Nghe nói bên cạnh Hoàng đế nước Nguyệt Lạc có một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, phong thái tài hoa, đẹp đến nỗi khiến người ta không dám nhìn thẳng. Luôn ở trong cung, làm bạn với vua, lại không thấy phong phi, cũng không có chức tước gì, chỉ biết kỳ danh là Nguyệt Lạc, đẹp đến nỗi khiến ánh trăng phải nghiêng mình hạ phàm.
Nghe nói hoàng đế nước Nguyệt Lạc trao cho nàng vô vàn sủng ái, nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan. Từ khi nàng vào cung, hoàng đế đều sủng ái hàng đêm, không tới chỗ phi tần khác trong cung. ĐiendànLequyDoon
Nghe nói hoàng đế muốn xây cho nàng một Nguyệt Lạc các trong cung, không hề kém điện Nguyệt Lạc của hoàng hậu. Nhưng lại bị nàng từ chối, vì thế Nguyệt Lạc bước vào cung điện của hoàng thượng, đây là người đầu tiên trước giờ chưa từng có. Mà Nguyệt Lạc chỉ nguyện làm bạn bên vua, không nhận những thứ xa xỉ, sủng ái kia.
Nhưng tất cả, chỉ là nghe nói? Nghe nói? dienddanlleeqquuyydon
Tuyết Ninh vận một bộ váy xanh nhạt mỏng manh, tóc dài buông xoã, chỉ dùng một sợi vài dệt tơ xanh biển buộc lại, trâm ngọc cắm nghiêng, tua trâm rủ xuống như chuỗi nước lấp lánh, rung qua rung lại như hạt mưa bay. Váy lụa tốt nhất phấp phới theo gió, như đoá mai thanh khiết lạnh nhạt, không nhiễm khói bụi đầy thản nhiên. điendanllequyddon
Trong nét mặt bình tĩnh lộ ra vài phần hờ hững nhạt nhẽo, tựa vào lan can im lặng trông ra xa, như hoa sen giữa ao, hoặc như chìm đắm trong thế giới của bản thân.
Chỉ nghe thấy một tiếng thở dài phát ra từ miệng Tuyết Ninh, Tuyết Ninh kéo váy, nhẹ nhàng ngồi lên ghế trong đình. Mình đã bị giam trong cung này gần một tháng rồi.
Ngày đó trận lửa lớn thiêu rụi cung Phúc Thọ, Thái hậu chết cháy, Lãnh Nguyệt Hàn không ngững không định tội Thái hậu, còn chôn cất thật trang trọng, chỉ lấy cớ Thái hậu qua đời, không lập Bạch Phượng nhi làm hoàng hậu nữa, Bạch gia tất nhiên không dám nói gì. ĐiendànLequyDoon
Huống chi Bạch Chấn Hùng vẫn còn cảm thấy có lỗi với Thái hậu, Hoàng thượng bố trí như vậy là hợp tình hợp lí, không thể nói gì hơn.
Ngay đêm hôm đó Tuyết Ninh đã nói rõ mọi chuyện với Lãnh Nguyệt Hàn, quyết định rời đi, còn nhớ lúc ấy, khuôn mặt tức giận của Trấn Quốc Công, trừng mắt nhìn Tuyết Ninh, Tuyết Ninh chỉ cười nhẹ không nói gì, nghe Trấn Quốc Công nói: "Hoàng Thượng, cô nương này là?"
Biết rồi còn hỏi, Lãnh Nguyệt Hàn không đáp, cho dù nàng là Khương Tuyết Ninh mình cũng sẽ không thừa nhận, dù Phượng nhi không thành Hoàng hậu, cũng không đến lượt người khác.
Lãnh Nguyệt Hàn như đang giới thiệu một người lạ, nhiệt tình kéo Tuyết Ninh giới thiệu với Trấn Quốc Công: "Gia gia, đây là Nguyệt Lạc cô nương trẫm quen ở Dung Thành. Nếu không nhờ nàng cứu trẫm, trẫm đã rơi vào tay Thái hậu rồi." Giọng nói tràn đầy khen ngợi với Tuyết Ninh. điendanllequyddon
Bạch Chấn Hùng híp mắt quan sát Tuyết Ninh, cô nương này có dáng người giống y hệt Khương Tuyết Ninh, ngay cả nét mặt cũng giống. Nhưng nhìn dáng vẻ của Hoàng thượng, lại không giống vậy, Bạch Chấn Hùng cũng phân vân. Rốt cuộc có phải không?
