Mạnh Tường cùng bác sĩ đẩy Mạnh Thiếu Khiêm vào phòng phẫu thuật, trước đó họ đã khám qua và kiểm tra thì phát hiện bệnh dạ dày của anh tái phát rất nghiêm trọng do sử dụng rượu nhiều nên bị loét ra.
Mạnh Tường lo lắng ngồi trên băng ghế chờ, ánh mắt luôn nhìn về ánh đèn phòng phẫu thuật.
Anh đã báo tin cho Hàn Chấn Phong cùng các bạn của mình trên nhóm chat riêng.
Gần đây vì chia nhau ra giải quyết mấy vụ làm ăn của công ty tới trong bang Phong Vũ để Hàn Chấn Phong có thời gian chăm Triệu Vy mang thai sắp sinh nên Mạnh Tường cũng không để ý đến Mạnh Thiếu Khiêm.
Ông già này báo quá đi mất, báo già.
Dặn bao nhiêu lần trong người có bệnh thì không được uống nhiều rượu với ăn đồ cay nóng….Chắc mấy nay bận rộn không ai nhắc nhở nên má này má ăn uống không điều độ đây mà, đã vậy Mạnh Tường tin chắc Mạnh Thiếu Khiêm đêm nào cũng uống rất nhiều rượu…..Trong đầu anh lúc này chợt xuất hiện hình ảnh của Lệ Ái, Mạnh Tường muốn báo cho cô về tình trạng hiện giờ của Mạnh Thiếu Khiêm nhưng không biết liên lạc thế nào vì khi Lệ Ái đi đã đổi toàn bộ thông tin liên lạc nên không ai tìm được cô cả trên mạng xã hội lẫn ngoài đời….Haizzz, nếu có cô bé đó ở đây thì tốt quá….!
Mạnh Tường mệt mỏi tựa lưng vào ghế nhắm mắt một chút.
Từ xa anh nghe tiếng bước chân dồn dập, ngước mặt lên thì thấy tất cả bạn bè đã đến đây.
Hàn Chấn Phong nét mặt tuy lạnh nhạt nhưng dễ nhìn ra từ đôi mắt đen sâu thẳm ấy chính là sự lo lắng cho người anh em vào sinh ra tử.
Hàn Chấn Phong nhìn phòng phẫu thuật một lúc rồi mới quay sang Mạnh Tường cất tiếng:
“Cậu ấy thế nào? Sao lại để xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy?”
Mạnh Tường lắc đầu, anh cũng chịu vì lí do lớn nhất ai cũng biết là liên quan đến Lệ Ái cùng con trai của Mạnh Thiếu Khiêm.
Ai cũng lo lắng trước phòng phẫu thuật cho đến khi bác sĩ đi ra.
Mạnh Tường đi đến gấp rút hỏi bác sĩ:
“Anh ấy không có chuyện gì đúng không bác sĩ?”
Bác sĩ gật đầu vỗ lên cánh tay Mạnh Tường, ông nhìn một loạt những người có mặt ở đây sau đó nói:
“May là đưa vào bệnh viện kịp thời.
Bệnh dạ dày cậu ấy tái phát nên dẫn đến đau rồi ngất, nguyên nhân khác là uống rượu và ăn uống không hợp lí.
Người nhà chú ý bồi bổ rồi nhắc nhở cậu ấy ăn uống lành mạnh, ít tiếp xúc với rượu lại”
Nói rồi bác sĩ cất bước đi.
Mọi người thấy Mạnh Thiếu Khiêm đã ổn nên dần tản ra về mai sẽ vào thăm anh sau.
Chỉ còn lại Hàn Chấn Phong với Mạnh Tường.
Mạnh Thiếu Khiêm được chuyển về phòng hồi sức nhưng vẫn chưa tỉnh.
Trong khi đó Lệ Ái ở trọ cứ lo lắng mãi.
Bây giờ cô muốn gặp anh quá, không biết anh xảy ra chuyện gì….Cô sợ lắm, lòng cô cứ như sóng cuộn vậy.
Cô muốn hỏi thăm nhưng nếu như cô gọi về cho bất kì người nào thì họ sẽ tìm được mẹ con cô ngay…Đã quyết tâm rời khỏi Mạnh Thiếu Khiêm thì không nên liên lạc với những người xung quanh anh….Chỉ đành cầu mong cho anh bình an mà thôi….
“Thiếu Khiêm, xin anh đừng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng cả…”
Từ lúc trở về phòng hồi sức thì đến sáng Mạnh Thiếu Khiêm đã tỉnh lại.
Gương mặt điển trai có phần nhợt nhạt rõ ràng….Mạnh Tường có gọi nói với Phương Diễm trước nên mới ở lại canh chừng Mạnh Thiếu Khiêm để chờ anh tỉnh.
Thấy người anh em đã tỉnh lại, Mạnh Tường vui mừng thở nhẹ nhõm.
Anh nhỏ giọng hỏi:
“Trong người có khó chịu không? Anh bị loét dạ dày nên phải phẫu thuật.
Van xin nài nỉ luôn ấy, về sau ăn uống cẩn thận, bớt rượu lại nha.
Dưỡng sức còn tìm hai mẹ con Lệ Ái nữa.”
Mạnh Thiếu Khiêm không trả lời mà tiếp tục nhắm mắt…..Ước gì bây giờ có Lệ Ái ở đây thì hay biết mấy, cô sẽ dịu dàng chăm lo cho anh, ở bên anh nói những lời động viên….Anh nhớ cô nhiều lắm…..
—————————————————————
Từ ngày đó đến nay đã được nửa tháng và Mạnh Thiếu Khiêm cũng đã khỏi.
