Nam Cung Nghiêu thức trắng cả đêm, đứng ở bên cửa sổ hút thuốc nguyên đêm, ánh mắt nhìn chăm chăm dưới lầu. Anh rất rõ bản thân đang căng thẳng cái gì, chờ đợi cái gì, nhưng, anh từ chối thừa nhận. Hai bên có má chút xanh xao, ánh mắt lãnh đạm nhìn xuyên qua bóng tối. Trên khuôn mặt luôn lạnh lùng khốc liệt đó, hiện rõ một sự mệt mỏi và tiều tụy, đầu nhức nhối
Đêm nay, trong ấn tượng của anh rất ngắn. Anh không biết bản thân làm sao, chỉ nghĩ đến Uất Noãn Tâm, nghĩ xem cô đã đi đâu, có xảy ra chuyện gì nguy hiểm không. Bởi vì anh chán ghét bản thân nghĩ như vậy, ngày càng mâu thuẫn, đau đớn không nguôi.
Đã mười giờ rồi, mưa gió bên ngoài vẫn thổi. Ngày hôm qua lúc cô rời khỏi biệt thự, tâm trạng không ổn định như vậy, có thể té ngã ở trên núi không? Nếu như không có người phát hiện, cô rất có thể…
Trong lòng có một trận hoảng sợ, anh bắt lấy điện thoại, hạ mệnh lệnh cho một người ở bên đầu dây: “Trong vòng một tiếng, tìm ra Uất Noãn Tâm!”
Cô muốn chết, cũng phải chết trong tay anh, anh tuyệt không cho phép cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Ngay lúc đó, ngoài cửa truyền đến tiếng của Hà quản gia: “Thiếu phu nhân, cô về rồi….hôm qua cô đã đi đâu….có xảy ra chuyện gì không?”
Cô cứ vậy trở về sao? Nam Cung Nghiêu không ý thức được bước chân của chính mình vội vàng như thế nào, một mạch đi ra ngoài. Nhưng đi đến cửa, anh ép mình bước đi ổn định, giả vờ vừa bước ra cửa, vẫn trưng bộ mặt lạnh lùng với cô, mở miệng chế giễu. “Hôm qua không phải nói muốn cắt đứt quan hệ với tôi sao? Còn trở về đây làm gì?”
Vừa nhìn thấy anh, những âm mưu lợi dụng đều hiện ra, cho dù Uất Noãn Tâm cố gắng nhẫn nhịn, nhưng vẫn lộ ra một tia phẫn nộ, quật cường ra mặt, thẳng người đi qua anh.
Anh chán ghét vẻ làm ngơ của cô!
Nam Cung Nghiêu giữ cô lại. “Tôi đang nói chuyện với em!” Anh đoán cô sẽ kịch liệt phản kháng, nhưng không hề, chỉ bình tĩnh quay đầu lại, thờ ơ nhìn anh. “Giao dịch giữa hai chúng ta, vẫn chưa xong sao.” Bình tĩnh đến mức dường như anhh là người không có liên quan.
“Không phải anh đã nói, quan hệ giữa hai chúng ta chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi sao? Tôi có chán ghét anh, cũng phải vì sự nghiệp của ba tôi mà lo lắng, có phải không?”
(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)
Cô cứ vậy mà dùng thái độ đó nói chuyện với anh, còn mỉa mai anh!
Trong lòng Nam Cung Nghiêu có một làn sóng thù địch tăng lên đột ngột, sớm biết như vậy, hôm qua không cần lo lắng cho cô, sống chết mặc kệ cô! Lòng tự tôn từ trước đến giờ của anh rất mạnh mẽ, rõ ràng bản thân không nghĩ vậy, lại làm ra chuyện so với tưởng tượng của mình khác nhau một trời một vực, lạnh lùng hất tay cô ra.
“Em có thể nghĩ như vậy thì tốt! Đừng có đòi sống đòi chết, thật phiền phức!”
Uất Noãn Tâm cười lạnh. “Anh yên tâm, chuyện ngốc nghếch như hôm qua, sẽ không bao giờ xảy ra thêm lần nữa!”
Trước khi trở về đây, trong lòng cô đã suy nghĩ thật kỹ càng. Bắt đầu từ hôm nay, bọn họ chỉ có quan hệ lợi dụng. Một người không quan hệ với mình, có gì đáng cho mình tức giận chứ? Không quan tâm, không lo lắng, cũng không có cảm giác!
