Anh từ khi nào dùng từ không che giấu đến vậy chứ? Lúc này Uất Noãn Tâm ngượng ngùng, xấu hổ nghĩ đến cái thâm nhập vào động. “Anh anh………không thể gọi nó một cách văn minh được sao?”
Nam Cung Nghiêu nhịn đau trừng mắt liếc nhìn cô, không nói nên lời. Vào lúc này rồi, anh còn có thể nghĩ đến cách gọi văn minh sao? Không bóp chết cô đã là may lắm rồi.
Anh hít sâu vài cái, cảm thấy không còn đau như lúc nãy, mới miễn cưỡng ngồi thẳng người, sắc mặt tự nhiên vô cùng khó coi, lồng ngực phậm phồng cũng lộ ra sự tức giận lúc này còn sót lại chưa tiêu hết của anh.
“Không đau nữa hả? Không bằng, không bằng anh mau nghỉ ngơi sớm chút đi?” Cô giả vờ cường điệu ngáp một cái. “Ây…….mệt thật, buồn ngủ rồi……….”
Anh lạnh nhạt châm chọc cô. “Uất Noãn Tâm, diễn xuất của em có thể giả tạo thêm chút không?”
Hở…….Xem ra bị anh nhìn thấu rồi.
Cô gải đầu. “Nhưng thời gian cũng đã trễ rồi, hẳn anh cũng mệt rồi?”
“Em cảm thấy bị trúng một cú, tôi còn muốn ngủ sao?” Tối nay sẽ ngủ ngon sao?
“Vậy thì làm sao? Nếu không………….tôi xin lỗi anh……..”
“Em nên xin lỗi nó thì hơn?”
“Ai?”
Ánh mắt của anh liếc qua em trai nhỏ bị thương.
Uất Noãn Tâm ngớ ngẩn như con gà gỗ.
Hả? Cái kia, cái kia kiêu cô…………xin lỗi? Những chuyện như vậy, cô làm sao làm được chứ? Anh có thể nghĩ ra cách khác lố bịch hơn không?
“Không hay lắm đâu?” Cô cười ngượng. “Nhìn nó như vậy, hẳn đã, đã tha thứ cho tôi rồi…….”
Anh nhíu mày, ý là, em cảm thấy có thể dễ dàng bỏ qua cho em như vậy sao?
Uất Noãn Tâm bị bức đến không còn cách nào khác, rõ ràng biết làm như vậy ngốc đến không thể ngốc hơn, vì để mau chóng kết thúc sự giày vò của anh, đành phải căng cứng da đầu cúi thấp đầu xuống, không còn lời nào nói với em trai nhỏ của anh tiếng: “Xin lỗi!”
Từ sau khi đến Paris, não của anh bị cửa kẹp, hai bị gà mổ rồi sao? Chỉ số thông nhiên đột nhiên giảm xuống, biến thành không rồi sao?
Vài giây sau………
“Như vậy được chưa? Anh có thể tiếp tục xem phim cũng được, tôi đi ngủ đây……..”
“Đứng lại! Tôi hình như không có nói xin lỗi là sẽ xong chuyện đâu?”
“Anh còn muốn gì nữa?” Xong với chưa xong gì chứ?
“Em nói đi?” Nam Cung Nghiêu đứng lên, thân hình cao quá khiến người khác sợ hãi, trong chốc lát bao phủ cả người Uất Noãn Tâm vào trong cái bóng của chính mình. Cô vốn không có chí khí gì hết, bây giờ lại càng yếu đuối đến thu người lại. “Tôi, tôi không biết đâu……..”
Tay của anh nâng cằm của cô lên. “Người phụ nữ dám đá cây gậy sinh mạng của tôi, em là người đầu tiên.”
“Hở………cây gậy sinh mạng…….hình như so với……….em trai nhỏ văn nhã một chút…………”
Ngón tay của Nam Cung Nghiêu bóp chặt lại, giọng nói lạnh lùng đến tận xương. “Tôi đang đùa giỗn với em sao?”
“Không có……….anh, anh cũng là người đầu tiên bị tôi đá trúng chỗ đó……….trùng hợp thật………….”
“Cho nên tôi vẫn nên cảm ơn em sao?” Ánh mắt của anh càng ngày càng âm u.
