Tiểu nhị nghe chủ quán hô liền bưng ra một hồ rượu lớn theo thứ tự rót cho mỗi người khách một chung. Khi tới trước mặt Pháp Minh hòa thượng chủ tiệm cất tiếng hỏi:
- Đại sư cũng nếm một chung được chăng?
Pháp Minh hòa thượng xua tay đáp:
- Bần tăng không thể uống được một giọt!
Nhà sư cười thầm trong bụng:
- Lão này muốn xỏ mình đây. Hắn coi mình là một ông sư phá giới.
Mọi người nâng chung rượu uống cạn và gọi tửu bảo rót thêm nữa.
Du Hữu Lượng ngồi đối diện bên Pháp Minh từ từ nâng chung rượu lên thấy mùi rượu thơm ngát, màu rượu xanh ngát như lá trúc. Chàng ngửa cổ uống cạn chung rượu rồi, Pháp Minh hòa thượng mỉm cười nói:
- Tửu lượng của Du thí chủ cũng khá nhỉ!
Du Hữu Lượng chỉ cười mà không đáp.
Hán tử trung niên Tô Bạch Phong ngồi ở trong góc tửu lầu ở phía xa xa bỗng từ từ đứng dậy liếc mắt nhìn quanh một lượt rồi lại ngồi xuống. Giữa lúc ấy tửu bảo rót đầy cho hắn một chung rượu ngon. Hắn nâng chung rượu lên đặt vào môi mắt vẫn ngó quanh dường như sực nghĩ tới điều gì lại từ từ đặt chung rượu xuống bàn.
Trong tửu lâu lúc này rất nhộn nhịp không ai để ý gì đến Tô Bạch Phong.
Hắn liền ngấm ngầm đổ chung rượu đi.
Hán tử giang hồ gặp được rượu ngon đều uống cho thỏa thích, chỉ trong giây lát họ đã uống hết ba hồ rượu lớn.
Tô Bạch Phong đổ rượu đi đứng dựa vào góc tường lặng lẽ đứng một mình, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn trộm Diêu Ưng và Tôn Công Phi.
Chủ tiệm lại sai bưng cho nhà sư một bát miến và cười nói:
- Đại sư không uống rượu thì xin dùng một bát miến chay.
Pháp Minh đón lấy bát miến ăn hai miếng thì thấy mùi rượu thơm sực nức tỏa ra khắp gian phòng.
Đột nhiên một tên trang hán trung niên đứng dậy rồi miệng run bần bật. Gã chưa gì đã ngã lăn ra.
Pháp Minh thiền sư tái mặt la lên:
- Có chất độc!
Trong tửu lâu nãy bỗng yên lặng trở lại. Tiếp theo phân nửa thực khách té nhào. Chỉ còn những người công lực thâm hậu, trong lúc nhất thời chất độc chưa tái phát được.
Bọn Bách Độc Giáo dùng độc một cách khủng khiếp là một điều ai cũng biết rồi, mọi người thấy tình trạng này không khỏi trong lòng xao xuyến, bao nhiêu hào khí đều bị tiêu tan.
Bất thình lình hai người bên bàn ở góc lầu mé tả đứng phắt dậy. Người mé hữu gầm lên một tiếng lướt mình trên không qua bốn, năm chiếc bàn tròn vung tay lên miệng nói:
- Tôn Công Phi! Người thật là một đứa vô sỉ!
Tôn Công Phi cười lạt nói:
- Tôn mỗ đang muốn lãnh giáo những cao chiêu của Lương Châu Song Kiếm đây!
Hắn để hai bàn tay vào trước ngực rồi đẩy mạnh ra.
Lúc này thế lướt mình của Cầu Nhiêm Khách trong Lương Châu Song Kiếm vừa hết độ liền phóng chưởng lực ra. Hai luồng nội lực ngưng tụ mà không tiêu tan. Cầu Nhiêm Khách đang ở trong không gian không tiện thay đổi nội lực, liền đặt chân xuống một chiếc bàn gỗ, hai tay phóng nội lực ra.
Một tiếng rắc vang lên. Cái bàn không chịu đựng được nội lực của Cầu Nhiêm Khách liền đổ xuống.
Tôn Công Phi cảm thấy trong tay tựa hồ nặng lên thì không khỏi kinh hãi.
Hắn rít một hơi chân khí rồi lại đẩy nội lực ra.
Cầu Nhiêm Khách toan đẩy nội lực thì đột nhiên trong lòng khiếp sợ. Luồng chân lực chỉ đề tụ đến nửa chừng rồi lại tan đi mất. Tôn Công Phi toan vung song chưởng thì thấy một luồng kình phong rít lên veo véo ở mé bên trái.
Tôn Công Phi biết Lương Châu Song Kiếm cả lão nhị cũng ra tay thì buông tiếng cười lạt.
Hắn rụt tay phải về và xoay lại đánh chênh chếch lên.
Phát chưởng này hắn vận công lực thật mạnh. Đồng thời tay trái cũng phóng chưởng lực ra.
Lương Châu Song Kiếm đều bị chấn động lùi lại hai bước, mà Tôn Công Phi vẫn ung dung như không.
Công lực Tôn Công Phi vẫn chưa ai biết cao thâm đến trình độ nào. Lúc này mọi người đều ngẩn mặt ra.
Công lực của Lương Châu Song Kiếm tuy có sút kém những cao thủ bậc nhất các môn phái lớn, nhưng cũng không phải là hạng tầm thường. Thế mà một mình Tôn Công Phi chọi với hai người mà chiếm được thượng phong thì nội lực của hắn khiến cho ai cũng phải kinh hãi. Dù chưởng môn các phái lớn tới nơi chưa chắc đã thắng được hắn. Trong tòa đại sảnh nhốn nháo cả lên.
Tôn Công Phi buông tiếng cười lạt. Cầu Nhiêm Khách cánh tay tê chồn, trong lòng ngấm ngầm sợ hãi, và cảm thấy bụng nóng như lửa đốt. Y biết là chất độc đã sắp phát tác mà không kiềm chế được liền gầm lên:
- Tôn Công Phi! Bọn ta với người không có thù oán, mà sao người lại hạ độc hãm hại bọn ta?
Tôn Công Phi lạnh lùng đáp:
- Ít lâu nay bản giáo luôn luôn bị thiệt hại nên Tôn mỗ vâng lệnh xuất mã cho các vị hiểu đôi chút!
Cầu Nhiêm Khách cười lạt ngắt lời:
- Tôn Công Phi! Người chớ có ngông cuồng, chúng ta sớm sẽ bắt sống người để đòi thuốc giải!
Mọi người nghe câu này cho là có lý, Tôn Công Phi võ công cao cường đến đâu thì một mình cũng khó lòng địch nổi số đông.
Tôn Công Phi vẫn cười lạt. Mọi người tới tấp tiến lại đề tụ chân khí vừa để bức bách chất độc không lan ra được nữa vừa để đề phòng lúc cần thiết là động thủ tấn công được ngay.
Tôn Công Phi chuyển động thân hình lùi lại ba, bốn trượng cất giọng lạnh lùng ca ngợi:
- Giỏi thiệt! Giỏi thiệt. Đã trúng Tiết tiết tán mà còn chống đỡ được như vậy!