Cô không thèm nhìn anh, quay người vào phòng. Ở trước mặt anh,, đóng sầm cửa lại.
Nam Cung Nghiêu thực sự bị thái độ của cô làm cho tức giận, nắm chặt tay lại, huyệt thái dương đột nhiên thẳng lên, gân trên bàn tay đều co rút lại. Cô từ trước đến giờ chưa bao giờ dùng thái độ này nói chuyện với anh, ban đầu, cô rất sợ anh, đến sau này, anh đối xử với cô tốt một chút, cô liền đối với anh tràn đầy say mê. Nhìn thấy ánh mắt của anh cực lực che dấu tình ý, tựa như một mối tình đầu, như một cô gái nhỏ không muốn bị đối phương phát hiện.
Mặc kệ cô đang diễn kịch, hay nghiêm túc, anh không thể không thừa nhận, cái cảm giác thẹn thùng đó thực sự đã đá động đến anh. Cho nên anh mới không thể khống chế, hôn cô. Phải biết rằng, điều này đối với anh mà nói chẳng có ý nghĩa gì hết.
Diễn xuất trước đây của cô quá khéo, đến nỗi anh không cách nào chấp nhận được trong mắt không còn tràn đầy tình yêu, sự lạnh nhạt của cô càng khiến cho nổi trận lôi đình.
Anh hung hăn đẩy cửa phòng, tức giận đẩy đổ chiếc ghê da. Điện thoại di động đổ chuông, bên dầu kia của điện thoại đưa đến tin tức khiến cho lông mày của anh nhíu chặt lại.
“Cậu nói, cô ấy ở trong biệt thự của Ngũ Liên một đêm sao?”
“Vâng! Thiếu phu nhân khoảng chín giờ sáng hôm nay mới rời khỏi!”
“Bốp…” Nam Cung Nghiêu quăng chiếc di động lên bàn làm việc, ánh mắt tức giận như một con thú nguy hiển. Phản ứng tối hôm qua của cô kịch liệt như vậy, anh còn cho rằng cô thực sự rất đau lòng, kết quả vừa quay lưng một cái cô đã đi tìm Ngũ Liên. Bởi vì có Ngũ Liên làm lá chắn, cô mới không kiêng kỵ gì ở trước mặt anh diễu võ giương oai sao?
Cô quá coi thường anh rời, anh cũng có cách làm cho cô sống không bằng chết!
…………….
Những ngày sau đó hai người hoàn toàn bước vào kỷ nguyên băng hà, Uất Noãn Tâm cố ý tránh né Nam Cung Nghiêu, còn anh xem cô như là không khí. Căn nhà vốn không có bất kỳ tức giận gì, bây giờ hoàn toàn trở thành hầm băng. Uất Noãn Tâm còn mong như vậy, nếu đã chán ghét nhau như vậy, vậy thì cứ giày vò nhau đi!
Truyền thông đưa tin, vụ án Ngũ Liên cường bạo là bị vu oan, Lâm Lâm cũng ra mặt làm chứng, là cô bị uy hiếp, Uất Noãn Tâm không biết Ngũ Liêm đã làm như thế nào, nhưng điều này làm cho cô có chút yên tâm. Bản thân là một luật sư, cô không muốn nhìn thấy có người khác bị hãm hại. Vì điều đó, thậm chí cô cũng không tiếc ra mặt làm chứng Nam Cung Nghiêu mới là kẻ giật dây ở đằng sau.
Vết thương của Lương Cảnh Đường không có gì đáng ngại, đã xuất viện mất ngày, Uất Noãn Tâm đi đón anh. Anh phải ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, mời y tá có chuyên môn về chăm sóc, không cần cô thường xuyên đến thăm. Trải qua những chuyện vừa rồi, cô cũng rất mệt. Hầu hết thời gian. đều ở trong nhà nghỉ ngời, người duy nhất có thể làm bạn với cô, là Nam Cung Thiếu Khiêm, quan hệ giữa hai người vẫn giống như ngày trước vậy vô cùng thân thiết.
“Cốc cốc….
Uất Noãn Tâm mở cửa, rất ngạc nhiên khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Nam Cung Thiếu Khiêm, bình thường hai người đều ở trong phòng anh hoặc vườn hoa nói chuyện, anh trước giờ chưa từng chủ động đến tìm cô.
