Từ sau khi Uất Noãn Tâm bước vào Hòan Cầu, Nam Cung Nghiêu phát hiện bản thân đã có một thói quen không tốt. Mỗi lần tan ca, đều tự động đi đến cửa phòng làm việc nhìn cô, lại không muốn bị cô phát hiện. Có lúc cảm thấy bản thân thật nực cười, rõ ràng đây là công ty cũa anh, tại sao phải lén lút, y như ăn trộm.
Cô là một nhân viên rất chăm chỉ, mỗi ngày đều tăng ca đến mười giờ đêm. Mặc dù có Uất Linh Lung ác ý chỉnh cô, cũng không thể bỏ qua sự cố gắng của bản thân cô. Về điểm này, hoàn toàn làm cho anh phải khen ngợi.
Nghĩ muốn lập tức nhìn thấy cô, anh vui mừng vô cớ, bước chân tự động cũng gia tăng tốc độ. Nhưng lần này, anh không nhìn thấy dáng vẻ chăm chỉ ngồi ở bên bàn làm việc của cô như mọi khi. Cả căn phòng đều tối đen.
Cô về rồi sao?
Đôi mắt sáng mang theo buồn bã, nhưng anh không để lộ vẻ thất vọng ra ngoài, quay người rời khỏi.
Uất Noãn Tâm và Lương Cảnh Đường bước ra khỏi thang máy, vừa đi ra hướng bãi đổ xe vừa cười nói với nhau, thảo luận nên dùng bữa ở đâu, có cái gì ngon. “Giờ này, cũng không có nhiều nhà hàng mở cửa, chúng ta đi ăn ở tiệm nha?”
“Được thôi!”
“Umm……gần đây đều là xây dựng cao ốc, hình như cũng không có quán ăn nhỏ nào cả, không bằng đến quán ăn ven đường ở phố Tây đi. Ở đó có món tôm hùm cay rất nổi tiếng, rất lâu rồi không được ăn….”
“Ưm!”
“Tính tình của anh rất dễ chịu nha, nói cái gì anh cũng đồng ý.”
Lương Cảnh Đường nở nụ cười với cô. Chỉ cần ở cùng với cô, ăn cái gì quan trọng sao? Anh dừng lại bên chiếc Maybach. “Lên xe thôi!”
Uất Noãn Tâm mở trừng mắt ra với chiếc xe vừa đẹp vừa sang trọng này. “Anh đổi xe rồi sao? Chiếc Audi lúc trước không phải vẫn còn mới sao? Mấy ngày trước em vừa thấy qua trên TV, chiếc xe này số lượng có hạn trên thế giới, hình như phải trên dưới mấy trăm triệu nha! Mặc dù nói anh là luật sư danh tiếng, cũng không cần chút xa xỉ đến vậy!
“Vậy sao? Anh không biết đó nha!” Lương Cảnh Đường nhún vai, nhẹ nhàng cho qua. Với gia cảnh nhà anh, chiếc xe này cũng không đáng kể gì, không đáng để cô kinh ngạc dữ vậy đâu.
Tuy nhiên như vậy cũng tốt, rất nhiều người phụ nữ ở bên cạnh anh chỉ vì tiền. Nếu như trong mắt của cô, anh chỉ là một luật sư, đã có thể loại trừ khả năng này rồi! Đương nhiên, từ trước đến giờ anh cũng không xem cô là loại phụ nữ ham tiền. Với anh mà nói, cô rất đặc biệt.
Cái thế giới này quá tàn khốc quá dơ bẩn, cô như hoa sen trong ao xanh, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Anh muốn bảo vệ sự thơ ngây, sự lương thiện của cô.
Nam Cung Nghiêu đi vào bãi đổ xe, liền nhìn thấy Uất Noãn Tâm và Lương Cảnh Đường đùa giỡn với nhau rồi lên xe. Ở trước mặt anh, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ cười vui vẻ như vậy, cả người giống như một đóa hoa đang run động. Anh nắm chặt bàn tay lại, ánh mắt thâm sâu lạnh băng.
