Đó là trợ lý Shumei của Gawakyo Wasai cùng một người đàn ông lạ.
Dường như bọn họ đang nhỏ giọng tranh cãi về điều gì đó.
Bọn họ đang nói gì thế nhỉ? Hắn ôm cột cổng, lặng lẽ ló đầu ra ngoài.
Tiếng Nhật mơ hồ truyền đến, nhưng âm thanh đã nhỏ lại cộng thêm trình độ Nhật ngữ sứt mẻ nên Thành Chu chả nghe được bao nhiêu, kể cả mấy từ đơn lẻ.
Mà chiếm đa số trong cuộc đối thoại đó là cái tên Gawakyo Wasai.
“Giết!” … Một từ quen thuộc bay vào tai hắn.
Giết? Giết cái gì? Bọn họ muốn giết ai? Hay ai muốn giết bọn họ?
Tiếng tranh cãi của hai người từ từ lớn dần.
Tuy không hiểu rõ hết được cuộc tranh luận, nhưng hắn cũng phần nào biết được hai người đang ở hai vị trí đối lập.
Shumei bình thường an tĩnh ôn hòa lúc này lại đang rất kích động, dường như đang trách cứ người đàn ông kia.
“Ăn sống hắn!! Giết chết hắn! ! ! …”
Cái gì? ! Ăn ai chứ? Rốt cuộc là ai đang nói vậy? Thành Chu sởn hết cả gai ốc. Không chỉ lời nói ấy khiến hắn sợ hãi mà ngay cả chính bản thân âm thanh phát ra đều rõ ràng không thuộc về hai người đang cãi lộn kia.
Còn có người thứ tư ở đây. Là ai? Tại sao phải nói ra lời tàn nhẫn như vậy?
Một lần rồi lại một lần, tiếng nguyền rủa nặng nề liên tục rơi vào tai hắn, tiến thẳng vào đại não, mang theo đầy thù hận và ham muốn.
Như bị thanh âm đó mê hoặc, ánh mắt hắn quét khắp xung quanh, bắt đầu tìm kiếm nơi phát ra giọng nam trầm đó.
Trên đường nhựa là một khoảng không vắng vẻ, ngoại trừ hai người Shumei bọn họ ra thì chẳng còn ai khác.
Hai bên đường là cánh rừng thưa thớt, xa xa bên trong là một màu đen thăm thẳm…
Bỗng, Thành Chu cứng người, vẻ sợ hãi toát ra trong mắt.
Trong rừng cây tối đen, một đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào hai người.
Đó là… cái bóng trên cây cầu nhỏ lúc trước… Hắn muốn đứng lên cảnh báo cho Shumei, nhưng thân thể như bị dây trói, không thể chuyển động, ngay cả mở miệng cũng không thể.
Shumei phẫn nộ văng tục. Mọi thứ nhất thời im lặng.
Hất đầu, cậu tức giận sải bước tiến nhanh vào biệt thự.
Lập tức, thân thể Thành Chu như được giải thoát, khôi phục lại tri giác. Hắn nhanh chóng nép mình vào cột cửa để không bị Shumei bắt gặp khi đi ngang qua.
Nhìn bóng cậu đi vào nhà trong, đến khi chắc chắn được đối phương đã không nhìn thấy mình, lúc này hắn mới lần thứ hai lặng lẽ ló đầu ra ngoài.
Đôi mắt của một bóng đen đối diện nhìn hắn dò xét.
“… !”
Khi hắn sắp hét lên sợ hãi thì bị đôi bàn tay nho nhỏ che lại.
“Đừng la lên! Nó còn chưa đi đâu!” Giọng trẻ con non nớt kề sát bên tai hắn, thấp giọng cảnh cáo.
Ai? Ai còn chưa đi? Dưới ngọn đèn đường bên ngoài đã không còn ai, người đàn ông lạ đứng với Shumei cũng đã rời đi.
Mà cánh rừng đối diện… cũng không có gì.
Cố sức mở tay nhóc nhỏ, hắn hung hăn trừng.
Thằng quỷ chết tiệt! Mày tính hù chết anh à?
Liếc mắt nhìn cánh rừng lần nữa. Không có bóng đen, không có đôi mắt đỏ, không có gì cả.
Chẳng lẽ là ảo giác của hắn? Nhóc con cũng xoay người nhìn khu rừng, trên mặt lộ nụ cười lạnh không thích hợp với gương mặt ngây thơ.
Khoảng mười giây sau, cái bụng nho nhỏ réo lên.
“Tôi đói bụng!” Nhóc con ôm bụng nhìn hắn nũng nịu nói.
Trở về phòng ngủ biệt thự, Thành Chu làm chút mì gói và bánh mì cho nó ăn. Đợi nhóc nhỏ tắm gội rồi đi ngủ, hắn cũng cầm quần áo đồ lót đi vào phòng tắm.