Nam Cung Thiếu Khiêm mỉm cười, dịu dàng như làn gió, nhìn ánh mắt quan tâm và ôn áp của cô. “Canh Hà quản gia hầm, anh chỉ uống một chén, còn rất nhiều, mang qua cho em!”
Uất Noãn Tâm sững người, vội vàng nói. “Qua phòng anh đi!”
“Không cần phiền phức vậy đâu, ở đây đi!”
“Vậy anh đợi em một chút….”Uất Noãn Tâm đóng cửa lại, tỉ mỉ dò xét nguyên căn phòng một lần, sợ có bất kỳ đồ vật nào ‘bán đứng’ quan hệ giữa cô và Nam cung Nghiêu. Xem đến lần thứ ba chắc chắn không có gì, mới mở cửa. “Đi vào đi!”
Nam Cung Thiếu Khiêm bỏ chung canh xuống, đổ ra cho cô. “Thì ra em ở căn phòng này!”
“Ưm!”
Nam Cung Thiếu Khiêm nghĩ một lúc, nghi ngờ mở miệng. “Thực ra….anh vẫn muốn hỏi em, em và gia đình Nam Cung có quan hệ gì. Lúc đầu anh nghĩ em là người làm, sau này mới biết không phải.” Sợ cô không vui, lại vội vàng nói thêm. “Anh chỉ tùy tiện hỏi thôi, nếu em thấy ngại, cũng không cần trả lời.
Uất Noãn Tâm vẫn không muốn trả lời, nhưng nếu không cho anh một lý do hợp lý, nhất định anh sẽ nghĩ ngợi lung tung trong đầu! Quan hệ giữa cô và Nam Cung Nghiêu không thể phơi bày, đành phải gạt anh thêm một lần. “Ba của em cùng anh trai anh là đối tác làm ăn với nhau, gần đây ông ấy không ở trong nước, sợ em buồn chán, mới bảo em đến đây ở nhờ một thời gian.”
“…..Vậy ba em muốn giới thiệu em với anh trai anh phải không?”
“Ưm!” Tại sao có thể đi đến cái kết luận này chứ? Uất Noãn Tâm vội vàng xua tay. “Không phải không phải! Chỉ ở nhờ thôi mà!”
“Như vậy à….vậy….em có bạn trai chưa?” Mặt của chính Nam Cung Nghiêu đỏ lên trước, không dám nhìn cô, nhưng lại chời đợi câu trả lời của cô.
“Không có!”
Anh kìm nén vui sướng. “Ba của em không giới thiệu cho em sao?”
“Thôi đi mà! Chẳng qua bây giờ em không muốn nói chuyện yêu đương!”
“Tại sao chứ?”
“……….” Hiếm khi anh truy hỏi, cảm thấy có chút vấn đề nha! Uất Noãn Tâm đành phải trả lời. “Chưa gặp được người em thích!”
“Ò….” Một chút vui sướng của Nam Cung Thiếu Khiêm nhanh chóng thay vào đó là thất vọng, đồng thời chế giễu bản thân, có gì đáng phải thất vọng chứ. Ngay cả anh trai cô còn không thích, làm sao có thể thích một kẻ tàn phế như anh chứ? Nhưng anh thực sự rất muốn cùng cô ở bên nhau mãi mãi.
“Anh sao vậy? Dường như không được vui cho lắm!”“Không có đâu! Em uống canh đi!”
“Ưm! Cám ơn!” Uất Noãn Tâm uống vài ngụm, mới nghĩ đến một chuyện. “Đúng rồi, không phải anh nói anh muốn mua tập tranh của họa sĩ Vickie sao? Vừa hay hôm qua em có ghé qua nhà sách, mua cho anh hai quyển. Ở trong ngăn kéo bên kia đó, anh tự mình qua lấy đi!”
“Cái này hả?” Nam Cung Thiếu Kiêu mở ngăn kéo ra, lấy hai tập tranh dày cộm từ bên trong ra. Vừa định đóng tủ lại, đột nhiên bị một màu đỏ tươi khiến ánh mắt anh đau đớn.
Chứng nhận kết hôn.
Sắc mặt của anh trở nên trắng bệch, cô kết hôn rồi?
Không thể nào! Có lẽ của người khác.
