Vừa bước ra khỏi cửa, chạm mặt đụng phải Nam Cung Nghiêu mang thuốc bổ đếncho Nam Cung Thiếu Khiêm, anh coi như không nhìn thấy cô, đi ngang qua.
Uất Noãn Tâm do dự mở miệng: “Thiếu Khiêm nói, mấy ngày tới đừng quấy rầy anhấy, cho anh ấy thời gian tự mình điều chỉnh lại.”
“Là em ấy nói, hay cô nói?”
“Anh nhất định phải nghĩ tôi như vậy mới chịu được sao?”
“Chẳng lẽ không phải? Em ấy vì cô phát bệnh chưa quá hai ngày, cô liền vộivàng hẹn hò với Ngũ Liên, cô bảo tôi nghĩ cô như thế nào đây?”
“Xem ra giữa hai chúng ta, không còn cách nào chung sống hòa bình. Làm giánđoạn thời gian của anh, tôi rất xin lỗi!” Nói xong câu đó, Uất Noãn Tâm liền bỏđi. Cho dù âm mưu anh lợi dụng cô đã làm sáng tỏ, cô vẫn có ý muốn làm cho quanhệ giữa hai người không quá cứng nhắc, nhưng đối với một người cho rằng mình làmột kẻ vô cùng dơ bẩn.Trốn trách, là cách tốt nhất, cũng là lựa chọn duy nhấtcủa cô.
……………..
Mấy ngày yên tĩnh trôi qua được vài ngày, Uất Noãn Tâm ngoài ý muốn nhận đượcđiện thoại của Lâm Khiết Hồng, nói bệnh tim của Uất Kiến Hùng đột ngột tái phát,được đưa đến bệnh viện cấp cứu vừa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, muốn gặp cô.Mấy ngày trước Nam Cung Nghiêu mới lấy chuyện này uy hiếp cô, hôm nay bệnh timcủa Uất Kiến Hùng đột ngột tái phát, khó trách khỏi có chút trùng hợp. Nhưng côvẫn rất lo lắng, vội vã chạy đến đó.
Uất Linh Lung đứng trực ở trước cửa phòng bệnh, vừa thấy Uất Noãn Tâm, lậptức nổi giận đùng đùng với cô. “Mày còn có mặt mũi đến đây sao? Nếu như khôngphải mày vô dụng, không lấy được lòng của Nam Cung Nghiêu, ba cũng đâu tranh cửthất bại, bệnh tim đột ngột tái phát chứ? Bây giờ mày còn giả vờ mèo khóc chuộtchạy đến đây làm gì chứ, còn không mau cút đi!”
“Là ba muốn gặp tôi! Chị tránh ra!”
“Người ba bây giờ không muốn gặp nhất là mày đó!Không chỉ đoạt danh phận tổngtài phu nhân của tao, còn hại ba ra nông nỗi này, mày đúng thực là sao chổi, đồhồ ly tinh không biết xấu hổ!”
Uất Noãn Tâm ngay cả một câu cũng không muốn nói với chị ta, xông thẳng vào.Hai người đùng đẩy nhau. “Chị buông tay, tránh ra, nếu không tôi sẽ không kháchsáo đâu!” “Cút….”
Lúc này, cửa mở ra, Lâm Khiết Hồng trưng bộ mặt đen thui chạy đến. “Ở trongbệnh viện cãi nhau
gì chứ! Không sợ mất mặt sao! Ba con tìm con, mau vàođi!”
“Mẹ………..làm sao có thể cho loại đàn bà này vào chứ, nó sẽ làm cho ba tức chếtđó!”
Lâm Khiết Hồng dùng một ánh mắt ngăn cô ta lại, Uất Linh Lung không laychuyển được, xấu hổ thành tức giận bỏ đi.
