Nam Cung Nghiêu do dự vài giây, để Hà quản gia chăm sóc Uất Noãn Tâm, còn bản thân thì đi đến phòng của Nam Cung Vũ Nhi. Trong phòng chỉ để lại một cây đèn tường, Nam Cung Vũ Nhi chờ mong nhìn ra cửa. Anh vừa vào, cặp mắt lập tức sáng lên. “Anh đến rồi!”
“Sao còn chưa ngủ?”
“Bên ngoài đang có sấm, rất đáng sợ, em không ngủ được!”
“Để anh bảo Hà quản gia ngủ với em!”
“Không cần! Em chỉ muốn anh ở bên.” Nam Cung Vũ Nhi quả quyết kéo tay của anh, sợ anh rời khỏi.
“Tìm được Noãn Tâm chưa? Không sao chứ?”
“Không, đang sốt nhẹ!”
“Vậy thì tốt………..” Nam Cung Vũ Nhi giả vờ thở nhẹ ra. “Nếu không có gì đáng ngại, anh cũng không cần lo lắng, tối nay có thể ở đây với em rồi.” Cô vỗ bên giường. “Em cũng mệt rồi, nằm ở bên cạnh em đi!”
Nam Cung Nghiêu khẽ thở dài, biết rõ tính cô, không đạt được mục đích quyết không từ bỏ, thực sự đã không còn sức dây dưa với cô, đành phải lên giường.
Cô lập tức ngã vào trong lòng anh, gối lên cánh tay anh, quyến luyến nói: “Ưm…… lâu rồi chưa cảm thấy an tâm này……….. thật quen thuộc…….. còn nhớ lúc nhỏ, mỗi đêm anh đều ôm em ngủ như vậy. Ngày hôm sau thức dậy, cánh tay tê rần, nhưng vẫn mạnh miệng không thừa nhận.”
Không thấy anh trả lời, Nam Cung Vũ Nhi ngẩng đầu, nhìn anh lòng không yên, không vui vẻ mếu miệng: “Anh không phải vẫn còn lo lắng cho Noãn Tâm chứ?”
“Không có!”
Anh càng chối bỏ, cô càng khẳng định suy đoán của mình. Nhưng cô không muốn vạch trần, như vậy có vẻ lòng độ lượng của mình quá ít, cũng làm cho anh càng nghĩ đến Uất Noãn Tâm.
“Um……….. Em hơi mệt……….. muốn ngủ……….. anh phải ngoan ngoãn làm gối cho em, không cho phép bỏ chạy đó!” Cô hai ba lần nhận được cái gật đầu của anh, mới giả vờ yên tâm nhắm mắt lại, trong lòng lại có một cảm giác không vui.
Nam Cung Nghiêu giống như trước vậy, nhẹ nhàng vỗ vai của Nam Cung Vũ Nhi, dỗ cô ngủ, lòng lại bay đến chỗ Uất Noãn Tâm.
Mặc dù có Hà quản gia chăm sóc, anh rất yên tâm, nhưng vẫn muốn ở bên cạnh cô, tự tay chăm sóc cô. Không thể tận mắt nhìn thấy cô, trong lòng cứ có cảm giác trống trải, không yên tâm.
Một bên là Vũ Nhi, một bên là cô. Cục diện trước mắt, càng ngày càng làm cho anh khó xử.
Nam Cung Vũ Nhi ngủ say, nửa đêm tỉnh dậy, mắt mơ màng thì thào. “Em muốn uống nước…….. Um……. Nam Cung Nghiêu……….. em muốn uống nước……….”
Cô mò sang phía bên phải, nhưng chỉ mò thấy một cái gối, lập tức tỉnh dậy. Anh đi đâu rồi? Không lẽ lại chạy đi chăm sóc cho Uất Noãn Tâm rồi?
Đi ra khỏi phòng, rón rén đi đến cửa phòng của Uất Noãn Tâm. Nhìn qua khe cửa, thấy Nam Cung Nghiêu ngồi ở bên gường cô ấy, nắm lấy tay cô ấy, ánh mắt chăm chú nhìn cô ấy, rất đau lòng.
Trong mắt cô lộ ra một tia sáng bén nhọn, ngón tay siết chặt nắm tay ở cửa.
Lúc trước, anh chỉ có lúc cô bệnh mới có ánh mắt lo lắng như vậy thôi! Bây giờ lại vì một người khác………..
Nam Cung Vũ Nhi không thể không thừa nhận chính mình lúc này vô cùng ganh tỵ, lửa ghen hậm hự chỉ muốn đốt cháy cô ấy thành tro bụi.