Anh lấy hết dũng khí, run rẩy mở ra, bên phía nhà gái, in rõ ràng tên của cô, còn nhà bên kia, là…..
Đầu óc của Nam Cung Thiếu Khiêm trống rỗng, không biết nên phản ứng như thế nào, hoàn toàn ngây dại. Anh không dám tin vào những gì mắt mình nhìn thấy, hận không thể chọc mù hai con mắt.
“Làm sao vậy? Không tìm thấy sao?” Uất Noãn Tâm nhìn thấy sắc mặt của anh rất kém, liền nhìn theo ánh mắt của anh, cũng bị dọa đến mức suýt chút làm rơi cái chén, vội vàng đóng ngăn kéo lại. Nhưng không còn kịp nữa rồi, anh đã nhìn thấy hết.
“Em….em và anh hai….” Cả người Nam Cung Thiếu Khiêm lạnh run, sắc mặt trắng như tờ giấy, môi cũng trắng bệch, dường như cả thế giới đều sụp đổ. “Hai người là….vợ chồng?”
Uất Noãn Tâm hoảng loạn đến nổi không biết nên giải thích như thế nào. “Thực xin lỗi….thực xin lỗi….em….em không cố ý lừa gạt anh đâu….”
“Em lại có thể giấu tôi lâu đến vậy!” Nam Cung Thiếu Khiêm không khống chế mà gào thét lên. “Em không cố ý gạt tôi, nhưng lúc nãy lại còn nói dối tôi! Nếu không phải tôi tận mắt nhìn thấy, em định gạt tôi đến khi nào hử? Cả đời sao?”
Nam Cung Thiếu Khiêm đẩy mạnh Uất Noãn Tâm ngã ở trên bàn, mạch máu ở trên người đều vỡ tung ra, trên cổ nổi đầy gân xanh. “Tại sao chứ, tại sao em có thể đối với tôi như vậy….tại sao hả….”
Tình trạng của anh càng ngày càng kích động, hai mắt đỏ bừng, cổ họng phát ra âm thanh bi thương như một con mãnh thú đang gầm thét. “Em đã gạt tôi…..em đã lừa dối tôi….”
Hà quản gia bị kinh động, vừa chạy vào, liền phát hiện Nam Cung Thiếu Khiêm đang điên cuồng gào thét, mười ngón tay nắm chặt xe lăn, móng tay và kim loại cà sát nhau phát ra âm thanh nghe chói tai, móng tay của ngón út đều bị gãy, cả bàn tay đều là máu. Vội vàng đi đến ngăn cản anh ‘tự ngược’, nhưng một khi anh đã phát điên lên, sức lực vô cùng to lớn, bà vốn không thể khống chế được. “Thiếu phu nhân, mau đến đây giúp một tay đi!”
Uất Noãn Tâm vừa bị dọa đến ngây ngốc, lúc này mới phản ứng lại, vừa vội vàng giữ chặt tay của Nam Cung Thiếm Khiêm, vừa gọi to. “Người đâu mau tới đây, gọi bác sĩ Tần…….người đâu mau đến đây…..”
“Em đã gạt tôi…..tôi hận em…..” Nam Cung Thiếu Khiêm trừng mắt nhìn chằm chằm Uất Noãn Tâm, ánh mắt độc ác hung bạo, cứ như muốn rút gân lột da cô.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi……em không phải…..” Nước mắt tuôn chảy xuống, Uất Noãn Tâm vô cùng hối hận. Tất cả đều là lỗi của cô, nếu cô nói cho anh biết từ sớm, nếu không anh cũng không trở nên như vậy……..là cô làm hại anh!
Bác sĩ tần vội vàng chãy đến, hợp sức với bọn họ đưa Nam Cung Thiếu Khiêm lên giường, bọn họ sống chết giữ chặt lấy tay chân của anh. Nam Cung Thiếu Khiêm liều mạng giãy dụa. “Buông tôi ra….buông tôi ta…..tôi không muốn tiêm….”
“Đè chặt, đừng để cậu ấy động đậy!” Bác sĩ Tần từ trước đến nay chưa bao giờ thấy Nam Cung Thiếu Khiêm mất khống chế như vậy, tay cầm kim run rẫy, khó khăn lắm mới xác định đúng mạch máu của anh, nhanh chóng tiêm vào.
