Dưới chân núi Lôi Phong sơn, những tro bụi phất phơ trong gió bay tung toé.
Tất cả ngổn ngang những gạch vụn, trơ trọi những cột gỗ còn sót lại thảy đều cháy khét cả.
Cả mặt nước ao hồ cũng nổi lênh đênh những con cá đủ màu đưa bụng lên trên.
Bấy giờ...
Có một thiếu niên từ từ đi tới.
Trước hết một cảnh tượng điêu tàn lọt vào ánh mắt hắn.
Hắn đã nghe người dân địa phương nói lại,tối đêm qua Bích Thúy sơn trang đã bốc cháy dữ dội, cả sơn trang cháy rụi hết nhưng hắn lấy làm lạ rằng không thấy mảy may xác chết nào cả.
Hắn đưa mắt nhìn sơn trang khét lẹt này, trong lòng lấy làm buồn bã hết sức, bất giác thở dài một tiếng rất não nùng.
Thiếu niên này chính là Nhạc Xương đang trên đường ra Nam Hải đã luôn tiện ghé ngang đây chứ không còn ai xa lạ nữa.
Bấy giờ trong lòng hắn cứ khấn lạy mong rằng mẹ con Đỗ Nhược Quân và Bảo Bối cùng Tiểu Oanh thảy đều rời khỏi đây không hề thọ nạn.
Hắn cứ đi tới đi lui trên mảnh đất khét lẹt này, không đành lòng rời khỏi chút nào.
Một hồi thật lâu...
Hắn cất bước chậm rãi đi vòng mảnh đất cháy rụi này khấn khứa lần cuối cùng.
Sau đó hắn lẳng lặng mang nỗi lòng buồn bã từ từ rời khỏi đây.
Sắc trời từ từ tối dẫn.
Xa xa trước mặt hắn đèn đuốc sáng trưng.
Nhạc Xương đi tới một tửu lầu tên là Hạnh Hoa Cư, hắn ngước đầu lên nhìn, thấy tửu lầu này khá rộng lớn, thực khách cũng chẳng ít.
Bỗng nhiên một ý niệm nảy sanh trong đầu óc hắn.
“Mượn rượu giải sầu!”
Thế rồi hắn cất bước đi vào tửu lầu.
Nhạc Xương đưa mắt quét nhìn những thực khách tại tọa một cái, chẳng có điều gì khả nghi hết, thế rồi hắn tùy tiện chọn một chỗ ngồi tương đối yên tịnh, gọi vài món thức ăn và một bình rượu.
Chẳng mấy chốc điếm tiểu nhị dọn rượu thịt ra.
Nhạc Xương rót đầy một ly rượu, thấy rượu trong ly trong vắt, một mùi thanh hương xông tận vào mũi, có lẽ đây là loại rượu tốt.
Hắn nâng ly hớp thử một hớp, quả nhiên mùi vị thơm ngon vô cùng.
Trong lúc hắn an nhàn ngồi uống được vài ly.
Bỗng nhiên ngước đầu đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, chỉ thấy một lão nhân trạc tuổi năm mươi, ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở chỗ cách bàn mình chẳng xa mấy, đang đưa mắt chăm chú quan sát mình.
Hắn trông thấy mặt mày ông lão hồng hào, tinh thần tráng kiện, cặp mắt sáng như điện quang, nhìn sơ qua một cái, biết rằng đối phương ắt là một nhà luyện võ không sai rồi.
Hắn vừa ăn uống, thỉnh thoảng vừa đưa mắt nhìn sang hướng lão nhân nọ.
Chẳng mấy chốc hắn đã uống hết một bình rượu.
Bấy giờ hắn cảm thấy mặt mình hơi nóng bừng lên.
Trong lúc hắn cảm thấy có chút lâng lâng như đằng vân lên liên bỗng thấy lão nhân nọ ngồi đối diện, mặt lộ vẻ cười, chậm rãi nói :
- Tiểu huynh đệ, có lẽ ngươi không phải là người bản xứ.
