Nam Cung Vũ Nhi đổi một bộ mặt tươi cười. "Mau vào đây, mau vào đây, tôi không biết sắp xếp hành lý nhất đó. Nam Cung Nghiêu, anh ra ngoài trước đi, đừng cản trở phụ nữ bọn em trò chuyện." Nói vậy, cô ngượng ngùng nhón chân đến cổ của anh, hôn lên khuôn mặt của anh. "Ngủ ngon!"
Nam Cung Nghiêu có chút không tự nhiên nhìn Uất Noãn Tâm, cô có chút bối rối. Hai người họ là anh em, một cái hôn chúc ngủ ngon cũng rất bình thường, nhưng nói không hiểu tại sao, cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Uất Noãn Tâm vừa giúp thu dọn hành lý, vừa trả lời của hỏi của Nam Cung Vũ Nhi.
"Cô và Nam Cung Nghiêu, kết hôn khi nào vậy?"
"Khoảng ba tháng trước."
"Sao anh ấy lại cưới cô?"
"......"
"Sao vậy? Cách hỏi của tôi không đúng sao? Ngại quá, con người tôi là như vậy, thẳng tính, nghĩ gì nói đó. Tôi rất hiểu Nam Cung Nghiêu, anh ấy là người theo chủ nghĩa độc thân. Cho nên cuộc hôn nhân này, nhất định là có mục đích. Hôn nhân thương mại sao?"
"Có thể coi là như vậy...."
"Vậy cô có bối cảnh như thế nào?"
"Cha, cha tôi là thị trưởng."
Cô ấy kéo dài tiếng 'ô', bày ra biểu tình 'như vậy tôi đã hiểu', không khỏi làm cho Uất Noãn Tâm cảm thấy có chút bối rối. Cho dù là sự thật, cô cũng không muốn người khác biết sự chua sót sau cuộc hôn nhân này, điều đó đồng nghĩa với việc phơi bày ra vết sẹo của cô. Cô cố gắng không tiếp tục để ý những thứ đó, mỉm cười. "Cô và Nam Cung Nghiêu..... tình cảm rất tốt sao?"
"Tất nhiên rồi! Tôi và anh ba đều do anh ấy một tay nuôi lớn. Đừng nhìn vẻ mặt lạnh lùng, luôn bày ra dáng vẻ khiến người khác chán ghét của anh ấy, thực ra anh ấy rất dịu dàng và chu đáo, đặc biệt là lúc còn nhỏ....."
Cô ấy chìm trong những hồi ức đẹp đẽ ấm áp, luồng sáng lưu luyến trong mắt cô ấy làm cho Uất Noãn Tâm bị cuốn hút, không khỏi ngưỡng mộ. Cùng nhau trải qua khó khăn và thử thách, còn có một dòng thời gian dài như vậy làm nền tảng. Tình cảm của bọn họ, nhất định rất sâu rất sau, cô mãi mãi cũng không thể đuổi kịp.
Nam Cung Vũ Nhi lắc đầu. "Vừa nghĩ lại những chuyện đã qua, thì kìm không được thất thần rồi."
"Vì sao cô gọi Thiếu Khiêm là anh ba, còn Nam Cung Nghiêu lại gọi thẳng tên anh ấy?"
"Từ nhỏ đến lớn, đều gọi như vậy mà, cũng quen rồi." Nam Cung Vũ Nhi nói một câu cho qua, nhưng trong lòng rất rõ, chính mình có một khát vọng mãnh liệt, trở thành vợ của Nam Cung Nghiêu. Mặc dù không biết bắt đầu từ lúc nào, anh không còn che chở bảo vệ cô giống như trước, thậm chí còn cố ý tránh xa cô. Nhưng cô tin, cô tuyệt đối có năng lực, làm cho bọn họ quay lại như trước.
Mấy năm nay, cô theo sự sắp xếp của anh, luôn học tập ở nước ngoài. Một mặt không muốn tạo áp lực cho anh, mặt khác không ngừng nâng cao năng lực của chính mình, để có thể ở trong trạng thái càng mạnh mẽ càng tự tin càng tốt đẹp nhất xuất hiện trước mặt anh. Chuẩn bị lâu như vậy, cô bây giờ, không thể đợi nổi rồi.
Cô vốn không hề coi Uất Noãn Tâm là đối thủ, cũng không muốn tổn thương cô ấy. Nhưng nếu như cô ấy trở thành chướng ngại của cô, vậy thì, cô cũng không tiếc bất cứ giá nào, loại trừ tất cả chướng ngại.
Hy vọng chuyện này sẽ không phát triển đến bước đó.
