“Dù thế nào đi nữa, nếu chưa điều tra được lai lịch thằng nhỏ trước thì cũng không thể để nó ở chung với kẻ tình nghi được.” Nanzan đề nghị.
“Chúng ta cũng cần phải điều tra một chút về đứa nhỏ nữa.” Nanzan lên tiếng
“Đã mười giờ đêm rồi, phải sắp xếp như thế nào đây?” Suzuki thuận miệng hỏi.
“Nhưng không thể để nhóc nhỏ ở lại với kẻ đang bị tình nghi được. Ai mà biết tên biến thái kia sẽ làm gì với một đứa trẻ đáng yêu như thế này? Em có thể trực canh nhóc ở đồn cảnh sát, trên đường đi sẽ mua quần áo cho nhóc, gần đó cũng có nhà tắm công cộng nữa.” Nanzan cương quyết nói.
Xem ra vụ án kia kích thích Nanzan quá nhiều với rồi.Lắc đầu, Suzuki không nói thêm nữa, với tính cách của Nanzan, nhìn được cái hiện trường kia mà không nôn ra thì đã là quá tốt rồi. Khi ấy có một gã cảnh sát đi cùng đã ôm miệng sải bước thật nhanh ra khỏi hiện trường…
Sự tình cứ như vậy mà quyết định, Suzuki hỏi Thành Chu mấy vấn đề đơn giản thông qua Wasai rồi căn dặn Thành Chu nếu không có sự cho phép của cảnh sát thì tuyệt đối không được rời khỏi khuôn viên Yama Ongaky. Sau đó, mọi người giải tán.
Thành Chu đang khổ não nghe được tin cảnh sát mang nhóc con đi thì lòng nhẹ nhàng hẳn ra.
Con bà nó, cuối cùng cũng tống được Thần Chết đi rồi! Ngẫm lại xem, từ khi gặp phải thằng nhỏ này hắn chẳng gặp được một chuyện tốt nào! Nói không chừng nhóc quỷ đi rồi cũng sẽ đem vận rủi của hắn đi luôn.
Thành Chu nhìn thằng nhỏ ngoan ngoãn dị thường đi theo cảnh sát Nanzan ra cửa, mừng rỡ nhe răng cười với bóng lưng của nó.
Nhóc con thế mà chợt quay lại tặng cho hắn một cái mặt quỷ.
Éc! Thằng quỷ đói đòn!
Ngay lúc Thành Chu âm thầm thề với lòng sau này kết hôn sẽ sinh con gái chứ không phải con trai, Wasai đi ngang qua lạnh lùng nhìn hắn một cái.
“Tất cả những chuyện này, ngày mai tôi sẽ liên lạc với chi nhánh bên Trung Quốc, nếu có thể, tôi sẽ yêu cầu bên kia phái người khác tới, tốt nhất nên là người có thể đảm đương công việc. Tôi nghĩ những ngày sau này cậu sẽ không có thời gian và tâm tư tham gia hội thảo đâu.”
Thành Chu há hốc.
Điều đáng sợ nhất đã đến. Chuyện hắn lo lắng nhất đã xảy ra.
“Ngài Wasai, tôi nghĩ mình làm được…”
“Shumei, nhớ kỹ lời tôi nói chưa? Ngày mai đừng quên liên hệ chi nhánh bên Trung đấy.”
“Vâng.” Người đàn ông nhỏ gầy tên Shumei gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Sau đó Wasai không hề nhiều lời, xoay người rời gian phòng.
Shumei ngẩng đầu nhìn bóng lưng Wasai, sắc mặt hơi phức tạp, tiện đà quay về phía Thành Chu đang vô cùng ủ rũ, dùng giọng Trung Quốc không được lưu loát cũng không được chuẩn xác mà an ủi: “Không cần lo lắng nhiều. Chuyện này không trách được anh. Anh yên tâm, ngày mai khi liên lạc với bên Trung, tôi sẽ giải thích cặn kẽ những chuyện này, không để người ta hiểu lầm anh đâu. Đêm nay anh hãy nghỉ ngơi thật tốt đi, tôi nghĩ anh chắc hẳn đã mệt chết rồi.”
Thành Chu ngẩng mặt, nở nụ cười cảm kích tính tình lương thiện của người nọ.
“Cảm ơn cậu, phiền cậu rồi.”
Quay đầu cười lại, Shumei nói lời chúc ngủ ngon rồi rời đi.
Bất động trong phòng một lúc thật lâu cho đến khi nữ chủ biệt thự Yama Ongaky đem dọn bàn ăn đi, Thành Chu lắc lắc đầu thở dài, đứng lên khỏi tấm chiếu Tatami.