Đứng trước gương, hắn vừa quẹt kem đánh răng vừa ngẫm lại tất cả những chuyện vừa xảy ra.
Nghĩ tới nghĩ lui… Suy nghĩ của hắn lại quay về với bóng đen kia.
Rốt cục đó là gì? Người? Hay động vật?
Nếu như là người thì làm sao lại có đôi mắt đỏ phát sáng như thế kia được ?
Nếu như là động vật thì đó là loại thú gì? Cho dù là ở trong núi, nhưng ở nơi hiện đại như Tô-ki-ô cũng có loại thú lớn nguy hiểm như vậy ư?
Không biết Shumei và người kia có gắp nguy hiểm không nữa. Nếu cảnh báo được họ thì tốt quá rồi. Lỡ như tên hung thủ vẫn còn quanh quẩn trong núi… Lỡ như cái bóng đen kia…
“Thành Chu… chạy mau…”
Thành Chu ngừng đánh răng.
Phòng tắm im ắng, ngoài phòng ngủ cũng không có tiếng gì truyền đến. Nhóc con dường như đang ngủ rất say.
Hai ngày nay cứ bị ảo giác sao sao ấy. Hắn cười khổ, cúi đầu đánh răng nhanh hơn, để cái ly súc miệng lên bệ, ngón tay chuẩn bị tháo dây lưng.
“Không được để nó… tỉnh lại…”
“Không được để nó nhớ lại nó là ai…”
“Thành Chu… chạy mau…”
“Ai vậy?” Thành Chu ngẩng đầu quát hỏi.
Không ai trả lời.
Mẹ kiếp! Thầm mắng một tiếng, Thành Chu không thèm quan tâm rằng mình có nghe lầm hay không nữa nữa.
Tháo dây lưng, cởi quần và vớ ra, hắn tiến tới bồn tắm sau bức màn chỉ với chiếc quần lót trên người.
Sau đó, hắn kéo màn che ra. Hắn không sợ đâu… Thôi, đúng là hắn có hơi sợ thật…
“… Nó đang ngăn cản ta… Phần mộ bị phá mở rồi… Mi đã thả nó ra rồi…”
“Rắc!” Chiếc ly súc miệng trên bệ rửa mặt nứt ra.
Cùng lúc đó, cửa phòng tắm bị đá phăng, một bóng hình nho nhỏ đi đến.
Vừa đi vừa dụi mắt, nhóc con hình như không nhìn thấy Thành Chu, mơ mơ màng màng đi đến phía bồn cầu.
Thành Chu ngơ ngác nhìn thằng nhóc cứ như thế mà xông vào chỗ hắn.
“Không được nhìn lén!” Nhóc nhỏ lẩm bẩm.
“Hứ!” Ai thèm nhìn lén mày! Hắn tỉnh táo lại, liếc mắt nhìn nhóc con một cái, kéo tấm màn lại.
Tiếng nước từ vòi sen và tiếng nước tiểu của nhóc nhỏ đồng thời vang lên trong phòng tắm.
.
.
.
Suốt một đêm cho tới hừng đông gặp toàn ác mộng, Thành Chu cuối cùng cũng có thể yên giấc, ngủ thẳng tuột tới giữa trưa.
Cũng không biết là may mắn hay bất hạnh, hắn “được” công ty cho miễn nghĩa vụ và quyền lợi tham gia hội giao lưu để chuyên tâm phối hợp phá án với cảnh sát, cho đến khi vụ án tìm thấy manh mối và kể cả thân phận của nhóc nhỏ.
Lúc hắn đang đứng trong nhà tắm nhìn trừng trừng cái ly súc miệng bị nứt thì nghe được tiếng người từ phòng ngủ truyền đến.
Thành Chu đi ra khỏi phòng tắm để nhìn thì bắt gặp cảnh sát trẻ Nanzan ở cửa đang khom lưng nói gì đó với nhóc con.
Biết vậy hắn sẽ chẳng đời nào ló mặt ra. Anh nhà không kịp hối hận.Vừa định rón rén quay về phòng tắm, hắn chợt nghe cảnh sát Nanzan gọi ngược lại.
“Ngài Thành.”
“Có việc gì ạ?” Thành Chu đành quay đầu lại.
Nhìn kỹ, hắn mới phát hiện có tất cả hai người đứng ngoài cửa, một người là Nanzan, người còn lại là Shumei bị kéo đi phiên dịch. Thấy Shumei, Thành Chu nhớ đến đêm qua.
“Xin chào.” Shumei mỉm bắt chuyện với hắn.
Thành Chu vội vã đáp lễ.