Uất Noãn Tâm đẩy cửa bước vào, Uất Kiến Hùng đang nằm trên giường bệnh, trêntay đang truyền dịch, sắc mặt gầy gò tiều tụy, không nhìn thấy được vẻ hăng háinhư lúc xưa, chỉ là một lão già bại trận, nhìn thấy mà mũi cô chua xót, nhỏgiọng gọi: “Ba!”
“Con đến rồi….” Uất Kiến Hùng nở nụ cười an ủi. “Ba còn tưởng con hận ba,không muốn đến nhìn ba lần cuối!”
“Ba sẽ không có chuyện gì đâu!”
“Không thể nhậm chức thị trưởng kế nhiệm, ba cách cái chết cũng không còn xanữa!” Uất Kiến Hùng đau khổ nói, hai mắt đẫm lệ. “Con nhất định coi thường ba,cảm thấy ba rất tham lam, nhất định phải làm quan. Do đó đã hy sinh mẹ con, lạihy sinh con, rất ích kỷ….nhưng mà…..đã dấn thân vào quan trường, ba cũng khôngcòn cách nào khác! Mất năm nay, ba đã đắc tội với rất nhiều người. Một khi barút lui, bọn họ nhất định sẽ hại chết ba. Ba chết cũng không sao, chỉ lo lắngcác con phải chịu khổ theo. Ba làm như vậy, cũng chỉ vì bảo vệ cái gia đình nàythôi!”
“Tiểu Noãn, ba là bị bức đến đường cùng, mới đem con gả cho Nam Cung Nghiêu.Bây giờ, chỉ có anh ta mới có thể giúp ba, con đi cầu xin anh ta, đi cầu xin anhta đi….”
“Ba, ba đừng nói nữa! Xin ba đừng nói nữa….” Sự cầu xin đau khổ của ba, giốngnhư từng cây kim đâm vào tim cô.
“Ba không thể rút lui, nếu không sẽ chết! Muốn ba quỳ xuống cầu xin con phảikhông? Hả? Được, ba quỳ xuống cho con…..” Uất Kiến Hùng kích động giật kimtruyền dịch ra, đòi đứng dậy.
“Ba, ba đừng như vậy.” Uất Noãn Tâm không khuyên được ông, vội vàng gọi LâmKhiết Hồng, khó khăn lắm mới giữ chặt ông lại. Uất Kiến Hùng mệt đến mồ hôi đầmđìa, nước mắt dầm dề.
Lâm Khiết Hồng cũng rơi vài giọt nước mắt. “Tiểu Noãn, ông ấy dù gì cũng làba con, con nhẫn tâm nhìn ông ấy như vậy sao?”
Uất Noãn Tâm cứng họng nghẹn ngào, nói không thành lời, để lại một câu “chămsóc ba thật tốt”, mở cửa xông ra ngoài.
Cô vừa đi, Lâm Khiết Hồng lập tức đuổi theo.
Uất Kiến Hùng kéo bà lại, ánh mắt liền lóe sáng trở lại. “Không cần đi, nónhất định sẽ cầu xin Nam Cung Nghiêu! Đứa nhỏ này rất mềm lòng, không nhẫn tâmnhìn tôi như vậy đâu.”
Lâm Khiết Hồng quở trách nói: “Khen cho ông nghĩ ra khổ nhục kế này! Không hổlà người hoạt động torng giới chính trị, diễn xuất quá đạt, ngay cả con gái mìnhcũng bị ông lừa!”
Uất Kiến Hùng khó tránh khỏi có chút áy nói, không vui “hừ” một tiếng. Nếukhông phải bị dồn đến chân tường, ông cũng không lừa gạt con gái của chính mình.Ông đối với mẹ của Uất Noãn Tâm, là yêu chân thật. Giờ phút bà tìm thấy ông, ôngđã quyết định phải bù đắp thật tốt cho đứa con tội nghiệp này. Nhưng ông trờitrêu người, Nam Cung Nghiêu nhìn trúng con bé, ông đành phải làm vậy. Hy vọng mẹcon bé ở trên trời linh thiêng, có thể tha thứ cho ông.
………………..
