Hai người trốn trong bụi cỏ, Uất Noãn Tâm đầy tay của Ngũ Liên ra, lo lắngnhìn qua khẽ hở xem tình hình bên ngoài…Anh đột nhiên ôm lấy vai cô, cô chánghét trừng mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Anh muốn làm gì?”
Ngũ Liên làm động tác im lặng.
Uất Noãn Tâm không dám không dám đẩy mạnh bàn tay đang để ở trên vai của anh,đành phải chịu đựng. Giống như có một con sâu bò lên người vậy, cả người khôngthoải mái. Vào lúc này, anh vẫn còn tâm tình ăn đậu hủ sao, không phải chứ?
“Phía bên anh có không?”
“Không có! Lại bị mất dấu rồi!”
Đám ký giả bất đắc dĩ nhìn nhau. “Không chụp được cái gì hết, về báo cáo nhưthế nào với công ty đây?”
“Trời sắp tối rồi, về nhà thôi!
Ngày mai tiếp tục vậy.”
“Ưm! Đành phải như vậy thôi!”
Đợi bọn họ đi hết, Uất Noãn Tâm mới chạy ra khỏi bụi cỏ, một cước đá vào bắpchân của Ngũ Liên. Ngũ Liên theo bản năng che bắp chân lại, la thét lên. “Khốnkhiếp! Cô phát bệnh gì hả!”
“Ai kêu anh vừa nảy ăn đậu hủ của tôi làm chi!” Cô vỗ vai, muốn đem tất cảhơi thở của anh đuổi hết đi.
“Ai ăn đậu hủ của cô! Lúc nãy vai của cô lộ ra bên ngoài đó!”
“….” Uất Noãn Tâm cứng họng, nhưng vẫn không chịu nhận sai với anh, cứngmiệng như con vịt chết: “Dù sao anh chính là người như thế….”
“Cô có tin là tôi sẽ cưỡng hiếp cô bây giờ không hả!” Anh làm bộ nhảy phốclên, dọa đến Uất Noãn Tâm hoảng hốt mà chạy. “Anh đừng đến đây! Tôi kêu cứuđó!”
“Nếu như cô muốn kéo một đám ruồi bọ quay trở lại đây, vậy thì cô hãy kêu lớngiọng một chút!” Ngũ Liên đi khập khiễng, lửa giận cũng nổi lên. Người phụ nữnày trời sinh là khắc tinh của anh sao, cứ đụng trúng là gặp xui xẻo!
Uất Noãn Tâm đuổi theo anh, có chút hối lỗi.
“Anh, chân anh không sao chứ?”
“Cô thử xem?”
“Này! Anh là đàn ông, không cần nhỏ mỏn đến mức đó đâu! Chỉ đá một đá thôisao, ai kêu anh….”
Ngũ Liên không thèm để ý đến cô: “Muốn trước khi trời tối ra khỏi chổ này,thì im miệng cho tôi!”
Hai người đi vòng quanh trên núi nửa ngày, nhưng vẫn không tìm được đường ra,cứ vòng vòng một chổ. Nhìn thấy trời sắp tối, Uất Noãn Tâm gấp đến nỗi đầu đổđầy mồ hôi. “Hình như chúng ta bị lạc đường rồi!”
“Tôi biết!” Ngũ Liên rất bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng có chút sốtruột. Nguyên nhân chính là do đầu quá đau, cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có thểngất xỉu, rất khó trụ thêm được nữa. Nhưng bên cạnh vẫn còn một người con gái,anh là đàn ông, nhất định phải cho cô cảm giác an toàn, làm thế nào cũng phải cốgắng trụ vững.
Đầu đau làm cho anh không cách nào chống đỡ được, dựa vào một cái cây nghỉmột lúc. “Nghỉ một chút đi.”
Uất Noãn Tâm cũng mệt lã người, gật đầu, tìm một tản đá tựa đầu vào. Nhìnthấy sắc mặt của anh rất khó coi, cô không khỏi áy náy. “Thật xin lỗi…nếu khôngphải tôi cứ quấn lấy anh, thì bây giờ sẽ không.