Ba chữ Tiết tiết tán vừa nói ra khiến cho mọi người tái mặt. Nguyên Tiết tiết tán là một thứ độc dược mãn tính. Ai trúng phải chất độc này nếu không đúng kỳ hẹn mỗi năm bốn lần uống thuốc giải là chất độc phát tác. Bách Độc Giáo dùng nó để khống chế mọi người.
Tiếng ác của Bách Độc Giáo chưa rõ rệt ở Trung nguyên, nhưng gần đây chúng hạ độc bừa bãi vào bao nhiêu nhân vật võ lâm khiến cho người ta khó nỗi đề phòng. Tôn Công Phi lại dùng chất độc ngấm ngầm gia hại cả những người không thù không oán.
Lương Châu Song Kiếm tính khí quật cường gầm lên:
- Này các vị! Chúng ta hãy liều mạng với hắn rồi hãy tính!
Nói đoạn hai người xông vào trước.
Tôn Công Phi khoa hai tay thành một vòng tròn, đẩy ra một luồng lực đạo cổ quái để ngăn chặn mọi người. Hắn gầm lên một tiếng.
Lúc này Diêu Ưng cũng chạy đến bên Tôn Công Phi.
Tôn Công Phi lạnh lùng nói:
- Các vị hãy khoan để Tôn mỗ giới thiệu!
Hắn trỏ vào Diêu Ưng nói:
- Vị này là Diêu Đại Thiên Vương Diêu Ưng!
Nguyên Bách Độc Giáo sau giáo chủ kế đến bốn vị thiên vương. Dưới thiên vương là các hương chủ, đường chủ. Những thiên vương giữ địa vị tân khách.
Những người thực sự quyền hành là quân sư và năm đại hương chủ. Dĩ nhiên bọn thiên vương công lực cao thâm. Nhưng Tôn Công Phi giữ địa vị mưu sĩ trong bản giáo vừa nội lực thâm hậu, nên còn quyền hành hơn cả bốn vị thiên vương.
Tôn Công Phi quay lại trỏ vào lão già ngoài tuổi giới thiệu:
- Vị này là Hà Tuyên Đình đại thiên vương. Ha ha Hà thiên vương lại là người giúp việc trong tửu điếm này.
Bây giờ mọi người mới tỉnh ngộ vì lẽ gì trong rượu và thức ăn đều có độc.
Cái tên Hà Tuyên Đình ít người biết đến mà chưa nghe ai nói tới. Nhưng hắn đã ở địa vị thiên vương thì nhất định công lực thâm hậu phi thường.
Tôn Công Phi lại trỏ vào hán tử trung niên mé tả nói:
- Vị này là hắc y hương chủ!
Hắn vừa giới thiệu vừa đảo mắt nhìn quanh.
Trong nhà đại sảnh Pháp Minh thiền sư vẫn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, hai tay chắp lại, nét mặt thản nhiên nên không ai hiểu tình trạng nhà sư như thế nào.
Tôn Công Phi ngó qua mé tả thì thấy Tô Bạch Phong ngồi đấy bất giác hắn cảm thấy trong lòng xao xuyến.
Mé hữu về phía trước còn một chàng thiếu niên. Chính là Du Hữu Lượng.
Du Hữu Lượng ngồi gục xuống bàn tựa hồ người trúng độc không nhúc nhích được.
Tôn Công Phi trong lòng ngấm ngầm kinh hãi, bỗng nghe Cầu Nhiêm Khách cất tiếng thóa mạ:
- Họ Tôn kia! Phải chăng người muốn kéo dài thời gian?
Tôn Công Phi hắng dặng một tiếng rồi nổi lên tràng cười khanh khách. Hắn thò tay vào bọc móc ra một cái gói giấy trắng lớn tiếng:
- Lương Châu Song Kiếm cũng chỉ đại khái như các vị mà thôi. Đây là thuốc giải Tiết Tiết Tán. Ai có bản lĩnh thì xông vào cướp lấy mà dùng!
Hắn nói rồi xoay tay lại liệng gói giấy ra phía sau xa đến hơn trượng.
Diêu Ưng và Hà Tuyên Đình mỗi người đứng một bên Tôn Công Phi thành hình chữ nhất, chuẩn bị đối phó với mọi người tiến vào tập kích.
Cầu Nhiêm Khách cặp mắt lấp loáng tức giận thét hỏi:
- Tôn Công Phi! Người còn muốn giở trò gì nữa?
Tôn Công Phi ngửa mặt lên trời cười rộ. Tiếng cười the thé như chọc vào tai.
Mọi người cảm thấy trong lòng chấn động tựa hồ không thở được. Lập tức có hai người ngã lăn ra.
Cầu Nhiêm Khách biến đổi sắc mặt. Y miễn cưỡng hít một hơi chân khí rồi lên tiếng nói:
- Thanh Vân huyền khiếu! Các vị...
Y chưa dứt lời bỗng cảm thấy lợm giọng rồi thổ ra một búng máu tươi. Chân không đứng vững nữa.
Mọi người run sợ tiếng cười làm cho chấn động tâm thần phải đem toàn lực ra để chống đỡ, thì còn nói gì đến chuyện liên thủ tấn công?
Tôn Công Phi công lực cao thâm khôn lường. Tiếng cười của hắn kéo dài không ngớt. Cặp mắt vẫn chòng chọc nhìn vào Tô Bạch Phong, thấy hai mắt y nửa nhắm nửa mở. Hai tay ôm bụng ngồi yên không lộ vẻ gì hoảng sợ. Hắn ngấm ngầm kinh hãi đưa mắt nhìn Pháp minh thiền sư.
Nhà sư hai tay chắp lại, tà áo hơi rung động tựa hồ không có gì khác lạ. Tôn Công Phi không khỏi nao núng lại cười to lên. Một số người không ngăn cản được chất độc lan ra liền té nhào.
Lúc này số người chống được tiếng cười còn rất ít.
Tôn Công Phi vận khí lâu quá sắc mặt đỏ bừng. Hắn toan cười lớn một tiếng nữa để công kích một đòn tối hậu thì đột nhiên Pháp Minh thiền sư từ từ đứng lên gầm một tiếng thật to, như tiếng sét nổ giữa trời. Chân khí của nhà sư có thể làm cho tan bia vỡ đá. Tôn Công Phi bỗng thấy trái tim đập thình thịch phải dừng tiếng cười lại. Bây giờ chỉ còn lại mấy người đều cảm thấy tứ chi mỏi mệt, ngồi cả xuống đất, hết sức vận khí điều dưỡng.
Tôn Công Phi mắt chiếu ra những tia tinh quang, nhìn chằm chặp vào mặt Pháp Minh thiền sư.
Pháp Minh thiền sư mặt lạnh như băng nói:
- Tôn thí chủ hạ độc để hại một mình bần tăng thì chẳng sao, nhưng muốn trong một mẻ lưới quét hết anh hùng võ lâm thì bần tăng chẳng thể nào không can thiệp được!
Tôn Công Phi biến sắc lạnh lùng nói:
- Tôn mỗ được nghe đại sư là vị cao tăng chùa Thiếu Lâm nhưng muốn thỉnh giáo!