Cô không cách nào chấp nhận được Nam Cung Nghiêu quan tâm mình giống quan tâm một người con gái khác, thậm chí còn, mang quan tâm của cô chuyển dời sang cho Uất Noãn Tâm, mà hoàn toàn bỏ rơi chính mình.
Từ nhỏ, cô đã khẳng định điều này, anh là của một mình cô!
Thậm chí một chút một ít, cũng không bằng lòng chia sẻ cho người khác, càng đừng nói là cướp đi anh.
Cô không muốn tổn thương Uất Noãn Tâm, nhưng nếu cô ta lại ép cô, cô không chắc chắn bản thân sẽ làm ra những chuyện gì đâu!
………..
Ngày hôm sau. Uất Noãn Tâm tỉnh lại, quay đầu lại, thì nhìn thấy Nam Cung Nghiêu đang ngồi canh ở bên giường của mình.
Anh, ngồi canh cô cả đêm sao?
Sau vụ bắt cóc ở Paris, anh cũng ở bên cô như vậy, trong lòng không khỏi có chút ấm áp, có chút cảm động.
Nam Cung Nghiêu bị tiếng động nhỏ làm tỉnh dậy, nhìn thấy Uất Noãn Tâm nhìn mình, mới ân tâm, trên khuôn mặt hơi hốc hác nở một nụ cười. “Em tỉnh rồi, còn khó chịu không?”
Nâng tay lên sờ trán cô. “Vẫn tốt, hạ sốt rồi.”
Uất Noãn Tâm rụt rè, ngón tay của anh lạnh băng, nhưng cô lại cảm thấy rất ấm áp, hai má đột nhiên đỏ ửng lên.
“Đói chưa? Muốn ăn gì không?”
Cô lắc đầu. “Không đói………. anh tối qua………..một mực ở đây với em sao?”
“………” Nam Cung Nghiêu cân nhắc một lúc, không trả lời thẳng câu hỏi này.
“Đúng rồi, tìm được Vũ Nhi chưa?”
“Tìm được rồi, em ấy chỉ ở trong vườn hoa đi dạo, không ngờ gặp phải mưa lớn.”
“Ồ……. Cô ấy không sao thì tốt!”
“Rất xin lỗi, tối qua không nên nói những lời đó với em, anh chỉ là……….”
“Không sao đâu! Em chỉ là quá nóng vội, em hiểu tâm trạng anh mà.” Uất Noãn Tâm vội nói. Lời nói tối qua, không khỏi làm cho cô rất khó chịu. Nhưng nghĩ kỹ lại, cũng có thể tha thứ. Đổi lại là cô, người thân nhất bị mất tích, cũng không cách nào bình tĩnh được!
Nam Cung Nghiêu hơi bất đắc dĩ sờ đầu cô. “Em toàn nói như vậy, cái gì cũng nghĩ cho người khác. Tới lúc nào, mới nghĩ cho chính mình đây.”
Đây coi là lời khen sao? Uất Noãn Tâm có chút ngại ngùng, tay nắm lấy ra giường. “Thực ra, em, em không tốt như anh nói đâu….”
“Hy vọng em nhớ rõ, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng phải chăm sóc mình thật tốt, không nên để bản thân chịu chút tổn thương nào.” Anh nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt sâu sắc như đại dương bao la, không kìm được nắm lấy tay cô. “Bởi vì kkhi em bị tổn thương, anh sẽ……”
Uất Noãn Tâm căng thẳng đến nghẹt thở,tim đập như sấm.
Đột nhiên, sáu chữ ‘rất lo lắng rất lo lắng’ chưa kịp nói ra khỏi miệng, đã bị sự xuất hiện của Nam Cung Vũ Nhi chặn lại. Cô ta bưng một chắn cháo đi đến, mặt mày vui vẻ. “Noãn Tâm, cô tỉnh rồi, quá tốt rồi! Tôi vừa bảo Hà quản gia dạy tôi hầm cháo, cố ý mang lên cho cô.”
“Cám ơn cô!” Uất Noãn Tâm thực sự rất muốn biết những lời Nam Cung Nghiêu sắp nói, nhưng cũng không còn cách nào, Nam Cung Nghiêu cũng không nói thêm điều gì, lặng lẽ buông tay cô ra.
Bởi vì sự xuất hiện cô ấy, làm cho bầu không khí có chút gượng gạo….