Nhạc Xương động lòng cũng lập tức mỉm cười đáp :
- Tại hạ là người Trung Nguyên, nghe giọng điệu lão trượng, hình như cũng không phải là người địa phương này.
Lão nhân vừa cười vừa nói :
- Lão phu vốn ở Trường An, mới di cư vào đây được vài năm.
Lão nói tới đây, lại đưa mắt quan sát Nhạc Xương lần nữa, mỉm cười hỏi tiếp :
- Chẳng biết tiểu huynh đệ đến đây có việc chi chăng?
Mặc dù lão nhân vô ý hỏi câu này, thế nhưng Nhạc Xương đã sanh nghi, nhưng hắn không để lộ ra sắc mặt, vẫn cười thản nhiên nói :
- Tại hạ đến đây thăm bạn.
Lão nhân khẽ gật đầu mỉm cười nói tiếp :
- Trông lão đệ ăn nói văn nhã, dáng vẻ bất phàm, ắt là thế gia xuất thân, tệ xá ở cách đây chẳng bao xa, lão phu xin được tận chút tình địa chủ...
Nhạc Xương đối với lão nhân này vốn đã sanh nghi, bây giờ nghe lão nói thế, tức thì càng lấy làm nghi ngờ nhiều hơn, hơn nữa con người ai mà chẳng có lòng hiếu kỳ, đồng thời mình nghi rằng đối phương ắt có mưu đồ, dĩ nhiên phải tìm hiểu cho ra lẽ mới được, huống chi hắn bẩm sanh tánh tình cao ngạo quật cường, ít khi nào chịu lép vế với ai bao giờ?
Hắn suy nghĩ đến đây, lập tức cười khẽ nói :
- Như vậy chẳng mạo muội sao?
Lão nhân cười há há một tiếng, xua hai tay nói :
- Mặc dù hai ta như bèo nước gặp nhau thế nhưng tứ hải giai huynh đệ, đã gặp mặt xem như có duyên. Ồ! Ta vẫn chưa thỉnh giáo lão đệ xưng hô thế nào?
Nhạc Xương cúi người vái chào đáp :
- Tại hạ là Nhạc Xương, xin hỏi tôn tính đại danh lão trượng xưng hô thế nào?
Lão nhân nói :
- Lão phu là Triệu Phùng Xuân, tệ xá gần đây, chi bằng chúng ta về đó ngay, đặng khỏi phải câu thúc được đối nguyệt chén tạc chén thù nào.
Trong lòng Nhạc Xương đã có sự quyết định đương nhiên không từ chối.
Thế rồi lão nhân nọ tranh nhau trả tiền cơm nước xong, và dẫn Nhạc Xương đi thẳng về hướng tây.
Chỉ trong chốc lát hai người đi tới chân núi ở phía sau một cánh rừng thưa ẩn hiện vài mái nhà tranh rất là thanh vắng, cây hoa làm hàng rào, cánh cửa gỗ khép hờ, mờ mờ hiện ra dưới ánh trăng đêm.
Nhạc Xương bất giác khen thầm :
- “Ồ! Một địa cư tuyệt tục thanh tịnh hết sức, điều này chứng tỏ Trang chủ nhân không phải là tục sĩ”.
Triệu Phùng Xuân đi trước khẽ đẩy cánh cửa tung ra, sau đó đứng lui sang một bên mời khách vào.
Bấy giờ lòng hoài nghi ca Nhạc Xương cũng bớt dần, hắn khách sáo nói lời cảm tạ, sau đó đi theo lão nhân bước vào trong nhà.
Triệu Phùng Xuân gõ đá lấy lửa châm sáng ngọn đèn dầu, kế đó lão dọn vài món rượu thịt bày trên bàn.
Sau khi lão rót đầy rượu, vừa nâng ly mời mọc vừa nói :
- Này lão đệ, có lẽ ngươi sẽ lấy làm lạ rằng trong nhà ta có rượu thịt tại sao lại ra ngoài ăn uống, thực ra cũng chẳng có chi lạ hết. À! Vì ở nhà thấy vô vị muốn đổi cảnh thế thôi.
Nhạc Xương thoạt nghe lão giải thích như vậy bắt đầu lại sanh nghi nữa.