Pháp Minh thiền sư hặng dắng một tiếng rồi nói:
- Tôn thí chủ bất tất phải nhiều lời! Thí chủ cứ việc nhân lúc bần tăng trong người bị trúng chất độc mà phóng chưởng đánh đi. Nếu không thì rồi đây bần tăng tìm nơi tĩnh mịch trục độc ra! Khi đó thí chủ... hà hà.
Nhà sư nói câu này lấy tiến làm thoái. Nhưng Tôn Công Phi là con người gian ngoan, cười lạt nói:
- Đại sư đã nói vậy, tại hạ khi nào chẳng dám tuân theo?
Hắn không chờ Pháp Minh thiền sư nói nữa đã gầm lên một tiếng phóng quyền đánh tới.
Thoi quyền này hắn đã vận chân lực đến tột độ, vì oai danh chùa Thiếu Lâm vĩnh viễn không suy vi, nên Tôn Công Phi không dám coi thường.
Pháp Minh thiền sư chắp hai tay lại rồi đẩy ra. Hai luồng lực đạo mãnh liệt đụng nhau mà nhà sư vẫn không nhúc nhích.
Tôn Công Phi thấy mình đã vận chân lực đến tột độ mà không xô đẩy được Pháp Minh thiền sư thì không khỏi ngấm ngầm kinh hãi.
Hắn gầm lên một tiếng thật to. Tay trái khoanh thành vòng trong tay mặt phóng chưởng đánh ra.
Pháp Minh thiền sư vẫn giữ nguyên thế cũ đẩy hai tay tới. Lần này Tôn Công Phi bị đẩy lùi lại một chút. Hắn định thần nhìn lại thì thấy Pháp Minh thiền sư cả áo tăng bào cũng không lay động.
Tôn Công Phi lùi lại bước nữa. Hắn hít mạnh một hơi chân khí, vạt áo căng phồng lên. Hai tay hắn đặt vào trước ngực.
Đột nhiên hắn liếc mắt nhìn thấy Tô Bạch Phong dương mắt lên, hàn quang chiếu ra bốn phía thì trong lòng không khỏi sửng sốt. Nhưng công lực của hắn rất cao thâm tiếp tục đẩy song chưởng ra.
Pháp Minh thiền sư vung song chưởng lên gạt nhưng luồng lực đạo chưa đụng nhau thì nhà sư đã té xuống, hiển nhiên chất độc phát tác rồi.
Chưởng lực của Tôn Công Phi như sóng cồn lướt thẳng ra xa đánh lùi mấy cái bàn ghế lại.
Lúc này Tô Bạch Phong từ từ đứng dậy. Y cất bước tới bên Tôn Công Phi cười lạt nói:
- Họ Tôn kia! Người làm như vậy là quá lắm!
Tôn Công Phi sửng sốt hỏi:
- Người là ai?
Tô Bạch Phong cười lạt nói:
- Dù ta có nói ra người cũng không biết được!
Tôn Công Phi nhíu cặp lông mày, đột nhiên vung quyền đánh ra. Đòn đánh lén này vừa đột ngột vừa thâm độc ngay cả Diêu Ưng và Hà Đình Tuyên đứng ở đằng sau hắn bất giác cũng bật tiếng la hoảng.
Bỗng thấy Tô Bạch Phong hạ thấp tay xuống, rồi phóng ngược lên nhanh như chớp.
Tôn Công Phi rên lên một tiếng, lùi lại ba bước.
Hai lão Diêu, Hà kinh hãi ngẩn người ra. Chúng cũng gầm lên một tiếng nhảy xổ vào phóng chưởng đánh tới thật mạnh.
Không ngờ Tôn Công Phi phóng chưởng ra sau lại đến trước thành ra cả ba luồng chưởng lực bao phủ lấy Tô Bạch Phong.
Tô Bạch Phong gầm lên một tiếng vung tả hữu thiết quyền đánh liền bốn thoi.
Tiếng la thét lanh lảnh lẫn với tiếng quyền phong rít lên veo véo, trong khoảnh thời gian chớp nhoáng này một luồng khói trắng bay lên rồi nổ đùng một tiếng, mãnh đá cùng mảnh gỗ bay tứ tung mà Tô Bạch Phong vẫn đứng vững như một vị thiên thần. Còn Tôn Công Phi cùng hai tên thiên vương bị hất ra bảy tám trượng lộ vẻ cực kỳ kinh hãi.
Làn khói trắng lạt dần rồi tan mất.
Lúc này Pháp Minh thiền sư không thấy tông tích đâu nữa, nhà sư nhân lúc nhốn nháo bỏ đi rồi.
Tô Bạch Phong lạnh lùng nhìn ba người rồi chuyển động thân hình nắm lấy Du Hữu Lượng đang ngồi gục trước bàn rảo bước ra khỏi tửu điếm. Ba tên Tôn, Diêu, Hà dương mắt lên nhìn bóng sau lưng Tô Bạch Phong nhưng không dám ngăn cản lại.
Ngoài thành Trường An, ba bóng người lật đật đi trong rừng chuồn ra. Người bên tay mặt là đại hán trung niên, bên tay trái là một nhà sư đứng tuổi. Còn chàng thiếu niên anh tuấn đi giữa. Ba người đó là Tô Bạch Phong, Pháp Minh thiền sư và Du Hữu Lượng.
Pháp Minh thiền sư nhìn Tô Bạch Phong nói:
- Vừa rồi nhờ thí chủ cứu trợ mới thoát nạn, bần tăng tuy suốt đời nghiên cứu võ học mà đây là lần thứ nhất được thấy chưởng lực uy mãnh của thí chủ.
Tô Bạch Phong nói:
- Đại sư quá khen rồi!
Pháp Minh thiền sư lại nhìn Du Hữu Lượng rồi móc trong bọc ra một gói giấy trắng.
Tô Bạch Phong hỏi:
- Cái gì vậy?
Pháp Minh thiền sư mở gói giấy ra nhìn thấy trên đề năm chữ Thất Hiệu Giải Độc Dược, nhà sư cười nói:
- Nói ra lại xấu hổ. Vừa rồi bần tăng nhân lúc hỗn loạn mò lấy được gói thuốc giải độc này!
Nhà sư lấy một viên bỏ vào miệng nuốt, lại đưa cho Du Hữu Lượng một viên và nói:
- Có phải vừa rồi thí chủ đã uống một chung rượu không?
Du Hữu Lượng ồ lên một tiếng rồi đón lấy viên thuốc giải.
Pháp Minh biết Tô Bạch Phong không bị trúng độc, không cần thuốc giải liền chắp tay nói:
- Bần tăng cần đi trước một chút vì phải trở vào thành để coi tình trạng mấy chục hào kiệt võ lâm ra sao và tùy cơ giải cứu bọn họ.
Nhà sư chưa nói dứt lời đã rảo bước đi ngay.
Du Hữu Lượng thấy Pháp Minh đi xa rồi, chàng cầm viên thuốc cất vào bọc.
Tô Bạch Phong trông thấy lấy làm kỳ hỏi:
- Sao huynh đài lại không uống thuốc giải?
Du Hữu Lượng nhìn Tô Bạch Phong rồi đột nhiên hỏi lại:
- Tô huynh đã nghe nói tới thuyết:
dĩ độc công độc bao giờ chưa?