Anh bị má Hạnh giáo huấn một phen tại Hàn gia vì cái tội ăn uống không đều và bị má buộc ngày nào cũng phải đến Hàn gia ăn cơm sáng-trưa-chiều.
Mạnh Thiếu Khiêm biết mọi người lo cho mình nên anh cũng không bướng bỉnh đành nghe theo.
Khỏi bệnh thì vẫn tiếp tục đến chỗ Lệ Ái lúc cô vắng nhà để xem con trai, đồng thời lên kế hoạch bắt đầu manh vợ con về lại bên mình.
Văn phòng Tinh Hà
Lệ Ái ngồi trước máy tính đánh văn bản đã dịch, cô cố gắng làm cho xong để còn làm việc khác nữa.
Mọi người trong phòng dù làm lâu hay không thì đều ngưỡng mộ sự chăm chỉ cùng siêng năng của cô.
Cửa phòng bật mở, Thái Minh đi vào nói với mọi người:
“Xin chào, tôi có chuyện cần nhờ mọi người đây.”
Cả phòng dừng lại việc đang làm để nghe sếp nói.
Thái Minh tiếp tục:
“Chuyện là vầy, có một khách hàng cần một người phiên dịch tiếng Pháp để hổ trợ vài ngày vì người đó sắp đến có một vụ làm ăn với đối tác là người Pháp.
Ai có thể đảm nhận vậy?”
Duy Tân-một thanh niên trẻ nhưng cực kì giỏi giang đưa tay muốn phát biểu.
Thái Minh ra hiệu với cậu, cậu nói:
“Tôi đề nghị Lệ Ái đi.
Tiếng Pháp có thể văn phòng chúng ta ai cũng biết một ít nhưng thông thạo và sáng tạo thì không ai qua Lệ Ái.
Cả sếp cũng từng bất ngờ vì tài năng của cô ấy còn gì.
Với cả Lệ Ái trẻ trung, năng động, nhu hoà sẽ khiến việc trao đổi với khách hàng dễ dàng hơn.
Mọi người thấy thế nào?”
“Được đó”
Cả phòng đồng thanh.
Lúc trước còn chọn người vì họ vốn dĩ muốn công bằng cho nhau.
Nhưng từ ngày có Lệ Ái, họ lại muốn tạo cho cô có nhiều cơ hội làm việc hơn.
Họ yêu thích cô gái này, nhỏ nhưng rất biết lắng nghe và học hỏi nên họ sẽ cố gắng để cô được va chạm nhiều hơn.
Đến chính Lệ Ái còn không tin mình được mọi người đối xử tốt đến vậy cơ mà.
Thấy cả phòng thống nhất chọn Lệ Ái, Thái Minh quay sang hỏi cô:
“Thế nào cô bạn trẻ, cô có nhận công việc này không?”
Lệ Ái ngại ngùng mỉm cười, cô nói:
“Mọi người tốt với em quá, em mới vào mà được tin tưởng đến như vậy.
Thật sự em cảm thấy mình còn thiếu sót nhiều lắm mà mọi người vẫn chọn em….”
“Thiếu thì bổ sung, em sợ cái gì.
Cứ va chạm nhiều cho biết, các anh chị lúc trước cũng ngại ngùng khi phải đi làm phiên dịch nhưng riếc rồi quen.
Bây giờ có các em nhỏ hơn thì phải tạo cơ hội làm việc cho các em chứ, anh chị đây chỉ phụ trợ thôi.”
Lệ Ái khẽ cười trước lời nói của chị Hoa đồng nghiệp.
Cô đứng lên cúi người với cả phòng một cái rồi kiên định cất tiếng:
“Cảm ơn mọi người đã yêu thương và tin tưởng giao việc cho em.
Em sẽ đảm nhận việc này, sẽ cố gắng phát huy tốt nhất có thể để khách hàng của chúng ta hài lòng lần sau sẽ tiếp tục chọn Tinh Hà để đồng hành.”
Thái Minh ưng ý với phong cách làm việc này của Lệ Ái.
Dứt khoát, thẳng thắng và mạnh mẽ.
Anh ta nói với cô:
“Được, cô sẽ nhận việc này.
Lát nữa tôi sẽ gửi thông tin khách hàng cho cô xem qua.
Cô hoàn thành xong thì sẽ được tăng lương nhé.”
Cả phòng vỗ tay ầm ầm chúc mừng Lệ Ái, cô cũng vui mừng lắm vì cô vào sau nhưng lương của cô đã bằng các anh chị làm ở đây mấy năm rồi….Tốt quá, cuộc sống về sau có thể đỡ vất vả hơn, cô cũng có thể mua nhiều đồ chơi, đồ đẹp và sữa tã cùng thức ăn ngon cho con trai….
Giờ nghỉ trưa, Lệ Ái ăn cơm xong thì tranh thủ xem tài liệu thông tin khách hàng của mình.
Đôi mắt to tròn lướt qua từng dòng chữ trên tập tài liệu….Ngài ấy tên là Eric Williams- một doanh nhân có tiếng trong lĩnh vực bất động sản.
Lệ Ái đọc rồi dừng cuối trang giấy có để điểm hẹn gặp là ở khách sạn Hàn gia.
Đây cũng là khách sạn lớn bậc nhất trong trung tâm thành phố thuộc sở hữu của Hàn gia, cô có nghe Mạnh Thiếu Khiêm nói qua vài lần…..Ánh mắt lia đến thời gian hẹn là bảy giờ tối ngày thứ bảy tuần này…..Gấp thế, chắc vị khách này cũng cần bàn việc vội với đối tác đây mà.
Có lẽ phải gửi con trai cho bà chủ một đêm rồi, cô sợ bàn công việc sẽ về trễ…...