Uất Noãn Tâm không có mục đích đi trên đường suốt một ngày, vẫn không thểtrốn tránh được số phận phải về nhà. Đứng lặng yên ở trước cửa phòng của NamCung Nghiêu rất lâu, nhiều lần muốn chạy trốn, cuối cùng lại không thể khôngthúc đẩy lòng dũng cảm gõ cửa phòng anh. “Là tôi!”
Đến khi được cho phép, cô đẩy cửa vào, Nam Cung Nghiêu đang vui đầu vào côngviệc, chân cô đông cứng lại, muốn rút lui chạy trốn. “Anh đang bận sao?”
Anh mặc kệ cô.
“Nếu như anh có việc, tôi trở về phòng đây, lúc khác hẳn nói.”
“Cô có thể đợi, ba cô lại không thể đợi.” Mí mắt của Nam Cung Nghiêu vẫn cụpxuống, nói ra những lời so với băng càng tàn nhẫn hơn.
Rõ ràng anh đã đoán từ sớm cô sẽ đến tìm anh, chờ đợi nhục nhã cô đây mà!Trong lòng Uất Noãn Tâm cười khổ, nhưng cô còn cách nào đây? Buông bỏ thái độnói: “Liên quan đến chuyện đến bộ phận pháp luật của công ty, tôi đồng ý, xinanh hãy cho ba tôi tiếp tục ứng cử.”
Nam Cung Nghiêu vẫn bận xử lý công việc, kéo cả buổi trời, mới nói một câucho có lệ. “Cơ hội sẽ không đợi người, cô cho rằng quay đầu lại, nó vẫn đợi côsao? Cô cũng không phải con nít ba tuổi, hẳn phải hiểu rõ đạo lý ‘tìm trăng dướinước’ chứ!
“………..” Uất Noãn Tâm nhíu mày. Anh có ý gì đây? Cố ý nhục nhã cô? Nắm chặtbàn tay, hít sâu một hơi. “Cứ cho là lúc trước tôi không đúng, tôi không nênchống đối anh. Tôi xin lỗi anh, xin anh giơ cao đánh khẽ, buông tha cho batôi.”
“Phương thức cầu xin của Uất tiểu thư thật đặc biệt, không có một chút tháiđộ đang cầu xin người khác, ngược lại giống như đang ra lệnh.”
“…………Vậy anh muốn như thế nào?”
“Lần trước tôi đã cho cô cơ hội, cô rất có liêm sĩ, cự tuyệt thẳng. Bâygiờ….” Nam Cung Nghiêu ngẩng đầu lên, khóe miêng nhếch lên một đường cong tuyệtđẹp, lộ ra một ánh mắt coi thường lạnh băng, rất rõ ràng thốt ra ba chữ. “Khôngthể được!”
“Anh…..” Nhìn anh hạ quyết tâm chà đạp bản thân, Uất Noãn Tâm lại không cóchút phản kháng, gần như cần xin nói: “Tôi biết rõ anh có cách, rốt cuộc anhmuốn tôi phải làm sao? Không lẽ bắt đầu quỳ xuống cầu xin anh sao?”
“Cô có thể thử, có thể tôi sẽ đồng ý!”
Cô giật sững người, kinh ngạc nhìn bộ mặt hơi lộ ra ý cười, trong mắt vẫn làsự lạnh lùng như băng. Mặc dù biết anh vô cùng tàn nhẫn, nhưng như thế nào cũngkhông dám tin, anh sẽ bắt một người con gái quỳ xuống cầu xin anh. Chuyện nhưthế này, anh làm sao có thể làm được chứ? Có còn là người không?
“Sao nào? Không phải muốn cầu xin sao? Bản thân không nỡ sao?” Anh cười càngtàn nhẫn hơn, nghiêng đầu nhìn cô bối rối và bất lực.
Uất Noãn Tâm cắn răng. “Nam Cung Nghiêu, anh đừng có quá đáng!”