Đi ngâm suối nước nóng cái đã, không biết ngày mai sẽ thế nào nữa.
Lẹp xẹp… lẹp xẹp… Hắn vừa cầm đồ tắm vừa tiến đến hồ nước nóng.
Có thể do đã quá khuya, bãi tắm cũng không còn bao nhiêu người. Anh nhà cởi quần áo tại phòng thay đồ, quấn khăn tắm quanh nửa thân dưới, cầm bông tắm và xà phòng thơm đi vào bãi tắm.
Có người dùng ánh mắt kì quái nhìn hắn.
Hắn có chỗ nào kì quái đâu? Thành Chu khó chịu nghĩ thầm.
Vừa lúc có một ông già từ hồ tắm đi ra, khi đi ngang qua hắn liền tốt bụng nhắc nhở: “Anh bạn trẻ này, khăn tắm nên để ở phòng thay đồ thì tốt hơn đấy.”
“Gì ạ? Bác nói gì ạ?”
Bác già cười cười, biết đây là người nước ngoài.
Chỉ chỉ khăn tắm ở thắt lưng hắn, lại chỉ ra phía bên ngoài, bác giải thích đơn giản: “Khăn tắm nên treo ở phòng thay đồ cơ. Đồ dùng tắm táp này nọ ở đây cũng có, cậu dùng đồ ở đây là được rồi.”
“À à… Xin lỗi…” Hèn chi hồi nãy mới bị người ta nhìn như vậy.
Tuy rằng không biết vì sao lại không được đem khăn vào, nhưng quyết định nhập gia tùy tục, Thành Chu cảm ơn bác già rồi vội vã đem khăn mặt để lại phòng thay đồ.
Khi hắn quay về hồ tắm thì còn khá ít người, chỉ còn khoảng chừng hai, ba người đang ngâm mình trong bể nước nóng.
Khi hắn tắm sơ để ngâm mình và quay lại thì hồ nước nóng mà hắn hằng ao ước giờ chỉ còn mỗi một mình hắn.
Ha hả, cảm giác giống như bao trọn hết toàn bộ bãi tắm vậy.
Anh nhà đau khổ mua vui cho chính mình.
Hắt trượt xuống hồ, ngâm toàn bộ thân thể vào trong nước ấm, hai tay cánh tay khoát lên tảng đá ven bờ.
A ── thật sảng khoái…
Nhiệt độ trong nước tương đối cao, nhưng đối với một người mệt mỏi như hắn thì thế này mới tốt, lỗ chân lông khắp người như giãn ra. Hắn nhắm mắt lại thoải mái, đầu gối lên trên tảng đá cạnh bờ hồ, thả lỏng toàn thân, để mặc nước ấm dập dềnh nâng lên thả xuống.
Tâm tình dần dần buông lỏng, khi hắn vừa sắp rơi vào mộng đẹp thì… “Ùm!”… Bọt nước văng đầy mặt.
Đứa nào? Đứa nào mất dạy thế này?
Thành Chu từ tư thế hưởng thụ chuyển thành ngồi dậy mắng người.
“Woa~~~!” Một gương mặt tròn trĩnh đáng yêu động lòng người xuất hiện trong tầm nhìn của hắn.
Ác quỷ! ! !
“Không phải nhóc mày đã đi với cảnh sát rồi sao?” Thành Chu lo lắng như chưa từng được lo lắng, há hốc mồm quát lên bằng tiếng Trung.
Nhóc con cũng quát lại, “Tôi quay về không được sao?”
“Nhóc mày trở về làm gì?”
“Tìm anh đó.”
“Tìm anh đây làm gì?”
“Bởi vì anh có vị rất ngon.”
“Ăn ăn ăn cái đầu nhóc mày đấy! Hồi nãy không phải đã ăn no rồi sao? Chờ đã, nhóc vừa mới nói gì vậy?” Hắn ngoáy ngoáy cái lỗ tai, hi vọng mình không nghe nhầm.
“Lời hữu ích không cần nói hai lần!” Nhóc con cởi truồng chống nạnh, gương mặt xỏ lá trông đáng yêu vô cùng.
Đáng tiếc, Thành Chu hoàn toàn không bị mê hoặc.
“Không phải! Ý anh mày là … Nhóc mày vừa nói cái gì? Tiếng Trung sao?” Mặt hắn lúc này có thể dùng bốn chữ “không thể tin được” để hình dung.
Nhóc con trợn trắng mắt trừng hắn.
“Tôi mà nói tiếng Nhật thì anh hiểu được không?”