Dường như Lãnh Nguyệt Hàn nhìn ra nghi ngờ của Trấn Quốc Công: "Gia gia, có phải ngài thấy dáng dấp của nàng giống y hệt Khương Tuyết Ninh? Cho rằng nàng chính là Khương Tuyết Ninh." Một câu nói thẳng ra nghi ngờ của Bạch Chấn Hùng
Bạch Chấn Hùng không nói gì, ngầm suy xét, Hoàng thượng nói về Khương Tuyết Ninh, giọng điệu như đang nói về một người không hề liên quan đến mình.
Tuyết Ninh cười khẽ: "Sao, dung nhan và dáng dấp của Nguyệt Lạc giống Hoàng hậu trước đây của Hoàng thượng lắm sao?" Nói xong còn hành động như vô thức, tự xoa lên dung nhan tuyệt đẹp của mình, trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc.
Bạch Chấn Hùng không nói gì, chỉ âm thầm quan sát hai người, thấy Hoàng thượng đúng là coi trọng nữ tử này, Bạch Chấn Hùng thở dài một cái, đứng dậy hành lễ với Lãnh Nguyệt Hàn: "Việc riêng của Hoàng thượng thần không tiện hỏi đến, chỉ là cựu thần hi vọng có thể nhớ kĩ câu hồng nhan hoạ thuỷ." Nói xong, trực tiếp hành lễ lui ra khỏi điện Cần Chính.
"Trấn Quốc Công coi ta là yêu nữ hại nước hại dân ư?" Khương Tuyết Ninh cười nói nhìn theo bóng lưng Trấn Quốc Công.
Lãnh Nguyệt Hàn im lặng, vẫn cười nhìn Tuyết Ninh, Tuyết Ninh quay đầu lại nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, khó hiểu mình có gì đáng xem.
Lãnh Nguyệt Hàn cười khẽ: "Ninh Nhi, bỗng dưng ta phát hiện mấy ngày nay, giữa chúng ta không hề có cãi vã, cứ yên ổn như vậy, trẫm cảm thấy trong lòng rất ấm áp." Trong lời nói không có mỉa mai, không có lạnh lùng, không có thương hại, chỉ thành thật kể lại một sự thật.
Nụ cười trên mặt Tuyết Ninh ngưng lại, mình có thể hiểu ý trong lời nói của Lãnh Nguyệt Hàn, Tuyết Ninh không quan tâm nói: "Lãnh Nguyệt Hàn, mọi việc ở đây đã xong, ngày mai ta sẽ rời đi." Giọng nói bình tĩnh, không chút bất ổn.
Nụ cười trên mặt Lãnh Nguyệt Hàn cứng đời, lạnh lùng đến vậy: "Tại sao phải rời đi? Ngươi muốn đi đâu? Chẳng lẽ những ngày nay ngươi vẫn không hiểu lòng trẫm?" Giọng nói ngập tràn đau khổ khó phát hiện.
"Tiểu thư, tiểu thư….." Người chưa tới, tiếng kêu gào của Châu nhu đã truyền đến.
Tuyết Ninh nhíu nhíu mày, vén chăn lên xuống giường, nghĩ thầm đồng mới sáng sớm Châu nhi kêu gào cái gì, chung sống mấy ngày rồi, Tuyết Ninh vẫn không thể thích ứng tính tình ríu rít của Châu nhi, cũng không còn suy nghĩ nhiều, giày cũng không còn mặc liền đi tới cửa, còn chưa kịp mở cửa, Châu nhi liền hấp tấp xông vào, vừa đúng cùng Tuyết Ninh đụng mặt.
Tuyết Ninh đẩy ra nàng, nhàn nhạt mở miệng "Xảy ra chuyện gì, sao lại hốt hoảng như vậy?"