Tô Bạch Phong đáp:
- Có phải huynh đài cho thuốc giải cũng là thuốc độc không?
Du Hữu Lượng cười đáp:
- Chính thế! Tiểu đệ không trúng độc mà uống thuốc giải vào há chẳng thành ra trúng độc?
Tô Bạch Phong muốn hỏi lại:
- Pháp Minh thiền sư nói là đã nhìn thấy huynh đài uống một chung rượu kia mà?
Nhưng y lại không hỏi nữa, đứng ngó Du Hữu Lượng như cây ngọc mùa xuân, khen thầm trong bụng:
- Thật khó mà đoán ra được lai lịch anh chàng thiếu niên xinh đẹp và thâm trầm này. Gã đã chịu đựng được một kiếm của Hồng Bào Quái Nhân mà như người không thấy gì. Hiện giờ gã lại trúng độc rõ ràng mà không chịu uống thuốc giải độc. Phải chăng trong mình gã có nội gia thần công vào hạng thượng thặng, chất độc không làm gì được?
Cơn gió nhẹ lướt qua, Tô Bạch Phong và Du Hữu Lượng từ khu rừng ngoài thành đi ra. Cả hai người đều không nói gì và cùng trầm lặng mỗi người theo một ý nghĩ riêng.
Du Hữu Lượng ngẩng đầu trông trời chiều rồi quay lại nói với Tô Bạch Phong:
- Mời Tô huynh hãy đi trước. Tiểu đệ còn có việc gấp phải làm!
Ngờ đâu Tô Bạch Phong cũng quay lại nói:
- Mời Du huynh hãy đi trước, tiểu đệ còn có việc gấp phải làm!
Hai người cùng nói một câu, đều không khỏi bẽn lẽn rồi bật lên tiếng cười chữa thẹn.
Tô Bạch Phong lại nói:
- Đã vậy thì tiểu đệ đi trước một bước!
Rồi chắp hai tay thi lễ từ biệt Du Hữu Lượng rảo bước đi về phía tây. Y đi qua hai khu rừng rậm thì ngoảnh đầu nhìn vào thành Trường An buông tiếng thở dài tự nhủ:
- Tô Bạch Phong! Người liệu mà làm việc của người đi!
Y rũ bụi đất bám vào áo, vẻ cương nghị lộ ra ngoài mặt, ngó về đầu non phía tây, miệng lẩm bẩm:
- Từ đây đến núi kia bất quá chỉ đi chừng nửa giờ, nhưng lần này đi rồi chẳng biết còn có thể quay về được nữa không?
Y nhìn bức tường thành ở phía xa xa và cảnh sông nước than thầm:
- Ngày xưa Kinh Kha hát khúc Dịch thủy bi ca từ biệt Thái tử Đan nước Yên rồi không trở về. Bữa nay Tô Bạch Phong này ra đi e rằng tình trạng còn nguy hiểm hơn cả Kinh Kha. Nhưng Kinh Kha lấy cái chết để vẹn đại nghĩa với quốc gia, còn Tô Bạch Phong này mạo hiểm với cái chết chỉ vì hai chữ hư danh.
Y nghĩ tới đây bất giác buông tiếng thở dài. Dãy núi phía tây lô nhô tiếp nối đỉnh núi sương mù. Tô Bạch Phong không muốn nghỉ nhiều hơn nữa, liền băng mình nhảy vọt đi.
Lúc này trên đỉnh núi phía tây có bảy người đang ngồi yên lặng.
Bảy người này ngồi xuống đất cỏ thành hình vòng tròn mà dường như không liên can gì đến nhau. Ai cũng lặng lẽ cúi đầu xuống ra chiều suy nghĩ.
Vầng thái dương mỗi lúc một lên cao. Bóng cây dần dần thu ngắn lại. Trên ngọn núi này, tiếng gió réo lên tựa hồ quỷ khốc thần gào. Sắc mặt bảy người cùng trầm trọng tưởng chừng như vạ lớn sắp đến với họ.
Đột nhiên người ngồi ở đầu phía bắc cất tiếng hỏi:
- Hắc huynh! Trời sắp đúng ngọ, Hắc huynh liệu Triệu Phụng Hào có đến không?
Lão già ngồi bên mặt đỏ như gấc nói:
- Triệu Phụng Hào là người thủ tín. Y nói tới là thế nào cũng tới.
Một người khác nói:
- Đúng thế! Triệu Phụng Hào nói sao đúng vậy. Lão phu vĩnh viễn không bao giờ quên nghĩa cử của y ngày trước ở chốn sơn đầu này. Y đã nói một câu sau cùng:
Triệu Phụng Hào này nếu không đến được thì sẽ cho một tên đệ tử không ai bì kịp để thay Triệu mỗ phó ước. Triệu mỗ kính cẩn cầu chúc bảy vị sống lâu trăm tuổi. Hình ảnh của y còn ghi sâu vào tâm khảm của lão phu!
Một đạo nhân râu quăn ngồi đối diện dương mắt lên hỏi:
- Hai mươi chín năm nay bần đạo tức giận rời khỏi núi Võ Đương và sau khi tuổi đến ẩn cư bên dãy núi Thủy tinh ở Tây thiên. Trong năm trời đi khắp sông to núi lớn cõi Trung nguyên mà chưa tìm thấy một bậc kỳ nam tử thứ hai nào sánh kịp Triệu Phụng Hào.
Người ngồi mé tả đạo nhân là một lão già to béo nói:
- Tiểu để rất đồng ý với Mã đạo trưởng. Những nhân vật võ lâm ở Trung nguyên chỉ có một mình Triệu Phụng Hào là hơn hết. Nghĩ lại ngày trước y bị trúng kiếm của Mã đạo trưởng lại chịu đựng năm phát chưởng liên hoàn của tiểu đệ. Tuy bị té vì chưởng lực của tiểu đệ mà trong lòng tiểu đệ rất khâm phục y.
Một lão đầu trọc ngồi mé hữu đạo nhân vỗ tay nói:
- Chưởng lực của bạn huynh (ông anh béo mập) thâm hậu vô song mà Triệu Phụng Hào đòi tỷ đấu chưởng lực với bạn huynh. Thần hành kiếm pháp của Mã đạo trưởng của phái Võ Đương nổi tiếng nhất trong hoàn vũ mà y cũng đòi tỷ đấu kiếm pháp với Mã đạo trưởng. Nguyên về đởm lược của y cũng đủ khiến cho tiểu đệ khâm phục rồi!
Đạo nhân ngẩng đầu trông lên thì vừng dương đã đứng đầu, y lắc đầu nói:
- Theo bần đạo nhận xét thì thế nào cũng có người đến nhưng chưa chắc có phải là Triệu Phụng Hào. Y đã trúng chưởng của Dương lão huynh mà còn toàn mạng được thì thật là kỳ!
Sáu người kia ngẩng đầu lên thấy mặt trời đã đứng bóng, trong khoảnh khắc này, bầu không khí trở nên khẩn trương. Không ai nói gì nữa mà chỉ để ý đến mặt trời di chuyển từng phân một lên giữa trời.
Đúng giữa giờ ngọ, đầu non xuất hiện một bóng người. Cả bảy người đều thở mạnh một cái miệng lẩm bẩm:
- Đến rồi!