"Ồ.....thì ra là vậy....." Uất Noãn Tâm có thể cảm thấy cô ấy không muốn trả lời câu hỏi này, nên cô cũng không hỏi tiếp. "Đồ đạc đã sắp xếp xong rồi, vậy tôi ra ngoài trước nha."
"Đợi đã, cô giúp tôi nhìn xem bộ đồ công sở này như thế nào?" Nam Cung Vũ Nhi ở trước người ra dáng vài động tác.
"Rất hợp với cô! Cô muốn ứng tuyển sao?"
"Đúng đó! Tôi định ứng tuyển chức trợ lý tổng tài, cô thấy sao?"
"Nhưng mà......... công ty đã có trợ lý Hướng rồi, cô ấy theo Nam Cung Nghiêu rất nhiều năm rồi."
"Thế thì sao chứ?" Nam Cung Vũ Nhi hỏi ngược lại một câu, tràn đầy tự tin mà nói: "Thời gian ngắn hay dài, vốn không phải là vấn đề, mọi thứ đều phải dựa vào năng lực."
Uất Noãn Tâm ý thức được, cô ấy giống như đang nói với bản thân cô ấy, tính cách không nhu nhược, ngược lại vô cùng mạnh mẽ.Thứ gì một khi đã xác định, thì quyết không bỏ qua.
Cô vốn không xác định được, tính cách như vậy, là tốt hay xấu!
Từ trong phòng Nam Cung Vũ Nhi bước ra, Uất Noãn Tâm ngần ngại đứng yên tại chỗ rất lâu, cuối cùng vẫn đi đến phòng của Nam Cung Nghiêu. Anh đứng ở trên sân thượng hút thuốc, ở phía trước người còn có một ly rượu mạnh, tâm trạng buồn bã.
Cô nhẹ nhàng đi qua đó. "Hút nhiều thuốc, không tốt...." Lời vừa nói ra, mới ý thức được bản thân không nên quản anh, nhưng anh dường như không nghe thấy cô nói, tiếp tục nhả khói thuốc tiếp. Cô cố gắng thể hiện tâm trạng vui vẻ. "Không ngờ rằng cô ấy là em gái anh, thật trùng hợp......"
Nam Cung Nghiêu vẫn không nói chuyện, ngửa đầu uống ngụm rượu.
"Anh hẳn là...... rất vui vẻ?"
"Không cần cố gắng đoán suy nghĩ của người khác, rất ngu xuẩn."
"Ờ...... Xin lỗi." Cô nhìn ngón chân, khóe mắt có hơi ươn ướt.
Nam Cung Nghiêu thở dài. Thực ra, anh cũng không muốn đối xữ với cô như vậy, cũng biết cô quan tâm anh. Nhưng Nam Cung Vũ Nhi vừa xuất hiện, mọi ổn định, bình thường của anh đều bị xáo trộn. Không biết nên lấy thái độ gì đối mặt với cô ấy, cho nên trong lòng đặc biệt khó chịu. Còn với Uất Noãn Tâm, cũng thiếu đi sự kiên nhẫn, vừa mở miệng liền cảm thấy khó chịu.
"Em trở về phòng ngủ đi, tôi muốn ở đây một mình."
"Vậy.......em trở về trước........ anh cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải đi làm, đừng uống nhiều như vậy......"
"Cô thật phiền phức, nói xong chưa! Cút...." Nam Cung Nghhiêu chịu không nổi gào lên một câu. Cũng không phải nhắm vào cô, nhưng với Uất Noãn Tâm lại là một tổn thương cực lớn. Cô cái gì cũng không nói, chạy nhanh về phòng. Bụm mặt, khóc òa.
Những kỷ niệm hạnh phúc ngọt ngào ở Paris đó, giống như chỉ là một giấc mộng, không thực đến như vậy, sự thật chỉ có sự gào thét giận dữ và sự thiếu kiên nhẫn của anh. Cô không biết rốt cuộc là làm sao, anh phải dùng thái độ đó đối xữ với cô.
Không lẽ cô chỉ là một món đồ chơi thôi sao? Lúc tâm trạng của anh tốt, mang cô đi du dịch một chuyến, ngẫu nhiên chơi đùa một chút. Còn lúc tâm trạng bực bội. thì gầm rú gào thét với cô, bảo cô cút sao?
Anh coi cô là gì chứ?
Rơi nước mắt lấy điện thoại ra, không ngừng tua đi tua lại đoạn video anh cứu cô, muốn tìm một sự an ủi. Tự thôi miên chính mình, anh vẫn còn quan tâm đến cô, bọn họ đã từng cùng nhau trải qua thử thách sống chết.
Chỉ là, không nén được sự đau đớn trong lòng, cũng vì bản thân cảm thấy bi ai!
