Suốt cả chuyến bay trở về nước, Nam Cung Nghiêu chỉ nhìn ra cửa sổ không nói một tiếng nào, không biết anh đang nghĩ gì. Mỗi lần Uất Noãn Tâm quay đầu qua, chỉ nhìn toàn nhìn thấy một bên má của anh, lông mày cũng không giãn ra dù chỉ một giây. Cô rất muốn biết nguyên nhân bên trong, nhưng không dám hỏi, cũng rất lo lắng cho anh. Dựa theo trực giác, chuyện này, có liên quan đến cô gái ngày hôm qua.
Xuống máy bay, Nam Cung Nghiêu chỉ để lại một câu phải về công tay, rồi bảo Uất Noãn Tâm về nhà trước. Tối nay, anh cả đêm không về, còn cô mất ngủ nguyên đêm. Ngày hôm sau đến công ty với đôi mắt gấu mèo, tất cả các đồng nghiệp vây xung quanh, chia quà cho nhau.
Trần Nhiên xông qua vừa cướp giật vừa mờ ám nháy máy với cô: "Nghe nói, chuyến đi lần này tổng tài chỉ dẫn theo mỗi mình cô, ngay cả trợ lý Hướng của không có phần. Ở Paris một tuần, có cùng với tổng tài..."
"Không có!" Uất Noãn Tâm rất khó chịu.
"Thật hay giả đó? Cô nam quả nữ, ở cùng với nhau, nói không có tôi thực sự vẫn không tin đâu. Mặc dù tổng tài đã kết hôn rồi, nhưng đàn ông đầu khó tránh khỏi chuyện vụng trộm. Nếu như tổng tài đã nhìn trúng cô, cô tuyệt đối..."
"Để tôi một mình yên tĩnh chút được không? Cám ơn!"
Trần Nhiên nhìn thấy tâm trạng của cô tực sự rất tồi tệ, bĩu môi, bảo các đồng nghiệp khác về lại bàn làm việc của mình.
Uất Noãn Tâm chống tay lên đầu, nặng nề thở dài.
Chán nản, một chuyến du lịch Paris tốt đẹp, tại sao lại kết thúc một cách không vui như vậy chứ!
Buổi tối, Nam Cung Nghiêu cuối cùng cũng về nhà, Uất Noãn Tâm đặc biệt hầm một chén canh an thần bổ não rồi mang lên cho anh. Giấy tờ để lộn xộn trên bàn, nói rõ tâm trạng của anh lúc này có bao nhiêu tồi tệ.
Để chén canh xuống, giúp anh sắp xếp lại giấy tờ. "Uống canh trước đi, rồi hẳn làm việc!"
Nam Cung Nghiêu ngửa mặt ngã trên ghế sofa, nhìn vào rất mệt mỏi.
"Vai có đau không? Em giúp anh xoa bóp nhé!"
"Không cần, để tôi yên tĩnh một mình."
"Lúc phiền muộn, tìm một người trò chuyện sẽ tốt hơn. Anh không muốn trò chuyện sao? Liên quan đến hai ngày này...."
"Uất Noãn Tâm!" Nam Cung Nghiêu nặng nề gọi tên cô, khiến cho cả người cô run lên, có chút hoảng sợ nhìn anh.
"Đừng cho rằng ở Paris tôi đối xử với cô tốt một chút, thì cô có thể thăm dò suy nghĩ của tôi!"
Cô cúi thấp đầu, rất là bi thương: "Thực xin lỗi.." Cô làm sao biết được, anh đối xử tốt với cô chỉ giới hạn trong chuyến đi Paris. Trở về Đài Loan, tất cả đều trở lại bình thường. Cô không có mong đợi gì hơn, chỉ hy vọng lúc anh không vui, cô có thể quan tâm chia sẻ với anh, chỉ như vậy thôi. Nhưng ngay cả điều này, cô cũng không có tư cách.
Nam Cung Nghiêu không đành lòng nhìn cô chịu uất ức, vừa muốn đứng dậy ôm cô vào lòng, an ủi cô, thì dưới lầu đột nhiên vang lên giọng kinh ngạc của Hà quản gia. "Tam tiểu thư, sao cô lại quay về."
Nam Cung Nghiêu chỉ kiếp sợ trong một giây, sau đó gần như đẩy ngã Uất Noãn Tâm, xông thẳng xuống lầu.
Nam Cung Vũ Nhi thanh nhã đứng ở trong phòng khách, dáng người nhỏ nhắn, đáng yêu, tỏa sáng. Cô ấy nhìn thấy người đàn ông đứng cách mười mấy met, nở nụ cười rạng rỡ, đi vài bước về phía trước ôm lấy anh. "Nam Cung Nghiêu, đã lâu không gặp anh!"