“E hèm… tôi tới để nói cho anh biết là chúng tôi đã nhận diện được nạn nhân. Ừm… nhân tiện tôi đến dẫn con anh đi ăn hamburger ở Mc Donald’s như lời Suzuki đã hứa…” Thông qua Shumei, Nanzan đơn giản nói ra mục đích.
“Còn mì sợi nữa…” Nhóc con nhấn mạnh, sợ chú cảnh sát quên mất món kia.
Thành Chu tự hỏi vì sao hôm nay tên cảnh sát này không hung hăng cũng không tỏ thái độ với hắn… Vì sao nhỉ? Cơ mà khoan, hắn còn một việc muốn hỏi anh ta nữa.
“Các anh tìm được cha mẹ của nhóc con rồi hả?”
“Anh nói gì cơ?” Nanzan nhíu mày, “Vì sao muốn chúng tôi tìm cha mẹ nó? Anh không phải cha nó sao?”
“Gì?” Thành Chu đâm ra nghi ngờ cái lỗ tai mình. Ba ngày trời, cảnh sát bọn họ còn xôn xao đi tìm cha mẹ thằng nhỏ, mà sao giờ lại bảo hắn là cha nó rồi?
“Anh tính vứt bỏ nó nữa à?” Nanzan tới gần Thành Chu, hạ giọng nói.
“Tôi van anh đó cảnh sát Nanzan, lần trước tôi đã giải thích kỹ với mọi người là tôi với thằng nhóc này không có quan hệ gì hết, cũng không có ý định vứt bỏ nó! Tôi thật tình không biết gì về nó cả!”
Thằng nhóc gì kì cục, mà lại kì cục không theo kiểu kì cục thông thường nữa chứ. Có ai từng thấy đứa trẻ nào mê đi chơi đêm như nó không? Đã lớn gan còn xấu tính, lại ham ăn vô cùng cực… Nói không chừng đây chính là nguyên nhân nó bị ba mẹ vứt bỏ đó…
Biểu cảm chú cảnh sát dần lạnh xuống.
“Tôi chưa bao giờ thấy người cha nào vô trách nhiệm như anh cả! Tại sao anh lại có thể nói những lời này trước mặt đứa nhỏ chứ? Anh có biết ở Nhật Bản bỏ rơi trẻ con là tội rất lớn không?”
“Ở Trung Quốc cũng vậy thôi! Tôi đã nói nó không phải con tôi mà! Anh nghe không hiểu sao?” Thành Chu rống.
“Thành Chu, tôi tin cảnh sát sẽ điều tra rõ chuyện này, anh đừng nóng giận. Nếu như anh cảm thấy để nhóc nhỏ đi theo không tiện thì tôi sẽ tạm thời trông coi nó cho đến khi tìm được manh mối, anh nghĩ sao?” Shumei nghe thấy mùi thuốc súng bắt đầu dày đặc giữa hai người bèn vội vã hoà giải.
Thành Chu còn muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn thấy Shumei khó xử nên đành dằn lòng xuống.Bên cạnh đó, hắn cũng chú ý tới nhóc quỷ cúi đầu đứng cạnh hắn chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.
Nó… sẽ không khóc chứ?
Nhất thời, cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng, Thành Chu yên lặng.
“Mặt khác, tôi còn có một việc muốn hỏi anh.” Nanzan đổi trọng tâm câu chuyện.
“Chuyện gì?” Thành Chu hồi phục tinh thần.
“Từ một giờ tới ba giờ khuya hôm qua anh ở đâu?”
“Đêm qua?” Thành Chu bỗng dưng nghĩ có khi nào đã xảy ra chuyện gì đó không hay.
Nanzan và Shumei cùng nhìn hắn.
“À, tối hôm qua tôi ở trong phòng xem TV, chờ nhóc con trở về để cho nó ăn rồi ngủ…”
“Anh có đi ra ngoài không?”
Thành Chu nhìn sang nhóc con đang cúi mặt, gãi gãi đầu rồi mỉm cười: “Nhóc con ra ngoài chơi, không chịu trở về, cho nên tôi đi tìm. Khi đó khoảng gần một giờ sáng… Sau đó…”
Ánh mắt của Shumei bỗng thay đổi.
“A? Vậy anh có thấy gì không?” Nanzan hỏi tiếp.
Thành Chu nhìn thoáng qua Shumei, Shumei tránh đi ánh nhìn của hắn.
Nói hay là không? Thành Chu do dự.
“E hèm, anh Thành, tôi nghĩ anh không cần giấu cảnh sát Nanzan đâu. Anh thấy cái gì thứ cứ nói thẳng với anh ấy đi.” Shumei dùng tiếng Trung nói với hắn.