Nam Cung Vũ Nhi chen vào giữa hai người. “Xin lỗi, hôm qua tôi không nên bỏ đi mà không nói tiếng nào. Nhưng thấy cô ngủ say, tôi không nỡ quấy rầy cô. Cũng may cô không sao, nếu không tôi sẽ áy náy đến chết mất!” Cô ta ôm ngực mình, vẻ mặt chân thành, nhưng trong lòng lại vì hành động nắm tay của Nam Cung Nghiêu lúc nãy làm tức giận.
“Tôi không sao, cô không cần lo lắng!”
“Còn nói không sao, cô xem cô kìa, ốm nhôm ốm nhách. Lúc trước là cô chăm sóc tôi, bây giờ đổi lại phải để tôi chăm sóc cô mới được.”
“Cám ơn!”
“Chúng ta là bạn tốt mà, gì mà khách sáo như người ngoài vậy, trừ khi cô không xem tôi là bạn.”
“Không phải, tôi…..”
Nam Cung Vũ Nhi cười ‘khúc khích’, nựng má cô. “Được rồi, không chọc cô nữa! Xem cô kìa còn cho là thật.” Quay qua hỏi Nam Cung Nghiêu: “Tám giờ rồi, anh còn không đi làm sao? Bản thân là sếp, phải làm gương chứ, đi trễ không hay đâu!”
Nam Cung Nghiêu đứng dậy, dùng ánh mắt bảo Uất Noãn Tâm giữ gìn sức khỏe, sau đó rời khỏi.
Cô nuối tiếc nhìn bóng lưng của anh.
Mọi thứ, Nam Cung Vũ Nhi đều thấy hết, càng kiên quyết giành lại Nam Cung Nghiêu cho bằng được. Nhưng trên mặt vẫn bình lặng, còn vô cùng nhiệt tình bưng cháo cho Uất Noãn Tâm. “Tôi cố ý hầm đó, mùi vị như thế nào?”
Cô nhấp một ngụm nhỏ. “Ưm! Rất ngon!”
“Mặc dù cô không nói gì, nhưng tôi biết trong lòng cô nhất định không vui, bởi vì tôi cứ quấn lấy Nam Cung Nghiêu.”
“Không có đâu! Tôi sao có thể nghĩ vậy chứ.”“Cô đừng phủ nhận, đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ nghĩ vậy. Nhưng tôi hy vọng cô không hiểu lầm,tình cảm của ba anh em chúng tôi vốn rất tốt. Hơn nữa, tôi thường ở nước ngoài, hiếm khi về nước, tự nhiên sẽ dính lấy anh ấy nhiều hơn.”
“Ở trong mắt người ngoài, có lẽ sẽ hiểu lầm chúng tôi yêu nhau, nhưng thực sự không có. Tôi quen với nền giáo dục ở nước ngoài, có hơi nhiệt tình một chút. Nếu như có làm trái với truyền thống ở Đài Loan, hy vọng cô bỏ qua cho tôi, ngàn lần đừng hiểu lầm. Tôi rất thích cô, trong lòng luôn xem cô là chị dâu tốt của mình!”
Bị cô ta nói như vậy, ngược lại Uất Noãn Tâm cảm thấy chính mình thật nhỏ nhen. Tình cảm giữa anh em với nhau, rất bình thường, là cô quá mẫn cảm, nghĩ bậy nghĩ bạ, lo nghĩ đâu đâu.
“Cô tin tôi chứ?”
“Ưm!”
“Vậy tốt rồi, hiểu lầm đã được gở bỏ rồi! Cảm thấy thật tuyệt!” Nam Cung Vũ Nhi cho cô một cái ôm thật lớn, nhưng ánh mắt lại thay đổi, lộ ra một sự tính toán và khinh thường.
………….
Nam Cung Nghiêu cả ngày không có tâm trạng làm việc, lo lắng cho Uất Noãn Tâm. Chưa đến sáu giờ, đã tan ca về nhà. Nhưng anh băn khoan đến cảm nhận của Nam Cung Vũ Nhi, nên không tỏ ra quan tâm nhiều đến Uất Noãn Tâm. Chỉ đi qua phòng cô một chuyến, xác định cô đã ăn cơm, cũng đã uống thuốc đúng giờ, mới trở về phòng giải quyết công việc.
Nửa đêm, đang ngủ, đột nhiên nhe thấy tiếng gõ cửa nhẹ, một dáng người rón rén như mèo bước vào. Tiếp theo đó, chui vào trong chăn của anh, như gấu Koala ôm lấy anh, một đôi tay nhỏ lạnh băng đặt ở trên bụng anh.
Anh tự biết đó là ai, giúp cô ta đắp kỹ một bên chăn. “Sao em còn chưa ngủ?”