Châu nhi bởi vì chạy gấp mà không ngờ sẽ đụng vào tiểu thư, vội đứng ngay ngắn, ngẩng đầu nhìn mình tiểu thư, vừa định nói cho tiểu thư nàng biết tin tức kinh khủng kia, nhưng ngay lập tức nàng ngây ngẩn cả người, Tuyết Ninh không hiểu nhìn Châu nhi, không hiểu nha đầu này bị ấm đàu sao, chỉ thấy nàng sững sờ không nói, đột nhiên Tuyết Ninh ý thức được cái gì? Cau mày nói cho Châu nhi "Không nên đem những gì mà ngươi thấy nói cho bất luận kẻ nào"
Sau đó nhàn nhạt xoay người đi tới bên giường, Châu nhi vẫn còn khiếp sợ, người đó là tiểu thư nhà mình sao? Nàng rõ ràng đã thấy là một một cô gái có dung nhan tuyệt sắc, nhưng khuôn mặt tiểu thư rất đen, trên mặt cả ngày bẩn thỉu. Bất luận Châu nhi khuyên như thế nào cũng không chịu rửa sạch, Châu nhi vẫn là chưa tin mỹ nhân tuyệt sắc trước mắt là tiểu thư nhà mình, không xác định, mở miệng hỏi "Ngươi là tiểu thư?"
Tuyết Ninh yên lặng dọn dẹp giường đệm không trả lời, Châu nhi xoay chung quanh nàng một vòng, nhìn qua xem lại, Tuyết Ninh giương mắt nhìn Châu nhi một cái nhàn nhạt mở miệng "Ta là Khương Tuyết Ninh" Cũng không để ý Châu nhi, Tuyết Ninh lãnh đạm đi làm việc của nàng.
Châu nhi đột nhiên nhớ tới mình còn có chuyện phải nói cho Tuyết Ninh biết, lại vội vàng đuổi theo, còn chưa kịp mở miệng đã nhìn thấy cách đó không xa, Khương phu nhân mang theo Phúc công công, thái giám bên cạnh hoàng thượng tới nơi cũ rách này, Tuyết Ninh đánh nước xong vừa muốn vào nhà, nhìn thấy một nhóm người đi tới, không biết là người nào.
Mục Phượng Kiều một mặt lấy lòng cùng Phúc công công vừa nói chuyện, vừa đi vào, cao giọng hô to "Sao chổiiiiiiii, nhanh lên ra ngoài"
Gương mặt chán ghét, vừa quay đầu lại một mặt nịnh hót nói cho Phúc công công "Tổng quản đại nhân, ngươi không phải nên tới đây, nha đầu chết tiệt kia vừa ra đời đã là sao chổi rồi, mang theo xúi quẩy, cũng đừng dơ bẩn mắt của ngài"
Phúc công công không có phản ứng mà là dừng lại nhìn về phía trước, thấy một cô gái đang bưng thau nước, mọi người đều ngẩn người, họ đại khái cũng nhậ ra cô gái trước mắt là một giai nhân tuyệt sắc, mặc dù một thân áo gai vải thô, nhưng cũng không che giấu được này phong cách xuất trần ngạo nghễ.
Mục Phượng Kiều không có lường trước Phúc công công lại đột nhiên dừng lại, bị cành khô trên đất trật chân té, mắng liên tiếp, ngược lại vừa nhìn tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, theo ánh mắt của mọi người nhìn, thấy được Tuyết Ninh, không khỏi sững sờ, đi tới trước mặt Tuyết Ninh, vẻ mặt phức tạp hỏi một câu "Ngươi là cái đầu sao chổi kia sao?"
Tuyết Ninh hình như không đem nhiều người như vậy để ở trong lòng, cũng không có để ý tới họ, dù sao dung nhan đã bị nhìn thấy, cũng không kịp che đậy, không để ý Mục Phượng Kiều vô lý, lướt qua nàng đi vào trong nhà.
Phúc công công nói thế nào cũng là người từng trải, trước hết phục hồi tinh thần lại, mở miệng nói "Khương tiểu thư."