Ngay giây phút đó, Uất Noãn Tâm xoay mặt nhắm hai mắt lại. Cô không dám nhìn cảnh tượng tàn nhẫn này, càng không dám nhìn ánh mắt tức giận của Nam Cung Thiếu Khiêm. Tiếng gào thét của anh bên tai cô, đã trở thành sự giày vò đối với cô.
Không bao lâu, thuốc an thần đã phát huy tác dụng, tốc độ giãy dụa của Nam Cung Thiếu Khiêm ngày cảng giảm dần, cuối cùng chìm vào trong giấc ngủ.
Mọi người nhẹ nhàng thở ra một hơi, mồ hôi chảy ròng ròng.
Hà quản gia bảo mọi người lui xuống, bất đắc dĩ nhìn Uất Noãn Tâm. “Nhị thiếu gia không phải vẫn tốt sao? Làm sao đột nhiên có thể….
Uất Noãn Tâm nức nở nói: “Thực xin lỗi, là lỗi của tôi….”
Nhìn thấy cô đau buồn rơi nước mắt, Hà quản gia cũng không nhẫn tâm chỉ trích cô. “Tôi sẽ thông báo cho đại thiếu gia!” Lắc đầu đi ra ngoài.
Uất Noãn Tâm nắm lấy tay của Nam Cung Thiếu Khiêm, nói không thành tiếng. Trong cái nhà này, anh là người đối xử với cô tốt nhất chân thành nhất, người cô không muốn tổn thương nhất chính là anh, lại làm cho anh tổn thương thêm lần nữa, cô thật đáng chết! Nếu có thể làm lại từ đầu, cô thực sự không muốn gạt anh, nhưng không có nếu như…..”
……………
Chưa đến nửa tiếng, Nam Cung Nghiêu vội vàng trở về nhà. Nhìn thấy Nam Cung Thiếu Khiêm ngủ say, lại quét về phía Uất Noãn Tâm đang nằm trên người cậu ấy. Lửa giận xông thẳng lên trời, hung hăn túm lấy cô, đẩy lên tường. “Đáng chết! Cô đã làm gì với em ấy hả?”
Đây đã là lần thứ hai Thiếu Khiêm vì cô phát bệnh, anh ngay cả lòng muốn giết chết cô cũng có!
Anh cố gắng khống chế bản thân không cho cô một cái bạt tay, bởi vì quá nhẫn nhịn, cả người đều run lên. Sức mạnh ở trên tay không khống chế được, xương của cô phát ra tiếng răng rắc.
Trên mặt của Uất Noãn Tâm còn đọng lại những giọt nước mắt đã khô, cả người gần như sụp đổ, ánh mắt không có sinh lực, chỉ biết thì thào nói. “Xin lỗi….thực xin lỗi….!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Biệt thự Bán Sơn.
Nam Cung Nghiêu thức trắng cả đêm, đứng ở bên cửa sổ hút thuốc nguyên đêm, ánh mắt nhìn chăm chăm dưới lầu. Anh rất rõ bản thân đang căng thẳng cái gì, chờ đợi cái gì, nhưng, anh từ chối thừa nhận. Hai bên có má chút xanh xao, ánh mắt lãnh đạm nhìn xuyên qua bóng tối. Trên khuôn mặt luôn lạnh lùng khốc liệt đó, hiện rõ một sự mệt mỏi và tiều tụy, đầu nhức nhối
Đêm nay, trong ấn tượng của anh rất ngắn. Anh không biết bản thân làm sao, chỉ nghĩ đến Uất Noãn Tâm, nghĩ xem cô đã đi đâu, có xảy ra chuyện gì nguy hiểm không. Bởi vì anh chán ghét bản thân nghĩ như vậy, ngày càng mâu thuẫn, đau đớn không nguôi.
Đã mười giờ rồi, mưa gió bên ngoài vẫn thổi. Ngày hôm qua lúc cô rời khỏi biệt thự, tâm trạng không ổn định như vậy, có thể té ngã ở trên núi không? Nếu như không có người phát hiện, cô rất có thể…
Trong lòng có một trận hoảng sợ, anh bắt lấy điện thoại, hạ mệnh lệnh cho một người ở bên đầu dây: “Trong vòng một tiếng, tìm ra Uất Noãn Tâm!”