Này… Thằng quỷ chết bầm! Dám coi thường hắn như thế! Giận!
“Anh mày là người Trung Quốc! Không lẽ đi nói tiếng Nhật cho nó tréo ngoe à? À mà nhóc mày là người Trung Quốc à?”
“La la la ~~” Nhóc quỷ lượn một phát rồi ngụp lặn giữa bể bơi rộng lớn, vừa bơi vừa hát.
Ừm, hát cũng không tồi. Thành Chu không biết nên khóc hay nên cười nữa.
“Ê! Thằng nhóc chết tiệt, anh hỏi nhóc mày, nhóc rốt cuộc là người Trung Quốc hay Nhật Bản vậy? Ba mẹ nhóc đâu? Cảnh sát làm sao lại cho nhóc mày về đây thế hả?”
Nhóc nhỏ hất mặt, “Tôi nói với cảnh sát anh là ba tôi, sau đó bọn họ để tôi trở về.”
Cái gì?
“Mày nói như vậy mà bọn họ cũng tin?
Nhóc nhỏ gật đầu.
“Trời ạ!” Cảnh sát Nhật Bản sao lại có thể dễ dàng tin chuyện bịa đặt của thằng quỷ nhỏ như vậy!
Tiếng cửa khẽ vang lên, có người ló đầu vào.
“Xin quý khách thứ lỗi, đêm đã khuya xin đừng làm ồn, tránh ảnh hưởng đến những người khác!” Là tiếng nhân viên phục vụ.
“A, xin lỗi xin lỗi… Chúng tôi sẽ đi khỏi đây…” Thành Chu mặt đỏ tới mang tai rời khỏi bãi tắm, bồng lấy thằng nhỏ đang bơi lội thoả thích trong hồ, thuận tay tét vào quả mông tròn của nó mấy cái.
“Nhóc mày quậy cái gì vậy hả? Trẻ con phải biết giữ im lặng nghe chưa? Thiệt không biết nghe lời gì hết!” (Đổ thừa =)) )
Một đôi mắt to hừng hực lửa giận phóng tới.
Nếu tôi mà không rơi vào tình cảnh như bây giờ… Hừ hừ! Tôi sẽ ghi sổ khoản nợ này đấy! Cơ mà tôi cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho kẻ dám chơi chiêu với tôi như anh đâu!
“Hu hu hu ──! Mẹ ơi ──” Tiếng khóc vang trời khiến Thành Chu lẫn nhân viên phục vụ luống cuống chân tay.
Không cần phải nói, nhân viên phục vụ tự động đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu hắn.
Ai bảo anh đánh con người ta làm chi?
Thành Chu sức cùng lực kiệt ẵm lấy thằng nhóc đang uống Coca ừng ực, lê những bước nặng nề qua phòng khách của biệt thự Yama Ongaky, theo hàng lang nhỏ dẫn tới biệt viện bên ngoài của tập đoàn AHS.
Đã hơn mười một giờ khuya nhưng phòng khách của biệt viện lúc này vẫn còn năm, sáu người đang ngồi.Thì ra mọi người không đi ngủ như hắn nghĩ.
Thành Chu nhìn ra những người ngồi ở đó gồm có George, Dennis, còn có ba đồng nghiệp được rút thăm chọn vào chung phòng với hắn. Tuy rằng ở chung một phòng nhưng do hắn đến trễ cộng thêm sáng sớm bọn họ phải tản ra tìm nhóc nhỏ, nên vẫn chưa có dịp làm quen tìm hiểu, chỉ biết mỗi họ của nhau mà thôi.
Lịch sự chào mọi người một cái.
“Tối tốt lành. Ha hả, mọi người còn chưa ngủ sao?”
“Tối tốt lành.” Chỉ có George mỉm cười đáp lại hắn. Dennis và những người khách đều tránh đi cái nhìn của hắn.
Sao vậy cà? Thành Chu khó hiểu. Chào cũng đã chào, nhìn mọi người tương đối lãnh đạm, hắn cũng chẳng muốn nán lại, xoay người đi về phòng ngủ.
“E hèm, Thành Chu này…” George gọi hắn lại.
Thành Chu quay đầu lại, dùng ánh mắt để dò hỏi.
“À, chuyện này…” George có vẻ khó nói.
“Chúng tôi cùng George dọn ra phòng khác để bàn bạc một chút việc, mong anh không cảm thấy phiền..” Ai đó trong phòng lên tiếng với hắn.
Thành Chu nhớ người này hình như là người Hoa đang công tác ở chi nhánh Indonesia.