…”
Cô biết rõ tính tình của anh không tốt, nói chuyện với cô rất phớt lờ. Nhưngxảy ra chuyện như vậy, một câu trách mắng anh cũng không nói. Vài lần cô suýtngã, cũng đều là anh đỡ cô, bị cô đẩy ra, cũng không để bụng. Nhìn vào nhữngđiểm đó, anh cũng không xấu xa đến vậy!”
Rốt cuộc anh là loại người như thế nào?
Ngũ Liên chỉ thở, không nói chuyện. Cả người giống như bị lửa đốt vậy, hơithở nóng hổi, đầu đau như búa bổ.
“Hôm nay chúng ta không thể đi tiếp rồi, tìm một cái hang nào đó ngủ lại mộtđêm đi.”
“Ngủ, ngủ?” Uất Noãn Tâm theo bản năng nắm chặt lấy cổ áo. Cô nam quả nữ, ởmột nơi hoang vu hẻo lánh. Đối phương lại là một đại sắc lang, ai biết sẽ xảy rachuyện gì chứ?
Nếu bây giờ còn sức lực, Ngũ Liên nhất định không khách sáo mà thét gào lên.Trong mắt của cô, bản thân dâm đãng đến mức đó sao? Nếu như không bị bệnh, có lẽanh sẽ có ý nghĩ đó, nhưng bây giờ anh muốn bước thêm một bước cũng cảm thấy mệtnhoài, làm gì còn sức nghĩ đến chuyện đó!
“Đi thôi!”
“Nhưng, nhưng mà….”
Ngũ Liên liếc nhìn cô một cái, nhưng đột nhiên phát hiện trên đỉnh đầu củanhánh cây có một con rắn. Tin chắc đó là một con rắn tham ăn, màu xanh mượt lànda khiến cho người khác nổi hết da gà. “Cẩn thận đừng động đậy, trên đầucô…”
“Cái gì?” Nhìn thấy mặt của anh xám xịt, trong lòng của Uất Noãn Tâm cũng tòmò, quay đầu lại nhìn theo.
Một con rắn đang trườn trên một nhánh cây, hai con mắt màu ngọc bích của nónhìn chằm chằm cô, bất cứ lúc nào cũng có thể bay qua cắn vào cổ cô.
………………
Một tiếng sau.
Trong hang động nhuộm sáng ánh lửa, Ngũ Liên ôm hai chân cuộn lại một góc,không nói gì nhìn người con gái đang vui vẻ nướng thịt rắn, mở miệng nhưng lạikhông biết nên nói gì đây.
Cô, cô thực sự là loại người này sao?
Thực sự là con gái sao?
Tình huống lúc nãy thật nguy hiểm mà, ngay cả anh còn kinh ngạc, đang suốtruột nghĩ cách cứu cô. Kết quả nhìn thấy cô vô cùng anh dũng nhặt một cành câylên, một mạch kéo con rắn xuống, tay phải cầm một cục đá đập thẳng vào đầu nó.Cả một quá trình đều lưu loát, vô cùng thành thạo.
Một người con gái ở trong rừng nhìn thấy rắn nên có phản ứng như vậy sao?
Không cần đàn ông đến vậy chứ!
“Ưm….thật là thơm….muốn ăn không…” Uất Noãn Tâm dùng một cành cây xiên thịtrắn đem đến trước mặt Ngũ Liên, nhìn thấy anh trừng hai mắt,dùng ánh mắt nhưnhìn thấy người ngoài hành tinh nhìn mình, có chút buồn cười. “Anh như vậy là cóý gì? Chưa nhìn thấy qua thịt rắn nướng sao?”
“Tôi nói anh biết, gần đây không có trái cây nào có thể ăn đỡ đói đâu. Khôngăn con rắn này, buổi tối anh đói tôi không lo đâu!”
“Này….anh còn nhìn!”
Ngũ Liên nhìn cô nửa ngày mới nói ra được một câu: “Cô thực sự là con gáisao?”
“Đương nhiên! Chẳng qua không giống như những tiểu thư cành vàng lá ngọc,oanh oanh yến yến anh biết thôi! Tôi lớn lên tại một làng nhỏ ở vùng ngoại ô HoaLiên, lúc còn nhỏ thường lên núi đốn củi. Tình huống gì cũng gặp qua rồi, cũngkhông cảm thấy có gì lạ. Làm sao giống được đại thiếu gia như anh, sợ đến mức tècả ra quần!”