Hẹn hò với tình nhân mới chưa đủ, ngay cả tình nhân cũ cũng ‘chiếu cố’ sao? Cô quả thực là một người đàn bà lợi hại, hôm nay đối phó người này, ngày mai lại chăm sóc người kia. Không có đàn ông, cô sẽ chết sao?
Xem ra, anh cho cô ‘áp lực’ vẫn không đủ, đến nỗi cô còn có tâm trạng hẹn hò với tình nhân.
Với cô, anh tuyệt đối không tiếp tục nhân từ!
…………
Uất Noãn Tâm dẫn đường, đưa Lương Cảnh Đường đến khu ẩm thực náo nhiệt ở phố Tây điên cuồng một trận. Đương nhiên, cuối cùng vẫn do Lương Cảnh Đường trả. Anh thường không có thói quen để phụ nữ trả tiền, nhưng cô lại là người đầu tiên giành trả tiền với anh, làm cho anh dở khóc dở cười.
Chiếc Maybach từ từ ngừng lại phía trước khu chung cư, Lương Cảnh Đường quay đầu nhìn Uất Noãn Tâm, phát hiện cô đang ngủ say. Khoảng thời gian này, cô mệt lừ rồi, ở dưới mắt đã có thể nhìn thấy hai vết thâm màu đen, gương mặt dường như có vẻ hốc hác. Một bàn tay lớn vuốt ve gương mặt nhỏ bé ẩn trong mái tóc xõa tung của cô, nhìn có vẻ mỏng manh đáng thương.
Cô rất lâu rồi không được nghỉ ngơi đầy đủ rồi, thoải mái như một đứa trẻ, ngủ rất sâu, hô hấp đều đặn. Gần như làm tan chảy tim của anh, rất muốn ôm cô vào lòng, che chở cẩn thận.
Anh biết rõ tình hình hiện tại của bản thân, vốn không thích hợp nói chuyện yêu đương. Vài năm qua đi, anh quả thật chưa từng chính thức quen một người bạn gái nào. Có nhu cầu sinh lý, cũng giải quyết bằng cách khác.
Anh cho rằng, bản thân đối với phụ nữ đã không còn cảm thấy hứng thú. Khi đến lúc, nghe theo sự sắp xếp của gia đình, cùng với một người phụ nữ tính tình thích hợp, gia cảnh tương đương kết hôn với nhau. Thì ra, không phải không có hứng thú, chỉ là chưa gặp đúng người khiến bản thân cảm thấy hứng thú.
Từ khi cô xuất hiện trong thế giới của anh, thất kinh bát mạch bị phong tỏa của anh cứ vậy bất thình lình được đả thông, bắt đầu có nhiều cảm giác. Làm cho niềm vui của anh không chỉ có thành công trong công việc, còn có cô. Thậm chí, cô so với công việc càng làm cho anh vui vẻ hơn.
Có lẽ, tình yêu thực sự bắt đầu từ cảm giác. Quả thật sẽ có một người, khiến cho bạn có cảm giác hoàn toàn khác. Cho dù không cần nói chuyện cười đùa, chỉ cần nhìn thấy cô ấy, đã cảm thấy rất vui vẻ. Và sự vui vẻ đó, không phải vì cô ấy có đẹp bao nhiêu, vóc dáng bốc lửa bao nhiêu, hoặc xuất sắc bao nhiêu. Chỉ bởi vì, sự chờ đợi trong tim, nảy mầm.
Càng nhìn cô, Lương Cảnh Đường càng cảm thấy bản thân đối với cô tràn ngập ấn tượng tốt và không muốn rời xa, không nhịn được vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve hai má của cô.
Mặt của cô rất lán, da vẻ noãn nà, chạm vào rất tuyệt, làm cho anh yêu thích không nỡ dứt ra. Đó là một loại yêu thích không thể nói nên lời, có cảm giác hận không thể kéo cả người cô nhập vào cơ thể mình, yêu thương cưng chiều.