Uất Noãn Tâm vừa xuống lầu, thì đã nhìn thấy cảnh này.
Cô ấy sao lại ở đây?
Nam Cung Nghiêu vẫn còn chìm trong kiếp sợ chưa phản ứng lại, thì Nam Cung Vũ Nhi đã buông anh ra, đi đến trước mặt Uất Noãn Tâm. "Lần trước quên giới thiệu với cô, tôi là Nam Cung tam tiểu thư, Nam Cung Vũ Nhi."
Nam Cung Vũ Nhi? Tam tiểu thư? Em gái của Nam Cung Nghiêu?
Uất Noãn Tâm ngơ ngác đưa tay ra. "Xin chào, tôi là..."
"Noãn Tâm đúng không? Thật ngại quá, tôi sống ở nước ngoài đã nhiều năm, không quen gọi chị dâu. Trực tiếp xưng hô với cô là ' Noãn Tâm', cô sẽ không để ý chứ!"
"Không để ý, không để ý." Đầu Uất Noãn Tâm trong chốc lát chưa thích nghi kịp. Chỉ cảm thấy trong nhà đột nhiên có thêm một 'Búp bê Barbie', khiến cô có áp lực quá lớn. Ở trước mặt cô ấy, cô quá tự ti.
"Hà quản gia, phiền bà mang hành lý của tôi lên lầu nhé." Nam Cung Vũ Nhi tự đi đến căn phòng quen thuộc của mình, cho thấy địa vị của chủ sỡ hữu.
"Để cho tôi!" Nam Cung Nghiêu nhấc hành lý lên, đi vào phòng với Nam Cung Vũ Nhi.
"Sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, cảm thấy ở nhà luôn thoải mái nhất, thân thiết quá đi!" Nam Cung Vũ Nhi nhảy lên giường, trêu chọc nói: "Sao nào? Mới ra nước ngoài có mấy năm, không biết em rồi sao?"
"........Sao em lại đột ngột quay về nước hả?" Nam Cung Nghiêu phát hiện chính mình lại khó khăn thốt ra từng chữ, lồng ngực nghẹt thở.
"Nhớ anh, thì quay về thôi! Anh là đồ khốn không có lương tâm, kết hôn cũng không nói với em một tiếng. Nếu như không phải em tự mình tìm ra, anh vẫn muốn giấu em đến khi nào hả?" Cô chống nạnh phản đối, dáng người xinh đẹp dịu dàng.
"Anh......"
"Thôi đi, em đại nhân có độ lượng, tha thứ cho anh!"
"Tối hôm qua, anh gọi điện thoại cho em, em cũng không nhận!"
"Lúc đó không phải em vẫn còn tức giận sao? Thấy xe của anh dừng ở dưới lầu một đêm. Lần sau nếu muốn làm chuyện này, thì làm ơn tìm một nơi ẩn nấp kín đáo chút được không? Xem em là người mù không bằng!" Cô lắc đầu than thở. "Anh đó............vẫn y như ngày trước, đầu óc cứng nhắc, lại cỗ hũ."
Nam Cung Nghiêu cười, cố gắng bình tĩnh hỏi: "Định ở lại bao lâu?"
"Anh đương nhiên hy vọng em mau chóng rời khỏi rồi, em không đi. Phải xem tâmt rạng đã, nếu anh đối xữ với em không tốt, em sẽ bám díu ở đây không đi, phiền chết anh!" Cô giả làm mặt quỷ. "Em còn tưởng rằng anh theo chủ nghĩ độc thân, không nghĩ đến cũng cổ lỗ sỉ đến vậy, học theo người khác chơi trò kết hôn. Lúc em gặp cô ấy ở trên đường, còn tưởng cô ấy là tình nhân của anh, không nghĩ đến..... Ha, thiếu phu nhân, cách xưng hộ này đúng là cao quý nha."
Cô giả vờ không để ý mà nói ra những lời này, trong lòng lại như có một cây kim đâm đau đớn. Giây phút đó, cô như bị sét đánh, không cách nào chấp nhận nổi, mới mất đi không chế mà quay đầu chạy trốn như vậy.
Sau đó suy nghĩ lại, cho dù kết hôn rồi, thì sao chứ? Kết hôn vẫn có thể ly hôn, cũng không phải ở với nhau suốt cả đời!
Người có thể cùng anh dắt tay nhau đến cuối đời, chỉ có thể là cô Nam Cung Vũ Nhi.
Người phụ nữ khác, không có tư cách!
Uất Noãn Tâm xuất ở trước cửa, gõ cửa. "Có cần tôi giúp gì không?"