Mặt Ngũ Liên đỏ lên, xấu hổ gào lên. “Ai tè cả ra quần, cô nói nhảm! Tôi locô gặp nguy hiểm thôi!”
“Ồ… vậy sao….” Vẻ mặt rõ ràng không tin, đã vậy còn trêu chọc.
“Người đàn bà đáng chết! Có lòng tốt còn không được báo đáp!”
“Chia sẻ một nửa thịt rắn cho anh, còn không tính là báo đáp sao?” Cô chiahơn một nửa thịt rắn cho anh. Dùng một cành cây vẻ một đường phân cách. “Hôm nayanh ngủ bên kia, tôi ngủ bên này, một khi vượt qua ranh giới….”
“Yên tâm! Hôm nay bổn thiếu gia không có hứng thú!” Ngũ Liên không vui vẻ cầmlấy thịt rắn, một hồi lâu mới hung hăn cắn một miếng. Vốn tưởng rằng không cógia vị, nhất định sẽ rất khó ăn. Nhưng không biết trên mặt cô có đắp thêm lá gìđó, ăn có chút cay cay, mùi vị cũng không tệ.
Uất Noãn Tâm cũng tự mình hưởng thụ “tiệc rắn” xong. Khi đã đầy bụng, mới suynghĩ đến chuyện buổi tối. Thời tiết ở trên núi rất lạnh, một khi lửa tắt, lạithêm ẩm thấp, rất khó qua một đêm. Cho dù ngày mai mặt trời có lên, cũng khó cóthể thuận lợi đi ra khỏi đây.
“Chúng ta nghĩ lại con đường đi của hôm nay một chút đi, sau khi xuống xe,hình như chúng ta cứ đi về phía bên trái, có một cây cổ thụ rất to, sau đó…anhcó nhớ không? Này! Anh nói chuyện với tôi đi! Uất Noãn Tâm quay đầu lại, lạinhìn thấy Ngũ Liên ôm lấy người cuộn tròn lại, lạnh đến run rẩy.
“Anh làm sao vậy?”
“Cô có thể qua đây, để tôi ôm cô không?
“Giờ là lúc nào, anh còn nghĩ đến những chuyện đó!” Uất Noãn Tâm thực sự không biết nói gì nữa. Đây gọi là sau khi ăn no nê thì bắt đầu ham muốn sao?
”Tôi…tôi sốt rồi…rất lạnh…”
“Anh cho tôi là kẻ ngu ngốc hả! Tôi cảnh cáo anh, đừng làm loạn, nếu không tôi không khách sao đâu!” Uất Noãn Tâm mặc kệ anh, tiếp tục ngồi nghĩ lại đoạn đường đi. Một hồi thật lâu, không nghe thấy động tĩnh gì. Quay đầu lần nữa, sắc mặt của Ngũ Liên trắng bệch, dường như thực sự rất khó chịu, bộ dáng gần như sắp ngất.
“Anh…anh đừng giả bộ…tôi không tin đâu nha….”
Cả người Ngũ Liên run rẩy, cả môi cũng nhợt nhạt hơn.
“Anh làm sao vậy? Không phải bệnh thật chứ?” Uất Noãn Tâm nửa tin nửa nghi chạy qua đó, sờ trán của anh, nóng hổi! Ngón tay thì lạnh như băng. Lúc này cô mới biết sự việc thật nghiêm trọng, vội vàng cởi áo khoác ngoài đắp lên, ôm chặt lấy anh.
“Anh đỡ chút nào chưa?”
“Tôi rất khó chịu….đầu rất đau…rất lạnh…” Ngũ Liên nói chuyện cũng không rõ ràng, cả người gần như suy sụp, cứ nói câu rất lạnh.
Uất Noãn Tâm không còn cách nào, trong lòng đành phải kéo anh nằm dưới chân mình. “Như thế nào? Đỡ hơn chút nào chưa!” Cô rất khó chịu khi nhìn thấy người khác bị bệnh, cho dù đó là Ngũ Liên kẻ mà cô ghét nhất, nhưng một khi có bệnh vẫn làm cho lòng cô lo lắng.