Nhạc Xương càng khẳng định rằng sở dĩ lão nhân này đối xử với mình như vậy quyết phải có mưu đồ gì đây.
Bản tính hắn vốn xem kẻ ác như là đại thù, hơn nữa động tánh hiếu kỳ cho nên hắn đã âm thầm hạ quyết tâm ắt phải tra cứu cho rõ sự việc.
Một già một trẻ này đều có tâm sự riêng, họ vừa trò chuyện vừa đưa mắt ngắm cảnh trăng ngoài cửa sổ.
Nhạc Xương đã phát hiện hai đạo nhãn thần lão nhân chớp nháy lia lịa, thế nhưng bề ngoài lão lại giả đò làm ra vẻ tự nhiên.
Mặt Triệu Phùng Xuân thoáng hiện ra một vẻ cười quỷ quyệt nói :
- Lão đệ là giống rồng phượng, có lẽ võ công chẳng kém, thế chưng chẳng biết lệnh sư là vị tiền bối cao nhân nào, chẳng hay lão đệ có bằng lòng phụng cáo chăng?
Nhạc Xương trầm ngâm giây lát nói :
- Điều này xin lão trượng thứ lỗi, vị lão tiền bối đã truyền thụ võ công cho tại hạ, chẳng những không cho biết danh húy, thậm chí không nhìn nhận có mối quan hệ thầy trò.
Triệu Phùng Xuân kêu ồ một tiếng, nâng ly không nói gì nữa, lão đưa mắt nhìn ra sân nhà mặt lộ vẻ chẳng vui.
Nhạc Xương trông thấy thế, bát giác cười thầm trong bụng, nhưng hắn cũng không thèm giải thích.
Triệu Phùng Xuân vừa đưa mắt nhìn cảnh sắc ngoài nhà vừa nói bóng bẩy :
- Giữa trời đất có nhiều kỳ trân dị bảo, thường có khả năng giúp người luyện võ tăng trưởng công lực. À! Tiếc rằng lão phu đã được năm mươi bốn tuổi, cũng chẳng còn sống được bao lâu, thế nhưng đời người có mấy ai tránh được chữ “tham” chăng?
Nhạc Xương giật mình kinh hãi bất giác đưa mắt nhìn lão một cái, nói :
- Cao kiến lão trượng khiến tại hạ được mở mắt, thế nhưng tại hạ một thân một mã, cũng chẳng có kỳ duyên được loại kỳ trân dị bảo nào, huống chi tại hạ thường nghe nói loài kỳ trân báu vật như tiền bối vừa nói, chỉ có kẻ có đức mới được :
Triệu Phùng Xuân khẽ cười một tiếng không nói gì nữa.
Nhạc Xương đưa mắt nhìn cảnh sắc trăng đêm đẹp như họa ngoài nhà, bất giác cảm khái thở dài một tiếng nhủ thầm :
- “Tình cảnh này thời điểm này như họa như thi, khiến người trông thấy liền có một cảm giác siêu trần thoát tục. À! Tiếc rằng lòng người tham lam, trông thần sắc lão này, chẳng biết lão có mưu đồ gì đây, nhưng nghe lời ăn tiếng nói lão thì lại chẳng giống người thô tục chút nào, điều này cũng khó lường vô cùng”.
Tức thì bầu không khí trong nhà tranh trở nên tịch lặng.
Triệu Phùng Xuân trông thấy hắn im lặng hồi lâu, bỗng nhiên cười há há một tiếng nói :
- Đối nguyệt uống rượu nhân sanh mấy khi được như thế, này! Lão đệ, chúng ta cạn một ly nữa nào!
Dứt lời, lão nâng ly khẽ đưa tới trước, sau đó nốc một hơi cạn.
Nhạc Xương vốn không có tửu lượng, bấy giờ hắn cũng hơi say rồi, bỗng thấy Triệu Phùng Xuân nốc cạn một ly, vì không muốn lộ ra tình ý, hắn cũng giơ tay cầm ly chuẩn bị trả lễ.