“Là cô nói muốn quỳ xuống cầu xin tôi, tôi chẳng qua chỉ cho cô cơ hội, cônên cảm kích tôi mới đúng! Nếu không làm được, bảo ba cô hãy quên đi. Giống nhưlời cô nói, ngoài chức thị trưởng, ông ta vẫn còn rất nhiều chuyện có thể làm.Làm công nhân trong sạch, hoặc ăn mày gì đó cũng không tệ! Nếu sức khỏe ông tatốt, lại có thể chui vào trong hầm mỏ một hai ngày sau đó chết cũng khôngchừng!”
Anh đang uy hiếp cô sao? Nếu như cô không quỳ xuống, anh sẽ khiến cho ba làmnhững công việc cực khổ đó, lấy chuyện này giày vò bọn họ sao? Cô tức giận đếntoàn thân lạnh run, không cách nào chấp nhận được trên đời này lại có loại ngườitàn nhẫn vô tình đến như vậy. Nếu như có liêm sĩ, cô liền quay đầu chạy lấyngười, nhưng lời cầu xin của ba cứ vang vọng bên tai. “Bây giờ chỉ có anh ta cóthể giúp ba, con đi cầu xin anh ta, cầu xin anh ta đi……”Nếu như hôm nay cô không quỳ xuống, ba có thể sẽ vì điều này không thiếtsống…..
Cô……
Thực ra trước khi đến đây, cô đã chuẩn bị tốt là sẽ bị anh chà đạp, chỉ làkhông nghĩ đến, sẽ máu lãnh đến bước này, phải bức người khác vào đường cùng mớicam tâm. Cô nhắm mắt lại. “Được, tôi quỳ, cầu xin anh bỏ qua cho ba tôi.”
Cô hít một hơi thật sâu, liền quỳ thẳng xuống. Giây phút đó, Nam Cung Nghiêukhông nghĩ ngợi gì liền thét lên: “Đủ rồi! Nói với ba cô, ông ta không cầnchết!”
Anh muốn làm nhục cô, làm cho cô vì chính sự ngây thơ ngu ngốc của mình phảitrả giá. Nhưng lúc cô quỳ xuống trước mặt anh, trong lòng không thể nói được tạisao lại có một trận tức giận vỡ ra, không đành lòng nhìn. “Cô ra ngoài đi!”
Trong mắt đã rưng rưng nước mắt, nhưng cho dù khóe mắt đã đỏ ửng lên, UấtNoãn Tâm cũng không để cho nước mắt chảy xuống. Ở trước mặt anh, cô hoàn toànthấp hèn, không muốn ngay cả tôn nghiêm cuối cùng cũng không còn, nhỏ giọng thìthầm câu: “Cám ơn….”
Nam Cung Nghiêu châm một điếu thuốc, buồn chán phun khói ra, nhưng dường nhưcũng không thể xua đi hết phiền não, ngay cả công việc cũng không có tâm trạnglàm tiếp. Cô càng ngày càng ảnh hưởng đến cảm xúc của anh, anh phải ngăn chặnlại.
…………………
Uất Noãn Tâm dùng hết một ngày điều chỉnh lại tâm trạng, vào thứ hai của ngàythứ ba, cô phải đến công ty báo danh. Cô được phân đến bộ phận pháp luật, cótrách nhiệm xử lý những tranh chấp kinh tế giữa ‘Hoàn Cầu’ với những công ty tưnhân khác.
Trong bộ phận tổng cộng có mười người, nam nữ ngang nhau. Bản thân là mộtluật sư, bộ mặt rất quan trọng, đặc biệt là một công ty lớn như Hoàn Cầu, bởivậy cả một bộ phận đều toàn trai tài gái sắc. Lúc Uất Noãn Tâm đã cải trang bướcvào báo danh, giống như một con vịt xấu xí rơi xuống hồ thiên nga, chịu sự khinhmiệt.
“Cô là đồng nghiệp mới hả, tôi còn tưởng là một mỹ nữ chứ!” Một nam luật sưtrong số đó không hề khách sáo cất tiếng nói.