Bóng người kia đến gần còn cách chừng ba trượng, ai nấy đều nhìn rõ thì người này không phải là Triệu Phụng Hào.
- Đại sư cũng nếm một chung được chăng?
Pháp Minh hòa thượng xua tay đáp:
- Bần tăng không thể uống được một giọt!
Nhà sư cười thầm trong bụng:
- Lão này muốn xỏ mình đây. Hắn coi mình là một ông sư phá giới.
Mọi người nâng chung rượu uống cạn và gọi tửu bảo rót thêm nữa.
Du Hữu Lượng ngồi đối diện bên Pháp Minh từ từ nâng chung rượu lên thấy mùi rượu thơm ngát, màu rượu xanh ngát như lá trúc. Chàng ngửa cổ uống cạn chung rượu rồi, Pháp Minh hòa thượng mỉm cười nói:
- Tửu lượng của Du thí chủ cũng khá nhỉ!
Du Hữu Lượng chỉ cười mà không đáp.
Hán tử trung niên Tô Bạch Phong ngồi ở trong góc tửu lầu ở phía xa xa bỗng từ từ đứng dậy liếc mắt nhìn quanh một lượt rồi lại ngồi xuống. Giữa lúc ấy tửu bảo rót đầy cho hắn một chung rượu ngon. Hắn nâng chung rượu lên đặt vào môi mắt vẫn ngó quanh dường như sực nghĩ tới điều gì lại từ từ đặt chung rượu xuống bàn.
Trong tửu lâu lúc này rất nhộn nhịp không ai để ý gì đến Tô Bạch Phong.
Hắn liền ngấm ngầm đổ chung rượu đi.
Hán tử giang hồ gặp được rượu ngon đều uống cho thỏa thích, chỉ trong giây lát họ đã uống hết ba hồ rượu lớn.
Tô Bạch Phong đổ rượu đi đứng dựa vào góc tường lặng lẽ đứng một mình, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn trộm Diêu Ưng và Tôn Công Phi.
Chủ tiệm lại sai bưng cho nhà sư một bát miến và cười nói:
- Đại sư không uống rượu thì xin dùng một bát miến chay.
Pháp Minh đón lấy bát miến ăn hai miếng thì thấy mùi rượu thơm sực nức tỏa ra khắp gian phòng.
Đột nhiên một tên trang hán trung niên đứng dậy rồi miệng run bần bật. Gã chưa gì đã ngã lăn ra.
Pháp Minh thiền sư tái mặt la lên:
- Có chất độc!
Trong tửu lâu nãy bỗng yên lặng trở lại. Tiếp theo phân nửa thực khách té nhào. Chỉ còn những người công lực thâm hậu, trong lúc nhất thời chất độc chưa tái phát được.
Bọn Bách Độc Giáo dùng độc một cách khủng khiếp là một điều ai cũng biết rồi, mọi người thấy tình trạng này không khỏi trong lòng xao xuyến, bao nhiêu hào khí đều bị tiêu tan.
Bất thình lình hai người bên bàn ở góc lầu mé tả đứng phắt dậy. Người mé hữu gầm lên một tiếng lướt mình trên không qua bốn, năm chiếc bàn tròn vung tay lên miệng nói:
- Tôn Công Phi! Người thật là một đứa vô sỉ!
Tôn Công Phi cười lạt nói:
- Tôn mỗ đang muốn lãnh giáo những cao chiêu của Lương Châu Song Kiếm đây!
Hắn để hai bàn tay vào trước ngực rồi đẩy mạnh ra.
Lúc này thế lướt mình của Cầu Nhiêm Khách trong Lương Châu Song Kiếm vừa hết độ liền phóng chưởng lực ra. Hai luồng nội lực ngưng tụ mà không tiêu tan. Cầu Nhiêm Khách đang ở trong không gian không tiện thay đổi nội lực, liền đặt chân xuống một chiếc bàn gỗ, hai tay phóng nội lực ra.
Một tiếng rắc vang lên. Cái bàn không chịu đựng được nội lực của Cầu Nhiêm Khách liền đổ xuống.
Tôn Công Phi cảm thấy trong tay tựa hồ nặng lên thì không khỏi kinh hãi.
Hắn rít một hơi chân khí rồi lại đẩy nội lực ra.
Cầu Nhiêm Khách toan đẩy nội lực thì đột nhiên trong lòng khiếp sợ. Luồng chân lực chỉ đề tụ đến nửa chừng rồi lại tan đi mất. Tôn Công Phi toan vung song chưởng thì thấy một luồng kình phong rít lên veo véo ở mé bên trái.
Tôn Công Phi biết Lương Châu Song Kiếm cả lão nhị cũng ra tay thì buông tiếng cười lạt.
Hắn rụt tay phải về và xoay lại đánh chênh chếch lên.
Phát chưởng này hắn vận công lực thật mạnh. Đồng thời tay trái cũng phóng chưởng lực ra.
Lương Châu Song Kiếm đều bị chấn động lùi lại hai bước, mà Tôn Công Phi vẫn ung dung như không.
Công lực Tôn Công Phi vẫn chưa ai biết cao thâm đến trình độ nào. Lúc này mọi người đều ngẩn mặt ra.
Công lực của Lương Châu Song Kiếm tuy có sút kém những cao thủ bậc nhất các môn phái lớn, nhưng cũng không phải là hạng tầm thường. Thế mà một mình Tôn Công Phi chọi với hai người mà chiếm được thượng phong thì nội lực của hắn khiến cho ai cũng phải kinh hãi. Dù chưởng môn các phái lớn tới nơi chưa chắc đã thắng được hắn. Trong tòa đại sảnh nhốn nháo cả lên.
Tôn Công Phi buông tiếng cười lạt. Cầu Nhiêm Khách cánh tay tê chồn, trong lòng ngấm ngầm sợ hãi, và cảm thấy bụng nóng như lửa đốt. Y biết là chất độc đã sắp phát tác mà không kiềm chế được liền gầm lên:
- Tôn Công Phi! Bọn ta với người không có thù oán, mà sao người lại hạ độc hãm hại bọn ta?
Tôn Công Phi lạnh lùng đáp:
- Ít lâu nay bản giáo luôn luôn bị thiệt hại nên Tôn mỗ vâng lệnh xuất mã cho các vị hiểu đôi chút!
Cầu Nhiêm Khách cười lạt ngắt lời:
- Tôn Công Phi! Người chớ có ngông cuồng, chúng ta sớm sẽ bắt sống người để đòi thuốc giải!
Mọi người nghe câu này cho là có lý, Tôn Công Phi võ công cao cường đến đâu thì một mình cũng khó lòng địch nổi số đông.
Tôn Công Phi vẫn cười lạt. Mọi người tới tấp tiến lại đề tụ chân khí vừa để bức bách chất độc không lan ra được nữa vừa để đề phòng lúc cần thiết là động thủ tấn công được ngay.
Tôn Công Phi chuyển động thân hình lùi lại ba, bốn trượng cất giọng lạnh lùng ca ngợi:
- Giỏi thiệt! Giỏi thiệt. Đã trúng Tiết tiết tán mà còn chống đỡ được như vậy!
