõ hơn. Chàng nghe nói:
- Lão trọc kia! Đừng hòng trốn tránh nữa. Chưa nói đến mặt trước và mặt sau lão đã có hai tên đồ đệ canh giữ, nguyên một khinh công của lão phu cũng không để lão chạy thoát đâu.
Thanh âm kia lại nói tiếp:
- Chúng ta giải quyết lão xong sẽ vào chùa giết hết sư sãi.
- Thiên Cơ! Sao lão còn chưa chuẩn bị niệm kinh siêu độ cho ba trăm đệ tử phái Côn Luân?
Du Hữu Lượng kinh hãi lẩm bẩm:
- Đúng là thanh âm Hồng Bào Quái Nhân. Nghe giọng lưỡi hắn thì dường như cả hai tên đồ đệ của hắn cũng ở đây...
Chàng chạy nhanh hơn theo đường núi quanh co đi xuống, phía dưới tiếng cười càng rõ rệt:
- Sư huynh! Kỳ Bàn Lão Quái và Ôn Sĩ Đạt dự định hội họp với hai tên ở quan ngoại cùng nhau trợ thủ. Chẳng hiểu chúng đã đến chưa?
Thanh âm khác trầm trầm đáp lại:
- Nếu không xẩy ra chuyện bất ngờ thì tất chúng tôi đến đến rồi.
Thanh âm ấm ớ nói:
- Về chuyện bất ngờ tuy không thể khẳng định đã xảy ra chưa. Nhưng có điều chúng ta đã bố trí pho tượng đá trong kiệu mà không bị gã tiểu tử họ Du kia phá hoại, thì bọn mình khỏi phí sức nhiều. Nguyên một pho tượng đá đó cũng đủ tuyệt diệt phái Côn Luân. Lại còn...
Thanh âm trầm trầm hỏi lại:
- Còn gì?
Thanh âm ấm ớ đáp:
- Vừa rồi ở trước điện chùa Côn Luân thấy có vết chân trau rối loạn. Chúng ta lo rằng người đó cũng tới Côn Luân.
Thanh âm trầm trầm hỏi:
- Thanh Ngưu Đồng Tử phải không?
Thanh âm ấm ớ đáp:
- Tiểu đệ phỏng đoán như vậy.
Thanh âm trầm trầm nói:
- Thực ra chúng ta bất tất phải lo nghĩ nhiều. Dù Thanh Ngưu Đồng Tử có mặt thì đã sao? Sư phụ thỉnh được nhân vật kia từ mạc bắc tới đây. Công lực người ấy có phần hơn Thanh Ngưu Đồng Tử.
Thanh âm ấm ớ la lên:
- Đại ca! Đại ca nói người trong tháp Lạc Anh...
Đột nhiên một tràng tiếng hú thê thảm vang lên cắt đứt thanh âm. Du Hữu Lượng lắng nghe thì không thấy tiếng gì nữa.
Lòng chàng nóng như lửa đốt. Hai tay chấn động như hai cánh chim vọt qua một khúc quanh lớn. Trước mặt hiện ra một cảnh tượng khó lòng tin o mắt mình.
Trên đường sơn đạo cách đó chừng năm trượng một vị lão tăng nằm dài thẳng cẳng không nhúc nhích. Áo tăng bào bị rách tan nơi trước ngực. Vị lão tăng này chính là Thiên Cơ hòa thượng, trưởng giáo phái Côn Luân.
Chung quanh Thiên Cơ hòa thượng có người đứng. Người đứng giữa mặc hồng bào. Còn hai tên nữa đúng là đồ đệ của Hồng Bào nhân:
Khấu Trung Nguyên và Lục Tử.
Du Hữu Lượng tưởng chừng đầu óc bị đánh một đòn nặng. Chàng nhảy vọt về phía trước vừa đúng lúc Hồng Bào Quái Nhân ngoảnh đầu quay lại. Hai bên chạm mặt nhau.
Hồng Bào Nhân bật tiếng cười âm trầm nói:
- Tiểu tử! Ngươi cũng đến chết theo Thiên Cơ đấy ư?
Du Hữu Lượng trong lòng hồi hộp nghĩ thầm:
- Thiên Cơ trưởng giáo công lực như vậy mà bị Hồng Bào Nhân đánh ngã, không hiểu lão còn sống hay chết rồi? Chẳng lẽ người này bản lãnh đến trình độ không thể lường được?