Hôm nay Lệ Ái gửi bé con cho bà chủ nhà trông hộ để đi làm như mọi chủ vô cùng yêu thương Tiểu Kiệt, cứ thấy đồ chơi dễ thương là mua cho bé.
Ngày nào mà không gặp bé là bà chịu không nổi phải đến phòng trọ của Lệ Ái chơi với bé một chút.
Hai bà cháu đang ngồi chơi trong tiệm phở, tiếng nói chuyện đùa giỡn của bà chủ cùng tiếng cười giòn tan của bé trai khiến cả tiệm trở nên rộn ràng lên.
Những vị khách hay ăn ở tiệm phở dường như cũng đã quen với cảnh tượng này.
Họ thật sự không bị phiền ngược lại còn rất thích và yêu thương Tiểu Kiệt.
Cứ ai ăn xong cũng phải qua nựng bé một cái mới chịu đi.
Tiểu Kiệt lại rất dễ chịu, ai bế ai ôm đều cười vui vẻ, ngây thơ.
Một phần người ta thích nữa là vì bé con quá đỗi đáng yêu và dễ thương, nhìn vào liền có cảm tình.
Giống như một tiểu tinh linh nhỏ vậy.
Xế chiều tiệm vắng nên bà chủ cho nhân viên nghỉ ngơi trễ một chút còn mình thì ngồi canh tiệm cùng Tiểu Kiệt.
Bé con lúc trưa ngủ sớm nên mới hai giờ rưỡi đã thức rồi, bây giờ đang ngồi chơi trên tay bà chủ.
Tưởng chừng không có khách thì lúc này từ bên ngoài lại có một người đàn ông cao lớn đầy phong độ đi vào.
Ánh mắt đen sâu thẳm khi thấy Tiểu Kiệt liền hoá dịu dàng.
Mà cậu bé khi nhìn thấy người đàn ông dường như cảm nhận đó là người rất thân với mình liền kêu vài tiếng và có phần vùng vẩy đưa tay hướng về phía người đó.
Bà chủ nhìn thấy khách thì niềm nở bế Tiểu Kiệt đứng lên đón tiếp:
“Xin chào quý khách, tôi thấy cậu rất lạ chắc là lần đầu đến nơi này cũng như ghé tiệm của tôi ăn phở đúng không?”
Mạnh Thiếu Khiêm xúc động nhìn con trai đang đòi mình.
Anh không nghĩ thằng bé có thể nhớ đến anh.
Dời mắt sang bà chủ, anh gật đầu rồi lễ phép:
“Vâng, lần đầu cháu đến khu dân cư này.
Cháu thấy gần đây không có nhiều quán ăn mà tiệm phở của bác cháu thấy rất khang trang và cũng có vẻ đắt khách nên ghé vào muốn ăn thử.”
Bà chủ bế Tiểu Kiệt ra sức dỗ dành cậu nhóc đang cọ nguậy trên tay mình sau đó đáp lời Mạnh Thiếu Khiêm:
“Có gì đâu cậu ơi, ở đây toàn là lao động nghèo thôi.
Tôi bán phở cũng lâu rồi, cũng có một dãy trọ cho thuê ở phía sau tiệm nè.
Tôi bán không có lời lãi gì miễn là mấy đứa nhỏ nó ăn no rồi đi làm để có tiền lo cho cuộc sống là được rồi.
Lúc trước má tôi cũng khổ nên tôi hiểu rõ lắm vì vậy giúp được cái gì thì giúp thôi.
Nấu cũng bình thường chẳng hiểu sao khách vẫn tới ăn và có người đã ăn từ rất lâu đến giờ.”
Lời bà chủ chất phác, khiêm tốn khiến cho thiện cảm của Mạnh Thiếu Khiêm với bà càng tăng lên.
Đương nhiên trước khi đến đây anh đã điều tra sơ qua rồi, quả là một người tốt.
Mục đích của anh vào đây nữa là muốn gặp con trai, anh nhớ thằng bé lắm rồi.
Nở nụ cười nhẹ, Mạnh Thiếu Khiêm nói:
“Có bà chủ như bác thì mọi người ở khu trọ cũng đỡ được một phần.
Với lại theo cháu thì người ta hay đến tiệm ăn phở là do quý bà chủ ấy chứ.”
Bà chủ cười to lên cực kì phấn khích trước lời nói của Mạnh Thiếu Khiêm.
Bà mời anh ra bàn ngồi sau đó giới thiệu cho anh thực đơn.
Mạnh Thiếu Khiêm nghe thì nghe nhưng ánh mắt lại tập trung hết vào con trai mình.
Trong đáy mắt toát lên niềm vui sướng vì bé con đang rất muốn được anh bế.
“Cho cháu một tô đặc biệt nhé”
Bà chủ nghe vậy thì liền đi làm nhưng trước đó bà có nhờ Mạnh Thiếu Khiêm bế giúp Tiểu Kiệt vì sợ sẽ phỏng bé.
“Cậu bế thằng bé giúp tôi một chút để tôi đi làm phở cho cậu.
Hình như nó thích cậu hay sao đó nãy giờ chứ đưa tay về phía cậu thôi.”
Mạnh Thiếu Khiêm làm sao từ chối được lặp tức tiếp nhận bé con từ tay bà chủ.
Tiểu Kiệt được như ý muốn, khoé môi hồng mỏng manh ánh lên nụ cười đáng yêu khiến Mạnh Thiếu Khiêm vui sướng hôn lên gò má phúng phính của bé.
Ừm nặng hơn rồi lại còn trắng trẻo ra nữa, càng ôm càng thích.
