Vì Hàn Chấn Phong gần đây bận chăm lo cho bảo bối nhỏ mới mang về bên cạnh trong một lần định mệnh nên công việc giao lại cho Mạnh Tường và Mạnh Thiếu Khiêm.
Lúc Mạnh Thiếu Khiêm nhìn thấy cô gái đó rồi quan sát cách Hàn Chấn Phong đối đãi, anh liền biết được trong lòng lão đại nhà anh cô gái nhỏ nhắn kia có vị trí đặc biệt thế nào.
Cô ấy cũng là cô gái tốt, anh tin Hàn Chấn Phong đã tin tưởng đúng người.
Chính vì vậy mà công việc sẽ nhiều hơn thường, mấy tháng cuối năm lại càng bận nên Mạnh Thiếu Khiêm cố gắng làm việc nhiều hơn cả để đỡ một phần trước khi sang Bali bàn bản thảo công việc với đối tác của bang Phong Vũ.
Lệ Ái đã thi thố xong cả rồi, trường cô là chuyên nên ôn và thi sớm hơn để có thời gian học thêm những tiết nâng cao.
Vì vậy nên Lệ Ái cũng có nhiều thời gian hơn, ngoài giờ học trên trường cô sẽ về nhà giải bài tập rồi vào bệnh viện thăm mẹ một chút, tối đến thì theo Mạnh Thiếu Khiêm học tập trước công việc tương lai.
Cô có niềm đam mê với bộ môn vẽ, đam mê với ngôn ngữ đặc biệt là tiếng Anh, Nga và Pháp nhưng đó chỉ là sở thích thôi, cô sẽ làm nó mỗi khi rảnh rỗi.
Còn về tương lai, cô muốn mình phải có một công việc đàng hoàng và thu nhập tốt để lo được cho cuộc sống của hai mẹ con, và ngành nghề cô hướng đến là quản trị kinh doanh.
Thật may là có Mạnh Thiếu Khiêm nên cô học hỏi trước được vài kinh nghiệm.
Như hôm nay chẳng hạn, sau khi làm bài tập cô sẽ đến thư phòng của anh để giúp vài việc vặt như xem tài liệu, dịch phụ một số hợp đồng nước ngoài, sắp xếp giấy tờ các kiểu.
Lệ Ái ngồi ở dưới sàn bày tập tài liệu ra để tiện xếp lại, cô tỉ mỉ cẩn thận đọc rồi lựa chọn sắp theo thứ tự.
Mạnh Thiếu Khiêm ngồi ở bàn làm việc vừa nhìn số liệu trên laptop vừa ghi chú ở xấp giấy bên dưới, lâu lâu sẽ để ý đến Lệ Ái xem cô đang làm gì.
Thấy thỏ con của anh chăm chú phụ giúp như vậy nên trong lòng có phần cảm thán.
Mấy ngày nay nhờ Lệ Ái giúp đỡ rồi nhắc nhở nên Mạnh Thiếu Khiêm mới có thể giải quyết được một số trong mớ công việc hỗn độn, được đi ngủ trước nửa đêm, tinh thần không đến nỗi mệt mỏi, quay cuồng như lúc trước.
Xem ra cô gái nhỏ của anh rất có triển vọng trở thành trợ lí nhỉ? Làm việc nghiêm túc vô cùng, chắc phải bồi dưỡng nhân tài nhí này rồi.
Nghĩ như thế, khoé môi bất giác cong lên sau đó rời khỏi phòng đi xuống nhà.
Một lát anh quay lại cùng ly nước cam trên tay mang đến chỗ Lệ Ái.
“Ái Ái, uống chút nước cam đi.”
Lệ Ái bị tiếng gọi quen thuộc kéo ra khỏi sự chăm chú trong mớ giấy tờ.
Cô ngước mặt lên mỉm cười rồi nhận lấy ly nước cam uống hết một nửa, trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Mạnh Thiếu Khiêm xoa đầu cô rồi kéo đến chỗ ghế sofa.
Đặt Lệ Ái gọn gàng lên đùi mình, ngón tay vuốt ve gò má mịn màng một chút rồi nói:
“Sắp tới tôi phải đi Bali có việc.”
Lệ Ái vừa nghe đã kinh ngạc, cô mím môi hỏi lại:
“Bali? Thế anh đi bao lâu?”
Mạnh Thiếu Khiêm cong môi nhẹ một cái rồi trả lời:
“Một tuần.”
“Lâu như vậy?”
Lệ Ái thốt lên kèm theo đó là nét mặt thoáng nét buồn bã.
Cô phải xa anh một tuần lận sao, sẽ nhớ lắm đó…!