Xe dừng ở trước cửa chính 'Hoàn Cầu', Nam Cung Nghiêu bước nhanh ra ngoài, Hướng Vi đi theo phía sau, hai người vội vã đi đến cuộc họp quan trọng.
Tài xế chạy xuống mở cửa xe, cung kính cúi đầu. "Tổng tài!"
Anh không chớp mắt, đang định ngồi vào, thì một dáng người linh hoạt đột ngột nhào vào trong lòng anh, ôm lấy cổ anh, nhảy lên đặt một nụ hôn trên mặt anh. "Nam Cung Nghiêu, em bắt được anh rồi!"
Nam Cung Vũ Nhi phấn khích, không hề để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh.
Mặt của Nam Cung Nghiêu hơi mất tự nhiên, vội kéo cô từ trong người mình ra. "Sao em lại đến đây?"
"Tìm anh ăn cơm đó!" Nam Cung Vũ Phi bày ra dáng vẻ điều đó hợp lý, thuận tiện đưa tay lên chào hỏi Hướng Vi một tiếng. "Hey, đã lâu không gặp!"
"Tam tiểu thư, chào cô!" Hướng Vi gật đầu lễ phép. Mấy năm không gặp, người con gái năm đó giờ trổ mã càng ngày càng đẹp, một cái giơ tay nhấc chân cũng tản ra mùi vị nồng đậm của con gái, xinh đẹp, lộng lẫy không thua bất kỳ ai. Với phụ nữ mà nói, là một uy hiếp cực lớn.
Mặc dù cô là em gái của Nam Cung Nghiêu, nhưng Hướng Vi cứ cảm thấy hai người họ không chỉ đơn giản là quan hệ anh em, nên không ý thức được xem cô ấy là đối thủ của mình. Đương nhiên, cô che giấu rất tốt, không lộ một chút sơ hở nào ra ngoài. Bởi vì, Nam Cung Nghiêu quan tâm nhất là Nam Cung Vũ Nhi, cô không muốn tổn thương đến anh.
"Anh vẫn còn một cuộc họp, em về nhà trước đi."
"Họp gì còn quan trọng hơn cả em hả?" Nam Cung Vũ Nhi yêu kiều bá đạo nói, nhưng bởi vì khuôn mặt giống búp bê Barbie, nên không làm cho người khác chán ghét chút nào, ngược lại giống như đang làm nũng, ngay cả khi cố tình gây sự cũng đáng yêu đến vậy."Vũ Nhi!"
"Tổng tài, khó có khi tam tiểu thư về nước, anh cứ đi với cô ấy đi. Cuộc họp này, để em đi được rồi." Hướng Vi đề nghị, khoan dung độ lượng.
"Chị Hướng Vi đã nói như vậy rồi, anh đi với em đi!" Nam Cung Vũ Nhi lôi kéo cánh tay của anh vừa cọ cọ vừa ma sát, giống như một con mèo nhỏ hào hứng. Nam Cung Nghiêu hận không thể hạ quyết tâm cự tuyệt, suy nghĩ một lúc. "Có chuyện gì, thì gọi điện thoại cho tôi!" Sau đó, bảo Nam Cung Vũ Nhi lên xe.
Nam Cung Vũ Nhi quay đầu lại, nói tiếng 'cám ơn' với Hướng Vi, cô nhìn hai người họ rời khỏi, âm thầm thở dài.
Chỉ có cô ấy, mới khiến anh bao dung như vậy! Còn bản thân có khoan dung ân cần hơn nữa, làm nhiều việc hơn nữa, anh cũng không nhìn thấy.
Sau khi lên xe, Nam Cung Nghiêu hỏi Nam Cung Vũ Nhi muốn đi đâu ăn cơm, cô trả lời. "Đương nhiên là đến cửa hàng tiện lợi ăn cà ri trứng cá rồi!"
Anh định mở miệng, thì bị cô lấy tay ra bịch miệng lại, giảo hoạt tinh quái nói: "Em biết anh nhất định sẽ nói cà ri trứng cá không sạch sẽ, dễ dàng bị nhiễm khuẩn gì đó phải không, cũng nói mấy trăm lần rồi, anh không chán sao? Em mặc kệ, em muốn ăn! Muốn ăn muốn ăn!"
Trùng hợp là, Uất Noãn Tâm vừa hay cũng có ý định ăn cà ri trứng cá, vừa mua xong, đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, thì đụng phải Nam Cung Nghiêu và Nam Cung Vũ Nhi, vội vàng quay đầu bỏ chạy. Nhưng Nam Cung Vũ Nhi tinh mắt, vừa nhìn đã nhận ra khuôn mặt thật đằng sau lớp hóa trang. "Noãn Tâm, sao cô lại như vậy?"