Ba chữ Tiết tiết tán vừa nói ra khiến cho mọi người tái mặt. Nguyên Tiết tiết tán là một thứ độc dược mãn tính. Ai trúng phải chất độc này nếu không đúng kỳ hẹn mỗi năm bốn lần uống thuốc giải là chất độc phát tác. Bách Độc Giáo dùng nó để khống chế mọi người.
Tiếng ác của Bách Độc Giáo chưa rõ rệt ở Trung nguyên, nhưng gần đây chúng hạ độc bừa bãi vào bao nhiêu nhân vật võ lâm khiến cho người ta khó nỗi đề phòng. Tôn Công Phi lại dùng chất độc ngấm ngầm gia hại cả những người không thù không oán.
Lương Châu Song Kiếm tính khí quật cường gầm lên:
- Này các vị! Chúng ta hãy liều mạng với hắn rồi hãy tính!
Nói đoạn hai người xông vào trước.
Tôn Công Phi khoa hai tay thành một vòng tròn, đẩy ra một luồng lực đạo cổ quái để ngăn chặn mọi người. Hắn gầm lên một tiếng.
Lúc này Diêu Ưng cũng chạy đến bên Tôn Công Phi.
Tôn Công Phi lạnh lùng nói:
- Các vị hãy khoan để Tôn mỗ giới thiệu!
Hắn trỏ vào Diêu Ưng nói:
- Vị này là Diêu Đại Thiên Vương Diêu Ưng!
Nguyên Bách Độc Giáo sau giáo chủ kế đến bốn vị thiên vương. Dưới thiên vương là các hương chủ, đường chủ. Những thiên vương giữ địa vị tân khách.
Những người thực sự quyền hành là quân sư và năm đại hương chủ. Dĩ nhiên bọn thiên vương công lực cao thâm. Nhưng Tôn Công Phi giữ địa vị mưu sĩ trong bản giáo vừa nội lực thâm hậu, nên còn quyền hành hơn cả bốn vị thiên vương.
Tôn Công Phi quay lại trỏ vào lão già ngoài tuổi giới thiệu:
- Vị này là Hà Tuyên Đình đại thiên vương. Ha ha Hà thiên vương lại là người giúp việc trong tửu điếm này.
Bây giờ mọi người mới tỉnh ngộ vì lẽ gì trong rượu và thức ăn đều có độc.
Cái tên Hà Tuyên Đình ít người biết đến mà chưa nghe ai nói tới. Nhưng hắn đã ở địa vị thiên vương thì nhất định công lực thâm hậu phi thường.
Tôn Công Phi lại trỏ vào hán tử trung niên mé tả nói:
- Vị này là hắc y hương chủ!
Hắn vừa giới thiệu vừa đảo mắt nhìn quanh.
Trong nhà đại sảnh Pháp Minh thiền sư vẫn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, hai tay chắp lại, nét mặt thản nhiên nên không ai hiểu tình trạng nhà sư như thế nào.
Tôn Công Phi ngó qua mé tả thì thấy Tô Bạch Phong ngồi đấy bất giác hắn cảm thấy trong lòng xao xuyến.
Mé hữu về phía trước còn một chàng thiếu niên. Chính là Du Hữu Lượng.
Du Hữu Lượng ngồi gục xuống bàn tựa hồ người trúng độc không nhúc nhích được.
Tôn Công Phi trong lòng ngấm ngầm kinh hãi, bỗng nghe Cầu Nhiêm Khách cất tiếng thóa mạ:
- Họ Tôn kia! Phải chăng người muốn kéo dài thời gian?
Tôn Công Phi hắng dặng một tiếng rồi nổi lên tràng cười khanh khách. Hắn thò tay vào bọc móc ra một cái gói giấy trắng lớn tiếng:
- Lương Châu Song Kiếm cũng chỉ đại khái như các vị mà thôi. Đây là thuốc giải Tiết Tiết Tán. Ai có bản lĩnh thì xông vào cướp lấy mà dùng!
Hắn nói rồi xoay tay lại liệng gói giấy ra phía sau xa đến hơn trượng.
Diêu Ưng và Hà Tuyên Đình mỗi người đứng một bên Tôn Công Phi thành hình chữ nhất, chuẩn bị đối phó với mọi người tiến vào tập kích.
Cầu Nhiêm Khách cặp mắt lấp loáng tức giận thét hỏi:
- Tôn Công Phi! Người còn muốn giở trò gì nữa?
Tôn Công Phi ngửa mặt lên trời cười rộ. Tiếng cười the thé như chọc vào tai.
Mọi người cảm thấy trong lòng chấn động tựa hồ không thở được. Lập tức có hai người ngã lăn ra.
Cầu Nhiêm Khách biến đổi sắc mặt. Y miễn cưỡng hít một hơi chân khí rồi lên tiếng nói:
- Thanh Vân huyền khiếu! Các vị...
Y chưa dứt lời bỗng cảm thấy lợm giọng rồi thổ ra một búng máu tươi. Chân không đứng vững nữa.
Mọi người run sợ tiếng cười làm cho chấn động tâm thần phải đem toàn lực ra để chống đỡ, thì còn nói gì đến chuyện liên thủ tấn công?
Tôn Công Phi công lực cao thâm khôn lường. Tiếng cười của hắn kéo dài không ngớt. Cặp mắt vẫn chòng chọc nhìn vào Tô Bạch Phong, thấy hai mắt y nửa nhắm nửa mở. Hai tay ôm bụng ngồi yên không lộ vẻ gì hoảng sợ. Hắn ngấm ngầm kinh hãi đưa mắt nhìn Pháp minh thiền sư.
Nhà sư hai tay chắp lại, tà áo hơi rung động tựa hồ không có gì khác lạ. Tôn Công Phi không khỏi nao núng lại cười to lên. Một số người không ngăn cản được chất độc lan ra liền té nhào.
Lúc này số người chống được tiếng cười còn rất ít.
Tôn Công Phi vận khí lâu quá sắc mặt đỏ bừng. Hắn toan cười lớn một tiếng nữa để công kích một đòn tối hậu thì đột nhiên Pháp Minh thiền sư từ từ đứng lên gầm một tiếng thật to, như tiếng sét nổ giữa trời. Chân khí của nhà sư có thể làm cho tan bia vỡ đá. Tôn Công Phi bỗng thấy trái tim đập thình thịch phải dừng tiếng cười lại. Bây giờ chỉ còn lại mấy người đều cảm thấy tứ chi mỏi mệt, ngồi cả xuống đất, hết sức vận khí điều dưỡng.
Tôn Công Phi mắt chiếu ra những tia tinh quang, nhìn chằm chặp vào mặt Pháp Minh thiền sư.
Pháp Minh thiền sư mặt lạnh như băng nói:
- Tôn thí chủ hạ độc để hại một mình bần tăng thì chẳng sao, nhưng muốn trong một mẻ lưới quét hết anh hùng võ lâm thì bần tăng chẳng thể nào không can thiệp được!
Tôn Công Phi biến sắc lạnh lùng nói:
- Tôn mỗ được nghe đại sư là vị cao tăng chùa Thiếu Lâm nhưng muốn thỉnh giáo!
Pháp Minh thiền sư hặng dắng một tiếng rồi nói:
- Tôn thí chủ bất tất phải nhiều lời! Thí chủ cứ việc nhân lúc bần tăng trong người bị trúng chất độc mà phóng chưởng đánh đi. Nếu không thì rồi đây bần tăng tìm nơi tĩnh mịch trục độc ra! Khi đó thí chủ... hà hà.
