“Tôi chỉ đặt ở đây thôi mà, không có bất kỳ ý nghĩ nào khác.” Anh trêu ngược lại cô: “Người không trong sáng là em hử?.”
“……….” Uất Noãn Tâm bị anh hỏi đến cứng họng không trả lời được, thực sự rất muốn cho một cái tát vào bản mặt viết đầy nghiêm túc nhưng vô cùng không hề nghiêm túc kia. “Anh cảm thấy để ở đây thích hợp sao?”
“Không thích hợp sao?”
“Thực sự thích hợp sao?”
Anh nghĩ ngợi, thẳng thắn, đó là lẽ đương nhiên. “Rất thích hợp!”
“…………” Nói lý với anh, đồng nghĩa với việc tự chuốc tội vào mình, hơn nữa hoàn toàn không có bất kỳ hiệu quả nào. Uất Noãn Tâm quyết định từ bỏ, lôi kéo, muốn lấy tay của anh ra khỏi.
Nhưng bàn tay lớn của anh như dính chặt trên ngực của cô, không nhúc nhích chút nào, dính rất chặt. Cô mệt thở hồng hộc, mở to hai mắt. “Bỏ tay anh ra……….bỏ tay anh ra đi……..”
“Đừng làm loạn, coi phim.”
“Anh như vậy, tôi, tôi làm sao coi phim được!”
“Tại sao không được chứ?” Anh cố ý chọc cô, biểu hiện rất vô lại, dường như là cô cố tình gây sự.
“Anh để tay trên ngực tôi, tôi làm sao coi được.”
“Em có thể thử. Đến đây……”
“Tôi không thèm!” Uất Noãn Tâm bĩu môi, cảm thấy căn bản không thể trao đổi cùng với anh. Anh vẫn là Nam Cung Nghiêu sao? Sao cứ cảm thấy da mặt anh đột nhiên so với tường thành còn dày hơn, hơn nữa một chút cũng không nghiêm túc.
“Tôi không cảm thấy có vấn đề gì, hay là em mất cân bằng hử?”
“Mất cân bằng gì chứ?”
“Như vậy……” Một bàn tay khác của Nam Cung Nghiêu đột nhiên luồng vào trong áo cô, nắm bên ngực còn lại của cô. “Ừm……như vậy thì cân bằng rồi!”
“Nam Cung Nghiêu!” Uất Noãn Tâm hoàn toàn phát điên, nghiến răng nghiến lợi. “Anh, anh anh, anh không biết mất mặt!”
“Mặt không phải muốn có là được!” Nam Cung Nghiêu vô lại đến phút cuối cùng, mỗi tay nắm một bên, cảm thấy vô cùng tuyệt vời. Da thịt của người con gái này, có thể dùng từ da thịt nõn nà để hình dung, xúc cảm vô cùng tốt.
Anh vẫn còn mặt mũi hỏi cô. “Cảm giác như thế nào?”
“Không tốt! Rất không tốt! Khủng khiếp!”
“Vậy sao?” Vả mặt anh thản nhiên, còn nở một nụ cười. “Tôi cảm thấy rất thoải mái!”
Uất Noãn Tâm có lòng như bất lực, xụ mặt quay đầu xem phim, nhưng lúc này không cách nào tập được hết! Vốn đã rất nóng rồi, bị anh nắm như vậy, càng tăng thêm bồn chồn, bụng dưới bỗng nhiên dâng lên một luồng nhiệt, rất trống rỗng. Hình như muốn cái gì đó, lại không biết đó là gì. Như thế này cũng không được, như thế ấy cũng không được.
Thời gian trôi qua không được bao lâu.
Hai móng vuốt kia được đằng chân lâng đằng đầu, không yên phận chỉ là nắm, mà còn nhẹ nhàng xoa nắn.
Uất Noãn Tâm thở dốc không ngừng. “Này………anh……..anh làm gì vậy………….”Đẩy nhưng không có sức, rõ ràng là tiếng chống cự, nhưng vì thở dốc lại trở nên càng giống thở gấp, chào đón nồng nhiệt. “Ấy…….anh đừng……đừng như vậy……….”
“Như vậy sao?” Anh giả vờ không hiểu, biểu hiện lại vô cùng xấu xa. Tay trái vuốt, “thế này?”, tay phải nắm chặt, “hay là như vậy?”