Cô muốn chết, cũng phải chết trong tay anh, anh tuyệt không cho phép cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Ngay lúc đó, ngoài cửa truyền đến tiếng của Hà quản gia: “Thiếu phu nhân, cô về rồi….hôm qua cô đã đi đâu….có xảy ra chuyện gì không?”
Cô cứ vậy trở về sao? Nam Cung Nghiêu không ý thức được bước chân của chính mình vội vàng như thế nào, một mạch đi ra ngoài. Nhưng đi đến cửa, anh ép mình bước đi ổn định, giả vờ vừa bước ra cửa, vẫn trưng bộ mặt lạnh lùng với cô, mở miệng chế giễu. “Hôm qua không phải nói muốn cắt đứt quan hệ với tôi sao? Còn trở về đây làm gì?”
Vừa nhìn thấy anh, những âm mưu lợi dụng đều hiện ra, cho dù Uất Noãn Tâm cố gắng nhẫn nhịn, nhưng vẫn lộ ra một tia phẫn nộ, quật cường ra mặt, thẳng người đi qua anh.
Anh chán ghét vẻ làm ngơ của cô!
Nam Cung Nghiêu giữ cô lại. “Tôi đang nói chuyện với em!” Anh đoán cô sẽ kịch liệt phản kháng, nhưng không hề, chỉ bình tĩnh quay đầu lại, thờ ơ nhìn anh. “Giao dịch giữa hai chúng ta, vẫn chưa xong sao.” Bình tĩnh đến mức dường như anhh là người không có liên quan.
“Không phải anh đã nói, quan hệ giữa hai chúng ta chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi sao? Tôi có chán ghét anh, cũng phải vì sự nghiệp của ba tôi mà lo lắng, có phải không?”
(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)
Cô cứ vậy mà dùng thái độ đó nói chuyện với anh, còn mỉa mai anh!
Trong lòng Nam Cung Nghiêu có một làn sóng thù địch tăng lên đột ngột, sớm biết như vậy, hôm qua không cần lo lắng cho cô, sống chết mặc kệ cô! Lòng tự tôn từ trước đến giờ của anh rất mạnh mẽ, rõ ràng bản thân không nghĩ vậy, lại làm ra chuyện so với tưởng tượng của mình khác nhau một trời một vực, lạnh lùng hất tay cô ra.
“Em có thể nghĩ như vậy thì tốt! Đừng có đòi sống đòi chết, thật phiền phức!”
Uất Noãn Tâm cười lạnh. “Anh yên tâm, chuyện ngốc nghếch như hôm qua, sẽ không bao giờ xảy ra thêm lần nữa!”
Trước khi trở về đây, trong lòng cô đã suy nghĩ thật kỹ càng. Bắt đầu từ hôm nay, bọn họ chỉ có quan hệ lợi dụng. Một người không quan hệ với mình, có gì đáng cho mình tức giận chứ? Không quan tâm, không lo lắng, cũng không có cảm giác!
Cô không thèm nhìn anh, quay người vào phòng. Ở trước mặt anh,, đóng sầm cửa lại.
Nam Cung Nghiêu thực sự bị thái độ của cô làm cho tức giận, nắm chặt tay lại, huyệt thái dương đột nhiên thẳng lên, gân trên bàn tay đều co rút lại. Cô từ trước đến giờ chưa bao giờ dùng thái độ này nói chuyện với anh, ban đầu, cô rất sợ anh, đến sau này, anh đối xử với cô tốt một chút, cô liền đối với anh tràn đầy say mê. Nhìn thấy ánh mắt của anh cực lực che dấu tình ý, tựa như một mối tình đầu, như một cô gái nhỏ không muốn bị đối phương phát hiện.
Mặc kệ cô đang diễn kịch, hay nghiêm túc, anh không thể không thừa nhận, cái cảm giác thẹn thùng đó thực sự đã đá động đến anh. Cho nên anh mới không thể khống chế, hôn cô. Phải biết rằng, điều này đối với anh mà nói chẳng có ý nghĩa gì hết.
Diễn xuất trước đây của cô quá khéo, đến nỗi anh không cách nào chấp nhận được trong mắt không còn tràn đầy tình yêu, sự lạnh nhạt của cô càng khiến cho nổi trận lôi đình.