Hắn gượng cười bế nhóc nhỏ, nhún nhún vai, ra vẻ không hề gì mà trả lời: “Vâng, mọi người cứ bàn bạc đi, tôi ở bên này không thành vấn đề đâu. Trời đã không còn sớm, chúc ngủ ngon.”
George nhìn bóng Thành Chu rời đi, định nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Cửa đóng lại, nước mắt sầu muộn chực trào.
Đó… những cái nhìn đó là sao?! Chỉ cần nói mấy người không muốn ở chung với kẻ tình nghi giết người là được mà!
Chẳng sao cả, tao còn được hưởng cả một cái phòng trống đây này! Ngủ ngủ! Không muốn nghĩ nữa!
“Ê…!”
Thật là, tao giống tên giết người chỗ nào chứ? Sau này mọi thứ được điều tra rõ ngọn nguồn, tao xem tụi bây đối xử với tao như thế nào!
“Ê, ông chú!”
“Nhóc mày gọi ai là ông chú?” Thành Chu tức giận.
“Ai kêu anh không để ý tới tôi! Hơn nữa tôi không gọi “ông chú” thì gọi bằng gì? Anh tưởng anh là ba tôi thật à? Đừng có mơ!”
“Mày… !”
Phẫn nộ quăng nhóc nhỏ lên bộ drap giường thượng hạng do chủ nhà sắp xếp, hắn tắt đèn ngủ, khoát lên người bộ yukata* rồi nhảy lên giường, trùm chăn im thin thít.
Một lát sau, hắn cảm thấy chăn bông bị giật giật, một thân thể nho nhỏ lăn vào, lăn lăn chui chui, tiến vào lòng hắn.
“Ê, anh khóc hả?”
Vụng trộm dùng chăn bông chấm chấm mắt, hắn hơi há miệng để cố thở.
“Anh không hỏi tôi tên gì sao?” Nhóc nhỏ tiếp tục hỏi.
Thành Chu len lén khịt khịt mũi.
“Anh đói bụng không?” Lại có thêm một ngón tay nho nhỏ chọt chọt hắn.
Thành Chu trở mình, đưa lưng về phía nhóc nhỏ.
“Tôi biết hung thủ thật sự là ai nè!”
“Nhóc biết hả?!” Hết giấu nổi, anh đành phải quay mặt trở về, kinh ngạc hỏi nhóc con với giọng mũi đặc nghẹt.
“Anh khóc thiệt kìa…. Cái thể loại gì vậy trời…”
“Ê! Nhóc quỷ! Vào vấn đề đi!”
Dù sao cũng bị nhìn thấu, cũng không muốn che giấu thêm nữa, Thành Chu thò tay ra khỏi chăn bông, vươn tới hộp khăn giấy gần đó, lấy hơi thật sâu rồi hỉ mũi cái rột mặc cho mình đang trước mặt nhóc nhỏ.
“Ê, nhóc quỷ, hung thủ là ai?” Hắn hỏi nhóc con, ném khăn giấy lên tấm chiếu tatami**, kê gối dưới đầu, dò hỏi nhóc nhỏ đang núp trong lòng mình.
“Không nói!” Nhóc con thẳng thắn đáp lại.
“Ê!” Đầu ai đó bốc khói. Nhóc con xấu xa, dám đùa giỡn hắn!
“Tôi không phải tên là “Ê” !” Đầu nhóc con còn bốc khói cao hơn.
“Vậy nhóc mày tên gì hả?”
“Không nói!”
Thành Chu câm nín triệt để. Cuối cùng hắn đã hình dung ra được cái thứ tiểu nhân hay xuất hiện trong lời nói của các cụ ngày trước rồi.
=======
Chú thích:
*Yukata là loại kimono mỏng mặc mùa hè, thường làm bằng vải mát như cotton. Khi đến onsen (suối nước nóng), người ta thường mặc yukata. Tìm hiểu thêm tại .
**Tatami (kanji: 畳) là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm hay tấm chiếu) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản. Phòng được lát sàn bằng tatami được gọi là phòng tatami. Phòng tatami có mặt sàn được tạo ra bằng cách xếp chặt các tấm nệm hình chữ nhật có kích cỡ thống nhất lại với nhau. Mỗi tấm nệm (waratoko) này thường có chiều dài bằng hai lần chiều rộng. Kích cỡ chuẩn truyền thống là 910mm×1820mm, dày 55mm.
Nanzan bàn bạc cùng một cảnh sát trực đêm, cân nhắc việc ăn uống, nghỉ ngơi của nhóc nhỏ rồi cùng Suzuki đưa nhóc và Thành Chu trở lại khuôn viên biệt thự Yama Ongaky.