“Cho dù tôi nói là tôi thấy cậu cãi nhau với với một người đàn ông trên ba mươi trên đường cái ngoài biệt thự?” Thành Chu lo lắng cười hỏi.
“Vậy anh có thấy tôi trở về không?” Shumei bỗng nhiên căng thẳng hỏi.
Thành Chu gật đầu.
Cảm kích nhìn hắn cười cười, Shumei quay đầu nói cho Nanzan phát hiện của Thành Chu.
Trong lúc đó, Thành Chu thấy nhóc con vẫn đang cúi đầu, không hề có chút kiêu ngạo như mấy bữa giờ, cảm thấy hơi xót xa, định vươn tay xoa đầu nó, nhưng được giữa đường thì rụt trở về.
Hỏi thêm Thành Chu mấy vấn đề nữa, Nanzan cùng Shumei mở miệng cáo từ. Shumei nhìn về phía nhóc con rồi nói với Thành Chu: “Vậy hãy để nó ở chỗ tôi.”
Thành Chu trong lòng cảm kích vô ngần, đang chuẩn bị gật đầu đồng ý thì…
“Hu hu… không ai thương con hết… Hu hu hu…” Tiếng khóc non nớt đầy thương tâm vang lên khắp phòng.
Ba người lớn không hẹn mà hướng mắt về thằng nhỏ đang dụi mắt thút thít.
“Mẹ không muốn con… Ba cũng không muốn con… con là đứa không ai thương hết… Hu hu hu…”. Nhóc con vừa khóc vừa chạy ra cửa.
Thành Chu liền cảm nhận được hai luồng gì đó bắn tới phía sau.Không cần phải nói, nhất định là Nanzan đang trừng hắn.
Thở dài bất đắc dĩ, hắn đành đuổi theo nhóc con.
“Được rồi, đừng khóc mà. Nhóc vừa nói tới mẹ nhóc, vậy nhóc biết mẹ nhóc ở đâu không?” Anh nhà tận lực bình tĩnh mà dịu dàng hỏi.
Vừa nghe Thành Chu hỏi, nhóc con càng khóc lớn. “Oa oa oa ———- !”
“Bạn nhỏ à, đừng khóc. Ngoan nào, nói anh nghe xem, mẹ nhóc đang ở nơi nào thế?” Shumei ngồi xổm xuống, an ủi nó.
“Mẹ… Mẹ… Ở trên thiên đường…” Nhóc con thút thít.
A! Ba anh người lớn, tôi nhìn anh anh nhìn tôi, đôi mắt thoáng trào dâng niềm thương cảm cho số phận thằng nhỏ.
“Vậy giờ nhóc tạm thời ở với anh nhá?” Shumei càng an ủi dịu dàng hơn.
“Oa oa oa…” Nhóc con đã khóc đến mức hết nói thành lời.
“Vậy ba nhóc đâu? Ý anh là hỏi ba thật của nhóc ấy?” Thành Chu mang vẻ mặt chờ mong, ngồi xổm xuống.
Thằng nhỏ ngẩng đầu, trừng hắn với ánh mắt u ám cùng nước mắt nước mũi ròng ròng.
Anh nhà run lẩy bẩy.
“Bạn nhỏ à, nói chú cảnh sát nghe đi, nhóc với mẹ nhóc sống ở đâu vậy?”
Nhóc con không trả lời, chỉ khóc, khóc đến nỗi Shumei với Nanzan đều nhìn về phía Thành Chu.
Hết cách, thở dài một chút, Thành Chu ôm thằng nhỏ vào trong lòng. Hắn tự nhủ, trong khoảng thời gian vật vã ở Nhật Bản này, hắn tạm thời phải gánh thêm trách nhiệm làm cha nữa.
Nhóc con ôm lấy Thành Chu, khóc lớn.“Ba ba ──!”
Kết cục đã định.
Thành Chu nhìn Nanzan mà mặt cũng muốn khóc.
Đáng tiếc tất cả mọi người không hề chú ý đến nụ cười đắc ý kèm theo giễu cợt của gương mặt nho nhỏ đang vùi trong lòng Thành Chu.
Rèm cửa sổ dày bị thổi tung, những mắc cài rèm cửa bị thổi tạt qua hai bên.
Mưa rơi ngoài cửa, đậu lên tấm kính trong suốt, chậm rãi trượt xuống vẽ nên những lằn nước ngoằn ngoèo.
Phòng không ánh đèn, bóng tối làm tầm nhìn trở nên hạn hẹp.Ngoài cửa sổ có thể thấy hoàng hôn đã qua rất lâu.