“Người ta dựa vào năng lực, không dựa vào khuôn mặt!” Nữ luật sư cũng cười“ha ha”.
“Các người như vậy là không có đức nha, truyền ra ngoài nói đám luật sư chúngta thường xuyên ma cũ bắt nạt ma mới…..”
Vài người không lo sợ gì châm chọc, nghĩ cũng không có lòng nghe Uất Noãn Tâmgiới thiệu, cô chỉ nói đơn giản một cái tên, rồi sửa sang lại bàn làm việc củamình.
Bởi vì cô là người mới, tạp vụ lớn nhỏ trong phòng như quét nhà, mua đồ dùng,trà chiều đều đổ lên vai của cô, cứ như cô là một em gái tạp vụ vậy. Chỉ có buổitối về nhà, mới được nghỉ ngơi, thức đêm làm quen với những vụ án gần đây củacông ty.
Làm việc không đến một tuần, buổi sáng vừa đến công ty, liền nghe đồng nghiệpđồn chuyện bát quái, nói quản lý bị cách chức rồi, một quản lý mới sắp được điềuđến, nghe nói là có quan hệ gì đó với quản lý cấp cao của công ty.
Uất Noãn Tâm chỉ nghe, không tham gia bàn luận, dù sao đây cũng không phải làphạm vi cô có thẩm quyền giải quyết, cô chỉ cần làm tốt công việc của mình là đủrồi. Nhưng cô không nghĩ đến, quản lý mới và cô rất có quan hệ với nhau, mà cònlà quan hệ không thể trốn tránh được!
“Hi, xin chào mọi người, tôi là quản lý mới của mọi người Uất Linh Lung, mọingười có thể gọi tên tiếng anh của tôi là Amanda cũng được.” Quần áo đồ dùng mớitoanh của hãng Chanel, phong thái xinh đẹp của Uất Linh Lung xuất hiện ở ngaycửa.
Uất Noãn Tâm ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt ghen ghét của cô ta, nở nụ cườikhô
ng có ý tốt, da đầu run lên. Nam Cung Nghiêu sợ cô không đủ thê thảm, cốý muốn chỉnh cô đến chết sao?
“Ủa, cô không phải là….”
“Thiên kim ngài thị trưởng sao?”
Các đồng nghiệp trước hết là kinh ngạc một hồi, sau đó lập tức cũng hiểu đượcẩn ý bên trong. Chị vợ của tổng tài, tất nhiên phải ‘chiếu cố’ rồi, đây cũng làđiều hiển nhiên thôi. Phía sau vộ vàng chen chúc chạy lên, tranh giành bợ đítcủa cô ta.
“Cô so với trên truyền hình còn xinh đẹp hơn nha…….”
“Có cô làm quản lý của chúng tôi, thực lấy làm vinh hạnh…….”
“Không ngờ cô là luật sư, người ta thường nói tài mạo song toàn nha…….”
Uất Lung Linh vốn là một người đàn bà coi trọng hư vinh, những lời này khi cônghe vào cực kỳ hưởng thụ, ngoài mặt lại tỏ ra rất khiêm tốn. “Làm gì có! Hyvọng mọi người coi quản lý như tôi, như những người khác là được…..”
………….
Cả người Uất Noãn Tâm nổi hết da gà, giọng nói của cô ta có cần điệu đà nhưvậy không? Hoàn toàn không thể liên tưởng tới bộ mặt hung thần độc ác, kiêu ngạovà ngang ngược với nhau, diễn xuất quá tuyệt vời rồi! Điểm này, cô ta và NamCung Nghiêu quá hợp rơ với nhau.
Uất Linh Lung từ trong đám người đang tâng bốc, nhàn nhãn đi đến bàn làm việccủa mình, rất đắc ý liếc nhìn Uất Noãn Tâm, vô cùng hống hách. “Cô, bước vào đâycho tôi!”