Tại khách sạn lớn Giang Nam.
Ngũ Liên nhìn sắc mặt ngày càng khó coi của Ngũ Chấn Quốc, lại lười biếngliếc nhìn điện thoại di động. “Ông nội, ông không nhớ nhầm thời gian đó chứ, đãmột tiếng rồi, ngay cả cái bóng của Nam Cung Nghiêu cũng không thấy!”
Ngũ Chấn Quốc biết rõ anh đang chế giễu mình, lạnh giọng “hừ” một tiếng.“Người không dám nể mặt ông, cậu ta là người đầu tiên, ba lần bốn lượt mời, cậuta mới chịu đồng ý!”
“Anh ta đã như vậy, còn cái gì đáng nói chứ! Cháu có chuyện, phải đitrước….”
“Ngồi xuống!” Ngũ Chấn Quốc quát lớn một tiếng. “Nói cho cùng, những việc nàyđều do cháu gây ra đó! Nếu như không phải cháu….không tôn trọng vợ của người ta,cậu ta cũng không có cái gan làm mất mặt ông. Lần này là chúng ta sai, ngoanngoãn ngồi đây đợi cho ông!”
Ngũ Liên bắt chéo hai chân, dáng vẻ bất cần đời.
“Tư lệnh, Nam Cung tổng tài đến rồi!” Chú Đức đẩy cửa đi vào thông báo.
“Mời cậu ta vào đây!” Ngũ Chấn Quốc niềm nở đón tiếp, trừng mắt cảnh cáo vớiNgũ Liên. “Lát nữa phải thu lại tính khí của cháu, đừng có thêm dầu vào lửađó!”
Ngũ Liên vẫn cười một cách lập dị, một chút nghiêm túc cũng không có, chàotheo kiểu quân đội. “Tuân lệnh, ông nội!”
Nam Cung Nghiêu bước vào, Ngũ Chấn Quốc lập tức thay đổi sắc mặt, nở nụ cườiđón tiếp. Nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc nói: “Tiểu Nghiêu à! Giá trị con người củacậu quá lớn, ngay cả tôi cũng không mời nổi cậu nha!”
“Để cho Ngũ tư lệnh phải mời, thật bất đắc dĩ, do gần đây công ty quá nhiềuviệc.” Nam Cung Nghiêu tỏ vẻ chân thành, nhưng trong lòng đều hiểu rõ, chẳng quachỉ khách sáo ngoài mặt thôi, diễn kịch thôi mà.
“Hoàn Cầu là trụ cột kinh tế của Đài Loan, cậu là quý nhân nhiều việc, có thểhiểu được! Chỉ cần không trách cứ đứa cháu không hiểu chuyện này của tôi là đượcrồi!” Liếc nhìn về phía Ngũ Liên. “Còn không mau rót rượu cho Nam Cung tổngtài!”
Ngũ Liên nghe lời rót một ly rượu, nhìn hai người biểu diễn.
“Làm ra chuyện lớn như vậy, tôi thực sự không còn mặt mũi nào nhìn cậu! Tựphạt một ly, coi như xin lỗi thay nó!”
Nam Cung Nghiêu giữ tay Ngũ Chấn Quốc lại. “Sai không phải ở Ngũ tư lệnh, tạisao phải nói lời xin lỗi chứ.”
Ngũ Chấn Quốc lập tức hiểu rõ ý tứ của anh, là không nể mặt ông, muốn NgũLiên tự mình xin lỗi. Trong lòng ít nhiều cũng có chút không vui, nhưng vẫn cười“ha ha”. “Đúng đúng đúng! Có vẻ tôi không hiểu phép tắc rồi!”
Ngũ Liên rót một ly rượu, vẫn bày ra bộ dạng không có gì để chật vật. “Tôituổi trẻ kiêu ngạo, rất nhiều đạo lý đều không hiểu rõ, đắc tội với Nam Cungtổng tài, mong anh hãy thông cảm, ngày sau nhắc nhở người em trai này nhiều hơn.Mượn ly rượu này, trả cho anh cái không phải của em! Lúc trước có chổ nào khôngphải, dùng một nét xóa hết đi!”
Nói xong, một hơi uống cạn, uống liên tục ba ly.
Nam Cung Nghiêu cũng không ngăn anh, nhìn anh uống rượu phạt.
Chú Đức đi đến sau lưng Ngũ Chấn Quốc, bên tai nói nhỏ vài câu. Ông đứng dậy,nói quân đội có chút việc cần giải quyết, bảo Ngũ Liên hãy tiếp đãi Nam CungNghiêu thật tốt, bản thân rời khỏi trước.
Hai người im lặng uống vài ly rượu. Ngũ Liên mở lời trước. “Nếu ông nội đãkhông ở đây, cũng không cần tiếp tục diễn kịch, mở rộng cửa mà nói rõ mọi chuyệnđi! Vụ án cường bạo là anh đổ tội cho tôi, đúng không!”
“Những ký giả đuổi theo tôi và Uất Noãn Tâm, còn cả chuyện đánh lén LươngCảnh Đường, cũng do anh sắp xếp! Nhưng anh còn sợ không đủ, tìm người chụp léntôi và Uất Noãn Tâm, tung ra scandal ngoại tình. Tất cả mọi việc, đều do anhlàm!”