Tai nghe Suzuki báo cáo cục cảnh sát việc tìm thấy đứa nhỏ, mắt ngọc thèm thuồng nhìn nhóc con đang ăn đồ ăn cực ngon của chủ nhà mang tới, Thành Chu bỗng cảm nhận được một ánh mắt sắc bén đang bắn tới sau lưng từ Wasai.
Mệt mỏi cả ngày lại bị lôi ra cùng tìm kiếm đứa nhỏ, là thánh cũng chẳng thể nào cảm thấy dễ chịu được. Thành Chu sờ sờ cổ, vừa sợ lại vừa hả hê.
Thừa dịp cảnh sát đang chào hỏi rườm rà này nọ với người mới tới, có tên nào đó lặng lẽ vươn tay trái len lén gắp lấy món trứng tôm của “con” hắn.
“A ô!” Trứng tôm đâu mất tiêu rồi…
Nhìn cái đuôi tôm còn sót lại trên tay trái, lại nhìn quả trứng tôm thèm đến xanh mắt đang bị nhai trong cái miệng nho nhỏ, mí mắt Thành Chu co giật đến lợi hại.
“Thằng quỷ, nhớ mặt mày đấy!”
“Cậu bảo thằng nhỏ nhớ cái gì ?!”
Len lén ném đuôi tôm ném dưới gầm bàn, tay xoa xoa để trên đùi,Thành Chu như một học sinh bị thầy giáo phê bình, ngồi thẳng lưng, mắt hướng thẳng về phía trước.
Ngay trước mắt hắn là một người đàn ông ngồi xếp bằng bên chiếc bàn kê thấp với ánh mắt cực kì nghiêm khắc.
Gawakyo Wasai!
Nhưng điều đáng mừng là, Thành Chu phát hiện người thanh niên nhỏ gầy cũng đi theo Wasai và ngồi cạnh ông ta.
Rất muốn cười chào người nọ, nhưng khoé miệng vừa mới giương lên lại thấy Wasai đang trừng mình, Thành Chu đành vội vã thu lại nụ cười.
“Nhu nhược…”
Ờ đó! Anh đây nhu nhược thì sao? Thành Chu nhanh chóng bình ổn tâm tư, tiếp tục công việc làm một kẻ nhu nhược của hắn.
Người nhu nhược cũng có gì xấu đâu, ít ra cũng sống lâu thêm được hai năm – mẹ hắn từng nói vậy.
“Trước khi bắt đầu, tôi không muốn nghe một lời nói dối nào từ cậu cả. Cảnh sát hỏi cậu cái gì thì cậu thành thật trả lời cái đó đi. Tôi sẽ phiên dịch giúp cậu.” Wasai nói rành mạch từng chữ.
Thành Chu bắt chước Wasai không đổi sắc mặt mà gật đầu.
Wasai liếc Thành Chu một cái rồi xoay người gật đầu tỏ ý đã sẵn sàng với viên cảnh sát Nanzan.
“Cậu tới Nhật lúc nào?”
Không phải chiều nay đã hỏi câu này rồi sao? “Là ba giờ rưỡi chiều hôm qua.”
“Trước đây cậu đã từng đến Nhật chưa?”
“Chưa…”
“Cậu có người quen ở Nhật không?”
“Không có… Uầy, ngài Gawakyo này, phiền ngài bảo anh ta đừng hỏi tôi mấy câu đã từng hỏi qua không? Vừa lãng phí thời gian của anh ta mà còn vừa lãng phí của mọi người nữa. Huống hồ thằng nhóc này…” Chỉ chỉ nhóc con trong lòng, “Nó cần phải tắm rửa rồi nghỉ ngơi cùng chăn ấm đệm êm nữa.”
Thực ra là tao cần đó!
Hình như từ lúc vào nhà đến bây giờ, Wasai mới nhìn đến nhóc con trong lòng Thành Chu, lướt mắt qua thật nhanh rồi nói khẽ với Suzuki.
Sau đó, Suzuki thì thầm gì đó với Nanzan.
Nanzan gật đầu, tỏ ý hiểu rõ.
Cuộc hỏi đáp bắt đầu lần hai.
“Đêm qua vì sao cậu không đến trang viên Yama Ongaky mà lại đi vào trong núi?”
“Bởi vì tôi lạc đường.”
“Cậu gặp đứa nhỏ này khi nào? Khoảng mấy giờ? Lúc đó đứa nhỏ trông ra sao? Nó có nói gì không?