Nhà sư nói câu này lấy tiến làm thoái. Nhưng Tôn Công Phi là con người gian ngoan, cười lạt nói:
- Đại sư đã nói vậy, tại hạ khi nào chẳng dám tuân theo?
Hắn không chờ Pháp Minh thiền sư nói nữa đã gầm lên một tiếng phóng quyền đánh tới.
Thoi quyền này hắn đã vận chân lực đến tột độ, vì oai danh chùa Thiếu Lâm vĩnh viễn không suy vi, nên Tôn Công Phi không dám coi thường.
Pháp Minh thiền sư chắp hai tay lại rồi đẩy ra. Hai luồng lực đạo mãnh liệt đụng nhau mà nhà sư vẫn không nhúc nhích.
Tôn Công Phi thấy mình đã vận chân lực đến tột độ mà không xô đẩy được Pháp Minh thiền sư thì không khỏi ngấm ngầm kinh hãi.
Hắn gầm lên một tiếng thật to. Tay trái khoanh thành vòng trong tay mặt phóng chưởng đánh ra.
Pháp Minh thiền sư vẫn giữ nguyên thế cũ đẩy hai tay tới. Lần này Tôn Công Phi bị đẩy lùi lại một chút. Hắn định thần nhìn lại thì thấy Pháp Minh thiền sư cả áo tăng bào cũng không lay động.
Tôn Công Phi lùi lại bước nữa. Hắn hít mạnh một hơi chân khí, vạt áo căng phồng lên. Hai tay hắn đặt vào trước ngực.
Đột nhiên hắn liếc mắt nhìn thấy Tô Bạch Phong dương mắt lên, hàn quang chiếu ra bốn phía thì trong lòng không khỏi sửng sốt. Nhưng công lực của hắn rất cao thâm tiếp tục đẩy song chưởng ra.
Pháp Minh thiền sư vung song chưởng lên gạt nhưng luồng lực đạo chưa đụng nhau thì nhà sư đã té xuống, hiển nhiên chất độc phát tác rồi.
Chưởng lực của Tôn Công Phi như sóng cồn lướt thẳng ra xa đánh lùi mấy cái bàn ghế lại.
Lúc này Tô Bạch Phong từ từ đứng dậy. Y cất bước tới bên Tôn Công Phi cười lạt nói:
- Họ Tôn kia! Người làm như vậy là quá lắm!
Tôn Công Phi sửng sốt hỏi:
- Người là ai?
Tô Bạch Phong cười lạt nói:
- Dù ta có nói ra người cũng không biết được!
Tôn Công Phi nhíu cặp lông mày, đột nhiên vung quyền đánh ra. Đòn đánh lén này vừa đột ngột vừa thâm độc ngay cả Diêu Ưng và Hà Đình Tuyên đứng ở đằng sau hắn bất giác cũng bật tiếng la hoảng.
Bỗng thấy Tô Bạch Phong hạ thấp tay xuống, rồi phóng ngược lên nhanh như chớp.
Tôn Công Phi rên lên một tiếng, lùi lại ba bước.
Hai lão Diêu, Hà kinh hãi ngẩn người ra. Chúng cũng gầm lên một tiếng nhảy xổ vào phóng chưởng đánh tới thật mạnh.
Không ngờ Tôn Công Phi phóng chưởng ra sau lại đến trước thành ra cả ba luồng chưởng lực bao phủ lấy Tô Bạch Phong.
Tô Bạch Phong gầm lên một tiếng vung tả hữu thiết quyền đánh liền bốn thoi.
Tiếng la thét lanh lảnh lẫn với tiếng quyền phong rít lên veo véo, trong khoảnh thời gian chớp nhoáng này một luồng khói trắng bay lên rồi nổ đùng một tiếng, mãnh đá cùng mảnh gỗ bay tứ tung mà Tô Bạch Phong vẫn đứng vững như một vị thiên thần. Còn Tôn Công Phi cùng hai tên thiên vương bị hất ra bảy tám trượng lộ vẻ cực kỳ kinh hãi.
Làn khói trắng lạt dần rồi tan mất.
Lúc này Pháp Minh thiền sư không thấy tông tích đâu nữa, nhà sư nhân lúc nhốn nháo bỏ đi rồi.
Tô Bạch Phong lạnh lùng nhìn ba người rồi chuyển động thân hình nắm lấy Du Hữu Lượng đang ngồi gục trước bàn rảo bước ra khỏi tửu điếm. Ba tên Tôn, Diêu, Hà dương mắt lên nhìn bóng sau lưng Tô Bạch Phong nhưng không dám ngăn cản lại.
Ngoài thành Trường An, ba bóng người lật đật đi trong rừng chuồn ra. Người bên tay mặt là đại hán trung niên, bên tay trái là một nhà sư đứng tuổi. Còn chàng thiếu niên anh tuấn đi giữa. Ba người đó là Tô Bạch Phong, Pháp Minh thiền sư và Du Hữu Lượng.
Pháp Minh thiền sư nhìn Tô Bạch Phong nói:
- Vừa rồi nhờ thí chủ cứu trợ mới thoát nạn, bần tăng tuy suốt đời nghiên cứu võ học mà đây là lần thứ nhất được thấy chưởng lực uy mãnh của thí chủ.
Tô Bạch Phong nói:
- Đại sư quá khen rồi!
Pháp Minh thiền sư lại nhìn Du Hữu Lượng rồi móc trong bọc ra một gói giấy trắng.
Tô Bạch Phong hỏi:
- Cái gì vậy?
Pháp Minh thiền sư mở gói giấy ra nhìn thấy trên đề năm chữ Thất Hiệu Giải Độc Dược, nhà sư cười nói:
- Nói ra lại xấu hổ. Vừa rồi bần tăng nhân lúc hỗn loạn mò lấy được gói thuốc giải độc này!
Nhà sư lấy một viên bỏ vào miệng nuốt, lại đưa cho Du Hữu Lượng một viên và nói:
- Có phải vừa rồi thí chủ đã uống một chung rượu không?
Du Hữu Lượng ồ lên một tiếng rồi đón lấy viên thuốc giải.
Pháp Minh biết Tô Bạch Phong không bị trúng độc, không cần thuốc giải liền chắp tay nói:
- Bần tăng cần đi trước một chút vì phải trở vào thành để coi tình trạng mấy chục hào kiệt võ lâm ra sao và tùy cơ giải cứu bọn họ.
Nhà sư chưa nói dứt lời đã rảo bước đi ngay.
Du Hữu Lượng thấy Pháp Minh đi xa rồi, chàng cầm viên thuốc cất vào bọc.
Tô Bạch Phong trông thấy lấy làm kỳ hỏi:
- Sao huynh đài lại không uống thuốc giải?
Du Hữu Lượng nhìn Tô Bạch Phong rồi đột nhiên hỏi lại:
- Tô huynh đã nghe nói tới thuyết:
dĩ độc công độc bao giờ chưa?
Tô Bạch Phong đáp:
- Có phải huynh đài cho thuốc giải cũng là thuốc độc không?