“Không ngủ được! Bên ngoài sấm chớp, rất đáng sợ!” Cô ta ôm chặt hơn nữa, giọng nói rầu rĩ, giống như một con mèo nhỏ đáng thương.
“Không chú ý đến thì không sợ nữa.”
Cô ta liếc anh một cái. “Sấm chớp lớn như vậy, em cũng không bị điếc!”
Nam Cung Nghiêu hết cách với cô ta. “Vậy ngủ đi!”
Nam Cung Vũ Nhi im lặng một lúc, đột nhiên bật dậy hỏi: “Lần này sẽ không ngủ đến nửa đêm, anh lại chạy qua chỗ Noãn Tâm chứ?”
“Sẽ không!”
“Xạo! Lần trước cũng vậy, lúc tỉnh lại không nhìn thấy anh, em không yên tâm!”
“…………”
“Nam Cung Nghiêu, em có thể xin anh một điều được không? Mặc dù có chút vô lễ, nhưng em thực sự rất hy vọng anh đồng ý với em.”
“Em nói đi!”
“Để Noãn Tâm dọn ra ngoài một thời gian ngắn!”
Cánh tay Nam Cung Nghiêu đang vỗ về cô ta bỗng cứng đờ. Hơi ngạc nhiên, nhưng cũng đoán trước được. Bởi vì anh hiểu rõ, tính chiếm hữu của Vũ Nhi rất mạnh. Từ nhỏ, chỉ cần cô ta thích thứ gì, người khác ngay cả đụng vào cũng không thể! Một khi bị ‘chia sẽ’, sẽ vứt ngay.
Nam Cung Vũ Nhi cảm nhận được anh đang sững người, vội giải thích. “Em không ghét cô ấy, chỉ là không quen trong nhà đột nhiên có thêm một người. Em biết, thực ra em rất nhỏ nhen, nhìn thấy hai người thân thiết như vậy, em ganh tỵ. Anh là của mình em!”
“Đừng nghĩ quá nhiều!”
“Nhưng cô ấy mỗi ngày đi qua đi lại trước mặt em, em làm sao có thể không nghĩ hả? Lần này em trở về, cũng không biết ở được bao lâu. Hoặc có thể vài ngài thì quay về rồi, vậy cô ấy có thể dọn về rồi….. mấy ngày thôi mà!”
Biết rõ anh không thể trả lời cô ngay lập tức, Nam Cung Vũ Nhi chỉ nói một câu. “Anh suy nghĩ kỹ đi……” rồi nằm ngủ.
Nam Cung Nghiêu nằm rất lâu không thể ngủ được, trong lòng rất mâu thuẫn.
Tính cánh Nam Cung Vũ Nhi quá bá đạo, tính chiếm hữu quá lớn, còn Uất Noãn Tâm quá nhu nhược, hai người vốn không thích hợp ở chung một mái nhà với nhau. Hơn nữa, Vũ Nhi thích quấn lấy anh, Uất Noãn Tâm tất nhiên sẽ ganh tỵ, anh không muốn làm cho cô buồn. Hai người tách nhau ra, có lẽ cũng là cách tốt nhất.
Nhưng tính của cô mẫn cảm như vậy, nhất định sẽ hiểu lầm anh không quan tâm cô, hy sinh cô để lấy lòng Vũ Nhi, điều này anh phải mở miệng với cô như thế nào đây!
Chỉ cần nghĩ thôi, cũng đã cảm thấy khó mở lời rồi!
Đêm nay, Nam Cung Nghiêu mất ngủ đến sáng.
…………
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư……
Mấy đêm liên tiếp, Nam Cung Vũ Nhi đều đến phòng Nam Cung Nghiêu. Đêm nay, lúc đi đến cửa, cô ta nhìn thấy Uất Noãn Tâm đang định lên lầu, chẳng những không né tránh, ngược lại còn ngang nhiên đi vào, trong bóng tối lộ ra một nụ cười hả hê.
Uất Noãn Tâm sững người khi nhìn thấy cô ta biến mất sau cánh cửa, không khỏi cảm thấy kỳ quái. Đã hai giờ sáng rồi, tại sao Nam Cung Vũ Nhi còn đi vào phòng anh? Anh em mà nói, khó tránh khiến người khác lấy làm lạ.
Nam Cung Vũ Nhi mò mẫn trong bóng đêm trèo lên giường, nhẹ giọng hỏi: “Chuyện để Uất Noãn Tâm dọn ra ngoài…………. anh đã suy nghĩ xong chưa?”