Cô đành phải cố gắng xoay người lại, ngượng ngùng cười vài tiếng. "Đúng vậy! Thật, thật khéo, hai người cũng đến đây mua cà ri trứng cá sao?"
Nam Cung Nghiêu xụ mặt thối ra, nghĩ rằng anh không vui khi cô làm 'bóng đèn chen ngang', phá vỡ 'thế giới hai người' của bọn họ. Nhưng cô cũng không hy vọng như vậy, được chưa? Sớm biết sẽ chạm mặt ở đây, cô tuyệt đối sẽ nhịn xuống!
"Đúng vậy! Tôi thích ăn cà ri trứng cá nhất đó! Cô đợi một chút, chúng tôi mua nhanh thôi, rồi cùng nhau về nhà!"
Nam Cung Vũ Nhi không có cô có cơ hội trả lời, kéo Nam Cung Nghiêu vào cửa hàng tiện lợi.
Uất Noãn Tâm đứng ở cửa, nhìn hai người họ. Kim đồng ngọc nữ, nhìn rất xứng đôi, người khác nhìn vào, giống như một cặp xứng đôi, hợp nhau biết bao. Còn cô, chỉ là người ngoài, không thể hòa hợp với hai người họ.
Đột nhiên cô nhớ đến lần cùng dự tiệc với Nam Cung Nghiêu, trên đường về nhà, cô xông vào cửa hàng tiện lợi mua cà ri trứng cá, lúc anh xuống xe hút thuốc, đã từng hỏi cô: "Cô có từng yêu người nào cô không nên yêu chưa?" Không hiểu sao cảm thấy, anh đột nhiên hỏi câu hỏi này, có liên quan đến cà ri trứng cá. Còn Nam Cung Vũ Nhi thích ăn cà ri trứng cá nhất, cho nên.....
Uất Noãn Tâm rùng mình một cái, không dám nghĩ tiếp, chuyện đó quá đáng sợ. Là cô quá mẫn cảm sao? Bọn họ là anh em, không phải sao? Làm sao có thể.....
Là cô nghĩ quá nhiều, là cô quá mẫn cảm.....
Cô một lần lại một lần tự an ủi mình.
Nam Cung Vũ Nhi vừa cầm đến tay, thì đã không đợi kịp mà cho ngay vào miệng, hạnh phúc ca thán. "A.......... quả nhiên vẫn là trứng cá chính tông của Đài Loan, ngon quá đi!"
Nam Cung Nghiêu trả tiền, nhìn cô, trong mắt tỏa ra một sự cưng chiều thản nhiên. Cô ấy đút vào miệng anh một miệng, anh mở miệng, nuốt vào.
Uất Noãn Tâm nắm chặt tay, lòng đau từng đợt.
Anh..... không hề từ chối........
Nam Cung Vũ Nhi nhanh chóng giải quyết xong cà ri trứng cá, mãn nguyện vỗ bụng. "Thật thỏa mãn, ngày mai vẫn còn muốn đến!" Quàng lấy tay của Nam Cung Nghiêu đầy tính chiếm hữu, nở nụ cười lúm đồng tiền với Uất Noãn Tâm. "Lên xe thôi, cùng nhau về nhà."
"..........Ừ!" Uất Noãn Tâm bước lên trước theo hai người họ, cảm giác mình giống như một cô người hầu nhỏ, gần như dư thừa, nhưng không tìm được lý do gì để rời khỏi. Nam Cung Vũ Nhi trời sinh đã có ma lực làm cho người khác không thể cự tuyệt, ngay cả Nam Cung Nghiêu cũng không ngoại lệ, càng huống chi là cô.
Rất bi thảm ngồi lên xe, Nam Cung Nghiêu ngồi ở giữa hai người, càng làm cho Uất Noãn Tâm khó xử. Vô cớ có cảm giác anh là hoàng đế, trái ôm phải ấp. Cổ họng khô khan, im lặng rất lâu, càng nói càng sai, không nói mới thức thời!
Nam Cung Vũ Nhi đột nhiên đề nghị. "Em muốn đến hải đăng ngắm cảnh đêm, anh vẫn còn nhớ chứ? Năm em mười hai tuổi, anh dắt em đi đến xem......... cảnh đêm ở Đài Loan, rất đẹp! Noãn Tâm, cô có bận gì không? Đi cùng với chúng tôi ha?"
Mặc dù là câu hỏi, nhưng không đợi Uất Noãn Tâm trả lời, đã bảo lái xe quay đầu chạy về hướng ngọn hải đăng.
Cũng như không cho Nam Cung Nghiêu có cơ hội từ chối!