Xem xem hình như nét mặt giống anh ngày càng rõ nữa riêng đôi mắt thì vẫn trong sáng thuần khiết long lanh như mắt của Lệ Ái.
Nhìn vào đó anh thấy nhớ cô nhiều hơn….Thỏ con vất vả quá rồi.
Ngón tay mân mê gò má mịn màng, Mạnh Thiếu Khiêm nói nhỏ với con trai:
“Mẹ nuôi con khéo quá nhưng đổi lại mẹ con chẳng có tí thịt nào.
Tiểu tử à, nói xem có phải con dành ăn của mẹ không?”
Tiểu Kiệt ở trong lòng baba nghịch mấy cúc áo, bé con không hiểu nhưng hình như cảm nhận baba đang trêu mình liền bất mãn kêu một tiếng, nét mặt còn hiện lên tia hờn dỗi làm Mạnh Thiếu Khiêm bật cười.
Đúng là con trai của anh, đáng yêu quá đi mất.
Không lâu sau bà chủ bê một tô phở cực kì thơm ngon ra cho Mạnh Thiếu Khiêm.
Bà bế Tiểu Kiệt lại cho anh ăn nhưng bé không chịu cứ bám chặt lấy áo sơmi của anh không buông.
Mãi không được, bà chủ thở dài nói:
“Tiểu Kiệt à hôm nay cháu sao thế hả? Không thích chơi cùng bà bà nữa sao? Ngoan, bà bà bế con để chú ấy còn ăn nữa.
Nguội rồi ăn không ngon, chú không trả tiền thì bà bà không có tiền trả lương cho mẹ mua sữa cho con uống đâu.”
Tiểu Kiệt cười lên một tiếng làm cho Mạnh Thiếu Khiêm cùng bà chủ cũng cười theo.
Trẻ con quả nhiên có thể khiến người ta vui vẻ dù chỉ là một nụ cười hay một tiếng kêu.
Thấy con trai không chịu rời mà mình cũng chẳng muốn xa nên Mạnh Thiếu Khiêm đành nói với bà chủ:
“Có lẽ thằng bé mến cháu nên muốn được bế thêm chút.
Không sao, cháu vẫn ăn được, bác đừng lo.
Cứ để cháu bế thằng bé cho.”
Bà chủ bất lực đồng ý rồi ngồi đối diện Mạnh Thiếu Khiêm nhìn anh.
Cậu này trông rất chững chạc có lẽ đã có gia đình rồi và nhìn rất trang trọng quyền quý.
Lần đầu tiệm phở đón tiếp một người thế này.
Nhưng mà sao nhìn cậu ấy với Tiểu Kiệt có nét gì đó hao hao ấy nhỉ…à không y đúc luôn thì có…..Chắc là bà lớn tuổi nên nhìn nhầm không chừng, bé Ái đã nói rồi, ba của Tiểu Kiệt con bé cũng không biết vì lúc mang thai là ngoài ý muốn và vì bị nhầm lẫn.
Nhưng mà nó cứ thế nào ấy nên bà chủ hỏi:
“Cậu này, cậu có gia đình chưa?”
Mạnh Thiếu Khiêm hơi ngừng động tác ăn lại.
Qua một lúc trầm ngâm anh nói:
“Vâng, cháu có một vợ một con nhưng mà hai người họ hiện đang vi vu du lịch ạ.
Cháu bận việc nhiều nên để hai mẹ con đi chơi trước cho khuây khoả rồi đón về.”
Nói dối không chớp mắt nhưng cũng có phần đúng mà.
Anh đang cho Lệ Ái cùng con trai ở ngoài một thời gian thôi rồi đón về liền.
Vợ anh đẹp như vậy, giỏi như vậy giờ lại còn đi làm nữa.
Lạng quạng là mất vợ mất luôn con trai ngoan.
Bà chủ gật gù sau đó nói tiếp:
“À người trẻ các cậu bận rộn thật nhưng nếu có thời gian hãy dành cho gia đình.
Xin lỗi tôi hỏi tế nhị quá.
Tại tôi nhìn cậu với Tiểu Kiệt có phần giống nhau lắm nên hỏi thử xem.
Tội nghiệp hai mẹ con nó lắm, ba của thằng bé là ai mẹ của nó cũng không biết vì bị người ta bỏ lầm thuốc rồi dẫn đến mang thai.
Tôi gặp là thấy thương ngay, mẹ nó còn nhỏ mà giỏi lắm, cái gì cũng chịu khó làm việc để nuôi con.
Tôi mong là một ngày nào đó có thể người đàn ông kia nhớ đến mà tìm hai mẹ con cho bớt khổ lại.
May là xóm trọ với ở đây họ không nhiều chuyện chứ nếu ai mà tò mò chắc tôi đập cho.
Chuyện người ta mà cứ hỏi.”
Mạnh Thiếu Khiêm theo lời bà chủ trong lòng không ngừng thắt lại.
Lệ Ái nói sẽ không quen biết nhau nên cô chọn cách này để giải thích với những người xung quanh.
Càng nghĩ anh càng đau trong tim….Anh đã khiến cô chịu bao đau khổ đến nỗi dù ở gần cô vẫn chấp nhận không quen biết anh, chấp nhận để con trai không có ba và không làm càn để bắt anh chịu trách nhiệm.
Sự kiên cường ấy của Lệ Ái làm cho Mạnh Thiếu Khiêm dấy lên từng cơn ân hận….Anh ngu muội, cố chấp nên mới làm vợ và con mình chịu khổ, nhẫn nhịn trăm bề đổi lại hạnh phúc cho anh..