Tình yêu là một loại mầm một khi đã nảy nở, sẽ điên cuồng phát triển. Chỉ vuốt ve hai má của cô, cũng không cách nào thỏa mãn khát vọng đang dậy sóng mãnh liệt trong lòng Lương Cảnh Đường. Nhìn cô mềm yếu như hoa. hai cánh môi mở ra, trong đầu anh hoàn toàn trống rỗng, không biết bản thân đang làm gì, cứ vậy mà hôn lên.
Cổ họng khô khốc, ngón tay giữ chặt ghế ngồi, cả người run rẩy mãnh liệt.
Anh chưa bao giờ căng thẳng như vậy, tim giống như từ trong lồng ngực nhảy ra ngoài.
Bùm bụp……bùm bụp…..
Một lát thêm một lát, nhịp đập tăng nhanh!
Trái tim sắp sửa không đủ khả năng chịu đựng gần như tiêu mất rồi!
Nhưng lúc anh định hôn lên cánh môi của cô, đối diện độ nhiên lóe lên hia luồng sáng chói mắt, chiếu thẳng vào xe anh.
Ánh sáng kia chói lọi, sáng đến chói mắt. Lương Cảnh Đường giang tay ra che lại, loáng thoáng nhìn thấy một gương mặt lạnh lùng của một người đàn ông ngồi trong xe. Anh ta lạnh lùng nhìn anh, để hả giận một phen, bấm còi inh ỏi.
“Bin bin….bin bin….”
Giống như đang cố ý khiêu khích!
Nhưng anh không thể nhìn rõ mặt của anh ta, chỉ cảm thấy một cảm giác uy hiếp mãnh liệt xuyên qua anh.
Có lẽ chỉ là ảo giác của anh thôi?
Uất Noãn Tâm bị tiếng còi xe làm tỉnh giấc, lông mày nhíu lại mở trừng hai mắt, tim của Lương Cảnh Đường chậm một nhịp, vội vàng ngồi về chỗ của mình, trên trán đổ đầy mồ hôi. Lần đầu tiên làm trộm, lúng túng đến nỗi áo sơmi ướt nhẹp.
“Ồn quá….” Cô tức giận lẩm bẩm. “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Cô vừa hỏi xong, chiếc xe phía trước liền tắt đèn xe, tiếng còi cũng ngừng lại.
“Không có gì, đến nhà em rồi!” Lương Cảnh Đường cố hết sức ổn định hơi thở, nhưng vẫn lộ ra chút căng thẳng.
Uất Noãn Tâm nhìn thấy cơ thể của Lương Cảnh Đường cứng nhắc, vẻ mặt xấu hổ, không dám quay đầu lại nhìn cô, có chút kỳ lạ. “Anh làm sao vậy? Mặt đổ đầy mồ hôi kìa.” Cô cũng không nghĩ quá nhiều, lấy khăn giấy lau mồ hôi giúp anh, không nghĩ là đang châm dầu vào lửa, mặt của Lương Cảnh Đường đỏ đến tận mang tai, vội vàng giật lấy khăn giấy của cô, vội vàng nói. “Để anh tự mình làm được rồi……”
“Vâng…..” Sao ngay cả anh cũng quái lạ.
Nhìn xung quanh, mới phát hiện đã về đến ‘nhà’ rồi.
“Cám ơn bữa tối của anh, em vào nhà đây, lần sau nhất định phải để em mời đó!” Cô cười khẽ, Lương Cảnh Đường không tránh khỏi có chút ngơ ngác. “Ừ! Đi đường cẩn thận nha!”
…………….
Uất Noãn Tâm vẫy tay chào tạm biệt Lương Cảnh Đường, nhẹ nhàng thở một hơi. Vừa cuối đầu tìm bóp tiền trong túi xách, coi có đủ tiền gọi xe, vừa đi đến trạm xe buýt, đột nhiện đụng phải một bức tường người. Hơi thở, lạnh băng, rất quen thuộc!