Thành Chu mờ mịt. Hắn đang ở đâu thế này? Hắn nhớ hắn và nhóc nhỏ làm ầm ĩ tới hơn nửa đêm mà vẫn không tài nào đào ra được thân phận hung thủ từ miệng nó, cuối cùng mệt quá ngủ thiếp đi, ấy thế mà tại sao lại tỉnh dậy ở đây? Hơn nữa nhìn đồng hồ… Chẳng lẽ hắn ngủ thẳng tới chạng vạng tối ngày hôm sau luôn ư?
Bỗng nhiên cảm giác được sau lưng có gì đó, Thành Chu quay phắt lại.
Một thiếu nữ trạc mười tám tuổi đang ngồi trên chiếc giường đơn, tay cầm một cuộn băng ghi hình.
Vì cô cúi đầu nên gương mặt mập mờ không rõ, nhưng qua bờ tóc ngắn chấm vai cùng trang phục kín đáo, có thể thấy cô xuất thân từ một gia đình gia giáo. Dường như cô đang suy nghĩ điều gì đó, suy nghĩ đến xuất thần.
Được một lúc, thiếu nữ chợt run rẩy đôi vai. Bàn tay cô nắm chặt lấy quyển băng ghi hình màu đen cùng màu với bóng tối trong phòng, những ngón tay trắng bệch đến dị thường.
Có gì đó rơi xuống từ gương mặt cô, từng giọt từng giọt, rơi trên đùi cô, rồi rơi những ngón tay ghì chặt cuộn băng.
Nước mắt rơi trong yên lặng càng khiến tim người đau đớn hơn cả gào khóc.
Thành Chu nhìn lại chính mình, nghĩ trái tim mình đã quặn thắt đến cực điểm.
Dường như thời gian đã trôi qua thật lâu, thiếu nữ cuối cùng cũng ngẩng đầu.
Thành Chu suýt hét to!
Gương mặt đối diện hắn lộ ra những đường vân vằn vện, ghê rợn như bị đốt cháy.
Với gương mặt xấu xí như vậy, một kẻ không hề biết đến y khoa như Thành Chu cũng biết cho dù có tập trung tất cả những bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ giỏi nhất trên thế giới thì việc phục hồi lại gương mặt ban đầu là hoàn toàn không thể.
Tuy ngũ quan đã bị huỷ đến mức không thể nhận ra hình dáng lúc đầu, nhưng qua đôi mắt trong suốt của thiếu nữ, hắn vẫn có thể hình dung cô là một người con gái xinh đẹp.
Thành Chu lặng lẽ thở dài, không hiểu tai nạn nào đã đem đến bất hạnh cho người con gái ấy, cũng không biết nên an ủi cô như thế nào.Hắn chỉ nghĩ… Cô ấy… nhất định là rất đau khổ, rất đau khổ…
… Thiếu nữ khẽ mở môi, như nói với hắn điều gì đó. Chảy xuống từ đôi mắt sáng trong là hai dòng lệ màu đen…
Cô ấy đang nói gì? Thành Chu muốn hỏi cô.
“…” Cánh môi người con gái tiếp tục mở ra rồi khép lại…
Gì cơ? Cô nói gì thế? Hắn ngơ ngác…
Cô muốn nói với tôi chuyện gì cơ? Cô không nói to lên thì làm sao tôi có thể nghe được cơ chứ?
Thiếu nữ nở nụ cười, cười đến đáng sợ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được vẻ điềm đạm lẫn thê lương…
Phóng cuốn băng lên trên giường, cô gái khom người lấy ra từ dưới gối một vật gì đó. Là một bức ảnh.
Thành Chu không nhìn rõ hình ảnh trên tấm hình.
Thiếu nữ rơi lệ, vừa lầm bầm gì đó, vừa nâng tấm ảnh lên môi mà hôn lấy hôn để.
Bình thường, Thành Chu sẽ nghĩ động tác này thật bệnh hoạn, hắn cho rằng những việc làm như thế này thật thái quá và ra vẻ. Thế nhưng đối với con người này, hắn không cảm thấy bệnh hoạn, những gì hắn thấy chỉ là sự bi ai vô tận.
Người con gái này đem đến cho hắn một cảm giác rất lạ, chỉ dùng hai chữ “có thể” để hình dung.
Buông ảnh chụp, cô gái nhìn vào hư không, gương mặt đẫm nước mắt ánh lên nụ cười tuyệt vọng.
Hắn nhìn thật kỹ những lần cô mở miệng, rồi phát hiện ra điều cô luôn lặp đi lặp lại, đó là hai từ tiếng Nhật: ‘Yêu anh.’
Cô ấy hẳn là người Nhật Bản, hắn nghĩ.
Bỗng nhiên, thiếu nữ đứng dậy đi tới cạnh cửa, cầm thấy cái can bằng nhựa. Nếu Thành Chu là người Nhật, hắn sẽ biết đây là vật dụng đựng dầu hoả của người dân nơi đây.
