“Chúng, chúng tôi không biết nhau, chỉ là lần trước tôi đưa một tập tài liệu lên văn phòng tổng tài…..” Cô không quen nói dối, nói chuyện không được trôi chảy.
“Cô cho chúng tôi là người mù hả, vừa nhìn đã biết không đơn giản như vậy! Chúng ta bây giờ đều là chị em tốt với nhau, nói đi mà…….tôi đảm bảo không nói với ai đâu.”
Cái cam đoan của phụ nữ, chính là một giây vừa nói xong ‘tôi đảm bảo không nói với ai đâu’, thì một giây sau, toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều biết hết. Loại lừa gạt này, Uất Noãn Tâm từ tiểu học đến đại học bị dính vào không ít.
Nhưng đây không phải điều quan trọng, sự thật cô không thể mở lời, cho dù thẳng thắn nói “tôi là tổng tài phu nhân’, cũng không có ai tin.
“Đang nói chuyện gì, náo nhiệt vậy?” Lương Cảnh Đường xuất hiện đúng lúc giải cứu cho Uất Noãn Tâm, vội lãng sau vấn đề khác. “Không có gì, giữa phụ nữ với nhau thường hay tán gẫu chuyện bát quát, quần áo, túi sách để giải trí, chứ còn có thể nói gì đây.”
“Không phải vậy! Chúng tôi đang đoán tại sao tổng tài lại đến ăn cơm ở nhà ăn nhân viên.” Trần Nhiên một khi đã nhắm vào một vấn đề nào, sẽ hỏi cho đến cùng. “Anh là đại luật sư, trực giác nhất định rất chuẩn, anh nói xem tổng tài có phải vì Noãn Tâm mà đến không?”
“Trần Nhiên…..” Noãn Tâm ý bảo cô im lặng.
“Tôi thấy không phải! Ăn cơm thôi!” Lương Cảnh Đường mỉm cười ngồi kế bên Uất Noãn Tâm, mở chung canh ra, hương thơm lan tỏa bốn phía.
“Thơm quá đi……do anh tự mình nấu sao?”
“Ưm! Vừa đi hâm lại một chút, nhân lúc còn nóng uống đi!” Lúc anh nói câu này, đều nhìn Uất Noãn Tâm.
“Vậy tôi không khách sáo nha!” Trần Nhiên nhanh chóng vươn móng vuốt quỷ ra, kết quả bị Lâm Lâm dùng một cây đũa đánh nhẹ, chế nhạo. “Cô không có mắt nhìn sao? Canh này là luật sư Lương tự mình nấu cho Noãn Tâm, làm gì có phần cô?”
“Woohoo, luật sư Lương tự tay nấu canh nha…..canh tình yêu…..” Các đồng nghiệp nữ buôn lời trêu ghẹo, biểu hiện vô cùng mờ ám.
Tiếng động quà lớn, ngay cả Nam Cung Nghiêu ngồi cách mấy bàn cũng nghe thấy rõ ràng, sắc mặt rất coi hơn.
Cô cũng thật có ‘phúc khí’, có tình nhân cũ tự tay nấu canh cho cô. Trong lòng cô không vì sự phản bội của chính mình và lừa gạt cảm thấy không yên sao? Vẫn còn có thể uống. Người phụ nữ này, quả nhiên không có tim mà.
Mỗi lần nhìn thấy bọn họ họ ngồi nhau, thân mật đến vậy, lửa giận trong lồng ngực cũng bắt đầu nhen nhóm, khó kìm chế kích động lật bàn. Nhắm mắt làm ngơ để tung lưới là tốt nhất, nhưng như vậy càng làm cho anh nhịn không được nghĩ xem bọn họ đang làm cái gì, điều đó càng khiến anh khó chịu hơn, gần như sắp bị trí tưởng tượng của chính mình bức điên.
Nên mới chọn lựa đi xuống nhà ăn nhân viên, tận mắt nhìn thấy tất cả, cũng là ẩn mình chịu ngược đãi.
Uất Noãn Tâm bị bọn họ nói đến lúng túng, mặt đỏ ửng lên.
“Mọi người xem, ai đó đỏ mặt rồi kìa.”
“Làm gì có, luật sư Lương đối với mọi người rất tốt nha, canh cùng nhau uống đi!”
“Bị cảm mang sữa nóng đến, tự tay nấu canh gây sốc, cũng chưa bao giờ thấy luật sư Lương quan tâm chúng tôi đến vậy nha. Người ta tự tay, chuyên môn, đặc biệt nấu canh vì cô, chúng tôi làm gì có cái phúc, ghen tỵ với người kế bên nha…..”
“Này…..các cô…..” Uất Noãn Tâm vô cùng xấu hổ.
Lương Cảnh Đường ta mặt cứu cô. “Các cô đừng lấy cô ấy ra đùa giỡn nữa.”
“Là đùa giỡn hay là nghiêm túc, anh so với chúng tôi không phải càng hiểu rõ sao? Từ thực tế suy ra, có phải anh có ý gì với Noãn Tâm của chúng tôi phải không?”