Uất Noãn Tâm bất đắc dĩ, đành phải đi theo hai người họ, cùng bọn họ 'Tham quan chốn cũ', đi qua từng chỗ từng nơi có những hồi ức đẹp đẽ của bọn họ.
Nam Cung Vũ Nhi kéo Nam Cung Nghiêu đi về phía trước, vừa đi vừa cười nói, cô ta lớn tiếng kể lại những nơi bọn họ đã từng đi qua đã xảy ra chuyện gì hoặc những chuyện vui vẻ hay thú vị.
Uất Noãn Tâm bị bỏ lại phía sau, âm thầm đi theo, lắng nghe. Theo những gì cô ta ấy kể, trước mắt hiện lên một bức tranh, bọn họ đã có bao nhiêu hạnh phúc, bao nhiên vui vẻ.
Nam Cung Nghiêu mặc dù không nói gì, nhưng cô có thể cảm nhận được sự quyến luyến trong anh. Những kỷ niệm này với anh mà nói, quý báu vô giá, quý báu đến nỗi khiến cho Uất Noãn Tâm ghen tuông, ganh tỵ!
Cô biết mình ghen tỵ với em dâu là chuyện rất hoang đường, nhưng nhìn thấy bọn họ thân thiết như vậy, còn chính mình bị đẩy ra ngoài, mãi mãi cũng không cách nào dung nạp vào thế giới của hai người họ. Cảm giác đó, như có một cái chùy đâm vào tim đau đớn.
Cô càng nghĩ càng khó chịu, không chú ý ở dưới chân, không cẩn thận trật mắt cá chân, ngồi ôm chặt mặt cá chân, đau đến nổi không thể đứng dậy.
Nhưng hai người ở trước mặt không hề phát hiện ra cô không đi theo, tiếp tục đi về phía trước, cô cảm thấy chính mình bị vứt bỏ. Rất thất vọng, rất khó chịu.
Nam Cung Nghiêu dường như cảm thấy điều gì đó, dừng bước, quay đầu lại thấy Uất Noãn Tâm đang ngồi xổm trên đất ôm lấy mắt cá chân, định hỏi xem cô làm sao vậy. Nam cung Vũ Nhi lại kéo anh, như không có chuyện gì chỉ về phía trước. "Chúng ta quay đó xem đi!"
"Ưm!" Nam Cung Nghiêu cũng không đứng lại nữa.
...............
Ép buộc vài tiếng đồng hồ, Nam Cung Vũ Nhi cuối cùng cũng dừng lại, dựa vào Nam Cung Nghiêu ngủ. Khuôn mặt ngây thơ, giống như một đứa trẻ không lo nghĩ, đầu có thể gục xuống bất cứ lúc nào.Nam Cung Nghiêu không cảm thấy phiền phức nâng hai má cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve, hai người họ giống như đang chìm trong một thế giới riêng. Người ngoài chỉ có thể hâm mộ, không thể có toan tính bước vảo thế giới của bọn họ.
Trong mắt Nam Cung Nghiêu là cưng chiều, gần như cả người Uất Noãn Tâm đều tan biến. Cô có thể nhìn ra, Nam Cung Nghiêu thực sự rất rất cưng chiều Vũ Nhi. Chỉ là không biết tại sao, luôn luôn kiềm chế. Chỉ khi cô ấy ngủ, mới lộ ra ngoài.
Uất Noãn Tâm không muốn đoán giữa hai người họ, đã từng xảy ra chuyện gì, mà hiện tại trở nên như vậy. Cô chỉ là, rất hâm mộ Nam Cung Vũ Nhi, có thể có được sự cưng chiều của Nam Cung Nghiêu. Cô từ trước đến giờ chưa từng hâm mộ bất cứ ai, hâm mộ đến mức lòng mình đau đớn, rất đau rất đau, rất nghẹn ngào!
Con đường này vốn không dài, nhưng với Uất Noãn Tâm mà nói, dường như trải qua sự dày vò cả một thế kỷ, thể xác tinh thần đều mệt mỏi. Cái gì cũng khong muốn đối mặt, chỉ muốn trốn chạy.
Xe dừng lại trước cửa biệt thự, Nam Cung Nghiêu luyến tiếc vuốt ve má Nam Cung Vũ Nhi, rất lâu, mới thu lại sự dịu dàng trong mắt, nhẹ nhàng lay cô. "Vũ Nhi, đến nhà rồi, tỉnh đi........."
"Hửm? Nhanh vậy........" Nam Cung Vũ Nhi mở hai mắt ra, lười biếng ngáp một cái. "Em ngủ say mất!"
Uất Noãn Tâm xuống xe trước, không thể không chờ bọn họ.
"Xuống xe đi!"
"Um......Em rất mệt, anh bế xem lên đi........."