Tuyết Ninh nhìn hắn một cái, nhàn nhạt gật đầu, Phúc công công được đáp lại, giọng lanh lảnh nói "Thánh chỉ đến."
Mọi người vừa nghe vội quỳ xuống hô to "Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Tuyết Ninh vẫn còn là đứng đó, Châu nhi vội đã chạy tới, lôi nàng quỳ xuống. Phúc công công nhìn thấy tất cả mọi người quỳ xuống bắt đầu tuyên chỉ "Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết, trời giáng lời tiên đoán, Khương Tuyết Ninh là mệnh hoàng hậu của trẫm. Nay trẫm thuận theo Thiên Mệnh, cưới Khương Tuyết Ninh làm Nguyệt Lạc quốc chi hậu của ta, lập tức vào cung."
Thánh chỉ vừa ra, mọi người một mảnh xôn xao, ai có thể nghĩ đến người bị Khương gia xưng là sao chổi Khương Tuyết Ninh, phất lên thành Nhất Quốc Chi Hậu. Trong khoảng thời gian ngắn không chỉ là mọi người, ngay cả người trầm ổn trấn tĩnh như Tuyết Ninh cũng hơi kinh hãi, không phải nói mình là sao chổi sao? Là người bị dân xưng là yêu nữ sao? Hoàng đế này đến tột cùng là tâm tư gì, xem ra chính mình cuối cùng là không cách nào an bình mà sống cuộc sống của mình, lại rơi vào tranh đấu của hậu cung.
Tuyết Ninh không để ý đem chậu nước để xuống, nhìn Phúc công công nhàn nhạt mở miệng "Khi nào vào cung?" Trong âm thanh không có chút vui sướng nào, tràn đầy trấn tĩnh.
Phúc công công quan sát Tuyết Ninh, trong lòng khiếp sợ, nếu là đổi lại là một cô gái bình thường, khi đối mặt vinh sủng đến đột ngột này, đã sớm vui mừng là không biết bao nhiêu rồi, nhưng nàng lại như sóng nước chẳng xao động, trong lòng không khỏi đối với nữ tử này nổi lên mấy phần kính nể, bên cạnh tùy tùng nhìn Phúc công công ngẩn người tại đó tiếng gọi khẽ "Công công"
Phúc công công đột nhiên tỉnh, khẽ chỉnh sửa một chút y phục, mở miệng nói "Bây giờ vào cung" Ngay sau đó phân phó cung nữ "Lập tức giúp hoàng hậu nương nương thay quần áo tiến cung."
Vừa dứt lời một đám cung nữ liền vây quanh Tuyết Ninh vào phòng.
Lưu lại một nhóm người tướng phủ ngẩn người ở đó, cho đến Phúc công công mở miệng nói "Phu nhân, có thể hay không mang chúng ta đi gặp Thừa Tướng đại nhân."
Mục Phượng Kiều mới phục hồi tinh thần lại, không biết chết sống hỏi một câu "Công công nói là sao chổi được vào cung, còn đăng làm hoàng hậu?" .
Phúc công công tay áo một phất tức giận nói "Khương phu nhân xin chú ý thân phận của ngươi, từ khi thánh chỉ được truyền xong, Khương Tuyết Ninh chính là hoàng hậu Nguyệt Lạc quốc ta rồi. Lần sau nếu vô lý như vậy, đừng trách chúng ta không khách khí."
Nói xong cũng dẫn người rời đi, Mục Phượng Kiều bị sợ đến gật đầu liên tục xưng vâng cuối cùng nhìn Phúc công công rời đi, cũng là mặt không thể nào tin nổi đi theo. Trong phòng một đám cung nữ vội vàng thay Tuyết Ninh rửa mặt ăn mặc, chải đầu, mặc quần áo, hóa trang……… bận rộn, cả quá trình chỉ có Tuyết Ninh là bình tĩnh như thường, không nhìn ra ý tứ, như tất cả cùng nàng không có bất kỳ quan hệ gì, nhưng là trong lòng của nàng rất rõ ràng, tất cả bình tĩnh khi nàng bước vào cửa cung sẽ kết thúc. Tương lai tất cả dù ai cũng không cách nào biết trước, chỉ có chính mình tự đi đối mặt.