Nam Cung Nghiêu chỉ uống rượu, ánh mắt không chút gợn sóng. Một hồi sau, mớinở một nụ cười nhạt. “Ngũ thiếu đang nói cái gì vậy? Tôi nghe chẳng hiểu gìhết!”
“Nghe không hiểu sao?” Ngũ Liên cảm thấy rất buồn cười. “Tôi biết rõ anh đêtiện vô liêm sỉ, thủ đoạn độc ác, nhưng ít nhất dám làm thì phải dám nhận chứ!Trong lòng tôi và anh đều hiểu rõ, cần gì phải giả vờ!”
“Ngũ thiếu rõ ràng biết đêm đó có người chụp lén, lại giả vời không thấy, làxuất phát từ mục đích gì hử?”
“Bổn thiếu không khôn ngoan được như anh, rất đơn giản, bảo vệ Uất NoãnTâm.”
“Tung ra scandal ngoại tình là cách bảo vệ, thực sự rất đặc biệt nha!”NamCung Nghiêu hơi chế giễu. Vì sự quan tâm của anh ta với cô, cảm thấy rất khóchịu. “Tổn thương đã được hình thành, lại mở buổi họp báo, đổ mọi trách nhiệmlên người mình, có ý nghĩ sao?”
“Có ý nghĩ hay không, anh rất nhanh sẽ được biết! Tục ngữ có câu ‘muốn ngườikhác không biết, trừ khi mình đừng làm’, bổn thiếu nhất định sẽ làm cho Uất NoãnTâm thấy được bộ mặt thật của anh!”
“Theo như tôi biết, phu nhân của tôi đối với cậu có thành kiến. Cậu cho rằng,cậu nói, cô ấy sẽ tin sao?”
“Điều này anh không cần lo! Bổn thiếu tự có cách!”
“Cho dù cô ấy tin cậu, thì sao chứ? Chẳng qua chỉ là một con cờ, yêu tôi, hayhận tôi, tôi cũng không để ý! Tóm lại mục đích của tôi đã đạt được rồi!”
“Vì công ty ‘khai thác mỏ Lôi Đình’ mà hy sinh cô ấy, đáng sao?”
“Tại sao không đáng chứ?Tôi cảm thấy tiết kiệm được rất nhiều là đằng khác!Trải qua lần biến động này, chứng khoán của Ngũ thị rớt giá thê thảm. Cậu chorằng, có thể phục hồi như lúc đầu được sao?”
“Không phục hồi được thì sao chứ? Cục diện lưỡng bại câu thương (tạm dịch: cảhai bên đều có tổn thất), ít ra, người thua thể thảm nhất không phải làtôi!”
“Theo ý cậu, người thua là tôi sao?”
“Đánh cược đi!Anh nhất định sẽ hối hận về việc đã tổn thương trái tim của côấy!” Ngũ Liên nhìn chằm chằm vào mắt Nam Cung Nghiêu, nói một cách chắc chắn.Nhưng thái độ của anh không một chút lo lắng. “Ván cược này, sợ rằng người thualà cậu! Nếu như con át chủ bài của cậu là Uất Noãn Tâm, thì tôi thực sự thay cậulấy làm tiếc!”
“Thời gian sẽ chứng minh tất cả, chúng ta cứ mở mắt chờ xem!” Ngũ Liêngiơ
ly rượu lên, chạm ly với ly của Nam Cung Nghiêu, trong lòng mỗi người đềucó sự nghi ngờ, không nắm chắc phần thắng trong tay.
Ngay lúc đó, Nam Cung Nghiêu vì sự nghiêm túc của Ngũ Liên cảm thấy có gì đókhông đúng. Hai người họ đều là không phải kẻ mềm yếu, rất cứng đầu, muốn đốiphương nhận thua, phải bắt lấy điểm yếu để uy hiếp. Tất nhiên, Uất Noãn Tâmkhông phải nhược điểm của anh, cô chỉ là một người nhỏ bé tầm thường không đángkể mà thôi.
Cô nghĩ thế nào xem thế nào, anh không cần quan tâm. Cho dù cô chết đi, anhcũng không có cảm giác.
Anh lạnh lùng nghĩ thế, chỉ là trong lòng, từ đầu đến cuối ở một chổ, lưu lạimột chút cảm giác gì đó không thể xác định được.
………………
Ngũ Liên tắt màn hình, quay đầu lại nhìn Uất Noãn Tâm. Sắc mặt của cô trắngbệch, trong mắt chứa đầy kinh ngạc và tức giận, cả người run rẩy vô cùng lợihại, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Anh có chút không đành lòng, nhưng nếu không lấy toàn bộ kim châm này ra, saunày cô sẽ càng bị tổn thương sâu hơn. Anh ép bản thân nhẫn tâm nói: “Nhìn thấyrõ chưa? Đây là sự thật em muốn biết đó!”
Từ đầu đến cuối, theo những lời Nam Cung Nghiêu nói, cô chẳng qua chỉ là concờ anh lợi dụng nhằm đả kích Ngũ thị, giành lấy công ty ‘khai thác mỏ Lôi Đình’.Khi con cờ mất đi giá trị lợi dụng, kết quả cuối cùng, chỉ là đồ bỏ đi!