Đáng tiếc, hắn không phải là họ, vậy nên hắn chỉ có thể ngơ ngác nhìn cô gái cầm can dầu hoả đến giữ phòng, nhìn cô quỳ xuống trên chiếu tatami, để bức ảnh chụp trên đùi, mở nắp can đựng dầu, lại không biết cô sẽ làm gì.
Cho đến khi cô giơ chiếc can lên cao, để dầu hoả chảy xuống đầu chính mình.
Sau đó hắn nhìn cô ướt đẫm lấy ra từ người một hộp diêm.
“Đừng ──!” Hắn đã biết cô làm gì rồi!
Nhưng đã quá muộn.
Que diêm bùng cháy, những đốm lửa hoa bay lượn giữa căn phòng tối tạo nên một vẻ mê hoặc khó tả.
Những bông hoa lửa dần tụ lại, kết thành một biển lửa.
Thành Chu đau đớn thét to, mong muốn ai đó sẽ nghe thấy tiếng kêu của hắn mà đến cứu lấy cô gái đáng thương này.
Không hề suy nghĩ, hắn lao thẳng về phía biển lửa.
Hắn không thể nhìn cô gái này bị thiêu sống trước mắt mình được…
Người con gái liên tục đá vào người hắn.
Đau quá, đau quá! Tôi đang cứu cô mà!
Lạ thật, cô ấy rõ ràng đang quỳ mà, sao có thể đá mình được nhỉ?
Binh! Bụng bị đá mạnh.
Đau chết mất!
Thành Chu không khỏi chộp lấy chân thiếu nữ.
Ơ? Có gì đó không đúng. Thiếu nữ trông như mười tám mà sao lại có bàn chân nhỏ thế này?
Nắn rồi lại nắn…
“A a a!” Có người ghé vào lỗ tai hắn thét chói tai.
Tiếng nhóc nhỏ lanh lảnh vang lên ầm ĩ bên tai hắn.
Nhóc con? Thành Chu ngẩn người, hắn tỉnh dậy, giơ cái chân đang nắm lên mà ngắm nghía.
“Anh còn không mau buông tay!” Nhóc con tiếp tục hét lớn.
Nắng sớm mông lung chiếu qua cửa sổ, Thành Chu phát hiện trong tay là một bàn chân nho nhỏ, mà chủ nhân của bàn chân đó là…
“Nếu nhóc mày mà tự thiêu, anh đây tuyệt đối sẽ không đi cứu đâu!”. Cái anh người lớn bụng dạ hẹp hòi nào đó vừa lẩm bẩm vừa vứt chân thằng nhỏ qua một bên.
May quá, chỉ là mơ thôi, Thành Chu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cảm giác trong mơ vừa rồi quá chân thật, cứ như hết thảy đang xảy ra trước mặt hắn vậy.
Ông trời phù hộ giùm nha, ngàn vạn lần đừng để mấy chuyện này xảy ra trước mặt hắn nha!Thật là đáng sợ! Mà đáng sợ nhất chính là việc hắn đi cứu cô gái tự thiêu kia.
Trời ạ! Sau này nhất định phải suy nghĩ kĩ trước khi hành động, tuyệt đối không được xung động rồi làm liều. Haizzzz…. Giấc mơ này chính là lời cảnh tỉnh cho hắn đây.
Đưa tay làm một dấu chữ thập trước ngực, lại niệm thêm một tiếng “A di đà phật”, anh nhà nhìn trời thấy còn sớm, định trở mình đánh thêm một giấc nữa.
“Ê! Tỉnh dậy mau! Động đất kìa!” Nhóc con nằm úp sấp ghé vào lỗ tai hắn la lên.
Xạo ke.
“Ê! Là động đất đó nha! Đến lúc đó anh đừng có mà khóc toáng lên đấy!” Nhóc con bị hắn bơ, tức giận đập tay bùm bùm trên đầu hắn.
Gru gru gru gru! Ai làm ơn làm thịt nhóc quỷ này giúp hắn đi! Thành Chu kéo chăn trùm kín đầu.
Hừ! Nhóc con đảo mắt, không gọi hắn nữa, phồng cái miệng nhỏ nhắn, hai tay khoanh trước ngực ngồi xếp bằng trên chăn bông cao cấp mà xem kịch vui.
Bên tai an tĩnh lại,Thành Chu mệt mỏi tới cực điểm rất nhanh rơi vào giấc ngủ lần nữa.
Cũng không biết qua bao lâu, thời gian dường như đã trôi qua một, hai giờ, hay chỉ có lẽ lướt qua trong vài ba giây, hắn thấy cả thân thể lắc lư như đang ở trên boong tàu.
Lúc đầu chỉ là lắc lư nho nhỏ, hắn đang chu du trong mộng đẹp nên không cảnh giác.