Lương Cảnh Đường chỉ mỉm cười.
Phản ứng của các đồng nghiệp nữ càng thêm mãnh liệt. “Im lặng là thầm thừa nhận rồi nhá….Noãn Tâm, cô rất hạnh phúc nha!”
“Đúng đó! Đúng đó! Sau này phải gọi cô là bà Lương rồi….”
“Ầm ỹ cái gì mà ầm ỹ! Người khác còn đang ăn cơm đó! Có tố chất không hả?” Tiếng gào thét của Uất Linh Lung vang đến, vô cùng phá vỡ bầu không khí.
Trần Nhiên bĩu môi. “Liên quan gì đến cô ta, chuyện này cũng muốn quản, đáng ghét!”
Lương Cảnh Đường rót canh giúp Uất Noãn Tâm, dẫn đến hơi thở hơi thổn thức.
Tay của Uất Noãn Tâm không cẩn thận dính dầu. “Tôi vào nhà vệ sinh nha!”
Trần Nhiên vội vàng đứng dậy đi theo. “Tôi cũng đi tôi cũng đi.” Đá lông nheo với Lương Cảnh Đường, ý nói bản thân sẽ giúp anh tìm hiểu.
Vừa vào nhà vệ sinh, Trần Nhiên liền bắt đầu bát quái. “Cô và luật sư Lương có quan hệ gì? Thẳng thắn được khoan hồng, phản kháng nghiêm trị.”
“Chỉ là bạn bè.”
“Làm gì có bạn bè nào quan tâm nhau đến vậy hả? Luật sư Lương có tình cảm với cô, cô hiểu rõ?”
“……….Ừ!”
“Tôi nói mà, mặc dù cô nhìn hơi ngu ngu, nhưng về phần này cũng không chậm tiêu.”
Hở…..cái gì gọi là ngu ngu chứ?
“Vậy cô thấy như thế nào? Có định tiếp nhận anh ấy không?”
Uất Noãn Tâm còn chưa kịp trả lời, Trần Nhiên đã nhảy vào khen trước một bước. “Ha ha! Xem tôi kìa hỏi câu gì đâu. Bây giờ người đàn ông vừa có tiền vừa có địa vị lại đẹp trai còn biết quan tâm như Lương Cảnh Đường còn được mấy ai, ngu ngốc mới không chịu đồng ý! Đổi lại là tôi, theo đuổi ngược lại cũng được! Đồng nghiệp trong phòng luật sư ngưỡng mộ cô muốn chết, ngay cả đồng nghiệp nam cũng thích anh ấy!”
“……….” Nếu như nói cô không thích, đồng nghĩa tự thừa nhận mình ngu ngốc sao? Chuyện vẫn chưa xác định, Uất Noãn Tâm cũng không tiện phản ứng lại quá nhiều, chỉ nói: “Lúc khác hẳn nói đi!”
Câu nói này đối với người có tính tình nóng nảy như Trần Nhiên nghe vào, so với câu trả lời đồng ý không hơn không kém, ngoài miệng lại nói. “Được được được! Đừng vội mà, từ từ thôi, đợi tin tức tốt của hai người nha!”
Vì thế, trong một buổi trưa ngắn ngủi, tốc độ lan truyền tin tức Uất Noãn Tâm chấp nhận Lương Cảnh Đường đã trải rộng khắp công ty. Một truyền mười, mười truyền trăm, khó tránh khỏi làm méo mó sự thật. Hơn thế nữa, có người cam đoan rằng Uất Noãn Tâm đã đồng ý lời cầu hôn của Lương Cảnh Đường, ngay cả ngày kết hôn cũng đã định.
Các nhân viên nữ ngưỡng mộ ghen tỵ căm hận, nhân viên nam thì mở tiệc chúc mừng. Dù sao, ngoại trừ tổng tài thì Lương Cảnh Đường cũng được coi là viên kim cương có sức hấp dẫn nhất công ty. Sự tồn tại của anh, là một loại uy hiếp đối với tất cả đàn ông nha!
……………
Sắp đến giờ tan ca, Uất Noãn Tâm nhận được lời nhắn trên EMS của Lương Cảnh Đường.
“Buổi tối cùng dùng bữa nhé?”
Cô nghĩ một hồi, vì e ngại, trả lời. “Em muốn về nhà sớm chút, lần sau nhé?”
“Có chuyện sao?”
“Không phải! Muốn về nhà nghỉ ngơi! Anh có chuyện gì sao?”
“Ưm! Có vài lời, muốn nói với em.”
Uất Noãn Tâm có ngu ngốc, cũng có thể đoán ra được đại khái anh muốn nói những gì, thoáng chốc vô cùng căng thẳng, không biết phải trả lời như thế nào.
Lương Cảnh Đường đã đi đến trước mặt cô. “Buổi tối cùng dùng bữa, được không?”
Nụ cười của anh quá ấm áp quá đẹp, khiến người khác không thể phản kháng dù chỉ một chút, Uất Noãn Tâm càng khó hơn, chỉ đành gật đầu. “Vâng!”