Du Hữu Lượng cười đáp:
- Chính thế! Tiểu đệ không trúng độc mà uống thuốc giải vào há chẳng thành ra trúng độc?
Tô Bạch Phong muốn hỏi lại:
- Pháp Minh thiền sư nói là đã nhìn thấy huynh đài uống một chung rượu kia mà?
Nhưng y lại không hỏi nữa, đứng ngó Du Hữu Lượng như cây ngọc mùa xuân, khen thầm trong bụng:
- Thật khó mà đoán ra được lai lịch anh chàng thiếu niên xinh đẹp và thâm trầm này. Gã đã chịu đựng được một kiếm của Hồng Bào Quái Nhân mà như người không thấy gì. Hiện giờ gã lại trúng độc rõ ràng mà không chịu uống thuốc giải độc. Phải chăng trong mình gã có nội gia thần công vào hạng thượng thặng, chất độc không làm gì được?
Cơn gió nhẹ lướt qua, Tô Bạch Phong và Du Hữu Lượng từ khu rừng ngoài thành đi ra. Cả hai người đều không nói gì và cùng trầm lặng mỗi người theo một ý nghĩ riêng.
Du Hữu Lượng ngẩng đầu trông trời chiều rồi quay lại nói với Tô Bạch Phong:
- Mời Tô huynh hãy đi trước. Tiểu đệ còn có việc gấp phải làm!
Ngờ đâu Tô Bạch Phong cũng quay lại nói:
- Mời Du huynh hãy đi trước, tiểu đệ còn có việc gấp phải làm!
Hai người cùng nói một câu, đều không khỏi bẽn lẽn rồi bật lên tiếng cười chữa thẹn.
Tô Bạch Phong lại nói:
- Đã vậy thì tiểu đệ đi trước một bước!
Rồi chắp hai tay thi lễ từ biệt Du Hữu Lượng rảo bước đi về phía tây. Y đi qua hai khu rừng rậm thì ngoảnh đầu nhìn vào thành Trường An buông tiếng thở dài tự nhủ:
- Tô Bạch Phong! Người liệu mà làm việc của người đi!
Y rũ bụi đất bám vào áo, vẻ cương nghị lộ ra ngoài mặt, ngó về đầu non phía tây, miệng lẩm bẩm:
- Từ đây đến núi kia bất quá chỉ đi chừng nửa giờ, nhưng lần này đi rồi chẳng biết còn có thể quay về được nữa không?
Y nhìn bức tường thành ở phía xa xa và cảnh sông nước than thầm:
- Ngày xưa Kinh Kha hát khúc Dịch thủy bi ca từ biệt Thái tử Đan nước Yên rồi không trở về. Bữa nay Tô Bạch Phong này ra đi e rằng tình trạng còn nguy hiểm hơn cả Kinh Kha. Nhưng Kinh Kha lấy cái chết để vẹn đại nghĩa với quốc gia, còn Tô Bạch Phong này mạo hiểm với cái chết chỉ vì hai chữ hư danh.
Y nghĩ tới đây bất giác buông tiếng thở dài. Dãy núi phía tây lô nhô tiếp nối đỉnh núi sương mù. Tô Bạch Phong không muốn nghỉ nhiều hơn nữa, liền băng mình nhảy vọt đi.
Lúc này trên đỉnh núi phía tây có bảy người đang ngồi yên lặng.
Bảy người này ngồi xuống đất cỏ thành hình vòng tròn mà dường như không liên can gì đến nhau. Ai cũng lặng lẽ cúi đầu xuống ra chiều suy nghĩ.
Vầng thái dương mỗi lúc một lên cao. Bóng cây dần dần thu ngắn lại. Trên ngọn núi này, tiếng gió réo lên tựa hồ quỷ khốc thần gào. Sắc mặt bảy người cùng trầm trọng tưởng chừng như vạ lớn sắp đến với họ.
Đột nhiên người ngồi ở đầu phía bắc cất tiếng hỏi:
- Hắc huynh! Trời sắp đúng ngọ, Hắc huynh liệu Triệu Phụng Hào có đến không?
Lão già ngồi bên mặt đỏ như gấc nói:
- Triệu Phụng Hào là người thủ tín. Y nói tới là thế nào cũng tới.
Một người khác nói:
- Đúng thế! Triệu Phụng Hào nói sao đúng vậy. Lão phu vĩnh viễn không bao giờ quên nghĩa cử của y ngày trước ở chốn sơn đầu này. Y đã nói một câu sau cùng:
Triệu Phụng Hào này nếu không đến được thì sẽ cho một tên đệ tử không ai bì kịp để thay Triệu mỗ phó ước. Triệu mỗ kính cẩn cầu chúc bảy vị sống lâu trăm tuổi. Hình ảnh của y còn ghi sâu vào tâm khảm của lão phu!
Một đạo nhân râu quăn ngồi đối diện dương mắt lên hỏi:
- Hai mươi chín năm nay bần đạo tức giận rời khỏi núi Võ Đương và sau khi tuổi đến ẩn cư bên dãy núi Thủy tinh ở Tây thiên. Trong năm trời đi khắp sông to núi lớn cõi Trung nguyên mà chưa tìm thấy một bậc kỳ nam tử thứ hai nào sánh kịp Triệu Phụng Hào.
Người ngồi mé tả đạo nhân là một lão già to béo nói:
- Tiểu để rất đồng ý với Mã đạo trưởng. Những nhân vật võ lâm ở Trung nguyên chỉ có một mình Triệu Phụng Hào là hơn hết. Nghĩ lại ngày trước y bị trúng kiếm của Mã đạo trưởng lại chịu đựng năm phát chưởng liên hoàn của tiểu đệ. Tuy bị té vì chưởng lực của tiểu đệ mà trong lòng tiểu đệ rất khâm phục y.
Một lão đầu trọc ngồi mé hữu đạo nhân vỗ tay nói:
- Chưởng lực của bạn huynh (ông anh béo mập) thâm hậu vô song mà Triệu Phụng Hào đòi tỷ đấu chưởng lực với bạn huynh. Thần hành kiếm pháp của Mã đạo trưởng của phái Võ Đương nổi tiếng nhất trong hoàn vũ mà y cũng đòi tỷ đấu kiếm pháp với Mã đạo trưởng. Nguyên về đởm lược của y cũng đủ khiến cho tiểu đệ khâm phục rồi!
Đạo nhân ngẩng đầu trông lên thì vừng dương đã đứng đầu, y lắc đầu nói:
- Theo bần đạo nhận xét thì thế nào cũng có người đến nhưng chưa chắc có phải là Triệu Phụng Hào. Y đã trúng chưởng của Dương lão huynh mà còn toàn mạng được thì thật là kỳ!
Sáu người kia ngẩng đầu lên thấy mặt trời đã đứng bóng, trong khoảnh khắc này, bầu không khí trở nên khẩn trương. Không ai nói gì nữa mà chỉ để ý đến mặt trời di chuyển từng phân một lên giữa trời.
Đúng giữa giờ ngọ, đầu non xuất hiện một bóng người. Cả bảy người đều thở mạnh một cái miệng lẩm bẩm:
- Đến rồi!
Bóng người kia đến gần còn cách chừng ba trượng, ai nấy đều nhìn rõ thì người này không phải là Triệu Phụng Hào.