Dần dần, chấn động càng ngày càng trở nên rõ ràng.
Nhóc con ngẩng đầu nhìn trần nhà. Đèn trần và những dây đăng tuyến bắt đầu đảo vòng quanh, chiếc điều khiển TV từ xa lạch cạch một tiếng rồi ngã xuống. Nhìn lại con người đang ngủ an ổn bên đây… Bất chợt, toàn bộ căn phòng rung chuyển dữ dội.
Tất cả phát sinh cực nhanh chỉ trong vòng chưa đến mười giây. Thành Chu trừng to hai mắt, mới vừa rồi hắn còn ôm chăn ngủ mê mệt mà bây giờ đã bị nảy tưng tưng trên chiếu tatami như cá chép nhảy trên thớt.
Duy trì tư thế nửa quỳ, hắn nhìn chằm chằm lên tường không nháy mắt lấy một cái.
Nếu như nói hắn đang nửa tỉnh nửa ngủ thì sai rồi. Lúc này đây, đầu hắn bị lắc đến nỗi không còn khả năng tỉnh nữa.
Những vật xung quanh đều bị rung chuyển, cửa sổ chưa cài then phát ra tiếng kêu lách cách đáng sợ.
Ngay lúc nhóc con nghĩ rằng Thành Chu đã bị doạ đến phát ngốc thì hắn bỗng vùng lên khỏi mớ chăn mà lao như bay đến cái két sắt để lấy ví và hộ chiếu, sau đó vọt tới chụp chiếc vali đặt cạnh tủ quần áo, rồi vút ra ngoài với vận tốc ánh sáng.
Thành Chu lúc này hành động nhanh nhẹn, hoàn toàn khác với cái vẻ ngu ngơ ngày thường. Nhóc con nhìn hắn đã ra tới cửa, đột nhiên thấy hắn dừng chân rồi quay phắt người lại.
Tiếp theo, nó cảm thấy thân thể mình bị nhấc bổng lên.
Mười giây sau, sân trong biệt thự xuất hiện hai người một lớn một nhỏ với áo pijama cùng đôi chân trần và một chiếc vali to đùng.
Những vị khách khác hoặc đi hoặc chạy ra sân đều nhìn chiếc vali to đùng và Thành Chu với ánh mắt đầy ngưỡng mộ —— thời điểm này mà chú còn nhớ đến chiếc vali để lôi theo sao?
Chủ nhân biệt thự Yama Ongaky và những người địa phương đều rất bình tĩnh, bận rộn đi quanh an ủi các vị khách nước ngoài. Họ bảo rằng tất cả các căn phòng ở biệt thự Yama Ongaky đều được thiết kế chống lại những cơn động đất, những địa chấn dưới cấp sẽ không thành vấn đề, hôm nay chỉ là một cơn địa chấn nho nhỏ khoảng cấp . mà thôi.
Thành Chu méo miệng, gần cấp mà vẫn là xem là địa chấn nhỏ sao? Quả nhiên không giống với nước mình chút nào, cách đánh giá sự vật xung quanh cũng hoàn toàn khác biệt.
Cơn động đất lớn như thế mà người ta chỉ xem nó bé cỏn con như chuyện ăn cơm làm ngã chén, nhanh chóng trôi vào quên lãng.
Thành Chu không biết nhóc nhỏ thuyết phục cảnh sát cho nó ở lại biệt thự Yama Ongaky này như thế nào, nhưng nói chung, hiện tại thằng nhóc đã trở thành trách nhiệm của hắn, không những phải cho nó ăn uống ngủ nghỉ mà còn phải trông coi xem nó làm gì chơi gì vì thằng nhóc cứ chạy lung tung suốt ngày.
Vừa mới thấy mặt nó ở nhà bếp đó mà giờ đã biệt tăm rồi.
Giơ tay đếm đếm, hắn đến Nhật đã được bốn ngày.
Nói cách khác, vụ án giết người cũng đã kéo dài ba ngày. Đến bây giờ mà tung tích hung thủ vẫn chưa có lấy một đầu mối, mà bản thân hắn lại trở thành kẻ tình nghi suốt mấy ngày nay… Ôi!
Không nói tới mấy tên cộng sự cứ thì thầm nhỏ to sau lưng hắn, không nói tới cái tên Gawakyo Wasai đáng sợ kia luôn nhìn hắn như cỏ rác, không nói tới năm, ba tốp cánh sát ngày đêm chạy tới tra khảo hắn, cũng không nói tới việc Quản lý gọi điện cho hắn mà chỉ dùng có tám chữ: rửa sạch tội rồi hãy vác mặt về…
Không nói tới những áp lực gánh oằn cả lưng, không nói tới việc một ngày của hắn trôi qua vô cùng thê thảm… Vậy mà ngay cả buổi tối hắn cũng không được nghỉ ngơi đàng hoàng nữa! Vì sao? Là vì nhóc quỷ chứ sao!