Uất Noãn Tâm rùng mình một cái, luồng khí lạnh từ dưới theo sống lưng chạy lên. Tính cách của anh nắng mưa bất thường, một giây trước còn chơi xấu giở trò lưu manh, bây giờ lại trở lại bộ dạng như trước, muốn dọa cô chết, đùa chết cô sao?
“Uất Noãn Tâm…….”
Run rẩy trong gió. “Có……..”
“Em……….”
“Hử?” Trong giây phút đó, trong đầu Uất Noãn Tâm hiện lên vô số câu có khả năng bổ sung sau từ ‘em’.
Em……..đáng chết?
Em……..thảm rồi?
Em………quỳ xuồng hát?
Em………cút về Đài Loan?
Em………rất đẹp?
Hở, cái cuối cùng hình như không có khả năng!
Kết quả Nam Cung Nghiêu bình tĩnh thốt ra một câu: “Trên mặt dính bắp rang bơ!” Vươn tay ra giúp cô phủi đi.
Uất Noãn Tâm ngu ngơ. Sau khi phản ứng lại cảm thấy……..mất mặt vô cùng mất mặt rồi! Quả nhiên cô nghĩ quá nhiều rồi! Chẳng qua tên này sao không ngã bài như bình thường nhỉ, một giây trước vẫn còn rất tức giận mà?
“Đi ngủ đi!” Ngược lại tâm tình của anh rất nhanh bình phục trở lại, trời quang mây tạnh, nhàn nhã nằm lên giường cô.
“Đây là phòng tôi………” Cô khóc không ra nước mắt, muốn tranh luận một phen về vấn đề liên quan đến lãnh thổ, sau đó kết thúc bằng sự thảm bại của cô sao?
“Đây là nhà tôi……..” Anh nhắm mắt nghỉ ngơi.
“…………Vậy anh nằm ở đó đi, tôi ngủ ở sofa!” Uất Noãn Tâm vô cùng nghe lời quay trở lại cái ổ nhỏ của mình, cuộn người lại, lăn qua lăn lại, làm sao cũng không ngủ được. Dù sao, trong phòng cũng có một con sói, lỡ thừa lúc cô ngủ say đem cô cho cái gì đó cái gì đó, vậy oan uổng biết bao.
Cô cố gắng mở hai mắt ra, không được phép ngủ, không được phép ngủ, ngủ được ngủ………
Nhưng mà……….
Cô vẫn không chống chọi lại cơn buồn ngủ.
Trong lúc mơ màn, nghe thấy tiếng bước chân, đột nhiên bừng tỉnh, cơ thể cứng nhắc, không dám động đậy. Ngay sau đó, cô bị một người nào đó ôm, nhẹ nhàng đặt lên giường. Anh nằm ở bên cạnh cô, một cánh tay quấn quanh người cô.
Điều này có vẻ, là hai người lần đầu tiên ngủ chung giường, cảm giác rất kỳ lạ.
Cô muốn đẩy tay anh ra, kết quả vừa đụng vào, liền nghe thấy tiếng anh nói: “Không giả vờ ngủ nữa sao?”
“………..Cái đó, tay của anh có thể nới lỏng một chút không?”
“Em ghét tôi?”
“Không phải, quá, quá chặt, ép đến nỗi tôi không thở được……..”
Anh hơi thả lỏng, di chuyển xuống dưới vài tấc, nhưng vẫn quấn quanh người cô. “Như vậy không còn đè nữa rồi.”
“Nhưng mà………”
“Lại muốn tìm cớ gì nữa hả?”
Rõ ràng từ trong giọng điệu của anh có thể nghe ra được ý uy hiếp, làm sao dám nói thêm nửa chữ nữa.
“Anh hôm nay……….có chút kỳ lạ? Bình thường, anh ước gì cách xa tôi càng xa càng tốt, tại sao bây giờ lại…………”
“Không biết!” Nếu như biết rõ nguyên nhiên, anh cũng không cần phiền như vậy. Anh không muốn suy nghĩ tỉ mỉ, chỉ làm theo bản năng. Muốn ở bên cô, muốn nhìn cô, muốn chọc cô, vậy thì cứ làm như vậy đi, trong lòng rất ấm áp, rất vui vẻ………
Giây phút này, ngủ cùng với Uất Noãn Tâm, Nam Cung Nghiêu cảm thấy được sự yên tâm mà trước nay chưa từng có, trong lòng không còn trống rỗng nữa, như thiếu đi thứ gì đó. Cảm giác đó, rất khó chịu.