“Khoảng chừng một giờ sáng, tôi từ miếu thờ trên núi xuống bắt gặp nó đang ngồi trên vali hành lý của tôi, mặc áo sơ mi của tôi, ăn đồ ăn của tôi. Sau đó tôi được các vị phát hiện ở gần miếu thờ. Thằng nhóc không hề nói chuyện, cứ chăm chú ăn đồ ăn của tôi, còn đem rác vứt lung tung. Đúng vậy, chính là nó đó!” Tay chỉ quả đầu nho nhỏ của nhóc con, Thành Chu cật lực minh oan cho mình.
Thanh niên bên cạnh Wasai khẽ cười.
Cậu ta cũng biết tiếng Trung sao? Thành Chu bây giờ mới bắt đầu phản ứng.
“Cậu nói lúc cậu đi xuống bậc thang thì phát hiện nhóc con ngồi trên hành lý của cậu?”
“Đúng vậy.”
“Lúc cậu đi lên hành lý có bị mở không?”
“Không, không có. A! Ngài nói tôi mới thấy thật là kì lạ nha! Đúng vậy! Hành lý của tôi được khoá rất chặt, đến những hai lớp khoá lận!” Thành Chu reo lên như phát hiện ra đại lục mới.
“Ê, bạn nhỏ nè, nhóc biết ai mở va li của anh mày ra không?” Thành Chu cúi xuống bên tai nhóc nhỏ khẽ hỏi.
Nhóc con đưa tay nhét bánh bí ngô vào trong miệng, rồi dùng hai tay đưa lon Coca đến bên miệng, sau đó là một tràn âm thanh ừng ực ừng ực.
Ôi cái thằng quỷ này! Không lẽ tiếng Nhật của mình bựa đến thế sao? Tao hỏi gì mày cũng làm như không nghe thấy hết! Giận!
“E hèm! Thành Chu, cảnh sát Nanzan đang hỏi cậu làm sao tìm được toilet giữa đêm hôm khuya khoắt như thế này?”
Thành Chu vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt buốt giá của Wasai, trái tim nhỏ bé của hắn lại run lên.
“Ấy… tôi cũng không biết, tôi định tìm thằng nhóc, đi tới đi lui thế nào lại nhìn thấy cái toilet, sau đó tôi thấy nhóc quỷ chạy vô đó nên cũng đi theo nó luôn.”
“Hửm?” Wasai nhíu mày, dùng giọng điệu răn đe mà nói: “Thành Chu, cậu tốt nhất là nói thật đi. Cậu nên biết mấy nơi hoang vắng này đối với cậu chẳng phải là nơi tốt lành gì đâu!”
Vừa oan ức vừa khó hiểu cộng thêm một chút tức giận, Thành Chu cũng nhíu mày, “Tôi không rõ ý của ngài, làm ơn nói thẳng ra giùm đi!”
“Cậu thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”. Wasai châm chọc nói.
“Hừ! Tiếng Trung của ngài tốt quá nhỉ, tôi thật sự kinh ngạc đấy! Đã như vậy, phiền ngài đem quan tài ra cho tôi xem thử xem!” Bị thái độ của đối phương làm cho tức đến bốc khói, Thành Chu không khỏi lên tiếng chống đối.
Wasai nhắm mắt, trên trán nổi gân xanh, một chút sau mới bình tĩnh trở lại mà hỏi: “Cảnh sát Nanzan nói anh ta có vài điểm nghi ngờ cậu, thứ nhất, cậu là người đầu tiên phát hiện ra hiện trường vụ án. Thứ hai, cậu không có cách nào chứng minh tối hôm đó cậu đã đi đâu và làm những gì. Thứ ba, đêm nay cậu lại đi tới địa điểm xảy ra án mạng. Thứ tư, cậu nói cậu thấy thằng nhỏ vào trong đó nên mới đi theo. Thế nhưng cảnh sát phụ trách canh giữ ở đó nói rằng anh ta chẳng thấy một người hay con vật nào đi vào trong ấy, mà cậu lại có thể đi vào rồi bế cả đứa nhỏ đi ra. Những điều này cậu định giải thích thế nào đây?”