Tay phải hắn cầm chiếc ly khẽ nâng lên trên, không ngờ ly rượu nọ như mọc rễ trên bàn chẳng hề lay động được chút nào hết.
Nhạc Xương bất giác ngẩn người trong giây lát, sau đó trố mắt nhìn kỹ lại, mới thấy ly rượu nọ lún sâu vào mặt bàn.
Nhạc Xương vừa đưa mắt nhìn ly rượu, vừa nhủ thầm :
- “Đối phương làm trò này từ lúc nào mà mình chẳng hay biết, chỉ cậy vào phần công lực này cũng đủ thấy lão nhân này chẳng đơn giản rồi”.
Nhạc Xương vừa suy nghĩ vừa âm thầm vận khởi công lực khẽ ấn xuống một cái, sau đó mới từ từ nâng lên.
Sau khi Nhạc Xương nốc cạn ly rượu, mới mỉm cười nói :
- Đa tạ ly rượu ngon của lão trượng.
Dứt lời, hắn thừa lúc đặt ly rượu xuống, dùng tay trái khẽ lau mặt bàn một cái, tức thì lau khô vài giọt rượu đánh rơi trên mặt bàn.
Sau khi hắn nhẹ tay lau sơ mặt bàn một cái, tức thì dấu ấn của ly rượu theo đó biến mất luôn, mặt bàn trở lại bằng phẳng như trước, không hề xem ra mảy may dấu lún lúc nãy.
Triệu Phùng Xuân cười há há nói :
- Lão đệ mới có chừng này tuổi, chẳng những tửu lượng khá, vả lại công lực càng khá hơn, lão phu cảm thấy rằng còn thua xa. Ồ! Quả thật hiếm thấy...
Nhạc Xương cười khẩy một tiếng không nói gì hết, nhưng trong bụng nghĩ thầm :
- “Hứ! Ta phải xem ngươi định làm trò quỷ quái gì mới được?”
Hắn đang còn suy nghĩ bỗng thấy Triệu Phùng Xuân hất tay đánh cho hắn một chưởng nhanh như chớp.
Nhạc Xương lập tức cảm thấy một đạo kình lực vô cùng mạnh mẽ ập vào trước ngực.
Giữa hai người chỉ cách khoảng một mặt bàn, mặc dù Nhạc Xương sớm đã đề phòng, nhưng không ngờ đối phương lại xuất thủ đột ngột đến thế.
Nhác Xương vội vàng đề khí vận công lập tức ngồi ngã người ra sau, liền hóa giải được đạo kình lực mạnh như vũ bảo này.
Kế đó hắn đã ngồi thẳng người lại ngay.
May là như thế, hắn cũng đã sợ đến lạnh toát mồ hôi.
Nhạc Xương vừa kinh hãi vừa căm phẫn, tức thì sát khí bốc lên đùng đùng, hắn thoạt vừa ngồi thẳng người lại, lập tức vung song chưởng đánh vào trước ngực Triệu Phùng Xuân nhanh như chớp.
Triệu Phùng Xuân vừa cười há há vừa dang hai tay nghinh đón hai đạo chưởng lực của Nhạc Xương.
Bấy giờ Nhạc Xương nổi giận xuất chưởng, nên kình lực đã ập về hướng đối phương kinh hồn hết sức.
Hai bàn tay Triệu Phùng Xuân chộp vào hai tay Nhạc Xương nhanh như cắt, sau đó khẽ đẩy tới trước cười há há một tiếng nói :
- Lão đệ sao lại đa lễ thế.
Dứt rời, lão âm thầm gia tăng hai phần chân lực nữa.
Nhạc Xương bỗng cấm thấy cốt cách hai bàn tay đau nhức vô cùng, hắn vội vận khởi toàn thân công lực chuyển vào song chưởng hết.
Bốn lòng bàn tay của hai người tiếp xúc nhau, mạnh ai nấy vận khởi bình sanh nội lực, thảy đều muốn gây chấn thương cho đối phương.
Thế rồi hai bên lẳng lặng giằng co với nhau.
Thời gian cứ thế trôi qua...
Lúc đầu hai người trợn to đôi mắt nhìn nhau.
Dần dần...