Cô ngây người một lúc, có một dự cảm không lành ập đến, sẽ không phải là……..Ngẩng đầu, lập tức tiếp đón bộ mặt lạnh băng ngàn năm không thay đổi của Nam Cung Nghiêu. Anh không nói lời nào, sắc mặt khó chịu, từ trên cao nhìn xuống người cô, dùng ánh mắt bao vây cô trong một phạm vị nhỏ hẹp, bày ra bộ dạng như muốn tìm cô tính sổ.
Cảnh báo tự động vang lên, có nguy hiểm, có nguy hiểm……..
“Anh, anh tại sao lại ở đây?” Anh đã nhìn thấy gì rồi? Nhìn thấy anh mím môi không nói, ánh mắt dường như càng sâu thẩm âm u và lạnh lẽo, cô không khỏi nuốt nước bọt. “Thật trùng hợp, bằng không tôi ngồi xe của anh trở về nha? Vừa đúng lúc tiền cũng không đủ…….” Cô chế nhạo cười ha ha. “Xe của anh đâu?”
Nam Cung Nghiêu nắm chặt tay của cô, khóe môi lạnh băng co giật. “Đúng là trùng hợp! Mỗi lần ngoại tình đều bị tôi bắt gặp được!”
Nói, nói như vậy, anh đã nhìn thấy rồi sao?
“Uất Noãn Tâm, trò ảo thuật của cô nhiều thật. Với Ngũ Liên, thì hẹn hò ở ngôi nhà bên bờ biển. Lương Cảnh Đường, thì giả vờ ở đây là nhà cô. Sao nào, không muốn bị anh ta phát hiện cô đã kết hôn sao? Tôi còn tưởng tình cảm hai người sâu đậm lắm chứ, ngay cả cô là người phụ nữ có chồng cũng không để ý. Thì ra, anh ta cũng rơi vào trong bẫy của cô, chẳng qua chỉ là một trong những con mồi của cô.”
Lúc anh mỉa mai cô, anh nói chuyện đặc biệt trơn tru, một nhát liền thấy máu, toàn chọn những lời khó nghe nhất.
“Tôi và Lương Cảnh Đường chỉ là bạn bè bình thường!”
“Câu nói này, tôi đã nghe chán rồi.” Ánh mắt của Nam Cung Nghiêu khinh miệt cùng nhàm chán. Cô càng không thừa nhận, càng biện minh, anh càng cảm thấy cô đáng hận. Nếu như cô không muốn anh thừa nhận cô là loại phụ nữ lẳng lơ, cũng nên xử xự cho đúng mực một chút. Tại sao mỗi lần làm ra những chuyện này, lại còn giả vờ bày ra bộ dạng như anh đang vu oan cho cô, còn cô nhận hết uất ức vào mình.
Uất Noãn Tâm không còn lời nào để nói, anh nghe chán rồi hử? Cô đã giải thích đến chán đâu! Là ai mỗi lần cứ giữ lấy không chịu buông, vu oan khẳng định cô ‘ngoại tình’. Nếu như anh thực sự cho là vậy, thì đừng đến tìm cô gây phiền phức, nhất định ép cô giải thích. Mà một khi cô giải thích, chỉ nhận được những lời sỉ nhục ác liệt hơn của anh.
“Sao nào? Không có lời đáng nói sao?” Nam Cung Nghiêu lạnh lùng khinh bỉ cô. Cô biện minh, anh càng muốn sỉ nhục cô. Mà cô im lặng, anh lại điên tiết nổi lửa lớn, cho rằng cô đang ngầm cam chịu.
“Anh cho rằng tôi còn có thể nói gì đây hả? Tôi là một con người, ăn cơm cùng bạn bè là chuyện rất bình thường. Anh theo dõi tôi, mỉa mai tôi, tôi còn gì đang để nói chứ.”
“Ăn cơm cùng bạn bè là chuyện rất bình thường, hôn nhau cũng là chuyện bình thường sao? Lúc nãy tôi không nên bật đèn xe, quấy rầy chuyện tốt của hai người!” Nghĩ đến cảnh đó, hai mắt của Nam Cung Nghiêu giáng một đòn đau đớn. Nếu như anh không ngăn cản, hai người họ cứ vậy mà hôn nhau sao? Tiếp theo đó, trực tiếp lên thẳng giường?