“Anh cũng là, sức khỏe thật kém mà, chạy có vài bước đã phát sốt…bị bệnh rồi, tại sao không nói sớm…anh là một kẻ ngu ngốc mà!”
Đổi lại lúc trước, cô cứ càu nhàu sức khỏe anh kém, còn chữi anh ngu ngốc, Ngũ Liên đã gây chiến với cô từ sớm rồi. Nhưng có lẽ do bị bệnh cơ thể yếu ớt, giờ phút này nghe những lời này lại cảm thấy…ấm áp. Nghe thấy cô oán trách, dường như cũng không đến nỗi tệ.
“Kể một câu chuyện cười, để tôi vui vẻ…”
“….” Trán của Uất Noãn Tâm vẽ ba đường hắc tuyến. Đây là yêu cầu gì đây? Người bệnh cũng có hứng nói giỡn sao?
“Kể đi…tôi đang bị bệnh…” Giọng điệu của Ngũ Liên rất mềm yếu, có chút làm nũng, ánh mắt đẹp của anh nhìn Uất Noãn Tâm, cổ cô muốn rụt lại. Ca thán trong lòng người đàn ông này quả thật là yêu nghiệt mà! Bị bệnh còn đẹp đến vậy.“Kể đi…”
“Được! Tôi kể!” Đàn ông làm nũng là một chuyện cực kỳ đáng sợ, Uất Noãn Tâm tự nhận mình không có khả năng phản kháng. Nghĩ một lúc. “Tôi kể cho anh nghe câu chuyện châm biếm sở trường nhất nha, buồn cười lắm đó!”
“Một con thỏ với một con rùa chạy rất nhanh rất nhanh chạy đua với nhau, con nào thắng?”
“Con thỏ!”
“Sai! Tôi đã nói rồi, là một con rùa chạy rất nhanh rất nhanh mà!”
“………..” Tại sao anh lại cảm thấy càng lạnh hơn nhỉ?
“Hỏi anh lần nữa, một con thỏ và một con rùa mang kính râm thi chạy, con nào thắng?”
“Con thỏ!”
“Sai! Con rùa mang kính râm về nhất, vẫn là con rùa chạy rất nhanh rất nhanh lúc nãy mà!”
Ngũ Liên bĩu môi, rất oán trách. “Không mắc cười!”
“Sao anh còn cười!”
“Tôi cảm thấy dáng vẻ của cô rất buồn cười! Giống như một đứa ngốc, thích diễn trò!”
“…………..”Đây gọi là giả giọng sánh vai hiểu không? Có biết biểu diễn không!
Cảm xúc của anh đột nhiên có chút trầm lại, thì thào ca thán. “Lúc còn nhỏ, mẹ tôi cũng kể chuyện cười cho tôi nghe, truyện cười của bà so với cô hay hơn rất nhiều!”
“Ngày mai về nhà, bảo mẹ anh kể anh nghe!”
“Mẹ tôi… đã chết từ rất lâu rồi….”
Lòng Uất Noãn Tâm có chút buồn. Thì ra, anh cũng giống cô vậy, đều là đứa con không có mẹ. Anh phóng túng như vậy, cũng bởi vì mất đi tình yêu thương của mẹ! Đột nhiên cô cũng có chút hiểu anh, còn có chút đau lòng.
Chỉ là, chuyện đau lòng, không nên sa vào nó quá sâu, nếu không càng khó bước ra.
Cô thụt cho anh một đấm, vui đùa cười to nói: “Đừng giả bộ đáng thương! Trái tim tôi sắt đá, chiêu này vô dụng đối với tôi!”
“Ai giả bộ đáng thương chứ!” Ngũ Liên xì mũi. Đầu nhìn về người phụ nữ bản thân lần đầu tiên thẳng thắn, cùng với khuôn mặt yếu ớt, đã không đồng tình thì thôi, còn nói anh giả bộ đáng thương? Cái thứ không tim không phổi!
“Bà ngoại nói, người thân khi mất đi, sẽ biến thành một vì sao ở trên trời, theo dõi những người mình yêu thương!” Cô chăm chú nhìn lên bầu trời, chỉ vào chổ đầy sao. “Có lẽ mẹ anh cũng đang ở đó, dõi theo anh!”