Mặt mày Nhạc Xương co rút lia lịa, đôi lông mày kiếm cau chặt lại, trông thần sắc hắn có vẻ rất đau đớn.
Còn Triệu Phùng Xuân thì trợn ngược hai mắt chăm chăm nhìn Nhạc Xương hình như lão lấy làm kinh ngạc thì phải.
Một hồi thật lâu...
Triệu Phùng Xuân mấp máy đôi môi như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng lão chẳng nói gì cả.
Nhạc Xương bỗng cảm thấy áp lực giảm dẫn, bất giác mừng thầm, tinh thần theo đó phấn chấn luôn.
Thế rồi hắn âm thầm mang số chân lực tàn dư còn lại cũng chuyển vào song chưởng hết, hắn chuẩn bị vung chưởng đả thương Triệu Phùng Xuân.
Thình lình ngay lúc này...
Triệu Phùng Xuân vùng mạnh một cái rút hai tay trở lại, cười cay đắng một tiếng.
Nhạc Xương bất giác ngẩn người ra tại chỗ, cứ đưa mắt chăm chăm nhìn Triệu Phùng Xuân, hắn muốn nhìn thấu đáy lòng của đối phương bèn chửi thầm trong bụng :
- “Lão hồ ly này giảo quyệt gớm”.
Triệu Phùng Xuân lắc đầu thở dài một tiếng nói :
- À! Quả nhiên tuổi già sức yếu vô dụng thật, lúc nãy cùng lão đệ tỷ thí nội lực, nếu chẳng nhờ lão đệ có lòng dạ nhân ái, lão phu ắt thọ thương từ lâu, thế nhưng vẫn còn may rằng điều lão phu đang quan tâm chẳng xuất hiện trong mình lão đệ, xin lão đệ lượng thứ lão phu đã đường đột.
Nhạc Xương vừa vận công điều tức vừa trợn mắt căm phẫn nhìn đối phương, đề phòng lão sẽ đột nhiên xuất thủ lần nữa, thế nhưng hắn lại lấy làm thắc mắc lời nói của đối phương.
Một hồi thật lâu...
Triệu Phùng Xuân lại cảm khái thở dài một tiếng hình như lão có vô hạn tâm sự, cứ đưa mắt nhìn ra phương trời xa, chậm rãi nói :
- Cách đây khoảng một trăm năm, trong võ lâm xuất hiện một tăng một đạo, người giang hồ tôn xưng họ là Võ lâm Song Tuyệt, hai người đánh khắp thiên hạ chưa từng gặp địch thủ, phải nói rằng công lực họ đạt đến cảnh giới tuyệt đỉnh, nhưng một tăng một đạo này cư ngụ ở hai nơi khác nhau, vốn không hề quen biết nhau, thế nhưng về sau cùng biết lý do gì họ bỗng nhiên khởi hứng cùng hẹn nhau gặp tại Lục Bàn sơn để ấn chứng võ học.
Lão nói tới đây, nâng ly hớp một hớp rượu, sau đó lại nói tiếp :
- Lúc bấy giờ cả hai người đều có trên trăm tuổi, nào ngờ đôi bên đấu cả ba ngày ba đêm vẫn không phân thắng bại, tấm lòng hai người đều cởi mở, họ đã bội phục võ học của đối phương tinh thâm lẫn nhau. Hơn nữa rất có lòng tự tin sẽ vãn cứu được một trận võ lâm huyết kiếp sau trăm năm, thế rồi họ ở vùng phụ cận tìm một nơi ẩn mật hợp công lực trí tuệ của hai người cùng nhau nghiên cứu, sáng chế một môn võ công thiên biến vạn hóa và vô vùng thâm ảo.
Lão nói tới đây dừng lại nghĩ giây lát, sau đó mới nói tiếp :
- Mặc dù hai vị võ học tông sư uyên bác này thảy đều có mang theo một đệ tử duy nhất ở bên cạnh, nhưng họ không ai chịu tự truyền cho đệ tử mình hết, đồng thời cũng vì hai đệ tử nọ bị giới hạn bởi thiên phú trí tuệ, họ không có khả năng hiểu ngộ môn võ học thâm ảo khó giải này, đương nhiên cũng khó đạt đến cảnh giới tuyệt đỉnh.