Nam Cung Nghiêu liếc nhìn Uất Noãn Tâm, đắn đo. "Xuống đi! Chỉ đi vài bước thôi!"
"Vài bước cũng rất mệt mà.........." Nam Cung Vũ Nhi giang hai cánh tay ra, giống như một đứa trẻ khát vọng người thân ôm, làm nũng không ngại ngùng. "Em không biết, em muốn anh ôm em, em muốn......."
Nam Cung Nghiêu hết cách, đành phải ôm theo kiểu công chúa, ôm cô ta từ trong xe ra, đi thẳng vào trong biệt thự. Nam Cung Vũ Nhi ôm lấy cổ anh, nở nụ cười ngọt nào về phía Uất Noãn Tâm.
Trong chớp mắt, làm cho Uất Noãn Tâm có cảm giác cô ta đang cố ý khoe khoang. Ngay lập tức bác bỏ ý nghĩ này, bọn họ là anh em, cũng không phải người tình, không cần thiết phải khoe khoang với cô!
Mắt cá chân rất đau, cô khập khiễng đi theo hai người họ, đi rất chậm, đợi đến khi cô bước vào phòng khách, Nam Cung Nghiêu đã ôm Nam Cung Vũ Nhi biến mất ở chỗ rẽ của cầu thang.
Không khỏi lắc đầu tự giễu, cô không phải đang tự rước lấy nhục sao? Bọn họ vốn không hề để ý đến sự tồn tại của cô, cô lại đắn đo nhiều như vậy, còn đợi bọn họ, kết quả...........
Ha, Uất Noãn Tâm, mày chính là kẻ đầu óc ngu si mà!
Trong lòng Nam Cung Nghiêu nghĩ đến Uất Noãn Tâm chịu tổn thương, buông Nam Cung Vũ Nhi ra, liền muốn đi tìm cô. Nhưng cô ta nhíu lấy anh, chu miệng lên. "Hôm nay ngủ với em, có được không? Chúng ta đã rất lâu rồi không ngủ với nhau........"
"Nghỉ ngơi sớm đi, anh phải ra ngoài!"
"Ngủ với em đi............. lúc còn nhỏ, anh mỗi ngày đầu ngủ với em, bây giờ lại..........."
"Vũ Nhi." Nam Cung Nghiêu thở dài, hiếm khi nói lời sâu sắc. "Em đã lớn rồi, tất cả đã không còn giống lúc nhỏ nữa."
"Có cái gì không giống, em vẫn là em!" Nam Cung Vũ Nhi bướng bỉnh ngẩng cao đầu, phản đối.
"Anh không biết phải giải thích với em như thế nào, tóm lại............"
"Tóm lại anh đang trốn tránh em!" Nam Cung Vũ Nhi không muốn nhẫn nhịn nữa, tâm trạcg kích động hỏi. "Tại sao hả? Em rốt cuộc đã làm gì cái gì, mà anh đối xữ với em như vậy! Không biết bắt đầu từ lúc nào, anh không còn ân cần hỏi hang, chăm sóc em như ngày trước, luôn cố ý trốn tránh, còn đưa em ra nước ngoài, không cho em quay về!"
"Nếu như em làm sai, anh hãy nói cho em biết, em sẽ sửa, xin anh đừng trốn tránh em nữa, em rất đau khổ!"
"..........." Nam Cung Nghiêu sửng sờ, trong lòng đau đớn.
Thì ra, cô biết hết mọi thứ!
Cũng đúng, sự trốn tránh của anh rõ ràng đến vậy, cô làm sao không biết chứ! Chỉ có anh là lừa mình dối người, bịt tay trộm chuông mà thôi! Anh không thể giải thích, chỉ có thể nhỏ giọng nói. "Xin lỗi!"
Đây là lần đầu tiên anh nói lời xin lỗi với cô, nhưng, "em không muốn nghe lời xin lỗi! Nếu như anh thực sự cảm thấy có lỗi với em, vậy thì đừng trốn tránh xem nữa. Nếu như giữa chúng ta thực sự có vấn đề, nói cho em biết, cùng nhau đối mặt, cùng nhau giải quyết, được không?"
Nam Cung Nghiêu im lặng một lúc, cuối cùng nói: "Đừng nghĩ quá nhiều, nghỉ ngơi sớm đi!"
Đối với anh như vậy, Nam Cung Vũ Nhi vô cùng bất lực. Không thể không đè nén cảm xúc của mình một lần nữa, không ép anh nữa, khiến anh chán ghét chính mình. "Được, không nói chuyện này nữa." Cô lại nở nụ cười: "Tối nay ngủ với em đi, làm ơn đi........ em ngủ một mình không được! Xin anh đó!"