Không còn câu hỏi nào từ sau câu trả lời của Mạnh Thiếu Khiêm, chỉ còn sự buồn bã ẩn hiện trên gương mặt nhỏ nhắn.
Lệ Ái cắn cắn môi không muốn bị anh nhìn thấy nên lập tức thay đổi thành gương mặt vui vẻ sau đó nói:
“Em sẽ ngoan ngoãn ở nhà học hành, anh cứ đi đi nhé, đừng lo cho em.”
Mạnh Thiếu Khiêm ở cùng Lệ Ái mấy tháng nay đã nhanh nắm trọn tính cách của cô rồi, kể cả nội tâm cô thế nào anh đều biết tất.
Cô gái nhỏ đang buồn đây mà, nét mặt hết sức đáng yêu.
Mạnh Thiếu Khiêm bật cười đưa tay ngắt nhẹ một bên má Lệ Ái rồi cất tiếng:
“Em đó sao lại đáng yêu như vậy hả?”
“Không có mà….em bình thường…”
Tiếng nói e thẹn rất nhỏ phát ra như mật ngọt rót vào lòng Mạnh Thiếu Khiêm.
Chất giọng của thỏ con nhà anh không thể lẫn đi đâu được, trẻ con thì không phải, trưởng thành cũng không mà nó mang một sự thanh thuần, nhẹ nhàng đến vô cùng.
Đưa tay nắm lấy chiếc cằm nhỏ, Mạnh Thiếu Khiêm hỏi:
“Có muốn đi cùng không? Dẫn em theo nhé?”
Lệ Ái nhíu mày lại, cô đưa tay lên sờ trán anh.
Hửm, không nóng mà sao Mạnh Thiếu Khiêm nói như vậy nhỉ? Tính ra anh đi bàn công việc quan trọng luôn đó tự dưng mang cô theo chi cho phiền phức không biết….Chắc anh nhầm lẫn gì rồi, dạo này công việc nhiều quá mà….
Nghĩ nghĩ rồi gật đầu khẳng định sau đó Lệ Ái mới đáp lại:
“Anh đi bàn công việc mà tự nhiên dẫn theo em làm gì cho vướng bận.
Có một tuần thôi không sao em chờ được.”
Mạnh Thiếu Khiêm nghe cô nói nhịn không được liền cười khẽ một tiếng.
Nụ cười tuấn tú hiện lên trên gương mặt đẹp trai kèm với đó phát ra lời nói:
“Đi làm việc nhưng muốn đưa em theo cùng luôn.
Đối tác là đối tác thân thiết của tôi nên không có gì khó khăn.
Khi nhận việc tôi nghĩ sẽ đưa em theo chơi nên mới nói đi tận một tuần.
Em nghĩ tôi rảnh đến độ ký hợp đồng mất khoảng một ngày mà phải ở lại tận một tuần bên Bali à?
Lúc này Lệ Ái mới ngớ ra, Mạnh Thiếu Khiêm thật sự đã tính trước cả rồi sao? Vậy cô cũng được đi với anh luôn?….Nhưng mà….
Suy nghĩ đến điều gì đó Lệ Ái liền nói:
“Đi thì em vui lắm nhưng mà em còn phải đi học với xem xét bệnh tình của mẹ nữa Thiếu Khiêm à…Nghỉ một tuần như vậy em sợ sẽ bị trừ điểm rèn luyện…”
Câu nói vừa dứt thì ngay sóng mũi đã bị ngón tay dài gõ lên một cái.
Giọng nói trầm ấm vang lên:
“Ngốc, tôi đưa em theo thì tôi phải chuẩn bị tính toán chu toàn rồi.
Trường em bây giờ không ai dám kiếm chuyện với em đâu kể cả hiệu trưởng.
Còn bác gái tôi không phải thuê y tá không làm việc mà có lương đâu, họ sẽ thay em chăm cho bác gái.
Vậy nên Ái Ái à, em có muốn cùng tôi đến Bali không?”
Mạnh Thiếu Khiêm lặp lại câu hỏi thêm lần nữa lúc này Lệ Ái mới nhẹ lòng chút.
Cái đầu nhỏ gật một cái, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
Anh cho cô đi theo để bàn việc quả thật quá xem trọng cô rồi.
Nghĩ thế Lệ Ái càng yêu anh hơn bao giờ hết, trái tim cô lúc nào cũng vì anh mà lặng thầm nồng cháy….Tình yêu này mỗi lúc một lớn.
Không phải được đi du lịch là cô thích đâu, vì có người cô thương nên cô mới đi đó chứ…..