“Ngây thơ!” Ngũ Liên khinh bỉ, nhưng vẫn nhìn về phía nơi tay cô chỉ.
Không ai biết được, tuy rắng mỗi đêm anh đều chìm trong sắc dục, ngập trong men rượu, nhưng yêu thích nhất, đó là một mình ngắm sao ở trên núi. Nhưng không ngờ người con gái lần đầu tiên cùng anh ngắm sao lại là cô, đúng là vận mệnh trêu đùa con người mà.
“Lâm Khiết Hồng, không phải mẹ ruột của cô sao!”
“…………..” Uất Noãn Tâm không ngờ anh lại đột ngột hỏi như vậy, ngón tay cứng nhắc. “Tất nhiên phải, chỉ là tôi một mình tựa lập ở nước ngoài…”
“Cô không cần nói dối! Đây là thói quen che dấu của chính trị để tránh gièm pha, bổn thiếu đã sớm nhìn thấu rồi. Cô là con gái riêng của Uất Kiến Hùng!”
Uất Noãn Tâm tự chế nhạo mình không thể gạt được anh, lựa chọn im lặng.
“Thấy cô chăm sóc tôi như vậy, nhắc nhở cô một câu. Nam Cung Nghiêu là một con hồ ly khôn khéo, làm sao không nhìn ra được thân phận của cô chứ. Anh ta biết cô là con riêng, còn lấy cô, nhất định có mục đích. Cô tự mình cẩn thận đi, đến lúc đó bị ăn sạch sẽ đến xương cũng không còn.”
“Chuyện của tôi, không cần anh lo!”
“Tôi cũng chẳng thèm lo, tự cô suy nghĩ cẩn thận đi!”
Uất Noãn Tâm không lên tiếng. Nam Cung Nghiêu lấy cô vì mục đích khác, cô làm sao không biết được. Chỉ là hoàn cảnh trước mắt của cô đã đủ khó khăn rồi, thực sự không muốn nghĩ xem đằng sau còn có âm mưu gì nữa. Nói về mưu kế, cô mãi mãi cũng không phải đối thủ của anh. Đành ngồi chờ chết, yên lặng chờ xem.
Cơn bão cần đến, cuối cùng cũng sẽ đến, cô muốn phản kháng cũng không giúp được gì. Chi bằng cái gì cũng không nghĩ đến, bớt đi được chút phiền não.
Nghe thấy tiếng “hu la la” của gió thôi, Ngũ Liên nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ. Uất Noãn Tâm chăm sóc anh rất lâu, đến nữa đêm chịu không nổi nữa, mới từ từ đi vào giấc ngủ. Ngủ một giấc trời sáng, cho đến khi mặt trời lên gắt gao chiếu vào mắt, mới chịu mở cặp mắt kèm nhèm buồn ngủ ra.
Vừa mở mắt, thì đã nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai đang phóng to ở trước mặt.
Một cánh tay của Ngũ Liên đỡ lấy đầu, giống như thói quen lười nhác thông thường của các công tử, nghiêng nửa người nhìn cô chằm chằm, cánh môi xinh đẹp giương lên. “Chào buổi sáng!”
Uất Noãn Tâm vừa mới tỉnh dậy, có chút lơ đãng. Cô cứ lâng lâng nhìn người phía trước, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy khuôn mặt phía trước, rất hấp dẫn. dáng người tuyệt đẹp, làn da giống như một bình gốm sứ tinh tế. Vẻ hoài nghi kiêu ngạo trước cô, càng tăng thêm sự hấp dẫn.
Lông mi thật dài thật dài, ánh mặt trời có thể thông qua những khe trống chiếu vào, tạo thành những bóng dài. Đôi môi cũng rất tinh tế, mỏng manh, cánh môi trời sinh, bay giữa nhân gian càng lộ vẻ phong tình. Nhưng mà, nghe nói người môi mỏng thường rất bạc tình!
Tuy rằng đầu óc của Uất Noãn Tâm vẫn chưa hoạt động bình thường, nhưng khi có một gương mặt đẹp như vậy đến gần, khiến nhịp tim không khỏi đập nhanh.
Như trong truyền thuyết nói đến….mỹ nam ngủ say vậy….