Anh hung hăn đẩy cửa phòng, tức giận đẩy đổ chiếc ghê da. Điện thoại di động đổ chuông, bên dầu kia của điện thoại đưa đến tin tức khiến cho lông mày của anh nhíu chặt lại.
“Cậu nói, cô ấy ở trong biệt thự của Ngũ Liên một đêm sao?”
“Vâng! Thiếu phu nhân khoảng chín giờ sáng hôm nay mới rời khỏi!”
“Bốp…” Nam Cung Nghiêu quăng chiếc di động lên bàn làm việc, ánh mắt tức giận như một con thú nguy hiển. Phản ứng tối hôm qua của cô kịch liệt như vậy, anh còn cho rằng cô thực sự rất đau lòng, kết quả vừa quay lưng một cái cô đã đi tìm Ngũ Liên. Bởi vì có Ngũ Liên làm lá chắn, cô mới không kiêng kỵ gì ở trước mặt anh diễu võ giương oai sao?
Cô quá coi thường anh rời, anh cũng có cách làm cho cô sống không bằng chết!
…………….
Những ngày sau đó hai người hoàn toàn bước vào kỷ nguyên băng hà, Uất Noãn Tâm cố ý tránh né Nam Cung Nghiêu, còn anh xem cô như là không khí. Căn nhà vốn không có bất kỳ tức giận gì, bây giờ hoàn toàn trở thành hầm băng. Uất Noãn Tâm còn mong như vậy, nếu đã chán ghét nhau như vậy, vậy thì cứ giày vò nhau đi!
Truyền thông đưa tin, vụ án Ngũ Liên cường bạo là bị vu oan, Lâm Lâm cũng ra mặt làm chứng, là cô bị uy hiếp, Uất Noãn Tâm không biết Ngũ Liêm đã làm như thế nào, nhưng điều này làm cho cô có chút yên tâm. Bản thân là một luật sư, cô không muốn nhìn thấy có người khác bị hãm hại. Vì điều đó, thậm chí cô cũng không tiếc ra mặt làm chứng Nam Cung Nghiêu mới là kẻ giật dây ở đằng sau.
Vết thương của Lương Cảnh Đường không có gì đáng ngại, đã xuất viện mất ngày, Uất Noãn Tâm đi đón anh. Anh phải ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, mời y tá có chuyên môn về chăm sóc, không cần cô thường xuyên đến thăm. Trải qua những chuyện vừa rồi, cô cũng rất mệt. Hầu hết thời gian. đều ở trong nhà nghỉ ngời, người duy nhất có thể làm bạn với cô, là Nam Cung Thiếu Khiêm, quan hệ giữa hai người vẫn giống như ngày trước vậy vô cùng thân thiết.
“Cốc cốc….
Uất Noãn Tâm mở cửa, rất ngạc nhiên khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Nam Cung Thiếu Khiêm, bình thường hai người đều ở trong phòng anh hoặc vườn hoa nói chuyện, anh trước giờ chưa từng chủ động đến tìm cô.
Nam Cung Thiếu Khiêm mỉm cười, dịu dàng như làn gió, nhìn ánh mắt quan tâm và ôn áp của cô. “Canh Hà quản gia hầm, anh chỉ uống một chén, còn rất nhiều, mang qua cho em!”
Uất Noãn Tâm sững người, vội vàng nói. “Qua phòng anh đi!”
“Không cần phiền phức vậy đâu, ở đây đi!”
“Vậy anh đợi em một chút….”Uất Noãn Tâm đóng cửa lại, tỉ mỉ dò xét nguyên căn phòng một lần, sợ có bất kỳ đồ vật nào ‘bán đứng’ quan hệ giữa cô và Nam cung Nghiêu. Xem đến lần thứ ba chắc chắn không có gì, mới mở cửa. “Đi vào đi!”
Nam Cung Thiếu Khiêm bỏ chung canh xuống, đổ ra cho cô. “Thì ra em ở căn phòng này!”
“Ưm!”
Nam Cung Thiếu Khiêm nghĩ một lúc, nghi ngờ mở miệng. “Thực ra….anh vẫn muốn hỏi em, em và gia đình Nam Cung có quan hệ gì. Lúc đầu anh nghĩ em là người làm, sau này mới biết không phải.” Sợ cô không vui, lại vội vàng nói thêm. “Anh chỉ tùy tiện hỏi thôi, nếu em thấy ngại, cũng không cần trả lời.