“Ưm hừ………” Uất Noãn Tâm thở gấp không ngừng. “Anh……….anh khốn khiếp……..”
“Xem ra, em rất thích tôi ‘khốn khiếp’!”
“Tôi, tôi mới không có……..” Cơ thể thay đổi đến kỳ lạ, rất nóng rất nóng, hơn nữa sao lại mềm nhũn như vậy chứ? Cô như vậy là sao?
“Vậy sao?” Nam Cung Nghiêu cười một cách lạ lùng. “Mạng miệng, muốn bị trừng phạt rồi.” Nói xong, anh ác ý nắm lấy nũ hoa của cô, chọc Uất Noãn Tâm phát ra âm thanh yêu cầu, “a……”, cảm giác thật kỳ lạ, giống như bị điện giật vậy……….
“Anh không cần như vậy, thực sự đừng………” Cô càng chống cự, Nam Cung Nghiêu càng bắt ép cô, ngón của hai bàn tay luân phiên nhào nắn, không cần nói có bao nhiêu vui sướng. Nhìn thấy cô ở dưới bàn tay run rẩy, yêu kiều, không còn sức phản kháng, hai gò má ửng hồng như áng mây hồng. Anh biết, cô muốn rồi…………
Anh cũng bị phán ứng của cô khơi mào dục vòng, nơi nào đó của cơ thể ngoi lên một cái liều nhỏ. Đổi thành người phụ nữ khác, có thể anh đã nhào thẳng lên rồi.
Nhưng với cô, anh không có cách nào chiếm đoạt một cách trực tiếp, bởi vì anh sợ cô đau khổ.
Anh biết trong lòng cô đang thực sự chờ đợi, trái tim của anh, anh không thể cho cô tình yêu và tương lai.
Nếu như giờ phút này, hai người có bất kỳ liên quan gì đến nhau, sau này sẽ tổn thương cô càng sâu, anh không cách nào tàn nhẫn như vậy.
Vì thế, anh dừng động tác tay lại, hai má của Uất Noãn Tâm ửng hồng, đôi mắt bị dục vọng lan tỏa dần khắp đồng tử, mất mát nhìn anh. “Anh…….”
“Sao nào? Không nỡ sao? Vậy tôi tiếp tục.”
“Mới, mới không cần!” Uất Noãn Tâm vội vàng thoát ra khỏi cái ôm của anh, nắm chặt lấy áo lùi về một bên. “Tôi, tôi chỉ không hiểu được một đại sắc lang như anh tại sao lại có thể đột ngột dừng lại.”
“Muốn biết nguyên nhân sao?”
Cô mạnh miệng. “Tùy anh!”
“Em quá nhỏ rồi, còn chưa được cỡ B? Thật đáng tiếc!”
Sau khi chiếm tiện nghi xong, dám sĩ nhục size của cô? Thật quá đáng, không thể tha thứ!
“Anh khốn khiếp……..” Uất Noãn Tâm gầm thét đá một đá.
Nhưng đâu ai ngờ đến, lại đá trúng tiểu long đầu của Nam Cung Nghiêu. Anh bị đau, che long đầu kêu la thảm thiết, sắc mặt vô cùng khó coi. “Uất Noãn Tâm, em muốn giết người ả!” Lúc cứng nhất nóng nhất cho anh một đá, là muốn khiến anh tuyệt tử tuyệt tôn hả?
Uất Noãn Tâm tự biết chỗ đó của đàn ông bị thương rất đau, bản thân quả thật quá đáng. Nhưng, nhưng cô không phải cố ý, chỉ đá trật thôi mà. Hơn nữa, là anh ‘giương vuốt’ ra trước. Cô không cần xin lỗi!
“Shit! Đáng chết!” Nam Cung Nghiêu cong eo lại, một lúc lâu không đứng lên được, đau đến nỗi cả người run lên.
Uất Noãn Tâm nhìn anh đau đến vậy, không khỏi có chút lo lắng, yếu ớt đến gần, cố gắng không lộ ra sự quan tâm. “Vẫn ổn chứ? Chỗ đó đau đến vậy sao? Này………”
Có chút lo lắng rồi. “Thực sau đau đến vậy sao? Có cần bảo người giúp việc gọi bác sĩ không?”
Nam Cung Nghiêu đau đớn một hồi lâu, khó chịu phun ra một câu. “Em muốn để mọi người biết em trai nhỏ của tôi bị đá sao?”