Thành Chu suy nghĩ một chút rồi hồi đáp: “Thứ nhất, hiện trường là do Dennis chỉ cho tôi biết, lúc đó anh ta cùng George cũng có mặt, đường đi cũng là do George chỉ. Thứ hai, thằng nhỏ này chính là bằng chứng về việc tôi đã làm gì tối hôm đó, tôi đã cùng nó trải qua cả một đêm dài. Thứ ba, tối nay tôi lại đi đến chỗ toilet là bởi vì chính ngài bắt tôi phải đi ra ngoài kiếm thằng nhóc, mà tôi không biết đường nên mới đi lạc tới đó. Thứ tư, anh cảnh sát kia không thấy được tôi với thằng nhỏ là do con mắt anh ta là đồ dỏm, hoặc có khi ảnh lại len lén bỏ trực mà chạy đi hút thuốc ăn bánh gì đó cũng không chừng, ai biết được!”
Wasai nghe xong không phản ứng gì nhiều,bình tĩnh quay đầu tường thuật cho Suzuki và Nanzan.
Chết tiệt! Hắn kiếm đâu ra giọng điệu này vậy trời?! Rõ tốt, nhìn mặt tên Wasai kia mà xem…
Hắn chết chắc rồi! Sau này trở lại nhất định sẽ bị giảm biên chế cho xem. Mà cho dù không, cũng sẽ chắn chắn bị Tổng giám đốc gây làm khó dễ.
Hu hu, mẹ ơi, con xin lỗi, có khi sau này con lại bị đá về nhà và ăn bám mẹ nữa rồi.
Hồi nãy nói ra một tràng thật sảng khoái, bây giờ Thành Chu lại rơi vào trạng thái lo lắng thấp thỏm, nhân lúc Wasai đang phiên dịch cho cảnh sát, hắn ghé sát bên tai nhóc con, dùng giọng điệu êm ái như nước mà thủ thỉ: “Bạn nhỏ à, anh biết nhóc con ngoan nhất là nè, nhóc làm ơn nói cho cảnh sát biết cha mẹ nhóc là ai được không, nói rằng tối hôm ấy nhóc đã ở cùng anh nè, nói lúc nãy nhóc đã chạy vào toilet luôn được không? … Nhóc hiểu không?”
“Ợ!”. Nhóc con ăn no, ợ một cái, cảm thấy ngứa ngứa tai, gãi gãi.
“Nhóc không hiểu lời anh nói sao?” Thành Chu vừa thất vọng vừa lo lắng.
Hôm nay, sự trong sạch của mình đều phải nhờ nhóc quỷ này rửa sạch đó.
Nếu như thằng nhóc chẳng nói gì hết, cảnh sát Nhật Bản hẳn vĩnh viễn cũng sẽ không tin lời hắn, nói cách khác, hắn cũng rất có thể gánh oan tội danh giết người mà về nước…
Có khi thậm chí hắn mãi mãi không được trở về nước nữa, cả đời sẽ phải sống sau song sắt cùng một đám tù nhân biến thái giết người nơi xứ sở hoa anh đào này.
Có khi nào hắn bị phán tử hình…
Mẹ ơi! Tha lỗi cho con! Con đã không thể chăm sóc mẹ toàn vẹn trước lúc người lâm chung rồi! Trong ngân hàng con còn có một vạn hai nghìn đồng đó, mẹ hãy xem đó là chi phí hai mươi sáu năm nuôi dưỡng con mẹ nhé!
Cắn cắn môi, nhớ tới lúc học tiếng Nhật hình như có xem qua phim tài liệu về cách tử hình treo cổ của Nhật Bản, nghĩ tới cảnh bản thân bị sợi dây thừng dày treo quắt queo trên đỉnh núi cao cao, giãy giụa trong mười lăm phút, cuối cùng thè lưỡi ra vì thiếu khí, hai mắt thòi lòi, gương mặt sung huyết, cứt đái chảy ra, chết đi… :v
“Bạn nhỏ à, giúp anh với được không? Nói cho bọn họ tình hình thực tế có được không?” Hắn méo miệng cầu xin thằng nhỏ đang ngồi lả lơi trong lòng hắn uống nước ngọt, nhìn nó với ánh mắt “em là ngọn đến cuối cùng sáng soi cuộc đời anh.”
Hình như uống nước ngọt nhiều quá nên nhóc con “ợ” liên lục vài cái.
“Bạn nhỏ…” Nhóc con quay đầu, dùng bàn tay nho nhỏ vả vào miệng Thành Chu.
“Ồn muốn chết!” Tiếng Nhật tiêu chuẩn là đây.
Thằng—— quỷ——- chết——- tiệt——–! Thành Chu bắn ra ánh mắt giết người.
Nhóc con im lặng từ đầu đến cuối đột nhiên mở miệng kêu một tiếng, ánh mắt mọi người tự nhiên cùng dồn tới hai người lớn nhỏ đang ngồi bên kia.
Không cần phải nói, ai cũng thấy đôi mắt nho nhỏ kia tràn ngập vẻ khó chịu.