Hoặc là, hai người đó đã sớm lên giường với nhau! Người phụ nữ phóng túng như cô, lên giường với người đàn ông khác đối với cô mà nói một chút cũng chẳng nhằm nhò gì.
“Hôn nhau?” Uất Noãn Tâm thật bội phục trí tưởng tượng và bản năng sỉ nhục người khác của anh. “Anh nói bậy gì đó? Lúc nãy tôi ngủ say mà!”
“Là ngủ say thật, hay giả vờ ngủ say, để anh ta hôn cô hả? Trò chơi lạc mềm buộc chặt này, chơi đến mức thuần thục rồi ha!” Nam Cung Nghiêu không vui nói. “Lúc nãy khi anh ta định hôn cô, tôi nên làm tròn trách nhiệm của một người chồng, nhắm một mắt mở một mắt, để mặc cho hai người ‘ngoại tình’!”
“Anh ấy hôn tôi? Làm sao có thể chứ! Trời tối vậy, nhất định anh đã nhìn nhần rồi!”
“Tôi nhìn nhầm? Uất Noãn Tâm, cô cho tôi là người mù hay kẻ ngốc? Gần như vậy, tôi có thể nhìn nhầm sao?”
“Tôi…………..” Uất Noãn Tâm hoàn toàn không còn lời nào để nói. Nam Cung Nghiêu là người bảo thủ, cao ngạo, cố chấp, chẳng qua chỉ muốn sỉ nhục cô, chứ không muốn nghe cô giải thích.
Cô đã từng trải qua nhiều lần trùng hợp vậy, làm sao vẫn ngốc đế nỗi có ý biện minh cho chính mình chứ?
Từ khi vào ‘Hoàn Cầu’, mỗi ngày cô đều đầu tắc mặt tối, mệt muốn chết, đã không còn sức đáp trả lại những lời công kích cùng cố tình gây sự của anh.
“Anh còn lời nào muốn sỉ nhục tôi, mau nói cho hết. Tôi rất mệt, muốn về nhà! Coi như tôi cần xin anh đi!” Cô hạ mình cầu xin anh, ánh mắt ảm đạm, ẩn trong đó có chút ươn ướt, giống như một đứa trẻ chịu uất ức, làm cho đáy lòng của Nam Cung Nghiêu có chút không đành lòng.
Thực ra anh cũng không muốn cãi nhau, không muốn khiến bản thân trở nên chua ngoa. Chỉ là mỗi lần gặp phải chuyện này, anh không có cách nào khống chế cảm xúc của chính mình, muốn ầm ỹ với cô. Cho dù cãi nhau xong cũng không làm cho lòng anh dễ chịu chút nào, ngược lại lửa giận càng lớn hơn.
Anh không muốn nhìn cô, hất tay cô ra, tự mình lên xe. Nhìn thấy cô vẫn còn đứng yên tại chổ, cuối đầu thấp, không kiên nhẫn ấn coi vài tiếng, thúc giục. “Tối nay muốn ở lại đây sao?”
Uất Noãn Tâm lặng lẽ lên xe, thắt dây an toàn.
Khuôn mặt lạnh băng của anh, làm cho mây đen che phủ trong xe, áp suất rất thấp. Trong lòng hai người, đều tràn ngập một cảm giác nghẹt thở mạnh mẽ, hết hơi.
Uất Noãn Tâm mở cửa sổ, gió từ bên tai gào thét thổi qua, nhưng cũng không làm cho cô tốt lên chút nào.
Đột nhiên cô cảm thấy sống như vậy rất mệt mỏi, giống như bị đẩy vào trong một cái vực sâu không đáy. Cả thế giới đều là một màu đen tối, không nhìn thấy một chút hy vọng!
Thực sự không biết sống thế này, rốt cuộc có ý nghĩa gì chứ?