Nhạc Xương càng nghe kể càng lấy làm thích thú, ngay lúc Triệu Phùng Xuân dừng nghỉ trong giây lát, hắn tiếp lời hỏi :
- Nói như thế, chẳng phải sau khi hai vị lão tiền bối nọ sáng chế ra môn võ công thần kỳ thâm ảo này đã theo đó thất truyền rồi ư?
Triệu Phùng Xuân khẽ gật đầu, nói :
- Ngươi nói thải! Thế nhưng về sau hai vị kỳ nhân này cùng nhau xuống núi, du hiệp khắp Đại Giang Nam Bắc, nhằm mục đích muốn tìm một truyền nhân có cốt cách phi thường và trí tuệ hơn người.
Lão nói tới đây, lại cảm khái thở dài một tiếng, sau đó mới nói tiếp :
- Thế nhưng trải qua một thời gian nhiều năm chẳng những không tìm được một chân tuyển lý tưởng như họ hằng mong muốn, hơn nữa cuối cùng cả hai vị kỳ nhân này cũng mất tích luôn.
Nhạc Xương ngạc nhiên hỏi :
- Vậy thì sự kiện này ắt phải chấn động võ lâm thời đó rồi?
Triệu Phùng Xuân khẽ ho một tiếng, nói tiếp :
- Đương nhiên rồi, lúc đó ở chốn giang hồ nơi đâu mà chẳng bàn luận về đại sự kiện này, đồng thời có biết bao nhiêu vò lâm cao thủ đi khắp tứ xứ tìm kiếm hai vị kỳ nhân dị sĩ này, thế nhưng thời gian lại trôi qua một năm, song vẫn không ai tìm gặp lưỡng đại kỳ nhân nọ cả.
Nhạc Xương lại xen vào nói :
- Chẳng lẽ từ đó hai vị lão tiền bối nọ không còn tái xuất giang hồ sao?
Triệu Phùng Xuân khẽ gật đầu nói :
- Phải! Từ đó về sau không một ai trông thấy hai vị kỳ nhân nọ nữa, về sau số võ lâm cao thủ nọ không đành lòng buông tay lại chuyển mục tiêu truy tầm hai vị đệ tử ấy.
Nhạc Xương buộc miệng hỏi :
- Chẳng lẽ cả hai đệ tử của họ cũng mất tích rồi sao?
Bỗng nhiên hai mắt của Triệu Phùng Xuân tia ra luồng sáng kỳ dị chăm chăm nhìn Nhạc Xương một cái sau đó lại đảo mắt nhìn ly rượu của mình, chậm rãi nói :
- Đúng thế! Sau khi hai vị kỳ nhân xuống núi tìm kiếm một truyền nhân thích hợp, hai vị đệ tử của họ cũng biệt tích giang bồ luôn cho nên...
Lão nhân đưa mắt nhìn Nhạc Xương một cái sau đó lại nói tiếp :
- ... Cho nên rất nhiều người tình nghi khi hai vị kỳ nhân xuống núi tìm kiếm đồ đệ thì hai đệ tử nọ đã quá cố...
Nhạc Xương nghe nói thế, bất giác buột miệng kêu lên một tiếng.
Nhạc Xương đưa cặp mắt kinh ngạc nhìn Triệu Phùng Xuân hỏi :
- Ý ngươi muốn nói rằng họ đã đích thân giết chết đệ tử của mình ư?
Triệu Phùng Xuân cười lạnh lùng một tiếng khẽ gật đầu không nói gì nữa.
Nhạc Xương suy nghĩ giây lát, sau đó lại hỏi tiếp :
- Vậy thì tàn nhẫn quá thế, rốt cuộc hai kỳ nhân nọ đã sáng chế môn võ học thế nào vậy?
Triệu Phùng Xuân mặt mày biến sắc, chỉ tay vào ngực Nhạc Xương, gầm hét nói :
- Chính là báu vật mà ngươi đang cất trong túi!