“Ơ……….thực ra, anh đã sớm sắp xếp ổn thỏa để đến Paris nghỉ phép, mà không phải đi công tác, đúng không?”
“Ưm!”
“Tôi có thể biết nguyên nhân không?” Mặc dù tò mò là thói quen không tốt, nhưng câu hỏi này đã quanh quẩn trong đầu cô rất lâu rồi. Không nghe câu trả lời của anh, trong lòng luôn bất an, thích nghĩ lung tung, càng nghĩ bản thân càng đau đầu, hoàn toàn mang đến sự bế tắc cho chính mình.
Cho nên, cô muốn nghe câu trả lời của anh.
“Nếu như tôi nói cho em biết, tôi cảm thấy lúc trước đói xữ với em rất quá đáng, muốn mượn chuyến du lịch này bù đắp, em sẽ tin chứ?”
Cô làm sao có thể tin chứ? Ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy khó tin mà.
Nhưng……
“Tôi tin!”
Uất Noãn Tâm kiên định không giống bình thường thốt ra hai chữ, khiến cho Nam Cung Nghiêu kinh ngạc. “Tại sao?”
“Có lẽ vì……..lần này đến Paris, tôi đã nhìn thấy một con người khác của anh, có lẽ anh không vô tình không như những gì tôi tưởng tượng. Anh chỉ đang tự bảo vệ mình, mỗi một người, đề có màng bảo vệ của chính mình. Giữa tôi với anh, không phải chỉ là một cá thể bình thường, mà còn liên quan đến rất nhiều vấn đề về phương diện lợi ích và chính trị. Có lúc, sự tàn nhẫn của anh, cũng là do bị bức ép mà ra.
“Không cần coi tôi như thánh, tôi vô tình so với những gì em nghĩ rất nhiều.”
“Tôi cũng đâu có nói anh là người tốt đâu…….” Cô cười. “Từ chuyện anh lợi dung tôi thì đã có thể nhìn ra, anh không phải là người tốt, chỉ là chưa đủ xấu xa triệt để thôi.” Cố gắng để làm cho giọng điệu nghe bình thường không gợn sóng.
“Cho nên em hận tôi?”“Câu hỏi này, anh đã từng hỏi rồi, tôi vẫn trả lời như vậy. Không hận! Tôi chỉ có thể trách chính mình thôi, rõ ràng biết anh là loại người như vậy, nhưng vẫn cố tình chui đầu vào, thích anh.” Đây là lần đầu tiên cô thẳng thắn bày tỏ tình cảm ở trước mặt anh, nhưng cô không hề hối hận. Mặc dù cô không nói, hẳn anh cũng có thể cảm nhận được! So với trốn tránh, phủ nhận, không bằng thẳn thắn đối mặt với con tim của chính mình.
“Tôi nói tôi thích anh, anh lại tin sao?”
Nam Cung Nghiêu muốn nói tin cô, vào giây phút cô ở quán rượu hô to cô thất vọng về tình cảm của anh, anh đã sớm tin rồi. Nhưng vì không cách nào trả lời lại, cho nên vẫn một mực không nhắc đến.
Cô nói như vậy, chắc hẳn đang chờ đợi anh đáp lại?
Nhưng anh không làm được, chỉ nói: “Tôi không biết!”
“Ờ……….” Uất Noãn Tâm hơi có chút thất vọng, tự cười nhạo chính mình. Bản thân còn ngu ngốc chờ đợi điều gì chứ?
“Trong mắt anh, tôi thực sự lẳng lơ giống như những gì anh nói, không biết liêm sỉ, quan hệ không rõ ràng với người đàn ông khác sao?”
“Không phải! Có lẽ tôi chỉ là, chỉ là……….cố ý ép chính mình nhục nhã em, ép buộc bản thân chán ghét em! Có lẽ vì……….tôi ghen.”
“Ghen sao?” Tim của cô đập chậm một nhịp. Có thể hiểu theo nghĩa ghen bình thường không?