Trời vừa tối là nhóc quỷ lại chạy long nhong ra ngoài chơi, cũng không biết vì sao nó lại có hứng với mấy ngọn núi tối thui kia, làm hại hắn mỗi ngày đều phải chờ nó tới nửa đêm. Nhiều lúc bị cảnh sát bất ngờ ghé qua kiểm tra mà không thấy nhóc nhỏ, hắn còn phải lết hai cái đùi khắp núi này sang núi nọ để tìm nó.
Vật vã mãi mới chui được vào ổ chăn, hai mắt vừa nhắm lại thì bắt đầu gặp ác mộng. Không phải con quỷ già run lẩy bẩy ở nhà vệ sinh mà là nữ quỷ mặt mày hốc hác thích tự thiêu nọ… Điều này khiến cho đôi mắt vốn rất tràn đầy khí khái của hắn chẳng khác gì mắt mấy con cá vàng.
Một giờ lẻ sáu rạng sáng ngày thứ tư sau hung án giết người, toàn bộ biệt thự đã rơi vào sự tĩnh lặng của đêm tối.
Nhớ hồi còn học tiếng Nhật, hắn đã từng nghe giáo viên của mình nói về mấy tiết mục TV “người lớn” ở Nhật sau mười hai giờ đêm, cho nên hồi trưa hắn đã ngủ lâu một chút để tối nay còn “lĩnh ngộ”.
Kết quả…
Tuyệt vời ông mặt trời ~! Hút hút nước bọt. Thiệt là ngon mắt!
Ngắm mấy em xinh tươi trong bộ đồ thuỷ thủ và bikini trong cuộc thi “Ngực ai to hơn” trên TV, anh nhà lần đầu chứng kiến cái gọi là uy lực của vòng một cỡ F.
Nhìn các em trong những bộ áo tắm hai mảnh chơi nhảy dây tập thể, Thành Chu ngồi ngay trước màn hình mà cười khúc khích.
Tiếc thay, tiết mục kéo dài được năm, sáu phút thì kết thúc. Hắn chuyển kênh tới lui thêm sáu phút nữa để tìm đài mà tìm không thấy, càng tìm không thấy thì càng hoảng hốt. Nhóc con vẫn chưa về.
Kim giây chạy đua cùng kim phút, thời gian vô tri vô giác trôi qua nhanh trong mắt hắn.
Đi kiếm nhóc con thôi, bằng không mọi trách nhiệm đều do hắn gánh hết.
Binh!
“Ai? Ai thế?” Hắn nghi hoặc đến gần cửa phòng, đã trễ thế này rồi mà còn ai đến tìm hắn vậy cà?
Hoàn toàn yên tĩnh.
Dán cái lỗ tai lên cửa nghe một hồi, phát hiện không có ai, đang chuẩn bị xoay người thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân thật khẽ.
Tối muộn thế này mà còn ai đi dạo sao? Có khi nào là thằng nhóc kia không? Nhưng tiếng bước chân có vẻ không giống của nó.
Tiếng chân cũng không dừng lại trước cửa phòng hắn, âm thanh vang vang như hướng về phía cổng chính.
Có nên nhìn qua hay không nhỉ? Trong lúc hắn đang do dự, trên hành lang lại vang lên thêm tiếng bước chân của một người khác nữa, tựa như đang rón rén đi theo. Nếu không nghe kĩ sẽ không tài nào phát hiện được.
Lòng hiếu kỳ giết chết con mèo, hiển nhiên cũng có thể giết chết hắn.
Đợi tiếng chân ngang qua phòng xa dần, hắn khẽ vặn nắm đấm cửa, lách mình bám theo phía sau.
Khuôn viên biệt thự vắng vẻ dị thường.
Ngoại trừ những ngọn đèn nhỏ thắp trên lối đi, những gian phòng còn lại đều đã tắt đèn.
Tuy rằng đã cẩn thận bước đi, nhưng hắn vẫn nghe được tiếng bước chân của mình vang lên bên tai. Đêm nay quá tĩnh lặng.
Cổng ra vào của biệt thự đã thấp thoáng hiện ra nối liền với một dãy hành lang với lan can gỗ dẫn đến vườn hoa vốn là niềm tự hào của chủ nhà.
Hắn đi qua cửa rồi vượt qua hành lang gỗ hết sức nhẹ nhàng, gần tới cổng rào thì đột ngột ngồi hụp xuống.
Có hai người đứng trên đường nhựa ngoài biệt thự. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, hai bóng người chồng lên nhau một cách kì lạ.