“Hay là tạm thời đem nhóc con ra khỏi cậu ta đi, đề phòng cậu ta ép buộc thằng nhỏ khai man này nọ luôn!” Nanzan nói với Suzuki.
“Ừ, chỉ là chúng ta còn không biết lai lịch của thằng nhóc, hơn nữa chú cũng thấy đấy, nó lại chẳng chịu rời người Trung Quốc kia bao giờ.” Suzuki sờ cằm, cân nhắc phải làm thế nào mới có thể vẹn toàn đôi bên.
Bằng kinh nghiệm phá án nhiều năm, trực giác nói cho bác già biết, người Trung Quốc này có lẽ chỉ là một người du lịch không may mà thôi, vụ án giết người kia hẳn là không quan hệ gì với hắn cả.
Những người ngoại quốc phạm án tại Nhật bản đều có hai đặc điểm.
Điểm thứ nhất, không định cư hợp pháp ở Nhật, thậm chí không có tư cách đặt chân lên đất liền.
Điểm thứ hai, người Trung Quốc giết người đều vì chiến tranh giữa các bang phái, hoặc do vấn đề lợi ích cá nhân. Hơn nữa bọn họ dường như chỉ thích giết “người một nhà”, rất ít sát hại người ở quốc gia khác.
Mà cái người trước mắt này, đầu tiên là, anh ta không thích hợp với đặc điểm thứ nhất vì anh đã đến Nhật một cách hợp pháp và còn có người liên hệ ở Nhật nữa.
Thứ hai là, mặc dù danh tính người bị hại ở nhà vệ sinh công cộng vẫn chưa xác định, nhưng theo đánh giá vẻ ngoài cùng vài đồ dùng bên người cũng có thể thấy ông ta không phải là người có tiền.
Nếu nói người Trung Quốc này giết người cướp của thì thật là vô lý.
Huống hồ… Nhớ tới hiện trường và thi thể người bị hại, trong lòng Suzuki tràn ngập bất an.
Bác đã xem qua không ít hiện trường giết người kì lạ, tàn khốc và độc ác, mà vụ này lại khiến người ta có cảm giác như đi vào ngã cụt.
Nếu nói hung thủ vì tiền mà sát nhân, bác già cũng cảm thấy khó tin.
Mà nói Thành Chu là hung thủ giết người biến thái thì càng thêm buồn cười, đa số người Nhật nào thấy cái tên người Trung này đều biết hắn là loại phiền phức, chỉ muốn né ra xa xa.
Nhưng Thành Chu cũng mang theo một chút nghi hoặc, cũng khó trách Nanzan trẻ tuổi muốn lập công lớn nên không muốn buông tha hắn.
Còn có đứa nhỏ này… Suzuki hướng tầm mắt về nhóc con.
Nhóc con khoảng chừng năm, sáu tuổi, thân thể phát triển bình thường, khuôn mặt đáng yêu người gặp người thích, da dẻ trắng nộn hồng hào, nhìn kiểu gì cũng không ra kiểu con nít bị ngược đãi mà Thành Chu tưởng tượng.
Xuất hiện trên chốn núi lập thu, trên người không manh áo, gặp người lạ không sợ, nếu nói nó lạc mất người nhà thì sao không khóc vòi mẹ như những đứa trẻ khác?
Nếu nói đứa nhỏ này bỏ nhà ra đi, vậy sao cảnh sát không thấy một báo cáo mất tích nào từ vùng lân cận?
Nếu là từ địa phương khác tới, một đứa trẻ không mặc quần áo có thể chạy lung tung mà không bị người khác chú ý và đem đi báo cảnh sát sao?
Hiện giờ, khả năng duy nhất người nhà đứa nhỏ đi xe qua đây, hoặc cố ý bỏ nó lại, hoặc nhóc con thừa dịp người lớn không chú ý lén chạy ra ngoài.
Căn cứ vào tình hình bây giờ không nhận được tin báo mất tích nào, thì việc bỏ rơi thằng nhóc là có khả năng xảy ra nhất.
Tại sao thằng nhóc lại không có phản ứng gì hết vậy? Mà vì sao cứ bám lấy tên người Trung vừa đến Nhật này? Nó có quan hệ gì với án giết người không? Trong lòng Suzuki ngổn ngang trăm mối tơ vò.
Bỗng nhiên, Suzuki cười xấu hổ.
Không biết có phải do bị bác già nhìn chằm chằm mãi hay không, nhóc con rất không cao hứng mà dẩu môi, làm mặt quỷ với cảnh sát già Suzuki.