Những lời này nói ra một cách tự nhiên đến vậy, cũng ngoài dự kiến của Nam Cung Nghiêu, trên mặt anh có hơi lúng túng, giải thích: “Cho dù chúng ta không phải là vợ chồng thực sự, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có quan hệ. Người phụ nữ của Nam Cung Nghiêu tôi, làm sao có thể cho phép người đàn ông khác thèm muốn.”
“Ờ……..” Thì ra chẳng qua là ham muốn chiếm giữ trời sinh của đàn ông mà thôi, là do cô nghĩ quá nhiều rồi.
“Nam Cung Nghiêu……….tôi muốn nói, mấy ngày này, tôi trải qua rất vui vẻ, cám ơn anh đã cho tôi những kỷ niệm đẹp đến vậy.”
Nam Cung Nghiêu ôm cô chặt hơn chút nữa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười dịu dàng, kiềm không được hôm lên tóc cô. Một nụ hôn dịu dàng, đã đủ nói lên rất nhiều điều.
Có những kỷ niệm đẹp này, hơn nữa còn có cô. Mấy ngày nay mang đến niềm vui cho anh, còn nhiều hơn so với mấy năm cộng lại. Chỉ là, cô không biết, anh cũng không cách nào nói cho cô biết.
“Ngủ đi!”
Điều gì cũng không cần nghĩ nữa, cũng không cần phiền não về điều gì. Anh chỉ hy vọng lồng ngực của chính mình, có thể khiến cô yên tâm mơ một giấc mơ đẹp.
………………
Đêm đó, hai người ngủ rất ngon.
Uất Noãn Tâm bị tiếng chim hót ngoài cửa sổ đánh thức, ánh sáng mặt trời quá sáng, cô chỉ theo bản năng tránh khỏi, quay đầu, đối diện với khuôn mặt đẹp trai của Nam Cung Nghiêu, đột nhiên cảm thấy nghẹt thở.
Nhìn quen khuôn mặt lạnh lùng của anh,giờ nhìn khuôn mặt dịu dàng như vậy ngược lại cảm thấy không quen.
Trước giờ không hề biết, anh cũng có lúc thả lỏng như vậy.
Lúc ngủ say mỉm cười, hai đôi lông mày đẹp cũng hơi nhè nhẹ gợn lên, cái mũi cao thẳng, phác thảo ra từng đường nhét trên khuôn mặt, sắc bén, lạnh lùng. Chóp mũi hẹp, hơi ôm lại, đây là sự cao quý của dòng dõi quý tộc.
Da thịt có màu đồng nhạt, rất gợi cảm rất có chất nam tính. Đẹp mắt đến một mức độ nhất định, thực sự ngay cả ngôn ngữ cũng không thể diễn tả hết.
Sáng sớm đã được nhìn thấy một bức tranh sống sinh động, thực sự rất kích thích con tim nha!
Cô tự nhận mình không phải nữ sắc, nhưng cũng rất xúc động muốn nhào đến.
Đừng khỉnh bỉ cô quá xấu xa, chỉ là sức hấp dẫn quá lớn, cô chịu đựng không nổi.
Ơ…….
Nếu như, hôn trộm một chút, chắc cũng không tính là chiếm tiện nghi của anh đâu!
Anh lúc nào cũng trắng trợn, dùng hàng loạt các loại cám dỗ cưỡng ép hôn cô nhiều lần, cô lấy lại công đạo, cũng không quá đáng!
Uất Noãn Tâm vì ‘ham muốn’ của chính mình tìm cái cớ, tâm lý đã chuẩn bị xong, cẩn thận nghiêng người qua, hôn nhanh lên khuôn mặt anh.
Hôn trộm thành công………..
Nhưng mà…………..hình như vẫn chưa thỏa mãn……….
Đường cong trên bờ môi của anh rất đẹp, hơi mở ra trước mặt cô, đang dụ dỗ cô sao? Ưm! Nhất định đang dụ dỗ cô!
Vậy thì cô chấp nhận sự dụ dỗ này được rồi!
Cô lại bò qua đó, nhắm mắt lại, cố gắng chu miệng dài ra đặt lên.
MUA
~MUA
~MUA
~Ủa? Sao hôn không được nhỉ?
Vẫn hôn không được?
Đôi môi thơm của anh đâu? Đôi môi thơm đâu rồi?